Gió Đông Say Múa


Đêm yên tĩnh vô thanh, chỉ có tiếng côn trùng kêu lên rả rích, trong tiếng lầm bầm nói nhỏ của các vì sao, vầng trăng hôm nay lại sáng tỏ, yên tĩnh đến bất thường.
“Phó huynh, ngươi yên lặng cũng lâu rồi, nói một câu đi chứ!”
Bên trong “Ánh Nguyệt Nhã Trúc”, sau khi Phó Diêu Phong làm rơi vỡ cái chén, trực tiếp lấy vò rót rượu vào miệng, sau đó ăn hết cả khay cá, vẫn không thấy hắn mở miệng nói.
“Vi huynh đang suy nghĩ, nên giúp đỡ ngươi làm càn đến khi nào.”
“Phó huynh, đây là cứu người mà!” Tại sao lại là làm càn chứ. “Hơn nữa, chuyện này rất kỳ lạ, nhất định là trong nội tình có vấn đề.”
“Đông Vực Ma Hi đang đấu tranh nội bộ rất gay gắt, mối quan hệ với Đông Vực Vương tộc cũng càng lúc càng xa, vừa rồi Vương tộc tiến cống ‘Đà La Ni châu’ cho Thiên Đô vương triều cũng bị Ma Hi cho người đến Trung Nguyên cướp đoạt, trong giáo phái cũng có khối người không có hảo cảm với vương triều, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ giao tranh với nhau, ngươi cứu người thì thôi, nhưng đừng nhúng tay vào.” Phó Diêu Phong không muốn nàng mạo hiểm lần nữa, ngăn cản nói.
“Phó huynh, Nhiễm Lưu Huyền Hồng bản thân ở Đông Vực không tranh đấu quyền lực, nhưng giờ lại đến Trung Nguyên ám sát hoàng tộc, hơn nữa, võ công của đám người kia căn bản đến gần Tam hoàng tử còn không được, nói gì đến giết chết Tam hoàng tử, đã biết vậy, tại sao lại phái người đến hành thích?”
“Dù họ thật sự muốn chết, nhưng đằng sau đó hẳn là có mục đích.”
“Đó chính là mấu chốt.” Tô Thiếu Sơ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, nói đến trọng điểm. “Thích khách được ta cứu, trên người có một thứ gọi là “Ngọc Thanh”, loại độc chất này có vài phần tương tự như vi đệ năm ngoái, “Lãnh Bích châu” có thể khống chế kỳ độc này, nhưng độc chất này không phải loại bình thường, nó bám chặt vào trong xương cốt, trừ phi là Lãnh Bích châu, mới có thể hút được độc này.”
Độc của Đông Vực làm cho người ta sợ hãi, cũng là vì cách giải độc phải dùng những vật quý hiếm, cũng vì vậy mà năm ngoái, nàng mới đánh cược cùng Chu Dục một lần.
“Thanh kiếm có thể diệt trừ loại độc này hẳn là Lam Thanh Huyền Hồng.” Phó Diêu Phong suy nghĩ nói. “Thanh kiếm này thoạt nhìn như bình thường, nhưng nó có thể đi xuyên qua xương người, thân kiếm cũng có cùng công dụng như Lãnh Bích châu, vào mười năm trước được Đông Vực tiến cống cho Thiên Đô vương triều, hiện tại có lẽ vẫn còn nằm trong hoàng cung.”
Đã hơn mười năm rồi, không biết có phải đã ban thưởng cho hoàng thất hay vị võ tướng nào hay không.
“Ba năm trước, ở một bữa tiệc rượu trong Hoàng cung, ta từng thấy Chu Dục múa thanh kiếm này.” Tô Thiếu Sơ hồi tưởng đến.
“Nằm trong tay Tam hoàng tử?”
“Không chắc, Chu Dục hắn muốn bảo kiếm nào cũng có dễ như trở bàn tay, Lam Thanh Huyền Hồng rốt cuộc là còn ở trong cung, hay là bị lọt vào mắt xanh của Tam hoàng tử rồi bị hắn cất giấu vào trong phủ, cũng chưa biết rõ.” Tô Thiếu Sơ ôm ngực trầm tư. “Trong hoàng cung thì có thể nhờ sư phụ hỏi mượn Hoàng thượng, nằm trong tay Chu Dục thì hơi bị khó.” Không có Lam Thanh Huyền Hồng, tìm được người cũng vô dụng!
“Ngươi quan tâm đến tên thích khách này lắm sao?!” Bộ dạng như kiên quyết phải bắt người này về vậy.
“Năm đó ta từng gặp Thiếu chủ của Huyền Hồng tộc, nếu nhớ không lầm, thiếu niên này là một trong những người bên cạnh Huyền Hồng Thiếu chủ năm đó.”
Đã quá lâu rồi, ngay cả tiểu thiếu niên rót rượu cho nàng năm ấy cũng đã trưởng thành, khi nhận ra lai lịch thích khách của hắn, nốt ruồi đen bên cạnh mắt hắn mới làm cho nàng chú ý, đáng tiếc đối phương còn chưa gặp nàng một lần, vừa tỉnh thì đã âm thầm rời đi, làm cho nàng không cách nào hỏi những chuyện đã xảy ra được.
“Chỉ vì như thế mà chứa chấp thích khách ám sát Hoàng tộc sao?!” Thật là, nếu bị người khác phát hiện, không chỉ mình nàng phiền phức mà còn dính líu đến cả gia tộc.
“Huyền Hồng Thiếu chủ là… người trong lòng của Quân Nhi.” Tô Thiếu Sơ đứng dậy, đi đến trước thềm đình lần nữa, thở dài sâu xa nhìn lên ánh trăng.
“Nữ dược sư nổi tiếng có thể dùng tiếng đàn để chữa bệnh của Nam Nguyên, Phong Quân Nhi?!” Phó Diêu Phong khép lại hàng lông mày, hắn hiểu, dù Thiếu Sơ có vui vẻ đến thế nào đi nữa, nhưng đối với người này, thủy chung lại có một chút buồn bã.
“Tuyết Sơ từng gặp hắn một lần, hắn thích kiếm pháp và tài đánh đàn của Tuyết Sơ, đang định trở về Trung Nguyên, ta lại gặp được hắn… Người này, có một chút đặc biệt, có một chút mâu thuẫn, còn trẻ nhưng đã có vẻ thành thục lão luyện, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh lại thấy ưu thương, cũng vì những mâu thuẫn này mà dẫn đến tính cách con người hắn cũng mâu thuẫn theo.”

Năm đó nàng chỉ là tò mò, nam tử làm cho Quân Nhi đến chết vẫn nhớ thương rốt cuộc là thế nào, sau khi thấy rồi, nàng mới hiểu ra.
“Hắn có liên quan đến Quân Nhi, Quân Nhi lại nhờ vả ta… Ta không thể mặc kệ được.”
Tô Thiếu Sơ cầm lấy cây tiêu dài trên lưng, tình cảm của nàng và tâm trạng của nàng, luôn dây dưa vào một chỗ cùng nhau.
“Tóm lại, Phó huynh coi như cứu một mạng người, công đức vô thượng đi.” Nàng trở về chỗ ngồi, nói với người đối diện mình: “Còn nữa, Phó huynh ngàn vạn đừng từ chối đệ lần này, nếu không… Tiểu đệ chỉ còn biết hy sinh thôi.”
“Hy sinh? Quan hệ giữa hai chữ này và ngươi hình như chỉ có câu ‘Ngươi luôn đẩy người khác ra hy sinh mới đúng!’ mới hình dung được thôi.”
“Phó huynh nói kỳ quá.” Tô Thiếu Sơ lung lay cây quạt với hắn, huynh đệ tri giao nói mình như vậy, thật làm cho hắn cảm thấy đau lòng. “Tình cảm nên giao ra, tiểu đệ cũng không keo kiệt, đệ chưa giao tình cảm ra, là vì còn phải chọn giờ tốt ngày lành thôi.”
“Nói vậy, ngày mà Tô Tứ thiếu ngươi giao ra ‘tình cảm’ là ngày nào thế?” Nếu đó là ngày tốt giờ lành của nàng, hắn chắc chắn phải nhìn xem.
“Aiz! Trời cao không rủ lòng thương xót, với ngày sinh tháng đẻ của vi đệ, sau khi được cao nhân đo lường tính toán, thì ngày đó không tồn tại trong cả đời này của ta.”
Phó Diêu Phong nhắm chặt, hít sâu một hơi, sau đó uống một hớp rượu lớn, kiềm chế cơn tức của mình.
“Ta hiểu rồi, tốt nhất là đừng đứng đắn mà xem trọng lời nói của ngươi, nếu không thì ta điên mất.”
“Phó huynh đúng là hài hước thật, từ sau khi sư phụ xuất cung cũng không thấy người cười lần nào, chỉ duy nhất khi gặp ngươi thôi.” Thật là si tình nha! “Nhưng nói đi cũng nói lại, tình cảnh của vi đệ thật sự rất đáng thương, hy vọng ngươi sẽ không bàng quan đứng nhìn ta chết.”
“Khác đường đi, tâm cũng khó đồng lòng, đường khó mà đồng hành, Thiếu Sơ đệ cho dù có bất kỳ yêu cầu gì cũng được, nhưng vi huynh tuyệt đối không tham gia vào tranh đấu giữa ngươi và Tam hoàng tử.”
“Aiz! Phó huynh, bây giờ nguy hiểm đã trèo lên đến cổ của tiểu đệ, chẳn lẽ ngươi định thấy chết không cứu hay sao.”
“Cho dù có bóp cổ Tô Thiếu Sơ ngươi, không cẩn thận lại bị chính ngươi bóp cổ lại.” Phó Diêu Phong bất động mà nói: “Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, huống chi bây giờ ta là thủ lĩnh võ vệ của Hoàng cung, không thể tham dự vào quá nhiều chuyện không liên quan đến ta.”
Tô Thiếu Sơ đến tìm hắn, chỉ có một lý do… không… phải là giúp đỡ làm càn mới đúng, nhưng nguyên tắc của hắn là không dụng đao với người cùng nhà.
Hơn nữa, năm ngoái nàng chống lại Tam hoàng tử Chu Dục, vì muốn bố trí một bố cục cho Chu Dục sa vào, còn muốn hắn ra đao chém nàng, dù chỉ là một vở kịch, nhưng đối với giang hồ danh đao chánh nghĩa vốn đã có nguyên tắc không ra tay với phụ nữ và trẻ em, lại vì “huynh đệ” Tô Thiếu Sơ này mà phá lệ!
Lý do để thuyết phục cho hành vi phá lệ này của mình chính là, Tô Thiếu Sơ căn bản khác biệt xa với mấy chữ phụ nữ nhu nhược trẻ em ngây thơ này!
“Phó huynh là sợ có chuyện xảy ra sẽ mất chức võ vệ, không thể ở bên cạnh bảo vệ sư phụ nữa chứ gì!”
Con người luôn rắn rỏi, bát phương bất động kia, lúc này lại có chút đứng ngồi khó khăn, nói ra cũng ngập ngừng.
“Chuyện này… Chuyện này với Chu cô nương… Nhầm, không, là Trưởng công chúa… Không liên quan!”
Sư phụ của Tô Thiếu Sơ chính là Trưởng công chúa Chu Tinh Bình, năm xưa vì bị dính dáng đến tội mưu phản với nhà chồng mà phải rời khỏi Trung Nguyên mười mấy năm, dùng tên giả Dương Vân Tiên hành tẩu giang hồ, làm quen với giang hồ danh đao Phó Diêu Phong; người kia vừa gặp dung nhan thoát tục, khí chất và tài năng của nàng đã nhất kiến sinh tình, lưu luyến si mê bảo vệ hơn mười năm, ngay cả khi Chu Tinh Bình khôi phục thân phận Trưởng công chúa, trở về Hoàng cung rồi, cũng nghĩ hết mọi cách để đảm nhiệm làm võ vệ ở cạnh bên bảo vệ.
“Nếu không liên quan, vậy để ta nhờ Thái tử điều động ngươi từ Thiên Bạn uyển đến bên cạnh bảo vệ Thái tử vậy.” Tô Thiếu Sơ không quên hảo tâm nói thêm một chút. “Ở bên cạnh Thái tử, tiền đồ của Phó huynh nhất định sẽ vươn cao, mấy ngày nay sư phụ và Hoàng hậu đến Thiên Ngàn tự cầu phúc đại pháp, nhờ Thái tử điều ngươi đi từ ngày mai, ngay cả sư phụ cũng khó thấy, Phó huynh nghĩ thế nào?”

“Ngươi…”
“Vẻ mặt này của Phó huynh là hoàn toàn không muốn rời khỏi Thiên Bạn uyển?”
“Ta…”
“Cảm ơn Phó huynh đáp ứng với thỉnh cầu của vi đệ, nguyện ý giúp đỡ tiểu đệ lần nữa.” “Tách” một tiếng, cây quạt phất phơ, giơ lên trước tuấn nhan nói nói cười cười của Tô Thiếu Sơ
Thật sâu, Phó Diêu Phong chậm rãi hít thở, nhìn chằm chằm dung nhan tuấn tú kia một cái, sau đó quơ lấy vò rượu trong tay, ngửa đầu rót vào miệng.
“Phó huynh, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu!”
“Biết Tô Thiếu Sơ ngươi lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa bị nội thương, thì đã biết thân thể của vi huynh ‘tốt’ quá mức tưởng tượng.” Hắn oán hận cắn răng, tức giận nói.
“Aiz, thân thể cường tráng là tốt rồi, Phó huynh cần gì phải nói đáng ghét như vậy chứ?”
Tô Thiếu Sơ tiếp lấy bình trà bọn hạ nhân đưa lên, có ý tốt nói.
“Phó huynh nghĩ xem, vi đệ được sư phụ yêu thương như thế, lỡ như tiểu đệ có chuyện gì, sư phụ nhất định chịu không nổi, ngươi nhẫn tâm nhìn sư phụ như vậy sao?”
Nàng thảnh thơi hớp một ngụm trà ngon, nhìn gương mặt không ngừng giãy dụa trước mắt nói: “Hơn nữa, nam nhi không so đo chuyện lễ tiết, bà bầu mang thai cũng không giống như ngươi, uổng công ta thường khen khí khái anh hùng của ngươi trước mặt sư phụ.”
Phó Diêu Phong nặng nề cắn chặt răng. “Đây là lần cuối cùng, lần sau tuyệt đối không có nữa!”
Đặt bát trà xuống, Tô Thiếu Sơ cười sáng sủa vô cùng.
“Dĩ nhiên.”
Trong một khu rừng ở vùng ngoại thành đế đô, một bóng dáng lảo đảo chạy vào, cho đến khi nhìn thấy dáng người thon gầy quen thuộc kia, mới hành lễ quỳ xuống.
“Mạnh… Diêm Ty!”
“Người không hoàn thành nhiệm vụ, phải lấy mạng trước bình minh.” Mạnh Diêm Ty lạnh lùng nói. “Ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đến hôm nay mới trở về, đúng là… làm bạn bè của ngươi thất vọng mà chết đó.”
“Tiểu nhân… chắc chắn sẽ dùng mạng của mình để bồi thường… Chỉ xin Mạnh Diêm Ty… Bỏ qua cho Thiếu chủ nhà ta…” Thiếu niên đập đầu xuống đất, không ngừng khẩn cầu.
“Mạng của ngươi, một chút giá trị cũng không có. “
Một tiếng bi thảm vang lên, trong tiếng xé gió nặng nề, thân thể của thiếu niên bị kéo lên, đụng mạnh vào cây đại thụ bên cạnh, sau đó bị vứt xuống sườn núi phía dưới.
“Nếu ném xuống mà tiểu tử kia vẫn còn sống thì làm sao đây?” Một người đàn ông đứng kế bên nói.
“Không sao, trong người hắn còn có Ngọc Thanh độc, sống cũng không lâu nữa.”

Ba tuần sau, Phó Diêu Phong cùng Tô Thiếu Sơ đi đến một công viên dạo chơi, lúc này, mưa phùn lại bắt đầu rơi phía chân trời, công viên này cách trung tâm đế đô phồn hoa khá xa, gần rừng cây cao lớn là một dinh thự bí mật yên tĩnh.
Đi dưới rừng cây trùng trùng, sương gió chạm vào nhau, mang theo chút lạnh lẽo, làm ấy gia đình dẫn đường ở phía trước co rúm lại.
“Hai vị tiểu huynh đệ, ngựa của ta đang ở lều cỏ phía trước, ta đi trước là được, các ngươi trở về Hoa Phương công viên vậy!” Tô Thiếu Sơ bước chậm dưới tán cây nói với hai tiểu gia đinh trước mặt.
“Chỉ còn vài bước thôi, Tứ thiếu không cần khách sáo.” Một gã gia đinh cười. “Ở đây có rừng cây dày đặc, tuy là mùa hè nhưng gió thổi qua đúng là làm cho người ta sợ hãi.”
“Cho nên Hoa Phương công viên cũng là một nơi nghỉ hè khá tốt.” Ước chừng là đến giữa hè, các tỷ tỷ của nàng lại trở về khoảng mười ngày.
“Thỉnh Tứ Thiếu đi đường cẩn thận, gần đây đế đô không được an toàn cho lắm, trừ Tam Hoàng phủ vài ngày trước bị thích khách lẻn vào ra, còn có vài quan viên đang đi dạo trên đường, bỗng nhiên gặp phải một tên thích khách che mặt mặc dị phục [2].” Gã gia đình cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước quay đầu lại nói
[2] Dị phục: là trang phục nước ngoài, không giống với trang phục dân tộc.
“Dị phục?” Nếu là thích khách thì hẳn phải ngụy trang cho kỹ chứ, cớ nào lại lạ lùng như vậy? “Có ai bị đâm không?”
“Hình như là không có, nghe nói tên thích khách này rất kỳ quặc, chặn đường mệnh quan triều đình, chỉ vì muốn hỏi chuyện thôi.”
“Đúng là lạ thật!” Gần đây đế đô đúng là đủ chuyện lạ lùng, ngay cả thích khách ngoại tộc cũng thế.
“Dù không có quan viên nào bị thương nhưng chuyện đã truyền đến Tam hoàng tử rồi, hơn nữa, mấy bữa trước thích khách đột nhập vào Tam hoàng phủ vẫn chưa bắt hết, cho nên mấy ngày gần đây, chẳng những tuần tra dày đặc mà thị vệ trong Hoàng cung cũng nghiêm ngặt canh trị hơn nhiều.”
“Ta còn nghe nói, quan viên triều đình kể lại là thích khách hỏi cái gì mà nhạn nhạn gì đó.”
Hai tên gia đinh ngươi một lời, ta một câu nói những chuyện lạ ở đế đô gần đây với nàng
“Nhạn?” Tô Thiếu Sơ có chút buồn cười. “Nơi thích khách nên đến phải là Hoàng cung mới đúng, ở đó nhất định có đầy đủ chim bay cá múa.” Bên trong Hoàng cung đặc biệt có nhiều những thứ này.
Lời này làm cho tất cả gia đinh đều bật cười.
“Có lẽ phải như thế thật.”
“Là Băng Nguyệt chi nhạn, hình như trong tây viên đâu có loại chim này.”
Băng Nguyệt chi nhạn. Tô Thiếu Sơ nhắm chặt mắt lại, lấy cây dù bên trên xuống.
“Mưa ngừng rồi.”
Thời gian này, mưa phùn cứ chợt đến rồi chợt dừng, nếu không thì mưa khi bình minh rồi ngừng vào giờ ngọ.
“Vừa lúc, ta thừa dịp này về phủ nhanh mới được.”
Tô Thiếu Sơ tiếp lấy dây cương trên lưng ngựa, trấn an vỗ về nó.
“Đó là…”
Dưới ánh trăng mông lung, là một nhóm gần hai mươi người, giơ đuốc lên, tiếng thanh roi đập vào vó ngựa truyền đến.
“Thị vệ tuần tra trong Hoàng thành.”
Giơ lên cao đèn lồng lên, ba người nhìn thấy rõ đám người ngựa cùng đi đến.

“Tô Tứ thiếu!”
Thiếu niên ngồi lĩnh quân đằng trước vươn tay, ý bảo đại đội nhân mã dừng lại, sau đó, hai người đồng thời nhảy xuống ngựa.
“Thì ra là tam trường lưỡng đoản Phong Ngôn và Yến tổng quản.” Nhìn người bước đến, Tô Thiếu Sơ chào hỏi.
Tam trường lưỡng đoản?!
“Kiếm dài, khí dài, về phần mạng… Ở bên cạnh Tam hoàng tử thì… Aiz! Ta lỡ lời, ân duy dài, dĩ nhiên mạng cũng phải dài rồi.” Nụ cười kéo dài, nàng cất cao giọng. “Khuyết điểm duy nhất là, một người ít nói, một người ít nhìn, nhưng lúc nào cũng giúp Tam hoàng tử hết mình nha!”
“Tứ thiếu chỉ bảo, Bình Phi xin nhớ kỹ!”
Tam Hoàng phủ tổng quản Yến Bình Phi khoanh tay nói, Phong Ngôn đứng đằng sau chỉ lạnh lùng, không nói nhiều.
“Nghe nói hồi trước chủ nhân của ngươi bị đâm à?” Tô Thiếu Sơ tỏ ra ân cần tốt bụng, sau đó dùng quạt đè thanh âm xuống hỏi: “Chết chưa? Hay là bị thương nặng?”
Ánh mắt sắc lạnh của Phong Ngôn liếc đến, khó khi thấy hắn mở miệng nói, nhưng cũng như bề ngoài của hắn, chìm lãnh.
“Nhờ phúc của Tứ thiếu thôi, hôm đó ở Vân Phong Tuyết Dạ không lấy tính mạng của người, đủ để chứng minh Tam hoàng tử phúc khí ngập trời, sao lại uổng phí giao cho thích khách!”
“Nói cũng đúng, người tốt không sống lâu được, ta nghĩ Tam hoàng tử nhất định sẽ trường thọ lắm.” Tai họa kéo dài ngàn năm, mối họa lớn như Chu Dục phải kéo dài gần triệu năm mới không uổng.
“Tứ thiếu, trời hết mưa rồi, mau trở về Tô phủ đi!” Gia đinh nhắc nhở
“Ba vị tiểu huynh đệ, cám ơn.” Nàng khoanh tay hành lễ với Yến Bình Phi và Phong Ngôn. “Không quấy rầy công việc tuần tra của các ngươi nữa, cáo từ!”
“Xem ra nhã hứng của Tứ thiếu không chỉ với một người, nhưng lại không rảnh tiếp nhận lời mời của Tam hoàng tử, ngay cả một lần gặp cũng khó, ở đế đô khiêu khích Tam hoàng tử, tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt!”
Yến Bình Phi thấy Tô Thiếu Sơ xoay người muốn đi, lời nói phát ra đầy châm biếm cảnh cáo.
“Tam hoàng tử tôn quý vô cùng, Thiếu Sơ không phải hoàng thất, cũng không phải là mệnh quan triều đình, không quyền không chức, bất quá cũng chỉ là một kẻ hèn mọn, bình dân bách tính làm sao có năng lực dám khiêu khích Tam hoàng tử? Yến tổng quản quá lời, Thiếu Sơ không dám nhận.” Tô Thiếu Sơ nhíu mày cười.
Nguyên nhân cũng vì Tô gia nàng là người hiệp trợ bên cạnh Thái tử, nguyên nhân cũng là vì nàng không phải là mệnh quan, vốn có xuất thân từ tứ đại gia tộc, lại có tỷ tỷ gả vào hoàng thất, có quan hệ không bình thường với Trưởng công chúa, nàng có được một thân phận và quyền lợi đặc thù, không bị quản chế câu nệ, cho nên trong trận tranh đấu cùng Tam hoàng tử này, nàng có một chút lợi thế.
“Bứt dây động rừng, để xem lần này Tô Tứ thiếu sẽ ứng phó như thế nào.”
“Ôi, xin Yến tổng quản đừng quá lời như thế, Thiếu Sơ nào dám ứng phó Tam hoàng tử!”
“Tứ thiếu, như vậy thật không nên, bởi vì, Tam hoàng tử sắp ra tay với ngươi.”
“Nếu nói vậy… Thiếu Sơ đành mỏi mắt mong chờ vậy!”
Sợi tóc phất qua tròng mắt và đôi môi tựa tiếu phi tiếu của nàng, Tô Thiếu Sơ vén áo lên thúc ngựa, nghênh ngang rời đi.
Yến Bình Phi nhìn thân ảnh đi xa, nhếch môi cười lạnh.
“Hi vọng ngươi có thể ứng phó được, Tô Tứ thiếu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận