Nàng nói với giọng kính mến:
- Lòng anh thật cao cả khác thường. Em thật tốt số.
Giờ phút này, Kiều Lê Vân quên cả nỗi uất ức buồn tủi mà nàng đã phải chịu đựng cách đây chưa lâu. Một lời nói chân thành của người yêu, đủ làm cho kẻ được yêu được an ủi vỗ về, nhẹ hẳn vết thương lòng vậy.
- Em nên ngồi dậy chút chứ Vân! Trong lúc chịu đựng khó khăn sầu khổ, người ta không nên nằm một chỗ.
- Anh sợ em thiếu ý chí ư?
- Nhưng nằm lâu cũng gây ảnh hưởng dến sức khỏe. Thêm nữa, trong lúc phấn dấu gian nan này, chúng ta cần chút ý đến thân thể chúng ta.
Nghe hắn nói rất có lý, nàng tươi cười hẳn lên:
- Rồi. Để em dậy
- Có cần anh tránh ra ngoài một lát không?
- Không cần. Em đã mặc áo ngủ.
- Nào, để anh đỡ em dậy.
- Chẳng cần phải phiền anh. Lúc này em bỗng thấy trong người có sức mạnh dẻo dai không ngờ, anh ạ!
Nàng ngồi dậy nhẹ nhàng, rồi bước xuống đất:
- Anh Thủy! Được thế này là nhờ ở công của anh đây.
- Đâu phải? Do sức lực và ý chí của em chứ!
- Ba má em đâu rồi?
- Có lẽ đang còn ngồi ở phòng khách
Thật vậy. Ông bà Văn đã hết buồn rầu vì vụ con gái bị hất hủi. Lúc này ông bà vẫn vui vẻ, và cứ ngồi phòng ngoài, không ai vào "quấy rầy" đôi trai gái ở buồng trong. Trong này Kiều Lê Vân chải, sửa qua loa mái tóc, rồi bất ngờ bảo Khang Thu Thủy:
- Anh Thủy à! Tự dưng em rất muốn đi xem chớp bóng!
- Được rồi. Anh đi với em. Đi xem cho khuây khỏa nỗi buồn, hay lắm.
Tâm lý con người ta là vậy. Sau một cơn bị xúc động kích thích, rồi nỗi buồn khổ được giải toả, lại được người yêu êm ái vỗ về, thường thường người ta thấy cần đến một nguồn vui mới.
Nhưng phải chăng, coi chớp bóng chỉ là nhu cầu thứ yếu? Và nhu cầu quan trọng là Kiều Lê Vân muốn được Khang Thu Thủy kề cận bên mình, giữa chỗ đông đảo người ta?
o0o
Muốn giảm nhẹ nỗi buồn thương của Kiều Lê Vân, Khang Thu Thủy chỉ còn cách là chăm nom săn sóc nàng và đi kèm sát bên nàng tới chỗ này chỗ nọ.
Trước nay hắn vẫn đinh ninh trong lòng: mẹ hắn là người nhân đức hiền từ. Nào ngờ ngày nay hắn đưa nàng về "ra mắt", mẹ hắn nỡ giận dữ xua đuổi nàng tàn nhẫn đến như vậy! Lúc ấy, hắn thấy tội nghiệp cho nàng vô cùng, giận mình không cắt được trái tim trao cho nàng để bù đắp vào vết thương của nàng, do mẹ hắn gây ra.
Xem chớp bóng xong, hắn đưa nàng về rồi lủi thủi trở về nhà hắn. Trong đầu óc, hắn không còn nhớ được đầu đuôi truyện phim ra sao, hay dở thế nào... mà hắn chỉ còn nghe văng vẳng bên tay, các câu nói vô cùng đáng yêu đáng quý của nàng. Lúc hai người chia tay tạm biệt nàng nói: "Anh cứ yên lòng nghe em! Em không vì ba má anh, mà thay lòng đổi ý, phai nhạt tình yêu đối với anh đâu... "
Hắn đang rong xe từ từ trên đường về, vừa đi vừa suy nghĩ miên man... thì bỗng nghe có tiếng một cô gái kêu gọi:
- Anh ơi! Đợi em với!
Hắn nhận ra ngay tiếng Khang Tiểu Mai. Hắn dừng xe, quay cổ lại nhìn, thì thấy cô em ruột hắn rầm rập chạy tới:
- Anh! chở em về với.
- Sao mày lại ở đây?
- Nhà con bạn em ở đây mà!
Khang Tiểu Mai thở hổn hển, rồi nhảy ngay lên mô tô, thích thú ngồi sau lưng anh:
- May quá! Hôm nay em "đại hên" nên mới bắt gặp anh ở đây. Nếu không, dù có biếu vàng, nhờ anh đi đón, anh cũng không thèm đi.
- Sao hôm nay không có "chú" nào đi "rước đèn" cả vậy?
- "Thằng" nọ, rồi thằng kia, thằng nào cũng đáng ghét hết. Từ nay trở đi, em không thèm chơi với tên bạn trai nào nữa.
- Sức mấy tin được lời cô!
Khang Thu Thủy không tin lời cô em gái cũng phải. Bởi vì Khang Tiểu Mai đã thề không thèm chơi với bạn trai, thề không biết bao nhiêu lần rồi, mà cứ mỗi lần thề xong chưa ráo mép, lại đã có một cậu bạn mới.
- à, anh! Nghe nói anh cũng có bạn gái rồi mà?
- Cô nghe nói lâu chưa?
- Anh giấu em, má cũng giữ bí mật, té ra lại chính ba cho em biết vụ này chứ!
- Em đi chơi từ sáng sớm bảnh mắt, chưa về qua nhà lần nào sao?
- Chưa.
Sự thể xảy ra ở nhà, Khang Tiểu Mai chưa được biết rõ. Bây giờ cậu anh rồ ga cho xe chạy nhanh, vì không muốn nghe cô em lải nhải nhắc lại câu chuyện.
Chốc lát, đã về tới trước cổng nhà. Khang Thu Thủy dựng xe vào một chỗ. Khang Tiểu Mai múa xoay vòng cái xách tay:
- Cám ơn "bác tài tắc xi" nhé!
Khang Thu Thủy không thèm nói gì. Khang Tiểu Mai tiến vào sân. Bước vào tới phòng khách, cô gái thấy bầu không khí sao khác hẳn mọi ngày? Im lặng một cách đáng sơ... Thấy chị Lưu bước ra, Khang Tiểu Mai vội hỏi:
- Chị Lưu ơi! Sao thế này! Má tôi đâu?
- Đang tức giận.
- Tức giận tôi?
- Giận chú Thủy ấy.
- Thế ư?
Thật là chuyện lạ đối với Khang Tiểu Mai: tại sao mẹ cô lại có thể "tức giận " cậu con trai cưng được? Chuyện xưa nay chưa hề có! Mẹ cô cưng nuông anh cô quá mức, đến nỗi cô phải ghen tức bao lần. Vậy mà hôm nay chuyện gì xảy ra, đến nỗi mẹ cô phải giận anh cô nhỉ? một nghi vấn "sốt dẻo" ghê!
Khang Tiểu Mai vội lên lầu, tìm vào buồng mẹ. Thò đầu nhìn vào, chỉ thấy một mình bà Viễn ngồi im lìm, cô gái liền bước tới bên cạnh, khẽ gạn hỏi:
- Má! Sao má ngồi một mình suy nghĩ gì đây? Bà đâu hả má?
- Chỉ tại chúng mày bất hiếu cả lũ, chọc tức tao muốn chết!
Khang Tiểu Mai ngồi xổm xuống bên gối mẹ, thỏ thẻ:
- Má đừng giận nữa đi! Từ nay má bảo gì con vâng lời nấy.
Bà Viễn nói liền một hơi:
- Thật tao không ngờ! Dẫu trong giấc mơ cũng không ngờ có thể xảy ra chuyện như thế.
- Chuyện gì vậy, má?
- Chỉ tại cái thằng anh mày đấy. Nó cứng đầu cứng cổ nói không nghe, bảo không được. Ai đời đi hạ mình muối mặt, chẳng còn ra tư cách gì nữa!
Thiếu tư cách? Khang Tiểu Mai nghi hoặc thắc mắc: Anh cô trước nay vẫn giữ tư cách lắm mà? Bất cứ về phương diện nào, Khang Thu Thủy cũng tỏ ra một chàng trai xuất sắc.
- Má! Phải chăng anh con thi cử chẳng được thành tích gì?
- Nếu nó không bỏ cái con ấy đi, thì hắn học giỏi đậu cao đến đâu, tao cũng coi như vứt đi!
- Cô nào đó, không vừa ý má?
- Thôi, mày đừng nhắc đến nữa. Nói đến thêm xấu mặt, con ấy là một con tàn phế!
- Tàn phế? (Khang Tiểu Mai giật nảy mình).
- Hôm nay, nó rước cái con ấy về nhà cho tao với ba mày coi mặt. Con ấy cứ đi một bước lại lắc mình một cái, chướng mắt ôi là chướng mắt!
- Thọt chân sao?
- Chứ còn sao nữa! Tao tức uất lên muốn chết. Tao thật chưa hiểu tại sao anh mày lại mê cái con què quặt ấy được?
- Cũng có thể làm tâm trạng anh con đang lúc bất bình thường. Nếu tỉnh táo lành mạnh, lẽ nào anh ấy lại yêu thích một cô gái tàn tật như thế?
Bà Viễn càng bực tức:
- Hỏng! Hỏng hết rồi. Nếu chuyện này lọt ra ngoài người ta xì xào đàm tiếu rằng: "Cậu Cả nhà ông Tổng Giám Đốc có cô bạn gái thọt chân" thì tao mất mặt, chẳng còn dám vác mặt đi tới đâu nữa. Thường ngày, trước mặt tao, ai ai cũng khen nó giỏi nó haỵ Bà Đổng - Lý Lưu, cứ gặp tao đâu là cười cười nói nói, một lời đùa "chị Sui", hai lời hỏi thăm "anh Sui". Ông bà ấy đã sẵn sàng chấm thằng Thủy nhà này làm con rể, mà cô con gái cưng của ông bà ấy, thì nào có "đui què mẻ sứt" gì đâu? Người đẹp nết ngoan! Thế mà nó cứ chê con nhà người ta, để rồi ngày nay... nó làm như thế!
Khang Tiểu Mai bỗng nảy ra một ý. Cô ghé gần tai mẹ, khẽ "mách kế":
- Má à! Má có nổi nóng làm ầm lên, cũng chẳng được ích gì. Phải bình tĩnh nghĩ kế... ngăn rẽ đôi bên, khiến anh cả không còn dan díu với cô ả đó nữa, thì mới được.
- Này Mai!
- Dạ?
- Đã biết như vậy, từ nay trở đi, mày đừng đỡ thằng anh mày việc gì hết, nghe! Nó nhờ gì mày cũng đừng làm.
- Đời nào con chịu giúp anh ấy? Bạn của ảnh chỉ là một cô gái què quặt. Con giúp anh nên chuyện, thì con có "đẹp mặt" gì đâu!
- Và còn mày nữa! Mày cũng phải chú ý đến hành vi của chính mày...
- Má cứ yên lòng!
- Thôi, đi ra. Và quay điện thoại cho ba mày, mời ổng về đây nhé!
- Con đâu biết ba hiện ở đâu?
- Chắc đang đánh cờ với bác chủ sự Hứa.
- Lúc này mà ba còn bụng dạ để đánh cờ! Thế thì thôi.
Khang Tiểu Mai lập tức chạy ra phòng khách, mở cuốn sổ, tìm số điện thoại nhà ông Hứa. Quay số rồi, cô gái áp ống nghe vào tai:
- A lổ... à, em đó hả? Em nói giùm với bác Viễn tới nghe điện thoại, nghe em!
Lát sau, Khang Tiểu Mai hối hả nói:
- Ba ơi! Ba còn đánh cờ ở bên đó nữa sao?
Đầu giây bên kia, có tiếng ông Viễn đáp:
- Ồ! Hôm nay tao thua bác Hứa mấy ván liền. Mà con ở đâu gọi tới vậy?
- Con ở nhà.
- Có chuyện gì thế?
- Má mời ba về sớm sớm cho.
- à, ba biết rồi.
- Ba ơi! Má đang buồn rầu. Con nghĩ ba nên về ngay thì hơn. Thua mấy ván cờ thì đâu có thiệt đồng xu nào! dù có thua tiền nữa, cũng thôi ba ạ.
- Ba chỉ đánh một ván cuối cùng nữa thôi. Tao phải thắng bàn này kỳ được mới nghe!
- Ba đừng quên má đang đợi, nghe ba!
- Ừ nhớ rồi. Thôi, cúp!
Khang Tiểu Mai đang còn muốn nói thêm những gì gì nữa... nhưng ông Viễn đã cúp điện thoại. Cô gái dẩu mỏ xịu mặt, chớp chớp đôi làn mi mắt, rồi đặt ống nói xuống máy, và... tha thẩn tìm vào phòng của cậu anh ruột. Vừa vào tới nơi, cô đã múa mép:
- Anh cả ơi! Má đang còn tức giận ghê lắm.
Khang Thu Thủy đáp:
- Thì em khuyên nhủ má dùm đi.
Khang Tiểu Mai ngồi xuống cái ghế phía trái, nói:
- Em đã khuyên can nhiều rồi. Em thấy rằng nỗi buồn giận này của má, chẳng phải cơn bực tức nho nhỏ trong chốc lát, mà có thể quên đi dễ dàng được đâu.
- Thế, chắc cô đã làm á tức giận?
Khang Tiểu Mai trố mắt nhìn:
- Đừng nói thế! Phen này anh đừng lấn át em như trước nữa. Anh tưởng em chưa biết chuyện gì xảy ra cả sao?
- Cô biết cái gì chứ?
- Chỉ vì anh có cô bạn gái, nên xảy chuyện.
- Có bạn gái chẳng phải là một cái lỗi. Trước nay cô có biết bao nhiêu là bạn trai, có ai tức giận cô hồi nào đâu?
- Tự nhiên! Bạn trai của em, gã nào cũng xinh trai dễ nhìn, nhanh nhẹn hoạt bát, chứ đâu có như cô bạn gái của anh...
Khang Thu Thủy dằn mạnh giọng nói:
- Bạn gái của tao làm sao?
- Bạn gái của anh là một cô thọt chân, tất nhiên má phải tức giận.
Khang Thu Thủy nghĩ rằng chẳng cần phải tranh luận với em gái mình làm gì, nên hắn làm lơ, cúi xuống tiếp tục xem sách. Cứ thực mà nói, lúc này đầu óc hắn vẫn thản nhiên, bởi vì hắn tự ình đã lựa chọn đúng đắn khi yêu Kiều Lê Vân. Khang Tiểu Mai thấy anh im lặng, lại nói:
- Anh cả à! Em hy vọng anh không xử sự theo cảm tình. Anh kết bạn với cô ấy, dắt cô ấy đi chơi đây đó... Cứ thật mà nói, chẳng xứng đáng chút nào...
- Thế nào là không "xứng đáng"? Vậy cứ phải yêu mấy cô "thiên kim tiểu thơ", như con gái các ông Tổng giám đốc, Đổng lý, Đại tá, Thiếu tướng... mới "xứng đáng" sao? Này Mai! Anh nói thật cho em nghe: Hạng người như anh đây tuyệt đối không muốn phục vụ mấy cô "lọ cổ bình sứ cắm hoa" đó đâu.
Khang Tiểu Mai vẫn chưa chịu thua:
- Đàn ông con trai nào lại chẳng thích con gái đẹp? Chỉ trừ có anh... Hừm, xem ra...
Khang Thu Thủy gấp cuốn sách lại:
- Làm sao?
- Nếu không phải anh "đốc chứng" thì cũng là chuyện lạ.
Khang Thu Thủy nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
- Ừ, tao "đốc chứng" ra đấy, đã làm sao nào? Mày chẳng cần can dự vào việc riêng của tao. Dù cha mẹ cũng chẳng cần can dự vào việc của tao. Tao yêu một cô gái thọt chân, hay tao yêu một... bộ xương khô đi nữa, cũng mặc xác tao!
- Ba má và em không nỡ lòng làm ngơ, bỏ mặc. Nếu anh tỏ ra bình thường, tự nhiên gia đình để mặc anh... A! hèn chi trước nay, giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái xinh đẹp, anh đều không thèm ngó ngàng đến. Thì ra anh đốc chứng... gàn gàn như vậy!
Khang Thu Thủy ngồi xuống, lại mở sách ra:
- Thôi, Mai! Tôi xin cô đi đi. Tôi còn phải học bài.
Khang Tiểu Mai tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Ủa? Anh còn học được kia ư? Nếu là em, sợ rằng cơm em cũng bỏ, không ăn nổi, nữa là học!
- Cho nên, em chỉ nên ở nhà lo học, để lên Đại học.
- Còn anh, anh học tới tốt nghiệp Đại học, để làm gì? Bất quá cũng chỉ đến... cưới một cô vợ thọt chân là hết.
- Em không hiểu được cội rễ của ái tình.
Khang Tiểu Mai đưa ngón tay vuốt mũi một cái tỏ vẻ không thiết nữa:
- Thôi, mặc anh!... Hừm! Không hiểu cô gái thọt chân ấy đã cho anh ăn bao nhiêu bùa mê thuốc lú? Mà sao anh si tình đến thế!
- Tôi cảnh cáo cô nhé: Từ nay trở đi, tôi không cho phép cô đả động đến tiếng "cô gái thọt" nữa! Nghe chưa?
- Thế anh bảo em nói thế nào?
- Cô ấy có họ có tên đàng hoàng, cứ thế mà gọi.
- Xin lỗi! Nhưng em còn chưa có hân hạnh được biết cao tính phương danh của cô gái xinh đẹp vẹn toàn ấy là gì.
- Đi ra! Ra, ra khỏi đây lập tức! Và tôi tuyên bố dứt khoát cho cô hay: từ nay tôi không thích cô bước chân vào phòng của tôi nữa! Hừm! Đã chẳng nói giúp vào cho "người ta", lại còn nói ra những lời trái tai xóc óc. Chẳng có chút gì gọi là tình máu ruột, anh em nâng đỡ lẫn nhau!
- Ấy! Chính vì nghĩ tình máu ruột, em mới thật thà nói ra ý nghĩ của em. Nếu là người ngoài, thì chong mắt lên mà chờ đợi em suy nghĩ, em cũng chưa rỉ răng!
- Nhưng trong vụ này, tốt hơn hết là em cứ nhắm mắt quay đi, đừng đoái hoài tới việc của anh. Và từ nay anh cũng không can dự vào việc của em nữa... là xong!
- Nhắm mắt mà tưởng tượng ra cô gái yêu quý của anh, thì cũng cũng chẳng thú vị gì cho em...
Và Khang Tiểu Mai vừa bước ra ngoài vừa nói tiếp:
- Thà em đi ngủ một giấc, kẻo uổng thời giờ.
- Tạ Ơn trời đất!
Cô em gái đã bỏ ra ngoài thật rồi. Khang Thu Thủy nghĩ lại, tức giận muốn chết, không còn bụng nào đọc sách nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...