“Nàng nói xem... ta muốn làm gì?”. Viêm Hoàng tà mị cười cười, con mắt màu tím lóe lên thần thái xảo quyệt.
“Ngươi đừng làm ẩu, đừng tưởng rằng như thế ta sẽ sợ ngươi”. Túc Tử Nguyệt giả bộ trấn tĩnh nói với Viêm Hoàng.
“Xem ra nàng không thích rượu mời muốn uống rượu phạt đúng không?”. Không sợ sao? Nữ nhân này thật có gan.
“Ta.... Ta không sợ ngươi”. Túc Tử Nguyệt không chịu thua trừng mắt nhìn nam nhân đang ép trên người nàng.
“Nàng biết không? Muốn hành hạ nữ nhân có rất nhiều phương pháp”.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”. Nàng sắp không chịu nổi rồi, ánh mắt nam nhân này nhìn như băng vậy.
“Nàng nói sao? Nữ nhân can đảm!”.
Tay Viêm Hoàng đột nhiên xâm nhập vào giữa hai chân trần trụi, bàn tay bao cả chỗ tư mật vẫn thấy đau của nàng.
“Hôm qua nàng mới phá thân [1], nơi này..... vẫn còn đau chứ?”.
[1] phá thân: là lần đầu làm chuyện ấy ấy =.=
Dứt lời, ngón giữa thon dài thâm nhập vào tiểu huyệt khô chặt của nàng, làm Túc Tử Nguyệt sợ hãi kêu lên.
“Không cần... Ngươi dừng tay.... Thật là đau, thật là đau”. Nước mắt chưa dừng lại, bây giờ lại càng rơi nhiều hơn.
“Mới như vậy đã không chịu được, vậy thì lát nữa phải làm sao?”. Viêm Hoàng cố ý không để ý đến tiếng kêu gào của nàng, vẫn tiếp tục động tác.
Túc Tử Nguyệt nghe thấy sợ hãi trợn to mắt, hắn không phải là lại muốn.... Không, một lần nữa như thế nhất định nàng sẽ chết.
“Dừng tay, van ngươi dừng tay lại....”. Dưới thân bị hắn đâm vào làm cho đau đớn không chịu nổi. Lúc này nàng cũng không để ý mặt mũi chỉ muốn hắn đừng hành hạ nàng nữa.
“Bây giờ mới biết cầu xin ta? Nàng sớm nghe lời có phải tốt hơn không?”. Viêm Hoàng chậm rãi dừng tay.
“Nói, nàng là ai?”. Ánh mắt màu tím thâm trầm nhìn chăm chú vào gương mặt nàng đang căng thẳng vì đau.
Rốt cuộc hắn đã dừng lại, Túc Tử Nguyệt dùng dằng muốn thoát khỏi hắn.
“Xem ra nàng còn chưa ngoan rồi”. Viêm Hoàng cởi bớt quần áo trên người, thoáng chốc hắn cũng trần truồng.
Bắt được mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, đem thân thể đang giãy giụa của nàng áp dưới thân, Viêm Hoàng rút ngón tay đang còn trong thân thể nàng, hắn cũng không để ý nàng có thể tiếp nhận hắn hay không trực tiếp thô bạo đoạt lấy nàng.
“A....... Không cần....”. Đau đớn làm Túc Tử Nguyệt suýt nữa thì ngất đi.
“Rốt cuộc nàng là ai?”. Viêm Hoàng vững vàng nhấn mình vào sâu trong hoa tâm của nàng, không một chút dịu dàng thương tiếc.
“Túc Tử Nguyệt... Ta tên là Túc Tử Nguyệt....Ngươi tránh ra, không được như thế với ta...”. Nàng thật sự rất đau...hắn còn chôn trong cơ thể nàng, nàng cảm giác thân mình như bị xé ra, đau đớn không dứt.
“Là ai phái nàng tới?”. U huyệt nàng lúc này đang mút chặt lấy hắn. Hắn không thể không thừa nhận hắn tốn nhiều sức mới kiềm chế mình không rong ruổi trong người nàng.
“Ta không biết...”. Cha chỉ nói đây là do ông trời chỉ định, cũng không nói rõ ngọn nguồn với nàng.
“Nữ nhân không biết nghe lời này, vậy thì đừng trách ta”. Viêm Hoàng chậm rãi lui khỏi tiểu huyệt sau đó bất chợt xâm nhập sâu hơn, thô bạo chiếm lấy hoa huyệt mềm mại của nàng.
“Không.... ... A.... Không nên như vậy.....”. Túc Tử Nguyệt kêu khóc, nàng rất khó chịu, tại sao tên nam nhân này lại đối xử với nàng như vậy?
Viêm Hoàng coi như không thấy nước mắt của Túc Tử Nguyệt, hắn chỉ muốn trừng phạt nữ nhân ngu xuẩn dám đối nghịch với hắn.
“Nói, là ai phái nàng tới. Chỉ cần nàng nói thì sẽ không phải chịu tội”.
“Ta không biết, ta thật sự không biết....”. Rốt cuộc hắn muốn nàng nói gì?
“Có khí phách như vậy?”.
Viêm Hoàng cười âm trầm, cong hai đầu gối của nàng lên khiến chỗ tư mật càng mở rộng, mà vì tư thế này hắn càng xâm nhập sâu vào trong hoa tâm của nàng.
“Cầu xin ngươi dừng tay.... Không cần”. Túc Tử Nguyệt mới nếm trải có một lần làm sao có thể chịu được hắn như thế, chỉ có thể cầu xin hắn.
“Đã quá muộn rồi, ta muốn cũng không thể ngừng lại”. Nàng nóng ấm bao chặt lấy hắn, bây giờ hắn chỉ muốn rong ruổi trong cơ thể nàng
Viêm Hoàng không để ý đến sự cầu xin của Túc Tử Nguyệt, cố ý quấy đảo trong cơ thể nàng để mình nhận được nhiều khoái cảm.
Mỗi lần Viêm Hoàng xâm nhập đều làm Túc Tử Nguyệt cảm thấy khổ sở, mà nàng chỉ có thể để hắn làm không thể kháng cự.
Rốt cuộc sau một trận rung động, hắn phóng ra nhiệt lưu mà nàng cũng không chịu được ngất đi.
Viêm Hoàng ngồi dậy nhìn nữ nhân đã ngất đi.
“Thật sự là một nữ nhân quật cường”.
Hắn phải thừa nhận nữ nhân này rất gan dạ sáng suốt [2], chưa có một ai dám cãi hắn nói gì đến một nữ nhân. Khóe miệng Viêm Hoàng nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Mặc kệ nàng có ý đồ gì nàng cũng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn rồi. Được rồi, giữ nàng lại bên người thị tẩm đi. Hắn cũng muốn xem nàng có thể giở trò gì.
***
Tiếng bước chân từ xa truyền tới cắt đứt suy nghĩ của Viêm Hoàng, mặt không chút thay đổi hắn bước xuống giường mặc quần áo, sau đó đắp mền cho Túc Tử Nguyệt, che một thân xuân sắc.
“Khởi bẩm Vương, nhà tiên tri có việc cầu kiến”. Âm thanh cung kính vững vàng truyền vào trong tai Viêm Hoàng.
“Vào đi”. Ra đến phòng ngoài, Viêm Hoàng ngồi vào ghế chủ vị đợi người tới.
Một lát sau thấy một nam tử trung niên mặc áo dài màu trắng bước vào trong phòng, khiêm tốn hữu lễ tiếp kiến chủ tử của mình.
“Tham kiến Vương”.
Viêm Hoàng tùy ý khoát tay ý bảo đối phương không cần đa lễ.
“Có chuyện gì sao?”.
“Thần có nghe Huyên gia nói Vương mang về một nữ nhân không rõ thân phận?”.
Viêm Hoàng nhìn lướt qua Viêm Huyên ở đằng sau nhà tiên tri, sau đó mới nhìn vào nhà tiên tri.
“Chỉ là một nữ nhân thôi nhà tiên tri cần gì phải tìm tòi nghiên cứu?”.
“Vương có thể cho lão thân gặp vị cô nương này không?”.
Viêm Hoàng suy nghĩ, đánh giá nhà tiên tri. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhà tiên tri “gặp nguy không loạn” như thế, ánh mắt tha thiết, đột nhiên cảm thấy tức giận.
“Cho ta một lý do để ngươi gặp nàng ấy”. Rốt cuộc nữ nhân ngốc kia có quan hệ gì với nhà tiên tri?
“Vương?”. Nhà tiên tri buồn bực, hắn không hiểu sao Vương lại gây khó khăn như thế?
Viêm Huyên cũng thấy Viêm Hoàng lạ lạ, nghĩ mãi không hiểu, nhưng hắn lựa chọn yên lặng theo dõi.
“Nữ nhân đó có quan hệ gì với ngươi?”. Câu hỏi của Viêm Hoàng chứa đầy mùi thuốc súng.
“Không, lão thân chỉ là....”.
“Nếu như không có quan hệ với ngươi thì ngươi hỏi đến làm gì?”. Hắn không muốn nàng lộ diện trước mặt mọi người, bởi vì nàng là của riêng hắn.
“Chuyện này... Không thể nói là không có quan hệ....”.
“Ngươi biết thân phận của nàng?”. Thấy nhà tiên tri nói bóng gió là có quan hệ với nàng, hắn cảm thấy không thoải mái.
“Không.... tóm lại trước hết ngài hãy cho lão thân gặp vị cô nương đó đi!”. Nhà tiên tri thật sự không biết nói gì, sao ngày hôm nay chủ tử lại khó nói chuyện vậy?
Viêm Hoàng đang định cự tuyệt thỉnh cầu của nhà tiên tri, không ngờ một âm thanh thốt lên cắt đứt lời nói của hắn.
“Cha?!”. Túc Tử Nguyệt kinh ngạc kêu lên, sau đó mừng rỡ.
Sự xuất hiện của nàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trên người của nàng chỉ bọc một cái mền, đứng dựa vào cửa giữa phòng trong và phòng ngoài.
Viêm Hoàng nín thở nhìn giai nhân giống như hoa sen mới nở, tóc nàng xõa dài, bộ dáng mềm mại, làm người ta nhìn thấy liền yêu thương, nhìn đâu cũng làm tình triều lan tràn trong hắn.
“Cha, người quyết định dẫn con về đúng không? Người không để con ở đây bị bắt nạt phải không?”. Túc Tử Nguyệt quên mất lúc này nàng ăn mặc không hợp, giờ phút này nàng chỉ nghĩ muốn về nhà.
Viêm Hoàng nhìn nụ cười trên mặt nàng, hung ác liếc nhìn nhà tiên tri.
“Chuyện gì xảy ra?”. Nữ nhân này lại cười với nam nhân khác như thế?
“Ặc.....”. Nhà tiên tri rụt cổ lại, kỳ quái, sao lại có một cỗ sát khí nhắm vào hắn?
“Cha... Chúng ta về nhà đi..., con không muốn ở đây, cái tên bại hoại đó khi dễ con, con muốn trở về....”. Nói xong, Túc Tử Nguyệt uất ức, nướt mắt rơi xuống.
“Nàng không thể đi được, nàng về lại trong phòng đi”. Nữ nhân ngốc này, đang làm cái gì? Vừa cười đã khóc được? Viêm Hoàng không vui, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang oán giận hắn.
“Sao ta phải nghe lời ngươi, ngươi là ai? Không dùng sức thì lại rống người ta. Ngoài cái đó ra ngươi không làm gì được hả?”. Hắn làm gì mà hung dữ với nàng, nàng đâu có làm gì hắn mà hắn cứ khi dễ nàng.
Viêm Hoàng nhìn chằm chằm nữ nhân cậy mạnh, rõ ràng nước mắt còn rơi mà còn gào lên với hắn, nên nói nàng ngu dốt hay là nói nàng dũng cảm đây?
“Ta nói là nàng vào trong”.
“Ta không muốn, ta nói là ta sẽ về nhà với cha”.
Nhà tiên tri và Viêm Huyên không thể tin nhìn Túc Tử Nguyệt khiêu khích Viêm Hoàng, đồng thời đều đổ mồ hôi lạnh.
“Khụ khụ... Trước tiên hai vị đừng cãi nhau nữa”. Nhà tiên tri mạo hiểm đứng giữa hai người hòa giải.
“Cha, chúng ta đi”. Túc Tử Nguyệt cũng kệ trên người mình chỉ có một chiếc mền lách người muốn đi.
“Đứng lại cho ta!”. Viêm Hoàng tức giận nhấc chân đá hỏng chiếc ghế ngồi vững chắc.
Túc Tử Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nàng bị bộ dáng của hắn làm sợ.
Nhà tiên tri và Viêm Huyên liếc nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Viêm Hoàng lại tức giận chỉ vì một nữ nhân như vậy.
“Vị cô nương này, chắc là ngươi hiểu lầm rồi”. Thấy Viêm Hoàng tức giận, nhà tiên tri vội vàng nói rõ sự tình.
“Cô nương? Cha, đây là thời đại nào rồi người còn đùa kiểu này?”. Sau khi nghe nhà tiên tri nói, Túc Tử Nguyệt lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Người mà cô nương gọi là cha chắc là Dịch Trung phải không? Ta không phải hắn, ta là tiền nhân [2] của Dịch Trung —— Túc Dịch Nhân, ta cũng là nhà tiên tri của Viêm quốc.
[2] tiền nhân: người xưa, cổ nhân. Ý muốn nói là tổ tiên, người đời trước.
Sau khi nghe nhà tiên tri nói, Túc Tử Nguyệt run sợ, mãi sau mới lấy lại được tiếng nói.
“Ngươi nói là ngươi không phải cha ta?”. Túc Tử Nguyệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt giống cha mình như đúc.
“Đúng vậy”.
“Nói cách khác là ta không trở về được?”. Thảo nào nàng càng nhìn càng cảm thấy nhà tiên tri gì đó không giống cha lắm, chỉ có diện mạo tương tự thôi.
“Ta e là như thế”.
“Các ngươi đang nói cái gì? Nhà tiên tri, ông biết nữ nhân này sao?”. Viêm Hoàng rất bất mãn vì mình bị đặt ngoài rìa.
“Vương, vị cô nương này là con một người bạn của lão thân.... Vương có thể để nàng cho lão thân chăm sóc được không?”.
“Không được”. Viêm Hoàng không nghĩ ngợi cự tuyệt yêu cầu của nhà tiên tri.
“Tại sao?”. Túc Tử Nguyệt mất hứng tức giận trợn mắt nhìn Viêm Hoàng cao cao tại thượng.
Nàng thà rằng để tiền nhân của cha chăm sóc còn hơn là ở bên cạnh tên háo sắc này. Còn nữa, nàng không thích nhìn hắn luôn kiêu ngạo coi mình là trung tâm, nhìn sao cũng thấy ghét.
“Không tại sao cả”.
“Này, ta đi với ngươi”. Túc Tử Nguyệt tức giận quay đầu muốn đi ra ngoài, nhưng mà chân nàng vừa bước đã bị một vòng tay mạnh mẽ khóa lại không cho nàng cơ hội thoát ra.
“Ngươi mau buông ta ra!”.
“Nàng thử hỏi xem nếu ta không cho phép thì ai dám đưa nàng đi?”. Viêm Hoàng dễ dàng giữ chặt nàng, cười nàng ngu ngốc.
“Này, mau cứu ta!”. Nhà tiên tri không phải tiền nhân của cha sao? Hắn nên cứu nàng chứ sao lại đứng nhìn nàng bị người ta khi dễ.
“Ai muốn cứu nàng thì tiến lên đây!”. Viêm Hoàng liếc xéo hai người đang đứng trong phòng.
“Nếu Vương muốn giữ vị cô nương này thì lão thân xin lui trước”. Nhà tiên tri chột dạ vội vàng lui xuống không dám nhìn Túc Tử Nguyệt. Trước khi đi không quên dặn Túc Tử Nguyệt: “Cô nương, cô nên thông minh một chút đừng có chọc giận Vương”.
“Vậy tiểu đệ cũng xin lui”. Viêm Huyên cũng không phải kẻ ngốc, lách người chạy theo nhà tiên tri.
“Này....”. Những người kia sao lại không có đạo đức như thế?
“Sao, nàng còn mong ai đến cứu nàng nữa?”. Viêm Hoàng nhìn gương mặt bị chọc giận của nàng, thấy tâm tình khá hơn.
“Ngươi mau buông ta ra, đừng đụng vào ta nữa!”. Cảm giác đau đớn lúc trước còn lưu lại, nàng không muốn bị một lần nữa.
“Nếu ta muốn đụng nàng thì nàng có thể ngăn cản ta được sao?”.
“Ngươi muốn làm gì?”. Túc Tử Nguyệt hoảng sợ nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của hắn.
“Nếu nàng nói là nàng biết nhà tiên tri từ sớm thì ta đã không làm như thế rồi!”. Hắn biết mình thô bạo làm cho nàng sợ nhưng hắn không muốn nhận lỗi là tại mình.
Gặp quỷ. Hôm nay nàng mới gặp nhà tiên tri giống cha như thế, lúc đó làm sao nàng nói với hắn được? Túc Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào nam nhân tự đại không hề áy náy.
“Thôi, mặc kê nàng có thân phận gì, từ hôm nay trở đi nàng sẽ là người trong phòng của ta, ta sẽ cho người hầu hạ nàng....”.
Còn nguyên nhân thực sự muốn giữ nàng lại thì không cần suy nghĩ, chắc bởi vì nàng không sợ hắn.
“Đợi chút... Cái gì gọi là người “trong phòng” của ngươi?”. Ý của từ này, chẳng lẽ là “người tình”?
“Nữ nhân, đừng có yêu cầu cao”.
“Yêu cầu cao cái gì? Ngươi có thể giải thích một chút hay không?”. Túc Tử Nguyệt cảm thấy oán khí đang tụ tập trong bụng.
“Ta có thể cho nàng hoa y mỹ phục [3], vàng bạc châu báu nhưng đừng có kỳ vọng nhiều hơn”. Nữ nhân nên thấy được sủng ái là rất vẻ vang.
“Cái tên chết tiệt tự cao tự đại này, ngươi nghĩ rằng ta thích mấy thứ đó sao? Không nên nghĩ là nữ nhân nào cũng đều phải khuất phục ngươi. Căn bản là ta không muốn làm nữ nhân của ngươi, ngươi nghe và hiểu rõ không, ta, không, muốn!”.
Sắc mặt của Viêm Hoàng đang hòa hoãn lại vì câu nói của nàng mà tức giận.
“Đừng có không biết phân biệt tốt xấu”. Hắn không cho phép nữ nhân cự tuyệt hắn, hắn không muốn ép buộc nhưng những gì hắn muốn hắn chưa bao giờ không chiếm được.
“Ngươi không hiểu lời cự tuyệt của người khác à? Nói cho ngươi biết nếu không phải ta không đánh lại ngươi thì ngươi làm gì có cơ hội xâm phạm ta, ngươi.....”.
“Câm mồm!”.
Viêm Hoàng tức giận ôm Túc Tử Nguyệt vào ngực rồi ném nàng lên giường, lúc này hắn chỉ muốn bóp chết nàng.
Nàng còn dám cự tuyệt hắn, hơn nữa còn dài dòng nói một đống lời nói nhảm nhí!
“Nàng là nữ nhân ngu ngốc không biết điều!”. Viêm Hoàng tức giận ép nàng lên giường, muốn phá bỏ vẻ mặt bướng bỉnh của nàng.
“Ngươi lại muốn làm gì?”. Thấy hắn lên giường, Túc Tử Nguyệt sợ hãi lui về phía sau.
Chẳng lẽ hắn lại muốn làm thế với mình? Mặc dù bộ dạng nàng rất kiên cường nhưng nét sợ hãi bị xâm phạm đã hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Viêm Hoàng nhìn thấy nét sợ hãi trên mặt nàng tự nhiên cảm thấy thương tiếc nhưng lại bị lời nói của nàng làm tức giận không bình ổn lại được. Hắn không làm gì được, trừng mắt nhìn nàng sau đó tức giận phất tay áo bỏ đi.
Túc Tử Nguyệt nhìn bóng dáng hắn rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng phải thừa nhận phần lớn là nàng chỉ dũng cảm trong nháy mắt thôi, chứ thực ra nàng rất sợ nam nhân kia, sợ hắn thâm trầm, sợ hắn lại thô bạo với mình.
Mặc dù nàng biết miệng lưỡi không nên sắc bén, phải làm hắn vui vẻ nhưng mà nàng không chịu được giọng điệu kia. Muốn nàng ngoan ngoãn để người chém giết là điều không thể.
Nàng —— Túc Tử Nguyệt từ trước đến giờ đều quật cường không chịu thua ai. Cho nên dù nam nhân kia có dùng vũ lực thì vì mặt mũi nàng vẫn cố chống đối. Ai, có nhiều khi nàng bị chính cái tính tình chết tiệt này làm hại.
“Mặc kệ, bây giờ phải tìm biện pháp rời khỏi chỗ này thôi!”. Túc Tử Nguyệt lẩm bẩm.
Cha nói có việc chỉ nàng mới giải quyết được? Đó là chuyện gì? Có thể giải quyết nhanh một chút không, nàng muốn về nhà!
Nàng phải làm chuyện gì ở chỗ này? Túc Tử Nguyệt suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Đúng rồi, tìm nhà tiên tri nhìn giống cha là có đáp án rồi”. Một khi có quyết định là nàng sẽ an tâm lại, cả một ngày giãy giụa cũng đã mệt mỏi. Nàng quyết định ngủ cho đủ rồi sau đó sẽ đi hỏi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...