Gió mơn man trên má, sợi tóc mềm mại dính lên đôi môi chín mọng, Trác Siêu Việt dùng ngón tay gạt sợi tóc đó ra, lặng lẽ ngắm nhìn cô, dường như trong thế giới của anh, chỉ có một mình cô.
“Này, sao lại nhìn em như thế?” Cô đẩy anh ra, mặc dù không phải là lần đầu tiên bị anh nhìn chăm chú, nhưng, ánh mắt nóng bỏng quen thuộc đó vẫn khiến toàn thân cô nóng bừng.
“Nhìn xem em có béo lên chút nào không…” Anh khẽ cười, vẫn vẻ cợt nhả như xưa. “Ôi chao, chỗ cần có thịt, thì lại không có…”
“Anh! Mộc Mộc tức đến nỗi mặt mũi đỏ lựng.
Nụ cười của Trác Siêu Việt càng rạng rỡ hơn, dắt tay Mộc Mộc một cách tự nhiên, quay người bước về phía vừa đi tới, ánh mựt trời rực rỡ xuyên qua hai bàn tay đang nắm chặt với nhau.
“Anh đưa em đi đâu?”
“Đi ăn pizza!”
Trên thảo nguyên mênh mông, gió và cát cọ xát vào nhau phát ra những âm thanh tinh tế, đồng cỏ xanh non và bầu trời xanh thẳm chập vào nhau ở cuối chân trời, từng đàn cừu trắng nhởn nhơ gặm cỏ, vang lên khúc nhạc hả hê
Chiều tối, Trác Siêu Việt mới đưa Mộc Mộc quay về.
Mộc Mộc mở cửa phòng ra, nhìn sắc trời một chút. Ráng chiều rực rỡ đang mất dần trên vạch đất bằng, so với sự chờ đợi suốt hai năm, một ngày thật ngắn ngủi, cô vẫn chưa nói hết nhwungx lời cô muốn nói nhất.
Cô ngập ngừng một chút, “Anh có khát không? Có cần vào nhà uống chút nước không?”
Trác Siêu Việt không chút do dự, gật đầu.
Mộc Mộc mời anh vào nhà, cầm ấm nước còn đang sôi trên bếp, pha một cốc trà tươi mới cho anh, chỉ vào lá cỏ chanh tỏng cốc, nói: “Đây là cỏ chanh do em trồng, em thích dùng nó để pha trà, chua chua ngọt ngọt rất tinh khiết, uống vào cũng có một cảm giác rất thoải mái.”
Trác Siêu Việt đón lấy cốc trà, giữ chiếc cốc trong tay, “Ừm, rất thơm.”
Hương trà rất nhạt, nhưng trong phòng dường như lại có điều gì đó đang đậm đặc dần lên.
Mộc Mộc che miệng ho một tiếng, phá tan sự tĩnh lặng khiến tâm trạng người ta trở nên bất ổn. “Bao giờ anh quay về Nga?”
“Vẫn chưa quyết định. Anh và anh trai đã xa nhau lâu rồi, khó có cơ hội ở bên nahu, bọn anh vẫn còn cần hàn huyên thêm nữa.”
“Ồ.” Mộc Mộc cúi đầu uống trà, trà tranh ngỏ hơn rất nhiều. “Hai anh thực ra đã xa nhau bao lâu rồi?”
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía khung ảnh điện tử đặt trên đầu giường, tấm ảnh đang được chiếu trên màn hình vừa hay chính là tấm ảnh mà cô thích nhất, Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt trong bộ quân phục, hào khí ngút trời.
Ánh mắt của Trác Siêu Việt cũng nhìn về phía khung ảnh, rất lâu.
“Anh mặc quân phục, có phải rất đẹp trai không?” Anh hỏi, giọng điệu đã không còn vẻ ân hận sâu sắc nữa, chỉ còn lại một chút cảm thán.
Mộc Mộc gật đầu thật mạnh, quả thực là rất đẹp trai, từ đầu tới chân đều toát lên khi khái chính trực của một quân nhân.
Cô còn nhớ anh từng nói, anh rời bỏ quân ngũ, là bởi vì đã đánh gãy chân một người, nhưng, một lính bắn tỉa ưu tú, lại có thể không có khả năng tự kiềm chế như vậy sao?
Kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế nổi. “Anh, tời bỏ quân ngũ, thực sự là bởi vì đã đánh gãy chân người khác ư?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Anh dường như rất có hứng thú với câu hỏi này của cô.
“Bởi vì em không tin… Anh sẽ không làm như vậy!”
Anh rót thêm nước vào cốc trà của mình, giọng nói lại gợn lên những con sóng nhỏ: “Vậy em cảm thấy anh trai của anh có thể không?”
“Đương nhiên là không…” Mộc Mộc bỗng nhiên sững người lại, “Anh ấy? lẽ nào anh ấy?”
“Buổi tối hôm đó, anh mặc quân phục, vì vậy anh không đánh trả… không ngờ bọn chúng còn trẻ tuổi mà lại hiểm ác như vậy, lại cầm dao xông vào.”
Con nhìn vào vai anh, nhớ tới vết sẹo đó, trái tim có cảm giác nhói đau. “Đám người đó điên rồi, anh mặc quân phục mà họ còn dám đánh anh?”
“Tuổi trẻ, không biết trời cau đất dày, cho rằng bố chúng có thể làm được tất cả, ỷ thế ức hiếp người khác quen rồi.”
Cô nắm chặt tay lại, có một số người phạm tội là do vạn bất đắc dĩ, có một số người phạm tội, là do cố tình giẫm đạp lên sự nghiêm minh của pháp luật. so với kiểu phạm tội trước, kiểu phạm tội sau càng không thể tha thứ được.
“Đến khi anh trai anh kịp tới nơi, khắp người anh đã bê bết máu rồi.” Anh cười đau khổ, “Anh nghĩ, nếu là anh, anh cũng không thể khống chế nổi bản thân mình.”
“Vì vậy anh đã nhận tất cả lỗi lầm về mình?”
“So với việc cả hia anh em đều phải rời bỏ quân ngũ, chi bằng một mình anh ra đi. Hơn nữa, bố anh lại đặt nhiều hy vọng vào anh ấy.”
“Anh có ân hận không?”
“Tại sao phải ân hận? nếu không rời bỏ quân ngũ, anh sẽ không tới Lạc Nhật để gặp được em.”
Cốc trà bốc lên làn hơi nóng nghi ngút, làm mờ cả đôi má ửng hồng của Mộc Mộc, nước không có mùi vị, nhưng trong lòng cô, lại ngổn ngang trăm mối.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Trác Siêu Việt liếc mắt nhìn sắc trời, lại liếc nhìn đồng hồi. nói ý vị sâu xa: “Muộn quá rồi.”
Mộc Mộc lặng lẽ rót thêm cho anh một cốc nước.
Cho dù là người đàn ông không hiểu về phong tình cũng hiểu được hàm ý của cốc nước đó, Trác Siêu Việt mỉm cười nhìn đôi mắt đang nhìn xuống của cô, tâm trạng bất giác cảm thấy rất vui: “Muộn thế này rồi…. em còn bảo anh uống nước?”
“Ồ, vậy anh muốn uống thêm chút gì?”
“Uống…” Khóe môi Trác Siêu Việt khẽ động đậy một chút: “… nước vậy.”
“Ừm, thực ra… anh có thể để lại đó,” Những ngón tay thon dài của Mộc Mộc nắm chặt lấy cốc nước trong tay, “Lát nữa… lại uống tiếp.”
Màn đêm bao trùm không gian tĩnh lặng của Sát Nhã, đám học sinh đã ngủ say tỏng những căn phòng giá lanh.
Chỉ có một ngọn đèn, còn sáng tỏ suốt đêm khuya…
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn minhhathienuyen về bài viết trên: trankim 29.09.2013, 12:57minhhathienuyenThủ quỹNgày tham gia: 20.07.2013, 10:19
Bài viết: 96
Được thanks: 106 lần
Điểm: 7.43
Re: [Hiện đại] Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Diệp Lạc Vô Tâm - Điểm: 11Ngoại truyện
Biết bao cánh hoa rụng trong mơ.
Chiều tối, ráng chiều nhuộm đường chân trời thành màu đỏ rực.
Cô bước vào phòng tắm, bật đèn lên, trong phòng vẫn một màu đỏ thẫm, mông lung.
Làn nước ấm chảy qua người, gột rửa cảm giác giá lạnh và mệt mỏi, cô điều chỉnh cho nước nóng hơn một chút, làn nước nóng bỏng đốt cháy trên người cô giống như những ngọn lửa, giống hệt như buổi tối hôm đó.
Mộc Mộc nhắm mắt lại, nhớ tới buổi tối hôm ấy, anh ôm lấy cô đứng dưới vòi hoa sen, cánh tay chắc khỏe nâng hai đùi cô lên, để chân cô quấn vòng quanh eo anh, hai cơ thể không chút che đậy quấn chặt lấy nhau, nơi mềm mại của cô ép sát vào bộ phận cương cứng của anh…
Cảm giác đó thật tuyệt vời, làn nước ấm trút xuống hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau của họ, như thiêu như đốt.
Cơ thể giống như đang treo lơ lửng trên tầng mây, được gột rửa bằng những đợt khoái cảm trào dâng như nước thủy triều, cô cúi mặt xuống, hia tay đỡ lấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như trong mơ của anh, trán cô chạm vào vầng trán anh, đầu mũi cô chạm vào đầu mũi anh, cô nói một cách vô thanh: “Em yêu anh.” Cô không biết anh có hiểu được không, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của cô đặc biệt sáng, lấp lánh như hai vì sao sáng trong đêm tối.
Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi trơn mềm cùng những giọt nước ấm nóng đồng thời rớt trên môi cô, khiến cô nóng tới nỗi toàn thân tê dại.
Anh hôn lên xương quai xanh của cô, cảm giác nóng bỏng càng mãnh liệt.
Anh hôn lên ngực cô, hai tay cô luồn sâu vào trong mái tóc bóng mượt của anh, cố gắng hít thở, nếu có thể phát ra âm thanh, cô tin rằng cô nhất định sẽ kêu lên rất to.
“Có muốn anh yêu em không?” Anh ngẩng mặt lên, hơn nước làm mờ nụ cười của anh.
Cô vui sướng gật đầu, muốn, cô thật sự rất muốn, cảm giác được anh yêu, nhất định sẽ rất hạnh phúc…
Anh mỉm cười, hia tay giữ chặt hai bên đùi cô, đây người, lại thu người về… đi sâu vào bên trong một cách cuồng nhiệt.
Cô đau đến nỗi ngẩng mặt lên, cơ thể run rẩy trong làn nước, co rúm lại.
Anh lừa cô, thứ mà anh gọi là yêu, chính là hành động…
Khi mọi việc đã an bài, cô bất mãn oán trách anh lừa dối cô. Anh mỉm cười véo mũi cô. “Yêu, vốn dĩ là hành động, lẽ nào, em chỉ thích nói bằng miệng thôi sao?”
Cô không thích hành động, cũng không thích nói, cô thích một kiểu cảm giác, đó là cảm giác khi họ ôm hôn nhau, hít thở mùi vị của nhau, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh dần của đối phương…
Cũng giống như trong cơn mưa xối xả, anh kéo cô vào lòng, cuồng nhiệt hôn lên trái tim cô…
Nhớ lại khoảng kí ức đo, cơ thể đang được gột rửa dưới làn nước ấm dần ngẩng nóng lên, đầu ngón tay vô tình lướt qua lồng ngực, có một sự rung động đặc biệt…
Anh nói, hãy quên đi, hãy coi như đó là một giấc mơ.
Có lẽ anh có thể làm được, còn cô, không thể, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cơ thể cô đã ghi nhớ sự nhiệt tình của anh rồi.
Anh nói, anh trai anh còn phù hợp với em hơn anh.
Có lẽ anh có thể không để ý, nhưng cô không thể, bởi vì khi nhìn khuôn mặt giống hệt nhau đó, cô không thể kìm nén được nỗi nhớ anh, không thể khống chế được ánh mắt của mình, sẽ không tìm kiêm khắp nơi…
Không thích một người có thể giả vờ yêu thích, nhưng khi đã yêu thích một người, sự kiếm tìm trong ánh mắt đó, cô lại không có cách nào che giấu được…
Trác Siêu Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, trừ phi anh ấy không thể nhìn thấy được nữa!
Tiếng khóa cửa vang lên một tiếng, cô muốn kêu lên: “Có người”, nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
Bất ngờ, khóa cửa được mở ra, tiếp đó, cô nhìn thấy khuôn mặt giá lạnh của Trác Siêu Việt. cô sợ đến nỗi vội vàng che ngực lại, quay lưng về phía anh.
“Anh muốn làm gì vậy? Đi ra.” Cô nói xong, mới phát hiện ra mình đang đứng quay lưng về phía anh, anh hoàn toàn không thể đọc được khẩu hình của cô.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Mộc Mộc nghĩ rằng Trác Siêu Việt đã đi ra rồi, thử quay đầu lại, kinh ngạc phát hiển ra, anh vẫn đứng ngoài cửa chăm chú nhìn cơ thể khỏa thân của cô.
“Anh…” Đôi môi cô run rẩy, “Anh muốn làm gì?”
“Cô nói thử xem?” Anh bước đến bên cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi môi anh áp lên mặt cô, hít hà mùi sữa tắm trên người cô, “Có cần tôi giúp cô tắm rửa không?”
Cô bị khiếp sợ bởi ánh mắt thâm trầm của anh, hoàn toàn đờ đẫn, gắng gượng gỡ tay anh, hy vọng anh sẽ buông cô ra.
“Đừng giả vờ nữa, không phải là chưa từng để tôi tắm rửa hộ… Hơn nữa, còn chỗ nào trên người cô mà tôi chưa từng chạm tới?” Giọng nói của anh không chút hơi ấm, lại càng trở nên đáng sợ.
Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt lấy bầu ngực cô.
Cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, muốn cầu xin anh, nhưng lại không phát ra được âm thanh, lo sợ đến nỗi mồ hôi cứ tuôn rơi từ trên trán.
Cô không hiểu được, tại sao anh của ngày hôm nay lại đáng sợ như vậy, trong ánh mắt luôn có một tia nhìn hằn học vô cùng sâu sắc.
Anh cúi người hôn lên vai cô, sức hút càng lúc càng mạnh, cô đau đớn, muốn né tránh, nhưng phần eo của cô bất đắc dĩ đã bị anh khống chế một cách chật cứng, hoàn toàn không thể động đậy nổi.
“Nói cho tôi biết, có phải cô đã giết bố nuôi cô không?”
“Chẳng phải anh đã nói là sẽ không hỏi hay sao?” Cô quay mặt, cố gắng để anh nhìn thấy khẩu hình của cô.
“Ông ấy đã chạm tới cô chưa?” Anh cười u ám, bàn tay lướt đi lướt lại trên cơ thể cô, mỗi nơi bàn tay anh đi qua, đều để lại một cảm giác nhói đau. “Giống như tôi đang làm thế này?”
Cô cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh. Ông chưa từng, chưa từng bao giờ làm như vậy, ông rất yêu thương cô, dùng toàn bộ tình yêu thương để yêu cô! Nhưng cô lại…
Trác Siêu Việt buông bàn tay đang đặt lên eo cô ra, xoay người cô lại, ngón tay nắm chặt vào xương hàm của cô, nâng mặt cô lên, “Nói thật đi, tại sao cô lại tới tìm tôi? Vì tiền? Hay là vì…”
“Bởi vì em thích anh.” Đôi môi cô run rẩy nói.
“Thích tôi?” Anh bật cười, cười một cách rất đáng sợ. “Xem ra cô vẫn chưa chịu nói sự thật…”
Anh dường như đã phẫn nộ, ấn cô thẳng vào bên trong bồn tắm, cơ thể cao lớn cũng bước vào. Bồn tắm rất rộng, hai người họ ở trong đó, vẫn còn đủ không gian để hoạt động
“Em không lừa dối anh, em thật sự không lừa dối anh.”
“Không lừa dối tôi ư? Được rồi, vậy bây giờ cô hãy chứng minh cho tôi xem.” Nói xong anh băt đầu cởi quần áo, cởi bỏ dây lưng, trong nháy mắt, cơ thể khỏe mạnh cường tráng đã hiện ra trước mắt cô.
“Anh sẽ hối hận đấy.”
“Không bao giờ.” Anh túm lấy chân cô, tách ra. Cô muốn giãy giụa, anh lại giữ chặt cơ thể của cô. “Chẳng phải là cô thích tôi hay sao, sợ gì chứ?”
“Em…”
Cánh tay anh âng hai chân của Mộc Mộc lên, gác lên hai bên thành bồn tắm, sau đó, hai tay đỡ lấy phần eo của cô.
Cảnh tượng khiến người ta nóng mặt hiện ra trước mắt anh, Mộc Mộc nhắm mắt lại, tự biết rằng có muốn phản kháng cũng vô ích, để mặc anh muốn làm gì thì làm vậy.
Vuốt ve khêu gợi đến khi cả người cô trở nên mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, anh giữ chặt phần eo của cô, cơ thể dấn sâu về phía trước…
Lại không đau giống như trong tưởng tượng của cô, chỉ là một cảm giác tê buốt đau nhói. Cô hít thở thật sâu, cơ thể lắc lư trong nhịp tấn công của anh, xương cốt cột sống cứ đập liên hổi xuống thành bồn tắm cứng rắn, cũng không đau, chỉ cảm thấy lạnh…
Cơ thể không đau, ngược lại, cảm giác nhói đau trong tim lại càng rõ ràng hơn. Cô không hiểu rõ tại sao Trác Siêu Việt lại đối với cô như vậy, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ôm cô dậy, cả người cô ngồi lên người anh, anh đỡ lấy eo của cô, chuyển động. Khoái cảm từ sự cọ xát đó càng ngày càng mãnh liệt, cô dần dần mất hết ý thức, tinh thần bị cảm giác khoái lạc của cơ thể khống chế, cô ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi anh. Anh đáp lại nụ hôn của cô, nồng nàn mà cuồng nhiệt.
Cơ thể cô tê dại đi trong sự cọ xát, máu nóng lan tỏa khắp toàn thân, cô cảm giác bản thân mình muốn tan chảy, dồn toàn bộ sức lực ôm lấy anh, chỉ mong anh có thể hiểu rằng, cô yêu anh, trước đây là như vậy, bây giờ cũng thế, tương lai cũng sẽ không thay đổi…
Khi tất cả đã kết thúc, cô ngân ngấn nước mắt nhìn anh. “Bây giờ anh đã tin chưa?”
Anh bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười vô cùng u ám. “Cô nghĩ rằng tôi vẫn có thể tin cô ư? Tô Mộc Mộc, đừng nghĩ rằng tôi không biết… Cô hoàn toàn không thích tôi, cô đang lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để bôi nhọ bố của cô…”
“Em…”
“Cô hoàn toàn không hiểu được, thế nào là thích, thế nào là yêu, bởi vì cô không có trái tim. Bố cô yêu thương cô như vậy, cô lại bôi nhọ thanh danh của ông ấy trên tòa án, khiến ông ấy chết rồi mà vẫn còn phải mang danh ô uế, chết không thể nhắm mắt."
Cô lắc đầu, ôm mặt khóc, “Em không cố ý, em chỉ muốn cứu mẹ, bên công an đã nói, nếu mẹ không bị xử tử hình thì cũng phải chịu án tù chung thân, em không thể giương mắt lên nhìn mẹ chết đi…”
Nhìn thấy người thân yêu nhất của mình chết ngay trước mắt, cảm giác đó thật đáng sợ, cô không muốn trải qua một lần nữa.
“Thế nên cô có thể bôi nhọ bố của cô?”
“Em không biết, tất cả mọi người đều nói như vậy, em cũng cho rằng đó là sự thật, em không ngờ rằng ông ấy…” Mộc Mộc khóc thổn thức.
Lúc đó, tất cả mọi người đều nói bố nuôi của cô là loài cầm thú, cô cứ nghĩ rằng đó là sự thật, nghĩ rằng nếu không phải là do mẹ nuôi của cô kịp thời xuất hiện, ông ấy đã… Sau đó, đến khi cô đọc được bức thư cuối cùng của mẹ nuôi gửi cho cô, cô mới biết rằng mình đã làm chuyện ngu ngốc biết bao…
Giây phút đó, cô vô cùng căm hận chính mình, không thể tha thứ cho bản thân được nữa, cô đã từng tự sát, nhưng bác sĩ lại cứu cô…
“Cô không ngờ tới điều gì?” Anh hỏi.
Cả người cô bỗng nhiên nặng trĩu, cảnh vật xung quanh nghiêng ngả, cô như đang bị rơi vào một vực sâu muôn trượng, cơ thể cứ đắm chìm xuống dưới…
Cô ngồi bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đồ đạc trong phòng gọn gàng ngăn nắp.
Là giấc mơ, hóa ra chỉ là một giấc mơ ư?
Cô lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hít một hơi thật sâu, cười đau khổ, không ngờ cô lại có một giấc mơ như vậy.
Sao anh lại có thể dối xử như vậy với cô, anh đã từng nói, cô là chị dâu của anh, anh sẽ tôn trọng cô như tôn trọng thánh mẫu Maria.
Cho dù anh biết rằng cô có mục đích khác, cũng không thể chạm vào người cô, cùng lắm thì cũng chỉ giống như buổi sáng nay, chửi mắng cô chết không toàn thây, giẫm đạp lên tự tọng của cô, giẫm cho tới khi nó tan nát.
Điều này cũng chẳng sao, lần đầu tiên có thể sẽ hơi khó chịu một chút, bị mắng nhiều rồi, chưa biết chừng da mặt cũng dày lên.
Trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, bầu trời vẫn một màu xanh thăm thẳm u ám.
Cô ngây người ra ngồi nhìn, nhớ tới sự bất đắc dĩ của anh họ, nhớ tới những lời lẽ đầy căm hận của bác trai, bác gái, cũng nhớ đến cả câu nói của Trác Siêu Việt: “Anh tuyệt đối không tin, em lại có thể giết một người bố đã yêu thương em như con đẻ.”
Anh không tin, anh thật sự không tin…
Cho dù người trên cả thế giới này đều không tin cô, chỉ một mình anh tin cô, như vậy cũng đủ rồi…
Bỗng nhiên rất muốn ngắm nhìn Trác Siêu Việt một chút, muốn tới mức trái tim thổn thức, cô mở cửa, bên ngoài cửa không có chút động tĩnh, cô khẽ khàng đi tới cầu thang, cúi nửa người xuống phía dưới nhìn ngó, không thấy hình bóng của anh.
Cô lắng tai nghe, nghe rất lâu, cũng không có động tĩnh gì cả.
Chắc là Trác Siêu Việt lại đi dự tiệc chiêu đãi rồi, cô rón rén đi xuống tầng, bước vào trong thế giới thuộc về Trác Siêu Việt.
Lần đầu tiên cô quan sát thật kỹ căn phòng của anh. Phong cách trang hoàng trong phòng anh giống hệt với phong cách ở tầng trên, cũng là một sự xa hoa khiêm nhường, chỉ có đồ nội thất là có chút không giống, đồ đạc hơi lộn xộn một chút, cô ngắm nhìn, vuốt ve từng thứ một.
ống cắm bút bằng ngọc phỉ thúy không tì vết lơ thơ vài cây bút bi, bình hoa bằng sứ xanh tùy tiện cắm vài cành trúc, còn cả một viên đã khảm một bức tranh phong cách thuần túy, anh để trên bàn trà để chặn giấy…
Anh luôn luôn là như vậy, những món đồ mà người khác cảm thấy quý giá, đối với anh lại chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mộc Mộc quay lên gác, nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, nhớ ra nhóm nhạc tối nay có hai sô diễn, thời gian cũng sắp đến rồi, cô thu dọn lại một chút, trang điểm nhẹ nhàng, che đi vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt.
Trước khi ra khỏi nhà, cô vốn định nhắn tin cho anh, sợ làm phiền anh, liền lấy tập giấy nhớ màu vàng nhạt mà cô đã cất giữ từ lâu, viết lên đó:
“Tối nay nhóm nhạc có hai sô diễn, sáng sớm mai mới về.”
Không có lời xưng hô, cũng không có chữ ký, bởi vì cô không biết phải xưng hô với anh như thế nào, cũng không biết bản thân mình phải xưng hô như thế nào.
Sau khi viết xong, cô dán mẩu giấy lên cánh cửa, ấn mạnh, bước ra khỏi cửa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...