“Ai da, muốn chết, tại sao lại xây tường ở nơi này chứ!” (thân người, mà cụ thể là 'thịt ngực' đó, mà chị kêu là tường ha, chắc ngực vh rắn chắc lắm ta?????)
Vốn tính xông ra ngoài, mới chạy không được mấy bước, đã bị đánh ngã trên mặt đất, Túc Tử Nguyệt nhỏ giọng nguyền rủa.
“Không sao chứ?” Viêm Hoàng buồn cười ôm Túc Tử Nguyệt đứng lên. Nữ nhân này không thể yên tĩnh được một chút hay sao?
Quan sát nàng tỉ mỉ mặc quần áo tơ lụa tạo nên tư thái xinh đẹp, nàng ăn mặc như vậy, làm người ta rất thương yêu, Viêm Hoàng giơ tay chạm vào khuôn mặt không tỳ vết của nàng.
“Tham kiến Vương.” Bảo Nhi đuổi theo bóng dáng của Túc Tử Nguyệt, nhìn thấy người đứng đầu thì kinh hoàng quỳ xuống chào.
“Lui ra.” Khoát khoát tay ọi người lui ra, hắn không cần những người luôn sợ hãi hắn ở một bên làm cản trở tầm mắt.
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Thì ra là ngươi đụng ta, không có việc gì ngươi cản đường ta làm gì?” Túc Tử Nguyệt bất mãn oán giận.
Viêm Hoàng nhìn chằm chằm cái miệng vẫn đang nói không ngừng của Túc Tử Nguyệt. Nữ nhân ngu ngốc này chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không thấy rõ thân phận của hắn sao?
“Nàng có biết hay không, từ xưa đến nay chưa ai có can đảm nói những lời như vậy với ta?”
Ở đây, hắn là “Quỷ Vương” người người sợ hãi, xem như quái vật, chỉ có nữ nhân ngu ngốc từ trên trời rơi xuống này, dám can đảm hô to gọi nhỏ với hắn.
“Vậy ngươi có thể thích ứng từ bây giờ.” Túc Tử Nguyệt ngửa đầu, vô cùng kiêu ngạo nói với hắn.
Viêm Hoàng vừa mới tức giận, giờ thì đã hết. Nữ nhân ngu ngốc đại khái không biết cái gì là sợ phải không? Trừ lúc đầu nàng sợ hãi hắn thô bạo, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
“Nàng không biết cái gì gọi là sợ sao?”
“Làm gì phải sợ ngươi? Chỉ cần ngươi đừng......” Túc Tử Nguyệt đột nhiên dừng lại, không có can đảm nói ra lời tiếp theo.
“Ta đừng cái gì?” Viêm Hoàng kinh ngạc, nàng ăn nói thẳng thắn, sảng khoái lại cũng có lúc dừng lại.
“Chính là... như vậy như vậy đó.” Túc Tử Nguyệt xoay xoay vặn vặn nói không hoàn chỉnh.
“Như vậy là sao?” Viêm Hoàng đại khái cũng hiểu được ý nàng, chỉ là đột nhiên muốn trêu chọc nàng, nên mới giả bộ không biết.
“Chính là.... Dù sao ngươi đừng lúc nào cũng mạnh bạo như thế!” Túc Tử Nguyệt đỏ mặt hô lên. (oa oa, mạnh bạo đó nha.... :D2 )
“A, ý nàng là, đối với nàng giống như hôm qua, phải không?” Viêm Hoàng lộ ra nụ cười mười phần xấu xa.
“Đúng.... Không đúng, ngươi nói đi nơi nào?” Túc Tử Nguyệt khó chịu lấy tay che hai má đỏ rực, tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt tà ác của Viêm Hoàng.
Sao người đàn ông này nói chuyện không kiêng kỵ gì hết, nàng thật vất vả mới quên được đêm qua mình phóng đãng như thế nào, không có chuyện gì hắn muốn nhắc tới làm chi?
“Không phải như vậy sao? Nàng không thích sao? Ta nhớ hôm qua nàng phản ứng rất.......” Càng nhìn gương mặt ngượng ngùng của nàng hắn càng cảm thấy thú vị.
“Im miệng, im miệng đi...!” Túc Tử Nguyệt dùng hai tay che chặt cái miệng nói những lời hạ lưu của Viêm Hoàng lại. Viêm Hoàng cũng không vội ngăn tay của nàng, ngược lại đưa lưỡi ra liếm láp lòng bàn tay nàng, Túc Tử Nguyệt bị dọa sợ, lập tức buông tay lui về phía sau.
“Ngươi.... Cái tên đại sắc ma này!” Bây giờ là ban ngày, sao hắn không biết liêm sỉ như vậy?
“Đúng vậy, đại sắc ma này ăn nàng đến nghiện, nàng nói phải làm sao đây?” Viêm Hoàng tiến từng bước đến gần Túc Tử Nguyệt.
“Ai.... Ai để ý đến ngươi? Ngươi... Ngươi tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
Thấy hắn tiến gần từng bước, Túc Tử Nguyệt chỉ có thể lui từng bước về phía sau, cuối cùng không có đường có thể lui ra.
“Ngươi... ngươi đừng bước tới, á..., tránh ra, tránh ra, á!”
“Tự mình nghĩ biện pháp? Vậy không được, không có nàng, chuyện không giải quyết được.” Viêm Hoàng chống hai tay lên tường, nàng lập tức bị khóa chặt, không cách nào trốn thoát.
“Ngươi... ngươi đừng làm loạn á..., ta..... ta muốn đi tìm nhà tiên tri giống cha ta...” Túc Tử Nguyệt hai tay chống đỡ bờ ngực rắn chắc của hắn.
Nghe vậy, toàn bộ tâm tình đùa giỡn của Viêm Hoàng tan biến, vẻ mặt anh tuấn thoáng chốc lạnh đến cực điểm.
“Nàng tìm hắn làm gi?”
“Đương nhiên là có việc muốn hỏi hắn, nếu không tìm hắn làm gì?” Túc Tử Nguyệt không hiểu tại sao mặt hắn biến sắc nhanh chóng như vậy.
“Nàng muốn hỏi hắn cái gì?” Viêm Hoàng nhíu mày không vui.
“Quái, người muốn hỏi hắn là ta, sao ngươi lại phiền như thế?” Hắn không thể giải quyết vấn đề của nàng, hỏi hắn có ích gì sao.
Viêm Hoàng tức giận khóa chặt hai tay nàng.
“Nàng, nữ nhân ngu ngốc này, không chọc giận ta là không được sao?” Nàng không thể giống như đêm qua, ngoan ngoãn mặc hắn yêu thương hay sao?
Túc Tử Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của Viêm Hoàng, tại sao hắn lại mắng nàng là nữ nhân ngu ngốc? Nàng không chịu yếu thế, khuôn mặt xinh đẹp nâng lên nhìn hắn chằm chằm.
“Cái người đáng chết này, không thể không luôn tức giận được sao?” Nàng đánh nhau chắc chắn sẽ thua hắn...., nhưng gây gổ thì khó phân cao thấp, hừ!
“Nàng!” Viêm Hoàng tức giận chỉ nàng.
“Như thế nào?” Hai tay Túc Tử Nguyệt chống eo, mười phần ra dáng một nữ nhân chanh chua.
“Nàng có biết không, ta lúc này có thể giết nàng?” Viêm Hoàng khép mắt, con ngươi màu tím nhìn chằm chằm Túc Tử Nguyệt lúc này còn chưa biết sống chết.
“Thật đáng sợ!” Túc Tử Nguyệt cực kỳ chướng mắt ngón tay đang chỉ mình, một phát bắt được, hung hăng cắn.
“Nàng...” Viêm Hoàng cau mày nhìn hành động cả gan của nàng, hắn nghĩ, có lẽ nên cho nữ nhân ngu ngốc này một chút giáo huấn, sẽ làm cho nàng nhớ thân phận của mình.
“Nàng...” Viêm Hoàng cau mày nhìn hành động cả gan của nàng, hắn nghĩ, có lẽ nên cho nữ nhân ngu ngốc này một chút giáo huấn, sẽ làm cho nàng nhớ thân phận của mình.
Túc Tử Nguyệt nếm được vị máu, mới phát hiện mình dùng sức quá mạnh cắn hắn, nàng vội vã buông tay Viêm Hoàng ra, chỉ thấy trên ngón tay hắn in dấu răng thật sâu, phía trên loáng thoáng thấy máu đỏ tươi.
“Ngươi...Ngươi đau không?” Túc Tử Nguyệt chăm chú nhìn vết thương trên tay hắn xin lỗi.
Viêm Hoàng quệt quệt khóe môi, không đáp lời. Thực tế, một chút vết thương nhỏ này không có gì đáng kể, hắn không vô dụng như vậy.
“Ta... Ta không cố ý, ngươi đừng chọc giận ta thì sẽ không có chuyện gì.” Túc Tử Nguyệt rất nghiêm túc muốn nói xin lỗi, nhưng vẫn đem lỗi đẩy về trên người của hắn, sau đó liền chột dạ không dám ngẩng đầu.
Viêm Hoàng bực mình trợn mắt. Nàng còn có thể đổ lỗi, rốt cuộc là ai chọc tức ai trước?
“Khởi... Khởi bẩm vương....” Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, cắt đứt yên lặng bên trong, là âm thanh phát run của Bảo Nhi.
“Cút!”
Viêm Hoàng hung ác rống giận, Bảo Nhi đang đứng yên bên ngoài bị dọa sợ, chỉ thấy thân thể nàng mềm nhũn quỳ khóc trên mặt đất.
“Xin vương tha mạng...”
“Dữ như vậy làm gì? Chỉ là Bảo Nhi có chuyện muốn nói với ngươi!” Túc Tử Nguyệt không chịu nổi lên tiếng bên vực Bảo Nhi.
Nàng còn nói? Viêm Hoàng nhìn chằm chằm tên đầu sỏ làm tâm tình hắn trở nên cực kỳ kém.
“Ta...Ta nói không sai, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?” Túc Tử Nguyệt rụt cổ nói.
Mắt hắn rất đẹp..., chỉ là bị trừng lâu như vậy nàng cảm thấy thật kinh khủng, hơn nữa dường như nàng là nguồn gốc làm hắn tức giận.....
“Cô nương....” Bảo Nhi vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, chỉ có thể giơ tay kéo kéo quần áo Túc Tử Nguyệt, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Ngươi đứng lên đi, đừng quỳ nữa, hắn cũng sẽ không cắn ngươi, có chuyện thì đứng lên rồi nói.” Túc Tử Nguyệt không hiểu ý của nàng, ngược lại kéo nàng đứng lên.
Gương mặt Viêm Hoàng lạnh lùng, nhìn cảnh Túc Tử Nguyệt nâng nha đầu kia dậy, hắn hoài nghi nàng căn bản không có đầu óc. Thôi, tức giận nữa cũng chỉ uổng phí.
“Có chuyện mau nói.” Viêm Hoàng hướng về phía nha đầu không dám đứng dậy cũng không dám ngẩng đầu nói.
“Dạ... “Tiên tri”, còn có Huyên gia cầu kiến...” Bảo Nhi nói nhưng vẫn không dám ngẩng đầu.
“Sao trùng hợp thế? Ta đang muốn đi tìm hắn, hắn đã tới rồi.” Túc Tử Nguyệt hưng phấn bước bước lớn đi ra, đáng tiếc bước chân còn chưa chạm đất, cả người liền bị một luồng gió lạnh kéo sát vào “tường đồng vách sắt” cạnh bên.
“Nàng ngoan ngoãn đợi ở đây cho ta.” Nàng chỉ biết gặp “tiên tri” thôi sao? Sắc mặt Viêm Hoàng càng thêm khó coi.
“Gọi bọn họ vào.” Viêm Hoàng mặc kệ Túc Tử Nguyệt giãy giụa, hướng thẳng phía nha đầu đang quỳ gối ngoài của ra lệnh.
“Vâng.” Bảo Nhi nhận lệnh, liền rời đi như chạy trốn.
(Úi sao mà sợ dữ vậy chèn)
*****************
Tiên tri cùng Viêm Huyên bước vào của liền thấy một màn như vậy
Một vị cô nương sống sờ sờ đang ở trong lòng chủ nhân, vậy mà sắc mặc chủ nhân cực kỳ khó coi, bọn họ bắt đầu cảm thấy, mình đã đến sai thời điểm.
“Các ngươi đi vào sao lại giả câm?” Viêm Hoàng lạnh lùng quét mắt về phía hai người đang có ý nghĩ muốn tông cửa xông ra nhưng lại không dám.
“Chuyện này... Lão thân đến tìm tiểu cô nương này.” “Tiên tri” không biết vì sao từ lúc tiểu cô nương này xuất hiện, Viêm Hoàng luôn tức giận với hắn?
“Có chuyện gì?” Viêm Hoàng lạnh lùng hỏi, không có ý định bỏ qua cho người trong lòng.
“Hừ, hắn nói hắn đến tìm ta, ngươi buông tay!” Túc Tử Nguyệt mệt mỏi giãy giụa, định sử dụng ánh mắt so tài với hắn.
“Có chuyện thì nói ở nơi này.” Viêm Hoàng chưa tính thả người.
“Ngươi.... Ngươi có biết cái gì gọi là riêng tư hay không, hắn có chuyện muốn nói với ta, sao phải nói trước mặt mọi người được?”
Viêm Hoàng nghe nàng nói vậy, càng thêm tức giận.
“Nàng và hắn có chuyện gì không thể cho người khác biết?”
“Hừ, ngươi nói chuyện làm cho người ta rất ghét.” Cái gì gọi là không thể cho người khác biết.
“Nếu không có gì mờ ám, nói trước mặt ta là được.” Viêm Hoàng khiêu khích.
Người này thật đáng giận! Túc Tử Nguyệt quệt quệt khóe môi không nhịn được.
“Ta không cần.” Nàng rất có cá tính.
“Thật là có vấn đề, nên không dám nói trước mặt ta?”
“Hừ, ngươi nghĩ sao thì tùy.” Túc Tử Nguyệt quyết định làm lơ hắn,tránh làm mình tức giận hơn.
“Nàng....”
“Tiên tri” cùng Viêm Huyên bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn họ dường như cũng hoàn toàn bị coi thường.
“Huyên gia, người có cảm thấy vương có một chút chuyển biến hay không?” Số lần nói chuyện của vương gần đây dường như nhiều hơn so với lúc trước, mặc dù thường là trong lúc tức giận.
“Tâm tình của hắn dường như có chuyển biến một chút, tiểu cô nương kia thật có khả năng.” Mặc dù Viêm Hoàng vẫn duy trì mặt lạnh hơn phân nữa, chỉ là đối mặt với tiểu cô nương này tâm tình sẽ biến hóa đa dạng hơn một chút, đây cũng là hiện tượng tốt.
“Xem ra chỉ có nàng mới có thể.” “Tiên tri” cũng hài lòng với sự phát triển này.
“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi ngài thân phận của vị tiểu cô nương này là sao?” Viêm Huyên mong đợi đáp án.
“Tiên tri” chỉ cười không nói, nhìn chăm chú vào cảnh hai người đang tranh cãi trước mắt.
“Ta....Ta thực sự bị ngươi làm tức chết rồi.” Túc Tử Nguyệt tránh như thế nào cũng không tránh được ngực của hắn, nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ kích động.
“Rốt cuộc ai mới là người bị chọc tức?” Nàng là ác nhân nhưng luôn cáo trạng trước.
Mọi việc cãi vả truyền không ngừngvào tai “Tiên tri” và Viêm Huyên, hai người bọn họ chỉ có thể lắc đầu.
Mọi việc cãi vả không ngừng truyền vào tai “Tiên tri” và Viêm Huyên, hai người bọn họ chỉ có thể lắc đầu.
“ [Tiên tri], ngài nghĩ chúng ta có cơ hội ra sân sao?” Hai người kia xem ra không để ý đến bọn họ.
“Ta muốn.... Có lẽ lần sau chúng ta phải thăm dò trước, khi nào chủ nhân không có ở đây.” “Tiên tri” tỉnh táo nói.
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta lui ra trước, tránh tự làm mình mất mặt.”
“Nói cũng phải, gần đây chủ nhân luôn có địch ý với ta.”
“Cùng cô nương kia có liên phải không...?”
Hai người vừa nói, vừa lặng lẽ rút lui ra khỏi cuộc chiến mà Viêm Hoàng cùng Túc Tử Nguyệt còn đang tranh chấp, không chú ý đến hai người, vì họ căn bản bỏ qua sự tồn tại của những người khác.
( Xìiiiii.... ai thèm quan tâm 2 người chứ, người ta bận đánh yêu mắng yêu rồi :behe: )
*************
Thật là phiền!
Túc Tử Nguyệt nóng nảy, nàng đến đây đã mấy ngày, nhưng một điểm đầu mối cũng không có. Tên xú nam nhân kia không để cho nàng bước ra khỏi của phòng nửa bước, vậy thì không thể đi tìm “tiên tri”, không tìm được“tiên tri”, nàng cũng không có cách để quay về.
“Aizz...” Bất đắc dĩ thở dài, nàng hoài nghi mình sẽ ở lại chỗ này vĩnh viễn hay sao?
Thật ra, suy nghĩ kỹ một chút, cuộc sống của nàng ở đây rất được hậu đãi...., nam nhân kia đối với nàng xem như cực tốt, trừ lúc ban đầu thô bạo, để cho nàng thống hận, hắn cũng không có chỗ nào là xấu cả, huống chi gần đây hắn cũng không cường ngạnh như vậy với nàng. ^:)^
Túc Tử Nguyệt hồi tưởng lại những đêm triền miên gần đây mà đỏ mặt : "> , nàng mỗi lần dường như đều liều mạng muốn tránh, nhưng cuối cùng cũng thua dưới sự trêu đùa của hắn.
Không thể phủ nhận..., nàng thật ra cuối cùng cũng thích thú :D2 , cho nên kháng cự với hắn không còn kịch liệt như ban đầu.
Nàng mấy ngày nay nghĩ qua, thật ra thì mất đi màng trinh mỏng kia, không là gì, dù sao cũng đã không còn, nàng còn có thể thế nào?
Kêu trời trách đất? Thôi, tính tình nàng căn bản không làm vậy được, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp tự trấn an mình, ít nhất dáng dấp hắn cũng thật đẹp, thể trạng cũng cực kỳ......
“Cô nương, cô nương....” Bảo Nhi lên tiếng gọi, cắt đứt suy nghĩ của Túc Tử Nguyệt.
“Hả?” Túc Tử Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn về phía Bảo Nhi.
“[Tiên tri] cùng Huyên gia tới, họ muốn gặp người!”
“Mau mời họ vào.” Túc Tử Nguyệt mừng rỡ nói.
Như thế rất tốt, nàng đang phiền não phải tìm người như thế nào, hắn liền tự mình đưa đến cửa.
“Cô nương khỏe không?” “Tiên tri” vừa thấy Túc Tử Nguyệt liền chào hỏi trước.
“Bình thường...,á..., chớ nói nhảm, ngươi mau nói cho ta biết, mục đích cha đưa ta đến đây là gì? Ngươi nói có phải mọi chuyện giải quyết xong ta có thể đi về hay không?” Nàng vội vàng hỏi một chuỗi câu hỏi, chỉ vì muốn biết đáp án.
******
Viêm Huyên nhíu mày, tầm mắt quan sát rơi xuống trên người Túc Tử Nguyệt.
Tiểu cô nương này nói tới nói lui rất đặc sắc, Viêm Hoàng chẳng lẽ thích cái loại này sao? Tính tình của nàng cùng Yên Nhu hoàn toàn bất đồng, lòng của Viêm Hoàng rốt cuộc là rơi trên người nào?
“Mục đích? Điều này thật sự rất khó nói....” “Tiên tri” suy nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu.
“Các ngươi muốn ta đến, không phải có chuyện chỉ có ta mới có thể giải quyết được hay sao? Mà ta thật sự không nhìn ra, nơi này có chuyện gì ta làm được, ngươi xem, ta cả ngày bị nhốt ở đây, có chuyện không bằng đi tìm nam nhân kia đi, còn hữu dụng hơn ta nhiều.”
“Khụ khụ.... Nàng chỉ nam nhân kia, là vương sao?” “Tiên tri” không biết có nên chỉ ra chỗ sai của nàng hay không .
“Thật sự kỳ quái, tại sao các ngươi luôn gọi hắn là vương, hắn không có tên sao?” Đúng vậy, nàng dường như chưa nghe ai gọi tên của hắn.
Viêm Huyên không nhịn được cười ra tiếng.
“Nàng có biết lời này là đại nghịch bất đạo, sẽ bị chém đầu hay không?” Tiểu cô nương này vô cùng thú vị.
Cười nàng đã chưa? Túc Tử Nguyệt nhìn chằm chằm nam nhân không có lễ phép kia.
“Người ở nơi này thật sự kỳ quái, động một chút là chém đầu, thật nhàm chán.” Nhớ lần trước xú nam nhân kia cũng uy hiếp nàng như vậy.
Viêm Huyên cười to vỗ tay, tính tình nàng thật mạnh mẽ, Viêm Hoàng đụng phải đối thủ rồi, chỉ là hắn nhịn nàng lâu thế, như vậy đối với cô nương này nhất định có vài phần đặc biệt?
“Theo ta thấy, so với Yên Nhu thì nàng thích hợp với vương hơn.” Viêm Huyên chân thành nói, tính tình Yên Nhu nhu nhược không phải là không được, chỉ là nữ nhân này có thể làm động đến tính tình nguội lạnh của Viêm Hoàng.
“Yên Nhu?” Túc Tử Nguyệt không bỏ qua cái tên xa lạ này.
“Tiên tri” ánh mắt ý bảo Viêm Huyên trăm ngàn đừng lắm mồm.
Túc Tử Nguyệt nhìn hai người giao mắt, nàng mở to con mắt xinh đẹp
“Có thể giải thích ý tứ câu nói kia một chút hay không?”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Viêm Huyên cười khan. :-"
“Rột cuộc nam nhân kia có thân phận gì? Không phải hắn....Có phải hay không hắn đã lấy vợ?” Túc Tử Nguyệt có chút khó khăn hỏi Viêm Huyên.
“Chuyện này....” Viêm Huyên tự hỏi nên trả lời như thế nào mới không rước lấy phiền phức.
“Tiên tri” ngăn Viêm Huyên trả lời, hắn cung kính với Túc Tử Nguyệt.
“Nam nhân kia theo lời ngươi, là người thống trị “Viêm quốc” vương giả, tất cả những gì thuộc về Viêm quốc đều do hắn thống trị, chỉ có nàng là người không để ý đến quyền lực của hắn, muốn người sống liền sống, muốn người chết liền chết, nàng hiểu chưa?”
Muốn người sống liền sống, muốn người chết liền chết? Nàng sao có thể hiểu được, nàng sống có dân chủ, tự mình quyết định! Túc Tử Nguyệt khó có thể tin lắc đầu nhẹ.
“Sao ta có thể hiểu được? Làm ơn....”
Cha mở một trò chơi thật là lớn, nam nhân xâm chiếm thân thể nàng, lại có thân phận “vĩ đại” như vậy, vậy gọi nàng đến đây có thể giải quyết được chuyện gì? Giống như bây giờ, nàng như con cá trong chậu, con chim trong lồng, bay cũng không bay được, nàng có chỗ nào để dụng võ đây?
Muốn đuổi theo hỏi Yên Nhu là ai, nhưng chỉ nhận được câu trả lời mập mờ, tin tức hoàn toàn bị che giấu, hiện tại nàng cảm thấy cả người vô lực. Nam nhân kia quả nhiên có quyền to, khó trách mọi người thấy hắn đều lo sợ, nói gì nghe nấy.
Ông trời, cha muốn gây phiền toái gì cho nàng? Túc Tử Nguyệt có chút nhức đầu vuốt trán.
“Ta có thể trở về hay không, ta căn bản là không giúp được gì, không phải sao?” Nàng cũng chỉ là một người bình thường, ở lại có tác dụng gì? Chỉ là nghĩ đến trở về, đáy lòng có cảm giác mất mát khó hiểu bao quanh.
“Không, nàng phải ở lại.” “Tiên tri” quả quyết cự tuyệt yêu cầu của nàng.
“Ta ở lại có ích gì, ta cái gì cũng không biết, hắn là vương giả cao cao tại thượng, có chuyện gì hắn không giải quyết được sao? Ta nào có khả năng.....” Túc Tử Nguyệt bắt đầu đi qua đi lại gấp gáp nói.
“Cô nương...”
“Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Ta không phải người nơi này, ta sống trong một không gian khác, một thời đại khác, trật tự của các ngươi, ta không hiểu, qui tắc của các ngươi, ta không muốn tuân theo, ta là người không thuộc về nơi này, sao không tốt bụng mà thả ta ra?” Túc Tử Nguyệt thao thao bất tuyệt nói, không ai có thể xen vào được.
“Cô nương...”
“Các người có hiểu ý của ta không? Nam nhân kia xem ra, cường tráng giống như người sắt, đánh không chết, so với ta hắn hữu dụng hơn nhiều, ta không giải quyết được chuyện gì, để cho ta trở về đi.....”
“Nàng phải ở lại chỗ này.”
Một giọng nói quả quyết vang lên, đầu Túc Tử Nguyệt càng đau hơn.
“Tham kiến vương.” “Tiên tri” cung kính cuối chào.
“Miễn, lui ra đi.” Viêm Hoàng không kiên nhẫn ọi ngườ lui ra.
Lui ra ngoài trước, Viêm Huyên tinh mắt chú ý vẻ mặt căng thẳng của Viêm Hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...