Gió Đông Say Múa


Tiếng vó ngựa và trục bánh xe đan xen vang lên, một nhóm hộ vệ uy nghiêm, trong đêm mưa, vững vàng đi đến ngã tư đường ở đế đô.
“Thiếu Sơ yêu đệ, tình này, cảnh này, không khỏi làm cho ta nhớ đến đêm hôm ấy ở Vân Phong, dọc theo đường đi, ngươi đều tựa vào trong ngực bổn hoàng tử.”
Bên trong xe ngựa xa hoa, trên chiếc nệm làm bằng gấm nhẹ nhàng êm ái, Chu Dục kiềm chặc vòng eo của người trong ngực, cánh tay kia đè chặt gương mặt đẹp xuống, mũi hít hà hương thơm thoang thoảng đã lâu không thấy.
“Chỉ là lúc ấy, ngươi không lộn xộn, không ngoan như thế này.” Hắn giống như đang dạy dỗ một đứa bé tinh nghịch, lời nói đầy ý cảnh cáo. “Thiếu Sơ yêu đệ, phải làm một bé ngoan nghe lời, đừng lộn xộn, nếu không, lỡ tay làm đau ngươi, lại làm cho bổn hoàng tử đau lòng.”
“Nếu Tam hoàng tử hy vọng ta đâm thêm một kiếm nữa, Thiếu Sơ tuyệt đối chiều theo ý người, lần này tuyệt đối không đâm trật.” Tất nhiên, một kiếm lấy cả mạng của Chu Dục hắn.
“Ngươi đúng là không ngoan như vậy, làm cho bổn hoàng tử vừa yêu vừa… hận!” Hắn thân mật cười mắng, bàn tay đặt trên mặt nàng từ từ di chuyển đến cổ, rồi đến đầu vai, đôi mắt đầy vẻ ngoan độc!
Trên vai đột nhiên truyền đến đau nhức, Tô Thiếu Sơ đẩy Chu Dục ra, lực đạo kia cơ hồ là muốn bóp nát xương vai của nàng mà, làm nàng cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
“Nhìn ngươi đi, không thích nghe lời thì phải chịu khổ như vậy đấy!” Thanh âm dịu dàng, mang theo chút không đành lòng, nhìn Tô Thiếu Sơ đau đớn che vai phải, hắn đưa tay về phía nàng.
“Lại đây, để bổn hoàng tử xem xem vết thương của ngươi.”
“Vẫn chưa chết được, không cần Tam hoàng tử làm ơn.” Tô Thiếu Sơ né khỏi tay hắn, cười lạnh nói.
“Thiếu Sơ yêu đệ, muốn tiếp tục không nghe lời vậy sao.”
Chu Dục lần nữa nắm chặt bả vai và cổ tay của nàng, Tô Thiếu Sơ xoay tay lại muốn phản kích, nhưng sau đó ngừng lại, hắn đang uy hiếp, sẽ bẻ gãy bàn tay nàng!
“Ngươi muốn đả thương bổn hoàng tử ở đế đô, hay là muốn bổn hoàng tử làm ngươi bị trọng thương lần nữa?”
Dám ở đế đô đả thương Chu Dục hắn, làm tổn thương người của Thiên gia, tội danh này không nhẹ, huống chi, với năng lực của Chu Dục, nàng không dám chắc có thể so chiêu với hắn…
“Đánh Thiếu Sơ đến mức trọng thương, sau đó điều khiển thương thế, Tam hoàng tử hẳn là không xa lạ gì, không cần khách khí.”
Tô Thiếu Sơ bị hắn kéo vào trong lòng, bả vai bị đau làm cho nàng rụt lại một chút.
“Chẳng lẽ bổn hoàng tử không nên tính sổ với ngươi về chuyện đùa bỡn với tình cảm của bổn hoàng tử, cả một kiếm vô tình kia sao?”
Chu Dục mút lấy mồ hôi lạnh trên thái dương của nàng, yêu thích nhìn người nằm trong lòng như bảo vật quý hiếm, vuốt tóc của nàng, gương mặt cưng chiều cọ xát vào mặt nàng.
“Ngoan một chút, để cho bổn hoàng tử xem vai của ngươi.”
Khi Chu Dục khẽ kéo áo của nàng ra, Tô Thiếu Sơ bật cười thành tiếng.
“Yêu đệ nghĩ đến chuyện gì thú vị sao?”
“Thiếu Sơ nhớ vừa rồi có hứa với Tam hoàng tử, sẽ hiến kế cho người phá huỷ con nhạn cao ngạo ra sao.”
“Thật sao? Nói cho bổn hoàng tử nghe thử xem sao.”
Tô Thiếu Sơ đẩy tay hắn ra, nụ cười hiền lành nói: “Sao không chọc mù hai mắt của con nhạn này, sau đó… sau đó, phá hủy màng nhĩ của nàng, rồi… cắt lưỡi của nàng, Tam hoàng tử thấy thế nào?”
“Tại sao yêu đệ cảm thấy như vậy thì tốt?” Hứng thú của Chu Dục với trò chơi này đã biến mất, lạnh lùng vén môi lên.
“Bởi vì như vậy…” Nàng ngửa đầu, vẻ mặt bất tuân khiêu khích, nhìn vào đôi con ngươi bức người của Chu Dục. “Cả đời cũng không cần nhìn Chu Dục ngươi nữa, không cần nghe giọng của Chu Dục ngươi nữa, cũng không cần nói chuyện cùng Chu Dục ngươi nữa, nếu như vậy, thân thể này, ta nguyện bố thí cho Tam hoàng tử tôn quý, người thấy thế nào?”
Một phế nhân không nhìn, không nghe, không nói, để xem Chu Dục hắn có còn muốn không! Mà nàng, cũng chỉ cho phép hắn được nhận như vậy!
Nụ cười bên môi Chu Dục thu lại, cảm xúc trong cơ thể như vỡ vụn ra, con ngươi đầy vẻ tuyệt tình!
Ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị Tô Thiếu Sơ đưa vào khổ nhục kế như những lần trước!

Bàn tay to nắm lấy cằm nàng, đồng tử tóe lửa giận dữ như muốn nuốt chết nàng!
“Ngươi thật sự không biết, chọc giận bổn hoàng tử sẽ có kết quả gì sao?”
Đôi môi áp chặt xuống, thanh âm giận dữ vang lên.
“Chỉ cần ngươi nói ra những lời bổn hoàng tử không muốn nghe, Thiếu Sơ yêu đệ, như vậy ngươi không cần mở miệng nữa.”
Hắn tàn bạo mút vào cánh môi của nàng, gặm cắn đầu lưỡi linh hoạt làm cho hắn vừa yêu vừa hận, mùi máu tươi tỏa ra từ hai đầu lưỡi đang quấn giao vào nhau.
Một lát sau, Tô Thiếu Sơ mới thoát khỏi cực hình kia, thở hổn hển không ngừng.
Đối với Chu Dục, nàng không biết, rốt cuộc là nên dùng một kiếm đâm chết hắn, hay là triệt để phủ nhận quan hệ của hai người, sự điên cuồng và độc chiếm của hắn đã thoát khỏi dự liệu của nàng, làm cho nàng khó mà ứng phó được.
Nhưng nếu phải đâm hắn một kiếm nữa, nàng không xác định được, mình có làm được không? Lúc trước, nàng sẽ không chút do dự; nhưng bây giờ, phức tạp, bối rối không ngừng dây dưa nàng.
Nàng vốn ghét con người này, không cách nào thích hắn được, nhưng mà… Nàng không giống như trước kia nữa, không còn muốn mãnh liệt giết chết hắn nữa.
Hai cánh tay kia ôm chặt nàng từ đằng sau, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại.
“Cảm giác khát vọng một người đến xé lòng, ngươi đã cho bổn hoàng tử nếm thử, cho đến bây giờ, chưa có ai có thể hành hạ bổn hoàng tử đến nông nỗi như thế này, ta không cho phép ngươi rút lui vào lúc này, Thiếu Sơ…”
Tay Chu Dục vén áo của nàng lên, áo bào rớt xuống, để lộ bờ vai trắng noãn, hắn chôn đầu vào da thịt mê người và sợi tóc cua nàng, hai cánh tay càng khóa chặt hơn, cảm giác được da thịt non mềm và hương thơm thoang thoảng từ nàng.
Da thịt và hương thơm này không ngừng hành hạ hắn suốt thời gian qua, hắn muốn nhanh chóng chiếm lấy nó.
Tô Thiếu Sơ không vùng vẫy, cũng không kháng cự, chỉ cảm thấy hơi thở đang chôn trên vai nàng, nàng có thể cảm nhận được vẻ đau đớn trong nó.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao nàng lại lui một bước trước hắn, tình cảm rừng rực của hắn làm cho nàng dừng bước, lúc ôm nàng, hắn tỏ ra cô độc, hai cánh tay ôm nàng, phảng phất như cô đơn lắm, dường như nó cho rằng, chỉ ôm nàng mới có thể có hết thảy.
Vì sao? Tam hoàng tử hắn là người tàn nhẫn máu lạnh cơ mà, ít nhất là đừng nên tỏ ra với nàng như thế!
Nàng không muốn trở thành thứ quan trọng như thế trong lòng hắn! Nàng không muốn có quan hệ như thế này với hắn!
“Nếu lòng ta, tình cảm của ta là ác ma, thì ngươi chính là người đã giải phóng cho con ác ma này!” Chu Dục đẩy nàng ra, muốn nàng nhìn hắn. “Nếu ngươi dám né tránh, những gì ta đáp trả ngươi không biết được đâu, Thiếu Sơ yêu đệ.”
Hắn luôn đùa cợt, gọi nàng là Thiếu Sơ yêu đệ như thế, nhưng trải qua chuyện năm ngoái, tiếng “Thiếu Sơ yêu đệ” này đã mang thêm vài phần dục vọng.
Nàng xoay đầu, đối với tình cảm như cơn gió làm động khí trời này, trong lòng nàng thật sự rất loạn, vô ý trở thành đối tượng tình cảm của hắn, lại không có cách nào đầy hắn ra được, chỉ đành để cho bàn tay của hắn vuốt ve, đôi môi nóng rực in dấu xuống.
Hai ngực tròn trịa, theo vạt áo màu xanh nhạt rơi xuống, thản nhiên lộ ra, giống như đang kích thích khát vọng đã lâu của Chu Dục, bàn tay hắn vỗ về chơi đùa với thứ co dãn mềm mại kia, xoa nắn hai đỉnh núi nhỏ hồng hào, hài lòng nghe thấy tiếng ngâm khẽ của nàng.
“Thiếu Sơ, mở mắt của ngươi ra, để cho ta nhìn thấy đôi mắt ngươi…” Chu Dục thấp gọi nàng.
Đôi con ngươi say màu vì dục vọng kia, đã ám ảnh tâm trí của hắn suốt nửa năm qua, mỗi khi nhớ tới, cơ thể hắn như bị đốt lên một ngọn lửa, trừ Tô Thiếu Sơ nàng ra, không ai có thể dập tắt được.
Lúc này, xe ngựa chợt dừng lại.
“Tam hoàng tử, thị vệ của Thái tử đang ở phía trước.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của Vệ thống lĩnh.
“Nhân mã của Hoàng huynh?”
“Võ Vệ thống lĩnh Phó Diêu Phong bái kiến Tam hoàng tử.”
Dưới ánh trăng, Phó Diêu Phong dẫn đầu, võ vệ mặc trang phục màu tím đi theo đằng sau, quỳ xuống hành lễ trước Chu Dục.

“Thiên Bạn uyển mới là nơi ngươi nên đứng, giờ đứng ở ngã tư đường chặn bổn hoàng tử là có ý gì?”
“Tối nay Tô Thiếu Sơ và Thái tử có hẹn, Thái tử chờ lâu không thấy Tô Tứ thiếu, mới biết là được Tam hoàng tử người mời làm khách, cho nên đặc biệt lệnh cho chúng ta đến nghênh đón Tô Tứ thiếu.”
“Tam hoàng tử, hiển nhiên, tối nay Thiếu Sơ và Tam Hoàng phủ vẫn vô duyên.” Tô Thiếu lạnh lùng cất giọng nói.
Phó huynh rốt cuộc cũng đến, Mã Nhi cũng đã đưa về mật báo của nàng.
Từ khi Hoàng hậu vời nàng tiến cung, nàng đã biết Chu Dục sắp ra tay, đề phòng xuất hiện chuyện như năm ngoái, lấy Tam Huyền kiếm ra đối phó nàng, bây giờ nàng ra vào không mang theo kiệu hay người gì cả, dù sao bên cạnh Chu Dục cũng có một Phong Ngôn, mang theo người cũng chẳng có tác dụng gì.
“Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi nghĩ rằng, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi sao?” Chu Dục chợt nắm cằm nàng lên, hỏi.
Đón nhận đôi đồng tử lấp lánh kia, Tô Thiếu Sơ đẩy tay hắn ra, lấy tay gõ gõ đầu, liên tiếp những chuyện xảy ra tối nay làm cho nàng mệt mỏi.
“Hai ngày nữa, Thiếu Sơ nhất định đến Tam Hoàng phủ bái kiến người, giờ thì thỉnh người tránh ra.”
Nàng vốn không có ý trốn tránh hắn, chỉ là bị San San cảnh cáo, hơn nữa sau hôm được Hoàng hậu vời tiến cung, nàng sợ chuyện càng lớn càng phức tạp, sau tối nay, không biết lại có bao nhiêu phong ba nữa, nàng nên giải quyết thế nào đây?
Chu Dục kéo áo nàng lên chỉnh tề, nhìn hai đỉnh núi nhỏ bị hắn nhào nặn đến đỏ hồng, đôi gò bồng đảo mang theo vẻ xuân sắc mê người.
“Tam Hoàng… a!”
Tô Thiếu Sơ lo sợ gọi, sau đó cắn chặt môi, Chu Dục chợt chôn đầu vào ngực nàng, gặm cắn đôi nhũ hồng kia.
Bên ngoài xe ngựa, Phó Diêu Phong cùng những người khác buồn bực nhìn bên trong xe ngựa, đầu tiên truyền ra tiếng buồn bực khó chịu của Tô Thiếu Sơ, sau đó yên lặng không có động tĩnh gì, mọi người cảm thấy khó chịu, tiếng của Chu Dục lập tức truyền ra.
“Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ngươi sao? Vậy hẳn chuyện này không nằm trong đó.”
Trong nháy mắt, bóng đen lao ra khỏi xe ngựa, mọi người kinh hãi trừng mắt, nhìn Tam hoàng tử ôm lấy Tô Thiếu Sơ nhảy lên con ngựa phía trước, trong tiếng hí dài của con ngựa, hắn giục ngựa chạy điên cuồng.
“Tam hoàng tử…”
“Thiếu Sơ…”
Nhân mã hai bên kinh ngạc nhìn nhau, phía chân trời, một tiếng sét bất thình lình đánh xuống, sau đó, mưa to giàn giụa trong đêm tối.
Con ngựa chạy như điên, Tô Thiếu Sơ trên lưng ngựa bị quấn vào trong áo choàng của Chu Dục, suýt nữa bị Chu Dục ôm đến nỗi không hít thở được, cánh tay kia ôm chặt lấy nàng, chặc đến mức làm cho nàng nghi ngờ, không biết xương cốt trong cơ thể mình có phải đã gãy hết rồi không, gương mặt nàng chôn vào ngực hắn, hưởng thụ ấm áp từ cơ thể hắn.
Chu Dục từ đầu đến đuôi đều không nói chuyện, chỉ dùng áo choàng che kín người trong ngực, không khí lạnh lẽo làm cho nhiệt độ của hắn thấp xuống vài phần.
Hơi thở của Tô Thiếu Sơ trở nên rối loạn, cứng ngắc dựa vào lòng hắn, cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng biết, khuỷu tay của hắn không phải là nơi nàng có thể nhắm mắt, nhưng tối nay, nàng thật sự mệt mỏi, trong lòng nặng nề, ban nãy, nhìn thấy thiếu niên kia chết thảm, nàng đã cảm thấy nặng nề như vậy.
Sau một thời gian ngắn, mưa cũng đã ngừng, Chu Dục vẫn ôm lấy nàng, không nói gì, lực đạo buông lỏng một chút, tay hắn vỗ về lưng nàng, vừa an ủi, cũng vừa cảnh cáo: đừng nên lộn xộn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại dùng Khắc La Kỳ Chân để đối phó với ta?” Tô Thiếu Sơ rốt cục cũng mở miệng hỏi.
Nàng nhìn thấy được, trận trượng tối nay không chỉ vì muốn bắt nàng, mà còn có một mục đích khác.
Chu Dục cười nhạt, nhưng không đáp lại nghi vấn của nàng, bàn tay đi vào áo nàng, ngón cái xoa xoa đầu nhũ vừa bị hắn cắn, Tô Thiếu Sơ nằm trong ngực hắn, phát ra tiếng thở gấp.
“Đau không?”
“Ngươi cũng vì hy vọng ta đau nên mới làm vậy thôi.”
“Vậy ngươi thử nói cho ta biết, có cách nào không làm đau ngươi, để ngươi nhìn thẳng vào ta không?” Tay hắn xoa xoa, phủ phủ lên ngực nàng, như muốn giảm bớt đau đớn giúp nàng, “Nên làm như thế nào, trong lòng ngươi mới có ta? Nên làm như thế nào, ánh mắt của ngươi mới chú ý đến ta? Nên làm như thế nào, ta mới trở thành người trong lòng của ngươi?”

“Tam hoàng tử đừng hỏi ta… Chuyện không có đáp án như vậy.”
“Ngươi đã không có đáp án, vậy tại sao không cho bổn hoàng tử tìm đáp án thay ngươi?”
“Ta không làm được.”
“Vì sao?”
“Thời niên thiếu của ta nói cho ta biết, ngươi không phải đáp án của ta; hình ảnh Ngọc phi nương nương chết nói cho ta biết, ngươi không phải đáp án của ta; mỗi một chuyện mà Chu Dục ngươi làm nói cho ta biết, ngươi không phải đáp án của ta, Tam hoàng tử Chu Dục ngươi tuyệt đối không phải đáp án của ta!”
“Cho dù là thế…” Chu Dục chợt nắm chặt hai vai của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên. “Nghe rõ đây, dù là như thế, bổn hoàng tử cũng đã nhận định, ta chính là đáp án mà Tô Thiếu Sơ ngươi cần, tuyệt không có người khác, chỉ cần ngươi có nam nhân khác, bổn hoàng tử tuyệt đối sẽ cho các ngươi biết, ác ma được giải phóng là tư vị gì!”
“Lúc nhỏ bị ngươi nhấn chìm xuống nước, suýt nữa đã mất mạng, từ giây phút đó, ta đã biết cái gì gọi là ác ma, ấn tượng mà ngươi mang đến cho ta vẫn còn rõ mồn một trước mắt, có cần…”
Lời của nàng còn chưa dứt, hắn đã cắn chặt môi dưới của nàng, nàng trố mắt nhìn, bởi vì hắn không tàn bạo cắn như trước, mà là từ từ nhấm nháp, rồi đưa vào môi mình, tiện thể nuốt luôn cánh môi trên của nàng, không một kẽ hở cho nàng thở, lưỡi của hắn thắm thiết cọ vào lưỡi của nàng.
Khi lực đạo trên môi buông ra, phản ứng đầu tiên của Tô Thiếu Sơ là sờ sờ môi mình.
“Ngươi trốn không khỏi bổn hoàng tử đâu, đừng giả vờ như không để ý đến ta nữa!”
Đôi môi thũng đau, nàng tin chắc, tối nay, môi của nàng không thể chịu thêm bất kỳ tàn phá đáng sợ nào nữa.
“Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng nếu ngày nào ngươi cũng có sở thích nuốt môi nuốt lưỡi của người ta thế này, ta sẽ xem xét đến chuyện từ chối gặp ngươi.” Nàng tự tiếu phi tiếu, giọng điệu trở về vẻ đùa cợt. “Thiếu Sơ cần chính là một tương lai tốt đẹp, có thể vùng vẫy miệng lưỡi, chứ không muốn người khác coi nó như món ăn.”
Mưa đã tạnh rồi, chú bướm yếu ớt tựa vào lòng hắn cũng đã biến mất, miệng lưỡi lanh lợi nàng đã trở về.
“Người của chúng ta đến rồi.” Chu Dục nhìn đám nhân mã đằng sau đang chạy về phía bọn họ.
Mưa to làm cho vó ngựa loạn chân, cũng làm cho võ vệ hai bên kinh hoàng tìm người.
“Tin chắc tối nay Tam hoàng tử sẽ không cho Thiếu Sơ thêm hành động ngoài ý muốn nào nữa chứ?”
Bây giờ lời đồn đã truyền khắp đế đô, tối nay lại kêu hai đội võ vệ xuất động, chỉ sợ sau đó ngay cả Hoàng thượng cũng vời nàng vào cung để “uống trà nói chuyện”.
Chu Dục rũ mắt xuống cười một tiếng, để nàng xuống ngựa, chợt cúi người xuống nói chuyện bên tai nàng, làm cho Tô Thiếu Sơ kì dị nhìn hắn.
Sau giờ ngọ, gió nhẹ không lay động được áng mây, đành mặc cho nó rong chơi giữa bầu trời xanh thẳm, ngay cả cành cây yên lặng cũng cảm thấy lười biếng, không đáp lại.
Cuối hè không nóng bức như giữa hè, ngay cả gió cũng mang theo chút lạnh lẽo, làm cho ngã tư đường của đế đô lộ ra vẻ vắng lạnh.
Tô gia phía nam viện “Vân Sấu Trai” là nhà của Tô Thiếu Sơ, đằng sau đó là một khu rừng trúc, trong rừng, ánh nắng ánh lên màu xanh biếc, ẩn chứa một cảm giác thoát tục, đây cũng là cảnh trí mà nàng yêu thích nhất.
Tô Thiếu Sơ ngồi ở lan can trước cửa sổ, tay nắm chặt lại, ngắm nhìn xa xa, trong mắt đầy ưu tư.
Mất đi vẻ linh hoạt ngày thường, lúc này, nàng mặc quần áo giản dị đơn độc, mơ hồ có thể thấy được thân thể nữ tính kia, vẻ mặt nàng trầm xuống, khác hẳn với ngày thường.
Ở Tô gia, vì có thân phận cấm kị nên người hầu hạ cho nàng đều là những người đã sống ở Tô gia mười năm trở lên, mỗi khi thấy nàng ngồi trầm tư ở lan can, mọi người đều hiểu ý, không ai đến quấy rầy nàng.
“Công tử… Băng Nguyệt… Công tử, xin, xin người cứu Thiếu chủ…”
Huyền Hồng địch thành đã xảy ra chuyện?! Thuộc hạ tìm đến Băng Nguyệt chi nhạn ở Nam Nguyên cầu cứu, có nghĩa hắn đang ở Trung Nguyên?
“Mạnh Diêm Ty… Băng Nguyệt… Công tử…”
Đông Vực Mạnh Diêm Ty cùng Khắc La Kỳ Chân là kẻ thù của nhau, có phải vì vậy mà điều khiển người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng đến Trung Nguyên để hãm hại Khắc La Kỳ Chân?
Ở Đông Vực, thế lực của Khắc La Kỳ Chân không thua gì Đông Vực Mạnh Diêm Ty và trưởng lão, năm ngoái, “Đà La Ni châu” được tiến cống, bọn họ cũng âm thầm đến Trung Nguyên cướp đoạt, cuối cùng bị Chu Dục giết chết, mà thi thể không phải thảm thì là quá thảm, nhưng nhìn vẻ mặt của Khắc La Kỳ Chân, dường như không có ý định đòi công đạo cho thủ hạ của mình.
Khắc La Kỳ Chân là một trong số ít những nữ nhân nắm quyền lực ở Đông Vực, nàng có quyền lực ở Đông Vực cũng vì có Chu Dục làm chỗ dựa, nếu không, chỉ là một công chúa nho nhỏ, dù có khả năng tính toán đo lường, muốn có địa vị và thực quyền, quá trình tuyệt đối không chỉ gói gọn trong vài năm ngắn ngủi đó.
“Huyền Hồng Địch Hoặc, Khắc La Kỳ Chân, Mạnh Diêm Ty…”
Vì sao những cái tên này đều tụ tập ở đế đô chứ? Chu Dục hiển nhiên đã biết gì đó, nếu không, đêm qua đã không nói những lời đó bên tai nàng, hôm nay còn sai người đưa thư đến, chỉ vài câu ngắn ngủi, đã đủ làm cho nàng nhíu mày, trầm tư thật lâu.
‘Hai ngày sau, mời yêu đệ cùng thưởng thức huyền cơ. Đến lúc đó, tặng Quân Bảo kiếm, vọng quân thiện dùng.”
“Huyền cơ?! Chu Dục đang chơi trò gì?”

Nhìn phong thư khác trên bàn, là nàng thỉnh Phó Diêu Phong điều tra tin tức giùm.
Cầm lấy ly trà gừng hạ nhân nấu cho nàng, đêm qua nàng đi cả đêm không về, chẳng những trên quần áo có vết máu đỏ tươi, mà nét mặt âm u, làm cho từ trên xuống dưới Tô gia đều hoảng sợ, đại ca vội vàng kêu người bắt mạch cho nàng, xác định không có chuyện rồi, mới kêu hạ nhân nấu một ly trà gừng lớn cho nàng, hôm nay lại nấu một chén lớn, sợ nàng sẽ bị bệnh phong hàn.
Cha mẹ và các huynh trưởng lo lắng cho nàng, nhưng đối với chuyện của Chu Dục, nàng lại tỏ ra hời hợt.
“Con song sinh có dung mạo giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau, ngay cả sở thích cũng không giống nhau, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.”
Dung nhan dịu dàng nhã nhặn lịch sự, tỏ ra tò mò, không ngừng truy hỏi nàng.
“Nếu như… lúc mới sinh ra đã định là song sinh, trời cao chỉ ột thân thể, tại sao lại cho những hai linh hồn cùng hưởng?”
Lời này nói ra cực kỳ tự nhiên, nàng nghe được, muốn bật cười to, nhưng vẫn suy nghĩ một chút.
“Ông trời chỉ cho ta và Tuyết Sơ một thân thể, ta nghĩ, một năm Tuyết Sơ xuất hiện không được mấy lần, có lẽ là hắn muốn cho ta hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại!” Đến khi gây họa hắn mới ló mặt ra gánh giùm nàng, đánh xong một trận lại trở về như cũ.
“Hai ngươi một người không tranh quyền thế, nhân phẩm cao thượng; một người lập chí hoang lạc nhân gian, quả là như lời người nói, nếu sáng nay ngươi không uống rượu say, người khác còn nghĩ là ngươi đang tiêu dao ngoài kia.”
“Thật cảm ơn ngươi đánh thức ta, người nào cũng vậy thôi, đôi khi cũng phải sống những ngày mơ mơ màng màng.” Nghe thấy đức hạnh của mình từ trong miệng người khác, đúng là không uổng cho thanh xuân của mình! “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Hẳn là phải có nguyên nhân chứ?”
Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Phong Quân Nhi nháy mắt, mỉm cười thần bí với nàng.
“Ngươi không rõ ràng chuyện của mình, lại ném cho ta, còn muốn ta đoán, ta nghĩ sao?”
“Ta thích nhìn bộ dạng hao tâm tổn trí của ngươi, như vậy mới giống ngươi.” Nàng đung đưa đầu nói.
“Dù sao ngươi cũng chỉ có điểm này là được.”
“Câu nói này ta sẽ xem như ngươi đang ca ngợi ta, nhưng ta không biết có nên nói cảm ơn hay không!” Thời điểm cho nàng động não, một năm chỉ có vài lần, nói như vậy, chẳng phải nàng thường xuyên không giống mình sao.
“Haiz, nếu tương lai ta phải rời khỏi, ngươi sẽ không ngừng nhớ đến chuyện khi cùng ta ăn ngủ, rồi hương thơm của nàng, lời nói của ta, đây chính là cái gọi là ‘thủy lưu nhĩ tâm’ [4].”
[4] Thủy lưu nhĩ tâm: một dòng nước ấm từ từ rót vào lòng, ý muốn bảo là không trân trọng người trước mắt, đợi đến khi mất rồi mới nhận ra là mình có tình cảm với vật ấy.
“Quả là như âm hồn không tan nha, hy vọng ngươi sẽ sống trường trường cửu cửu, đừng như ta là tốt rồi.”
“Quân Nhi…” Cầm cây tiêu dài bên cạnh, nhớ đến giai nhân đã hồn tiêu ngọc vẫn, chỉ sợ, cho dù có bao nhiêu vàng bạc đi nữa, cũng không thể mua hết sự ưu thương trong lòng nàng.
Phong Quân Nhi chết, nàng khiếp sợ, tuy biết nàng ấy có bệnh trong người, rồi cũng sẽ mất đi, nhưng, lại làm cho nàng phiền muộn một thời gian dài.
Năm nào Tuyết Sơ cũng đến Tung Nham sơn lấy Hồng Quả, ổn định bệnh tim cho nàng, rốt cuộc, cũng không cứu được tính mạng của nàng.
Suy nghĩ quá nhiều, liên tiếp đến như một làn sóng ngầm, làm cho nàng vô ý làm rơi ly trà trong tay, hai hàng lông mày đau đớn khẽ vắt lại, đầu nhũ bị Chu Dục cắn ma sát vào quần áo, làm cho nàng đau nhói, thở hổn hển.
Nàng và Chu Dục, đến khi nào mới có thể chấm dứt đây! Tình cảnh như bây giờ, Tuyết Sơ có trở về cũng không dùng được, Hoàng hậu cũng đã ra lệnh, rốt cuộc nàng phải làm gì đây?
Chu Dục sẽ không cho nàng đánh cược ván thứ hai nữa, yêu hận của hắn đã rừng rực nóng cháy đến mức làm cho nàng không dám vuốt râu cọp lần nữa.
“Aiz, tháng trước đến miếu xin xâm với San San quả là linh nghiệm, tháng này sẽ có hiểm họa, trong họa mang theo hung, trong hung mang theo… thảm.”
Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, tính kế quá nhiều, làm cho nàng rơi vào hung với thảm rồi….
Lúc này, một thân ảnh lặng lẽ đi đến phía sau nàng, cẩn thận vươn tay ra, dường như đang muốn hù dọa nàng.
“Lục Thiếu phu nhân, ngươi đến xem ta bị ngươi chỉnh thảm đến thế nào sao?”
“Sao lại nói thế, ta là đến thăm người nào đó vừa sống sót sau tai nạn mà.” Nụ cười kiều mỵ mang theo vẻ diễm lệ ngồi xuống trước mắt Tô Thiếu Sơ.
“Sao lại nói ta sống sót sau tai nạn?”
“Còn muốn giả bộ sao? Chuyện giữa ngươi và Chu Dục tối qua đã truyền khắp đế đô rồi.”
Lục gia Thiếu phu nhân Nhan San San, cũng là bạn thân từ nhỏ của Tô Thiếu Sơ, lúc này, hưng phấn liếc nhìn Tô Thiếu Sơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui