Mở mắt tỉnh lại cảm thấy cả người không thoải mái, Túc Tử Nguyệt giùng giằng bò dậy.
“Cô nương, người đã tỉnh rồi!”.
Một giọng nói êm ái vang lên làm Túc Tử Nguyệt biết trong phòng không chỉ có mình nàng.
“Ngươi là ai?”. Túc Tử Nguyệt dùng cái mền bọc lại thân thể trần trụi của mình, quay đầu lại nhìn nữ nhân mặc bộ trang phục cổ đại.
“Nô tỳ là Bảo Nhi, Vương sai nô tỳ đến hầu hạ người, người có việc gì chỉ cần sai khiến nô tỳ là được”. Bảo Nhi hơi cúi người nói với Túc Tử Nguyệt.
“À?”. Túc Tử Nguyệt không hiểu nghiêng đầu.
Nô tỳ? Hầu hạ nàng? Không phải là nàng thật sự đã đến thời cổ đại rồi? Nhưng mà lật tung trí nhớ nàng cũng không nhớ được trong lịch sử có nơi nào tên là “Viêm quốc”, rốt cuộc nàng bị cha đưa đến nơi nào vậy?
“Cô nương có muốn tắm rửa không, nô tỳ sẽ chuẩn bị nước nóng cho cô nương!”.
“Được, cảm ơn”. Xương cốt cả người nàng như gãy vụn hết vậy, rất cần được tắm nước nóng nên hớn hở tiếp nhận đề nghị của Bảo Nhi.
Một lúc sau Bảo Nhi đã sai người mang thùng gỗ lớn đến, trong thùng đổ đầy nước nóng.
“Cô nương, mời vào tắm”. Bảo Nhi cầm áo choàng đứng ở bên giường, chờ Túc Tử Nguyệt xuống giường.
“Được rồi”. Túc Tử Nguyệt gật đầu một cái chờ Bảo Nhi đi ra ngoài.
“Cô nương, sao vậy?”. Bảo Nhi thấy Túc Tử Nguyệt chậm chạp không chịu xuống giường thì nghi ngờ hỏi.
“Trước tiên...ngươi có thể ra ngoài được không?”. Túc Tử Nguyệt lúng túng nhìn Bảo Nhi.
Không phải nàng ấy định giúp nàng tắm chứ? Như thế rất xấu hổ, hơn nữa trên người nàng còn có.... những dấu vết do tên kia lưu lại, làm sao có thể để người ta nhìn thấy.
“Không được đâu ạ. Nô tỳ là nô tỳ của cô nương, giúp cô nương tắm cũng là công việc của nô tỳ, cô nương hãy mau đi tắm thôi không thì nước sẽ lạnh mất”. Bảo Nhi kiên trì đứng nghiêm ở cạnh giường.
“Không cần, tự ta có thể làm được, ngươi cứ ra ngoài đi”. Túc Tử Nguyệt đỏ mặt cười, vội vàng muốn đuổi Bảo Nhi ra ngoài.
“Nhưng mà nếu để cho người ta phát hiện nô tỳ không làm tròn trách nhiệm thì nô tỳ sẽ bị phạt, cô nương đừng làm khó nô tỳ”. Bảo Nhi vẫn kiên trì đứng đó không đi ra ngoài.
“Không đâu, ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết cả”. Túc Tử Nguyệt nghĩ biện pháp thuyết phục nha hoàn có trách nhiệm này.
“Không được, xin cô nương đừng làm khó nô tỳ”. Bảo Nhi lo lắng quỳ trên mặt đất, hi vọng Túc Tử Nguyệt đừng đuổi nàng ra ngoài.
“Này, này, ngươi đừng như thế”. Túc Tử Nguyệt mệt mỏi nhìn nha đầu đang quỳ trên mặt đất.
Làm khó? Nàng ấy mới là người làm khó dễ nàng thì có, nàng không có can đảm để thân thể trần truồng trước mặt người khác, mà thân thể của nàng còn có nhiều dấu vết mắc cỡ như vậy, nàng sẽ rất khó chịu.
“Được rồi, ngươi đưa cái áo choàng đó cho ta”. Túc Tử Nguyệt gắng gượng cầm lấy áo choàng trong tay Bảo Nhi, vây chặt quanh thân mình, sau đó cố gắng di chuyển thân thể đau đớn về phía thùng tắm.
“Bây giờ ngươi có thể xoay qua chỗ khác được không?”. Túc Tử Nguyệt nhẹ giọng yêu cầu Bảo Nhi, nàng không muốn cho người ta nhìn thấy mình nhếch nhác.
Bảo Nhi nghe lời xoay người, chờ đến khi Túc Tử Nguyệt bước vào thùng tắm mới xoay người lại.
“Để nô tỳ kì lưng cho cô nương”. Bảo Nhi cung kính nói.
“Không cần, không cần, ta tự làm được rồi”. Túc Tử Nguyệt ngâm cả người trong nước nóng được rải đầy cánh hoa, chỉ lộ cái đầu trên mặt nước.
Bảo Nhi đành đứng một bên chờ Túc Tử Nguyệt tắm xong. Đột nhiên có một bóng người cao lớn xuất hiện trong phòng, Bảo Nhi sợ hãi muốn bái kiến.
Viêm Hoàng khoát tay để Bảo Nhi không phải chào, sau đó phất tay ý bảo nàng ấy có thể đi ra ngoài.
Túc Tử Nguyệt nằm trong thùng tắm hưởng thụ nước ấm, cảm thấy thoải mái hẳn, trên môi hé ra nụ cười thỏa mãn xinh đẹp.
Hóa ra ở cổ đại tắm rửa được hưởng thụ như thế này, nước vừa ấm còn có cả mùi hoa tươi khiến người ta không muốn đứng dậy.
Viêm Hoàng mê muội nhìn Túc Tử Nguyệt không hề phòng bị, hắn phải thừa nhận nàng không phải là nữ nhân xinh đẹp nhưng cũng là giai nhân thanh tú khiến người ta thấy thoải mái, đương nhiên là ngoại trừ tính tình của nàng ra.
Nhưng cũng vì tính cách như thế nàng mới thu hút hắn, cho nên dù bị lời nói của nàng làm tức giận nhưng hắn vẫn bị khơi lên dục vọng muốn nàng.
“Bảo Nhi, giúp ta cầm cái khăn lau với”. Túc Tử Nguyệt dịu dàng nói.
Hóa ra giọng nói của nàng không mang theo mùi thuốc súng [1] lại mê người như vậy, Viêm Hoàng nhặt khăn lau lên, đi đến chỗ của Túc Tử Nguyệt.
[1] mùi thuốc súng: giọng nói khiêu khích
“Cảm ơn.... A.... Sao lại là ngươi?”.
Quay đầu để nhận cái khăn thì nhìn thấy người đó, Túc Tử Nguyệt giấu thân mình vào trong nước.
“Ngươi....... Cái tên đại sắc lang....”. Hắn vào đây từ lúc nào mà Bảo Nhi không nói cho nàng biết? Túc Tử Nguyệt hốt hoảng che kín mình khỏi tầm nhìn của hắn.
“Không phải nàng muốn đứng lên sao?”. Viêm Hoàng cười gian nhìn nàng giống như chim sợ cành cong.
“Ngươi không đi ra ngoài làm sao ta có thể đứng lên”. Tại sao ánh mắt của hắn như đang cười nhạo nàng?
“Nàng sợ cái gì, ta đã nhìn thấy hết cả người nàng rồi, cũng đã nếm rồi, đúng không?”. Viêm Hoàng cười tà ác nói.
“Ngươi... im miệng, đừng có nói những lời hạ lưu đó”. Hắn không biết xấu hổ sao? Câu nói đó... Câu nói đó sao có thể tùy tiện nói, nếu bị người khác nghe được thì nàng làm gì còn mặt mũi mà sống nữa?
Viêm Hoàng cợt nhả cười: “Hạ lưu? Ta mới nói thôi nàng đã bảo là hạ lưu, như thế nếu ta muốn hành động thì nàng sẽ nói như thế nào?”.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?”. Nghe vậy, Túc Tử Nguyệt càng lùi thân mình vào trong nước.
“Nàng nghĩ sao?”. Viêm Hoàng xấu bụng cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đặt sát mặt nàng.
“Đừng! Ngươi... cách xa ta một chút.....”. Túc Tử Nguyệt một tay che trước ngực, một tay dùng sức đẩy hắn ra.
Viêm Hoàng dễ dàng bắt được cổ tay nàng, làm cho nàng không đẩy hắn ra được.
“Cho dù bị nàng vô lễ làm ta tức muốn giết nàng, nhưng vẫn không làm giảm được dục vọng muốn nàng của ta”. Có lẽ chính vì nàng không phục tùng, mới làm cho hắn không thể buông tay.
Hắn không muốn suy nghĩ sâu sa lý do không muốn buông nàng ra, chỉ thừa nhận trước mắt nàng có thể dễ dàng đốt lên lửa giận và.... lửa dục của hắn. Hắn muốn giữ nàng bên cạnh, cho đến lúc hắn chán ghét mới thôi
“Ngươi... Ngươi đang nói gì???”. Nam nhân này nói chuyện có cần phải nói trắng ra như vậy không? Dù gì nàng cũng là nữ nhân nha, mặc dù không được sắc sảo diễm lệ nhưng cũng sẽ có lúc xấu hổ.
“Nghe không hiểu sao? Ta nói là ta muốn....”. Nhìn mặt nàng càng lúc càng đỏ, lan xuống đến tận cổ, khóe miệng hắn nở nụ cười tà.
“Câm miệng, câm miệng lại, không cần nói như vậy. Ít nói mấy lời hạ lưu đi, ngươi, ngươi rất kém cỏi!”.
“Kém cỏi?”. Nữ nhân ngu ngốc này có lá gan thật lớn, dám nhục mạ hắn, người như vậy thật khó tìm.
“Ta còn kém một mặt....”. Lời còn chưa nói xong, hắn đã dùng sức áp lên thân thể nàng, cực chuẩn nhắm vào môi nàng mà hôn.
“Uhm...” Túc Tử Nguyệt trừng lớn mắt, tất cả kháng nghị đều bị nụ hôn của hắn nuốt vào trong, nàng không ngừng giãy giụa, càng giãy giụa lại càng bị thân thể tráng kiện của hắn khóa chặt.
Ít đi trừng phạt, ít đi thô bạo, mà thay vào đó là sự thương tiếc của Viêm Hoàng, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, dụ dỗ nàng mở ra để hắn xâm nhập.
Có lẽ do hắn bất ngờ dịu dàng làm nàng bị mê hoặc, Túc Tử Nguyệt có chút si ngốc hấp thu hơi thở đặc biệt của hắn, lưỡi hắn cố ý dây dưa, triền miên với cái lưỡi thơm mát của nàng.
Túc Tử Nguyệt bị hôn có chút vô lực, không chỗ nương tựa chỉ có thể dựa lên người hắn, tay nhỏ bé chậm rãi không còn giãy giụa nữa, nàng có cảm giác trời đất như xoay chuyển, nàng có chút hôn mê.
Viêm Hoàng dĩ nhiên cảm nhận được nàng thuận theo, chậm rãi nở nụ cười hài lòng, ôm lấy thân thể xinh đẹp của nàng đi về giường. Môi lưỡi của hắn vẫn không buông tha mà nhấm nháp môi nàng, bởi vì môi nàng thực ngọt.
Nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, môi hắn theo môi, cằm, cổ của nàng uốn lượn xuống, bàn tay chẳng biết lúc nào đã sớm vuốt ve ở phần đẫy đà trước ngực.
Nụ hôn nóng rực dừng lại ở trước ngực nàng, hai tay hắn vẫn nắm lấy đôi gò bồng đảo, nhẹ nhàng vuốt ve, tà ác hôn liếm, đảo quanh nụ hoa màu hồng phấn đã sớm bị hắn làm cho căng cứng.
Nóng quá, hắn đang làm gì nàng? Tất cả suy nghĩ của nàng đều bị môi và lưỡi của hắn trêu chọc.
Như đã trêu đùa đủ, Viêm Hoàng há miệng ngậm nụ hồng nở rộ kia, ra sức mút.
“Ách...” cả người Túc Tử Nguyệt khẽ run, hai tay bắt lấy cái đầu đang cúi của hắn để đẩy ra, rồi lại vô lực than nhẹ.
Viêm Hoàng thay phiên hôn liếm bầu ngực của nàng, hắn mạnh mẽ tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, một tay lặng lẽ tiến vào giữa hai chân nàng.
“Đừng...” Cảm nhận được ý đồ bất chính của hắn, thân thể Túc Tử Nguyệt đột nhiên căng thẳng, giùng giằng khép hai chân lại, lần trước thực đau, lần này nàng sợ không chịu được nữa.
“Suỵt, không có việc gì”.
Viêm Hoàng ngẩng đầu lên hôn nàng, bàn tay vẫn ngang ngược chiếm đóng nơi tư mật của nàng, nhẹ nhàng vỗ về nơi u huyệt còn đang khô khốc của nàng, lần này hắn không vội, nên sẽ từ từ yêu thương nàng. “Uhm, đừng...” Túc Tử Nguyệt vẫn sợ hãi kháng cự, sợ hắn làm đau nàng lần nữa.
Hắn nhẹ nhàng khơi lên sóng tình trong nàng, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng xoa, nhẹ nhàng trêu đùa tiểu hạch, làm cả người nàng có sự rung động lớn hơn.
“Không đau chứ?” Hắn biết nàng thích, cười tà khẽ hỏi.
“A...không...”. Cảm giác thật kỳ quái, nàng cảm thấy đầu óc mình sắp hôn mê rồi.
Cảm nhận được sóng triều trong cơ thể nàng đang ngày càng dâng cao, ngón tay thon dài của Viêm Hoàng càng thêm làm càn mà xoa nắn lấy u cốc chặt chẽ của nàng, dần dần giữa đùi nàng dính đầy mật dịch, hắn thấy nàng đã mềm mại, đột nhiên lặng lẽ xuyên qua, làm nàng thét một tiếng chói tai.
“A, ngươi làm cái gì? Đừng....”. Hắn lại muốn khi dễ nàng sao?
“Suỵt, không có chuyện gì, sẽ không làm nàng đau nữa đâu”. Viêm Hoàng hôn nhẹ lên trán nàng, dụ dỗ nàng tiếp nhận chính mình.
Túc Tử Nguyệt trợn to hai mắt đã có chút ướt át, ngắm nhìn đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của hắn.
Hạ thể của nàng bị hắn xâm chiếm, ngón tay thon dài từ từ đùa bỡn trong cơ thể nàng, nàng vốn tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng lần này lại không có, hơn nữa thân thể càng lúc càng nóng, một dòng khí kì lạ từ giữa hai đùi nàng lan truyền ra khắp cơ thể.
“Không đau đúng không?”. Viêm Hoàng nhìn nàng đỏ mặt, nở nụ cười nhạt.
Túc Tử Nguyệt si mê gật đầu, nàng cảm thấy trong cơ thể có một dòng khí nóng rực đang mạnh mẽ xâm nhập làm nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, thân thể càng lúc càng nóng, mà tại mỗi nơi trên cơ thể nàng được ngón tay hắn chạm đến như được châm lên mồi lửa, làm người ta nóng ran không chịu nổi.
“Thật kì quái... ta làm sao vậy?”. Vẻ mặt Túc Tử Nguyệt lúc này vô cùng đáng yêu.
Viêm Hoàng nhìn chăm chú vào gương mặt không hề sợ hãi của nàng, càng điên cuồng muốn chiếm lấy nàng, nhưng lần này hắn phải chậm lại, nữ nhân ngốc nghếch này đã bị hắn dọa sợ đến hai lần rồi, lần này hắn muốn cho nàng những trải nghiệm tuyệt vời nhất. “Thích không?”. Viêm Hoàng mặc ồi hôi lạnh từ trán hắn rơi xuống người nàng.
“Ta.....Ừ....” Túc Tử Nguyệt bất lực gật đầu.
Viêm Hoàng rất hài lòng với câu trả lời của nàng, hắn khẽ nâng thân thể lên.
“Ngoan, ta sẽ cho nàng cảm giác tuyệt hơn, hãy mở chân nàng ra trước”. Hắn thấp giọng dụ dỗ nàng.
“Hả?”. Túc Tử Nguyệt mê muội nghe theo lời hắn, không tự nhiên lắm mở chân ra.
“Ngoan.” Viêm Hoàng tán dương hôn lên đôi môi đỏ xinh của nàng, đứng dậy cởi những ràng buộc còn sót lại trên người ra, mới dán lên thân thể trần trụi, mềm mại của nàng lần nữa.
Cơ thể kiên cường của hắn dán trên cơ thể nhu nhược của nàng, nhiệt độ da thịt thân mật tiếp xúc, càng làm không khí thêm huyền ảo, Túc Tử Nguyệt suy nghĩ, nàng không hiểu, tại sao lần này cảm giác lại khác lần trước nhiều đến như vậy....
Viêm Hoàng chậm rãi trượt người xuống, nụ hôn nóng bỏng trượt dài một đường đến bụng, lưỡi hắn chậm rãi liếm hôn làm thân thể nàng càng thêm nóng, rồi sau đó hắn đột nhiên tách hai chân nàng ra, để cho nơi tư mật của nàng hiện ra hoàn toàn trước mắt hắn.
“A...Không...” Chú ý đến hành động của hắn, toàn thân Túc Tử Nguyệt đỏ bừng, vội vàng muốn khép chân lại để che kín nơi cấm địa.
Viêm Hoàng dễ dàng ngăn được sự cản trở của nàng, tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú hoa cốc xinh đẹp kia, dục vọng làm hắn càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
“Đừng xem...” Túc Tử Nguyệt vô lực thở gấp.
“Suỵt, ta muốn nếm nàng, ngoan.”
Viêm Hoàng không để ý đến lời cầu xin của nàng, cúi đầu xuống mà thưởng thức hương vị ngọt ngào giữa hai chân nàng.
Lưỡi hắn chạm nhẹ vào hoa hạch mẫn cảm của nàng, liếm liếm nhiều lần mới ngậm vào, hung hăng bú mút, vùi tay sâu vào trong cơ thể nàng.
“Đừng như vậy...”
Túc Tử Nguyệt thở gấp muốn đẩy hắn ra, lại bị cỗ hưng phấn trong cơ thể lay động, làm nàng luyến tiếc muốn giữ hắn lại mà chịu hình phạt ngọt ngào này.
Của nàng chặt chẽ bao lấy ngón tay hắn, Viêm Hoàng nhịn không được cho thêm một ngón tay vào trong cơ thể nàng thăm dò.
“Uhm...” Túc Tử Nguyệt khó nhịn ngẩng đầu khẽ thở, hạ thể không ngừng hút ngón tay dài của hắn vào, mong đợi hắn càng thâm nhập.
Viêm Hoàng gia tăng tốc độ rút ra đâm vào trong cơ thể nàng, cảm nhận nàng thật chặt mà ấm áp, trong con mắt màu tím chứa đầy lửa dục vọng, tay hắn lại tiếp tục giở trò trong cơ thể nàng, lực đạo khi thì nặng khi thì nhẹ kích thích giác quan của nàng triệt để.
“A... Đừng....” Túc Tử Nguyệt khó chịu uhm một tiếng, nàng cảm thấy toàn thân mình như muốn nổ tung, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa.
Không để ý đến sự cự tuyệt của nàng, ngón tay của hắn tà ác hơn, co lại thăm dò, cố ý làm tuôn chảy thủy dịch bên trong như sóng triều. Cảm nhận được thân thể nàng mãnh liệt run rẩy, hắn càng thêm dùng sức đâm vào một cái.....
“A....a...” Túc Tử Nguyệt rốt cục chịu không nổi mà hét lên, toàn thân phát run như lá rụng, khoái cảm trước nay chưa từng có từ trong cơ thể nàng lan ra, như muốn bao phủ lấy nàng.
Mà Viêm Hoàng chưa rút lui, ngón tay thon dài vẫn luôn chôn chặt trong cơ thể nàng, theo lúc nàng co rút mãnh liệt mà thêm kéo dài đâm chọc.
“Đừng...” Túc Tử Nguyệt khóc khẽ như rên, nàng không chịu nổi khoái cảm xa lạ như vậy, giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi thân thể khô nóng của người kia.
Nhưng nàng càng giãy giụa càng hấp thụ ngón tay của hắn, làm Viêm Hoàng nhỏ giọng gào thét.
“Đáng chết, nàng đang quyến rũ ta sao?” Hắn đã sớm căng cứng không chịu nổi rồi, mà nàng lại không biết sống chết là gì muốn vuốt râu hùm, cơn nóng rực của hắn phải được giải thoát thôi.
“Cái gì..?” Nàng còn chưa kịp hiểu lời hắn nói thì hai chân nàng bị một lực lớn kéo ra, rồi sau đó thứ mạnh mẽ nóng rực xỏ xuyên qua nàng, sâu đến tận trong hoa tâm.
“A....” Đột nhiên bị thâm nhập làm cho Túc Tử Nguyệt vội vàng thở dốc.
“Đau không?” Viêm Hoàng không dám động trong cơ thể nàng, mồ hôi từ trên cơ thể hắn nhỏ xuống trên khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Là ảo giác của nàng sao? Trong giọng nói của hắn dường như... có chút thương tiếc? Túc Tử Nguyệt mở mắt ra nhìn hắn, trong đôi mắt màu tím xinh đẹp của hắn, thấy được lửa dục nồng đậm, còn có... còn có một chút thương yêu.
Nam nhân này vẫn còn có chút lương tâm, Túc Tử Nguyệt lắc đầu khẽ nở nụ cười.
“Không đau.”
Viêm Hoàng nhìn chăm chú Túc Tử Nguyệt, lúc này đang nở nụ cười lúm đồng tiền, hắn
động tình khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.
Thứ nóng rực của hắn nhẹ nhàng hoạt động trong cơ thể nàng, nhẹ rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào chỗ chặt chẽ của nàng, đưa đến là từng tiếng ngâm khẽ của nàng.
Cảm giác nàng đã hoàn toàn tiếp nhận, hắn bắt đầu luật động, lần lượt tăng nhanh, càng thêm ra sức đụng chạm mà công chiếm nơi tư mật của nàng.
Viêm Hoàng động tình thấp giọng gào thét, hoa huyệt của nàng như tơ nhung, chặt chẽ, gắt gao bao lấy thứ nóng lớn của hắn, làm cho hắn khó nhịn mà mạnh mẽ đoạt lấy nàng cho đến khi cả hai cùng đạt đến cao trào....
* * * * * * * * *
Túc Tử Nguyệt bị tiếng ầm ỹ bên ngoài làm tỉnh giấc.
“Cô nương?” Phát hiện chủ nhân đã tỉnh, Bảo Nhi lập tức đi đến.
Túc Tử Nguyệt nhận ra đó là nha đầu Bảo Nhi nên gật đầu bảo.
“Tại sao lại ồn như vậy?”
“Là Vương phái người đưa đến một ít ban thưởng, nô tỳ đã sai người nhận lấy.”
Túc Tử Nguyệt nghe vậy, nhẹ chau mày.
“Có thể tìm cho ta một bộ trang phục vừa người hay không?” Nàng cũng muốn xem nam nhân kia sai người đem cái gì đến đây một chút.
Bảo Nhi lập tức đem đến cho Túc Tử Nguyệt một bộ y phục.
Túc Tử Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn quần áo trên tay Bảo Nhi, hoài nghi nàng là mặc quần áo hay là bị trói tay trói chân?
“Không có cái nào nhẹ nhàng hơn một chút sao?”
“Cô nương, ở đây chỉ có loại y phục như thế này, nô tỳ không biết loại nhẹ nhàng hơn.”
Túc Tử Nguyệt bất đắc dĩ thở dài. Thôi, nhập gia tùy tục vậy, dù sao nàng cũng không ở lâu, chờ cha xử lý xong hết mọi chuyện, nàng sẽ rời khỏi.
“Được, ta biết rồi, đưa cho ta.” Nàng nhận lấy y phục trên tay Bảo Nhi mở ra, nàng khó hiểu, “Y phục này... mặc như thế nào?”.
“Bảo Nhi hầu hạ người, được không ạ?”.
“Ngươi nói cho ta biết mặc như thế nào là được rồi, còn lại để ta tự làm”.
“Nhưng... nô tỳ không biết nói.”
Túc Tử Nguyệt nhìn đống quần áo phiền toái kia một cái rồi cũng đồng ý, nàng biết dựa vào chính mình sẽ không mặc được cái bộ y phục kỳ quái kia, quên đi, nàng từ bỏ.
Dù sao thân thể của nàng cũng sớm bị tên đại sắc lang đó thấy hết rồi, không có gì phải sợ bị nữ nhân nhìn thấy nữa, Túc Tử Nguyệt cắn răng quyết định.
“Phiền ngươi vậy.” Túc Tử Nguyệt bước xuống giường, để cho Bảo Nhi giúp nàng mặc từng món từng món y phục, trong lòng không khỏi lẩm bẩm cổ nhân thật phiền phức.
Lấy ở đâu ra nhiều đồ để mặc thế kia, nào là quần áo, quần lót đến áo trong, áo khoác, hơn nữa cố định quần áo là mấy cái dây, thật không an toàn...... Kết luận là, nàng thấy mình bị bao bọc như đòn bánh tét, nàng bất đắc dĩ nhìn Bảo Nhi đang giúp mình mặc từng món.
Xem ra trong lúc nói chuyện nếu như nàng phải dừng lại để nghỉ ngơi một chút thì cũng có thể hiểu được, aizzz....., thật là mệnh khổ.
“Cô nương, đẹp lắm.”
Túc Tử Nguyệt đứng trước gương đồng vươn người, đánh giá chính mình trong gương, nhìn quanh cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng hết cách rồi, nàng chỉ có thể chấp nhận thôi.
“Cô nương, để nô tỳ giúp người chải tóc.” Bảo Nhi kéo Túc Tử Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, còn mình đứng ở một bên cẩn thận chải lại mái tóc dài của nàng.
Túc Tử Nguyệt nhìn mình được hầu hạ trong gương, không khỏi mỉm cười. Nàng có phải là đại tiểu thư đâu, tắm, mặc y phục, chải tóc đều có người giúp nàng xử lý, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình giống phế vật như bây giờ.
Nhìn Bảo Nhi ra sức sửa soạn ình thành xinh đẹp, nàng thấy rất yêu thích và ngưỡng mộ đôi tay khéo léo của Bảo Nhi.
“Ngươi có đôi tay khéo léo lắm, rất lợi hại nha.” Không như nàng, không có chút gì gọi là tỉ mỉ.
“Đa tạ cô nương khen ngợi.” Bảo Nhi có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
“Ta nói thật, cảm ơn ngươi giúp ta ăn mặc đẹp như vậy.” Thành thật mà nói, nàng cảm thấy mình mặc quần áo cổ trang cũng không tệ, vậy không phải nhờ công của Bảo Nhi sao?
“Là cô nương trời sinh đã xinh đẹp, như vậy dĩ nhiên càng thêm xinh đẹp.” Bảo Nhi cười nói.
“Cám ơn ngươi khích lệ, a, đúng rồi, nam nhân kia đâu?” Nàng dường như còn chưa thấy nam nhân kiêu ngạo kia.
“Nam nhân?” Bảo Nhi khó hiểu nhìn nàng.
“Ý ta muốn chỉ cái người ngươi gọi là Vương kia đâu?” Đúng rồi, tại sao mọi người đều gọi hắn là Vương, đó là tên của hắn sao?
“Ngài chỉ Vương sao?” Bảo Nhi kinh ngạc kêu lên.
“Chắc là vậy.” Sao phải dùng cái giọng sợ hãi như vậy chứ? Nam nhân kia có gì dọa người à?
“Cô nương, người ngàn vạn lần không được bất kính với Vương, không thì sẽ mất đầu.” Bảo Nhi có chút lo lắng nói.
“Mất đầu? Có nghiêm trọng quá không vậy? Hắn cũng chỉ là người thôi....” Túc Tử Nguyệt vẫn xem thường.
“Vương là người thống lĩnh “Viêm quốc”, sự sống còn của tất cả thần dân chúng ta đều có thể bị thao túng trên tay Vương, người ngàn lần vạn lần đừng nói xằng bậy như vậy.” Bảo Nhi sợ Túc Tử Nguyệt bất kính, lúc nào cũng có thể đưa tới họa sát thân.
“Viêm quốc” rốt cuộc là nước nào? Đúng rồi, nàng còn phải đi tìm nhà “tiên tri”, hỏi rõ ràng nguyên nhân cha đưa nàng đến đây. Nàng đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài.
“Cô nương?” Bảo Nhi bị hành động đột ngột của nàng làm cho hồ đồ, chỉ có thể ảo não đi theo sau Túc Tử Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...