Sau nhiều lần họp bàn trong gia đình, mọi người nói đến mấy cũng không lay chuyển được ý định của Khang Thu Thủy. Lần nào, trước mặt cha mẹ, hắn cũng tỏ ra vô cùng kiên quyết: Đã yêu Kiều Lê Vân rồi, nhất định không thay dạ đổi lòng!
Phần ông bà Khang Định Viễn thì sao? ông bà vẫn còn hy vọng...
Nhất là bà Viễn: Bà vẫn chưa chịu thuạ Bà nghĩ, dù con bà kiên quyết đến mấy đi nữa, đây cũng chỉ là một mối tình lửa rơm bồng bột nhất thời. Ngọn lửa sẽ nguội dần, con trai bà sẽ hết yêu cô gái tàn tật nọ. Thêm vào đó, còn áp lực liên tục của cha mẹ nữa, thì Khang Thu Thủy thế nào cũng phải nghĩ lại.
Hôm ấy là lần họp bàn thứ tự Sau khi giải tán, chưa ai chịu ai, Khang Thu Thủy lại cưỡi mô tô đi tìm Vân.
Trong phòng khách, còn lại ông bà Viễn và cô con gái.
Mặt bà Viễn sa sầm. Kể từ hôm Khang Thu Thủy dẫn Kiều Lê Vân về nhà này, mặt bà chưa bao giờ thoáng hiện nụ cười. Ban ngày luôn đăm chiêu buồn giận, ban đêm bà còn mất ngủ, thao thức từng cơn.
ông Viễn thì không quá khắt khe như vợ; nên ông chỉ vì áp lực của bà mà phải tỏ ra cứng rắn trước mặt con trai, chứ trong thâm tâm, ông vẫn hoài nghi lưỡng lự. Bây giờ, thấy bà quá uất ức buồn khổ, ông đảo mắt ra dấu cho con gái... Khang Tiểu Mai rất thông minh láu lém, nên hiểu ngay ý cha bảo mình khuyên lơn an ủi mẹ. Cô liền bảo bà Viễn:
- Má à! Con nghĩ nếu má cứ lên cơn uất giận hoài, thì chỉ thêm khổ thân, hại sức khỏe, chứ có ích gì đâu? Con chắc anh Cả sẽ không yêu cô Vân lâu dài đâu, má lo ngại làm gì. Dù mặt mũi có đẹp bằng tiên, dù ăn nói không khéo bằng rồng bằng rắn, một cô gái què quặt cũng không thể nào níu kéo ràng buộc được một chàng trai lâu bền.
Bà Viễn đồng ý với con:
- Tao cũng nghĩ thế, nên tao muốn gây áp lực, để nó bỏ con đó au!
ông Viễn nhỏ nhẹ bảo vợ:
- Mình à! Gây áp lực như vậy cũng đủ rồi.
Bà Viễn lại bực mình, giọng gắt gỏng:
- Tôi thấy chưa ra gì cả, chưa thấm vào đâu! ông cũng nên nghĩ dùm kế cách gì để cứu vãn cho nó chứ.
- Không phải tôi không muốn đưa biện pháp ra, mà vì tôi chưa nghĩ được biện pháp nào hay cả.
- Chỉ tại ông đấy. Con hư tại bố! Cho nó đọc sách báo Tây, rồi tư tưởng nó quá phóng túng, chẳng còn coi gia phong ra gì!
ông Viễn lặng im. Khang Tiểu Mai xen vào:
- Má à! Má đừng trách ba nữa. Để con thử nghĩ một biện pháp, xem có thể làm cho cô Vân sờn lòng được chăng.
- Mày nói ngay đi xem?
Bị mẹ thúc bách, đôi mắt Khang Tiểu Mai long lanh lên suy nghĩ, rồi cô ghé tới gần, choàng hai tay ôm lấy cổ mẹ mà thì thào, như sợ có người ngoài nghe lọt lời mình nói... Nghe con gái mách kế xong, bà Viễn quay hỏi chồng:
- Ông nhận thấy thế nào? Có nên thử một chút không?
ông Viễn suy nghĩ một lát, rồi chặc lưỡi:
- Cũng được, để thử coi thế nào...
- Tôi quyết không tin một đứa con gái tàn tật lại có ma lực mê hoặc con tôi, đến độ nó không thể tỉnh ngộ ra được.
Đó là lời kết luận sau chót của bà Viễn.
o0o
Hôm sau, Khang Tiểu Mai hí hửng tìm vào phòng mẹ hỏi:
- Má ơi! Không ngờ anh Cả lại ghi rõ địa chỉ cô Vân.
- Tao đã nói chắc là có mà!
- Con phải khéo léo lắm mới mò ra được.
- Tìm thấy ở đâu vậy?
- Ở mặt bìa bên trong của một cuốn sách in.
Khang Tiểu Mai đắc ý tiếp:
- Má nghĩ xem, con có nên làm nữ nhân viên tình báo chăng?
- Mặc ý mày. Tao chỉ cần làm sao cho anh mày hết cặp bồ với con đó, là tao yên tâm.
- Má cứ yên tâm đi. Cứ đả kích hai người liên tiếp, dù họ gan lì đến mấy cũng phải sờn lòng mà bỏ nhau. Má à! Giờ con đi đây...
- Đi đi! Sao cho được việc thì làm.
- Má mất ngủ đã quá nhiều rồi đấy. Nên nằm ngủ lấy một giấc.
- Ngủ làm sao được! Buồn là buồn muốn chết luôn.
Khang Tiểu Mai nhíu cặp mày, lui ra. Mấy hôm nay, cô gái vì giúp mẹ chống lại tình yêu của anh đối với Kiều Lê Vân, mà được mẹ tin cậy, nên cô vui thích lắm.
o0o
Chiếc taxi dừng lại, Khang Tiểu Mai từ trong xe nhào ra, trông như một ngọn lửa đỏ rực: Cô gái vận đồ màu hồng khắp mình; từ áo, váy cho tới xách tay, đôi giầy đều màu đỏ. Cho tới cặp môi son, mười móng tay cũng đỏ chót.
Mở ví trả tiền xe rồi, cô đứng nhìn chăm chú một lát... Đúng rồi, đây chính là cư xá Trung Dũng, và cái nhà trước mặt là nhà họ Kiều...
Cô tiến tới ấn chuông. Người ra mở là bà Kiều Khắc Văn. Bà nghi hoặc đưa mắt nhìn cô gái lạ từ đầu đến chân, rồi mỉm cười hỏi:
- Thưa cô, cô tìm ai?
- Thưa bà, đây là nhà cô Lê Vân, phải không ạ?
- Phải.
- Cháu muốn xin được gặp cô ấy.
- Cô là...
- Thưa bác, cháu là Khang Tiểu Mai. Và bác thứ lỗi: bác là bác Văn, phải không ạ?
- Tôi là má của Kiều Lê Vân đây. Mời cô vào chơi.
Chẳng cần hỏi kỹ, bà Văn cũng đã thầm đoán được cô gái này là con nhà ai rồi. Thấy cô ăn nói có lễ phép, tự nhiên bà vui lòng tiếp đón.
Vào đến phòng khách, Khang Tiểu Mai rất chú ý đến cách trang hoàng sắp đặt. Cô còn e ngại rằng anh cô đã có mặt ở đây chăng?
- Mời cô ngồi dùng trà.
- Dạ, cháu cám ơn bác.
Rồi Khang Tiểu Mai kể ngay lai lịch của mình:
- Thưa bác, cháu là em ruột anh Thu Thủy đây ạ. Hôm nay cháu đường đột đến thăm, không có báo trước, kể ra thật vô lễ. Mong bác lượng thứ cho.
- Sao lại nghĩ thế? Tôi rất vui mừng hân hạnh.
- Thưa, cô Vân có nhà không ạ?
- Có.
- Cháu muốn được gặp cô một chút mà.
- Thế, hai bên đã từng...
- Thưa, chưa từng quen biết nhau.
- Được rồi. Để tôi gọi em ra. Cô ngồi chơi!
Bà Văn thầm nghĩ: Gặp mặt một chút thì chẳng có gì đáng kể. Vả lại cô gái này còn non trẻ, lại là em ruột của Khang Thu Thủy, thì càng nên cho gặp con mình. Bà đẩy cửa buồng bước vào, thấy Kiều Lê Vân đang ngồi ở bàn viết nhật ký. Nàng hỏi:
- Ai đấy má? Anh Thủy đến chăng?
- Em gái hắn.
Thật bất ngờ. Kiều Lê Vân đặt cây bút xuống, đứng ngay dậy, thắc mắc hỏi:
- Cô ả đến làm gì nhỉ?
- Cô ta nói muốn gặp con.
- Con không muốn tiếp đâu. Con là kẻ không thể tiếp ai cả.
- Kìa con! Con vẫn giữ lối nói đó hoài. Biết đâu, Thu Thủy sai cô ấy đến thì sao? Chúng ta không nên ngờ cô ấy có ác ý. Thêm nữa, má đã trót nói rằng con có nhà.
- Con rất sợ gặp người lạ mặt.
Bà Văn hết sức dỗ dành con:
- Chải sơ mái tóc lại đi. Sở dĩ mình nên tiếp, là vì cô ta là em Thu Thủy. Con cũng nên tỏ vẻ ân cần một chút.
Kiều Lê Vân không nói gì, nhưng cũng đến trước gương chải tóc. Và bà Văn lấy ra một bộ áo quần đẹp đẽ cho con thay.
- Thay đồ đi. Dẫu sao cũng không nên vận đồ ngủ để tiếp người ta.
Lát sau, Kiều Lê Vân bước ra phòng khách, có mẹ đi kèm phía sau. Khang Tiểu Mai tuy đã biết Kiều Lê Vân bị thọt chân, nhưng chưa biết nàng đi đứng nghiêng lệch tới độ nào, nên lúc ấy, cô gái đặc biệt định thần chú ý...
Cô thấy Kiều Lê Vân đẹp thì đẹp thật, nhưng bước đi lệch mình vặn chân như thế, quả là cô gái tàn tật, không thể che dấu được ai.
Và cô thầm nghĩ: "Như vậy, chẳng nên trách mẹ mình khắc nghiệt, khi bà phản đối việc kết giao giữa anh Thủy và cô này".
Bấy giờ bà Văn gượng tươi cười:
- Xin lỗi cô Mai nhé! Chúng tôi để cô đợi chờ hơi lâu.
Và bà quay bảo con gái:
- Vân con! Cô Mai là em ruột anh Thủy đó. Con ngồi tiếp cô, để má vào bếp trông nom công việc.
Bà Văn đã bỏ vào trong, hai cô gái khẽ gật đầu chào nhau, rồi Kiều Lê Vân nói trước:
- Mời cô ngồi.
Ngồi đối diện Kiều Lê Vân, Khang Tiểu Mai bối rối, không biết ăn nói ra sao. Trong lúc cô gái còn do dự, Kiều Lê Vân lấy bộ điệu dõng dạc bệ vệ mở lời:
- Thưa cô Mai, cô là vị khách rất bất ngờ và xinh đẹp nhất trong số các tân khách đến thăm gia đình tôi, từ mấy năm naỵ Tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Bấy giờ Khang Tiểu Mai mới uyển chuyển ứng đáp:
- Cô thật quá khen! Trước nay, tôi thường được nghe anh cả tôi nhắc nhở đến cộ Nay tôi mạo muội tìm tới gặp cô, bởi có lệnh sai khiến, cô ạ.
- Anh cô bảo đến?
- Thưa, ba tôi sai đi.
- Thế, cụ nhà...
Khang Tiểu Mai tỏ ra biết trấn an người khác:
- Cô đừng ngạc nhiên thắc mắc. Ba tôi chỉ muốn được gặp lại cô một hôm.
- Cần gặp lại tôi...
Thật lạ lùng khó hiểu! Kiều Lê Vân thầm nghĩ: nếu ông ấy muốn gặp mình, tại sao không sai Khang Thu Thủy đến, lại sai Khang Tiểu Mai? Khang Thu Thủy đâu? Không có nhà ư? Hay chàng đã bị cha mẹ cấm ngặt, không cho phép đến nhà mình nữa?... Chắc không phải như thế: Khang Thu Thủy đâu còn là đứa bé lên mười!
Vậy sự tình ra sao?
Nàng đang thắc mắc, suy tư, thì Khang Tiểu Mai tiến vào đề:
- Thưa cô, tôi chỉ mong được phép đón cô đi...
- Đi về nhà cô?
Kiều Lê Vân còn chưa hết buồn tủi về việc xảy ra hôm nọ, nên ngẩn ngơ tiếp:
- Còn tới để...
- Thưa không. Mời cô tới trụ sở công ty của ba tôi. Ba tôi muốn một mình tiếp chuyện cô.
Suy nghĩ một lát, Kiều Lê Vân cảm thấy thái độ của cha Khang Thu Thủy bữa hôm xảy chuyện buồn, xét ra còn có thể chấp nhận được. Dầu sao ông Viễn còn trầm tĩnh, giữ phép lịch sự, ăn nói đứng đắn, đáng nể vì...
Nghĩ thế, nàng rắn rỏi bảo Khang Tiểu Mai:
- Được rồi. Tôi đi theo cô.
Khang Tiểu Mai tươi cười thoải mái, trong bụng mừng rỡ vì đã thi hành xong nhiệm vụ, thành công rồi sẽ về nhà kể công với mẹ một phen, Kiều Lê Vân lại nói:
- Cô Mai à! Để tôi phải thưa trước với má tôi đã.
- Vâng. Tất nhiên phải thế.
Kiều Lê Vân vừa bước vào cửa bếp, bà Văn đã đưa tay nắm lấy tay con, nụ cười tười vui nở trên môi, đầy ý khuyến khích cổ võ.
- Má ơi...
- Hai bên nói chuyện gì, má đã nghe hết rồi. Con đã nhận lời đi, thì cứ đi đi. Đây là một thử thách rất tốt cho việc trui luyện ý chí, để khiến con trở nên can đảm hơn nữa.
- Có nên thay bộ đồ khác nữa chăng?
- Mặc như vầy được lắm rồi. Xách cái xách da nữa là đủ. Để má đi lấy cho con.
- Để con đi lấy.
Bà Văn cùng theo con vào buồng, lấy ít tiền bạc bỏ vào xách tay cho con, rồi dặn đi dặn lại:
- Dù thái độ của người ta đối với con như thế nào, con cũng cứ bao dung nhẫn nại, bởi ông ấy là một bậc trưởng thượng, thêm nữa, lại là cha ruột của Thu Thủy, nghe con!
- Vâng, con biết thế.
- Con ạ, càng ngày má càng thấy yên lòng, vì thấy con mỗi lúc thêm can đảm hơn.
- Anh Thủy cũng nói: người mềm yếu thì không khi nào thực hiện được nguyện vọng của mình.
- Hắn nói hoàn toàn đúng.
Đưa chân con gái và cô khách rồi, bà Văn đóng cổng cài then, lủi thủi quay trở vào nhà, miệng còn lẩm nhẩm một mình. Đúng ra, ở tuổi bà, cái bóng dáng này thật có phần già trước tuổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...