Trên núi Tung Nham của Đông Vực, quanh năm đều là bông tuyết trắng xóa, phải xuống đến những ngọn núi nhỏ thấp hơn một chút mới thấy được ánh dương, thỉnh thoảng lại thấy những bông tuyết nhuốm màu vàng ấm áp của nắng, càng đẹp thêm vài phần, ánh mặt trời trên cao, bao phủ cả một vùng đất bên dưới.
Vào đêm, khi ánh trăng màu bạc đã lên cao, rọi xuống bờ hồ bên dưới đỉnh, xa xa trên bầu trời đêm, một con đại bàng lớn vươn cánh bay cao, ánh trăng phản xạ lại sương ảnh của nó, giữa vách núi vang lên tiếng kêu thanh thúy, rồi có vài nơi nhuộm phải màu đỏ hồng, ngọn núi tĩnh mịch bất giác trở nên như say giấc rượu nồng vậy.
Đêm nay, một chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt hồ lóng lánh ánh bạc, âm thanh trong sáng mà chậm rãi, đón ý nói hùa mà ngâm theo tiếng đàn bên cạnh.
“Chim không bay, cá không bơi, ánh trăng ban đêm sâu tựa như lòng sông.”
Mặt trăng tròn vành vạnh, chiếu rọi lên mặt hồ, tựa như đang tuân theo từng câu từng chữ đang ngâm lên.
“Ngoài thân không có gì, trong đò chỉ đó đàn. Thất Huyền vì người bạn tốt, hai lỗ tai làm người tri âm.”
Âm thanh nghe như mềm nhẹ, nhưng ẩn chứa bên trong là một chút bình thản, một chút nội lực.
“Lòng yên tĩnh, (âm) thanh đạm mạc, kỳ gian vô cổ kim.”
Lần này, âm khúc đi đến một tiểu đình trên hồ, một nam tử mặc hắc bào áo vàng đột nhiên cười rộ lên một tiếng, sau đó cũng dùng tiếng đàn như thế cộng hưởng cùng, không tiêu dao bình thản như người ngồi trên thuyền, mà là mênh mông, cuồn cuộn hơn nhiều.
Trong lúc nhất thời, đàn dằng dặc, đêm sâu kín, cho đến khi bàn đá bên trong tiểu đình, bầu rượu nước nóng hâm hấp bên cạnh lò sưởi nhỏ đã bắt đầu nguội lạnh, thì dây đàn hai bên cũng xướng lên khúc cuối cùng.
“Xem ra, Thiếu chủ Huyền Hồng gia của Đông Vực là một người rất hiểu về đàn.” Thiếu niên ngồi bên trong chiếc thuyền nhỏ ngẩng đầu lên, nói với nam tử trên bờ hồ.
“Tranh âm của Băng Nguyệt công tử, cũng đạt đến cảnh giới linh hoạt kỳ ảo, không khác gì cảnh non nước sơn thủy này.”
“Huyền Hồng Thiếu chủ tiếng đàn cũng rất mê hoặc người mà!”
Thiếu niên khẽ cười, trong lòng thầm thấy sợ hãi, tiếng đàn quả nhiên không giống với vẻ ngoài ôn hòa của hắn.
“Chim nhạn bay lượn trên trời, không đuổi theo, đúng là có lỗi với đàn cổ.” Nam tử có thâm ý cười nói: “Thỉnh mời vào tiểu đình, chúng ta dùng rượu nhạt để trò chuyện với nhau.”
“Cũng tốt, coi như là bữa tiệc rượu đưa tiễn trước khi rời khỏi Đông Vực.” Thiếu niên trên chiếc thuyền nhỏ đứng dậy, một thân áo bào dật nhã sáng sửa, phi vào đình.
Trong bóng đêm, áo bào tuyết sắc bay phấp phới như đôi cánh vươn ra, thân thủ nhẹ nhàng, dưới ánh sáng lóng lánh của bầu trời đêm, thanh thuần mà xinh đẹp, tựa như một ngọn gió đêm đang rong chơi trong đêm.
“Băng Nguyệt chi nhạn.”
Nam tử ngâm khẽ, cuối cùng hắn cũng biết, vì sao người ngoài luôn dùng cái tên này để gọi hắn ta, ngay cả bồi bàn đi theo đứng cạnh của cũng sợ run.
Nhưng, cảm giác, cảm thấy như hắn ta không phải là người mà hắn đã gặp lúc trước, cũng là cùng một dung mạo, cũng là cùng một khinh công, cũng gặp nhau ở chính nơi này, nhưng khi nam tử nhìn thấy người ấy phi lên đỉnh Tung Nham núi lấy Hồng Quả là dược liệu, liếc thấy, thần thái của đối phương tựa như là từ trong sương tuyết bước ra vậy, không giống hôm nay, mang theo một nụ cười điềm nhiên, bình thản.
Thiếu niên bước vào tiểu đình, hào phóng nhận bình rượu nóng hâm hấp từ bồi bàn bên cạnh đưa đến, ngồi xuống uống.
“Người bên cạnh Huyền Hồng Thiếu chủ hình như còn rất trẻ.” Thiếu niên đứng đằng sau tiểu đình hình như cũng chưa quá mười lăm tuổi, trên gò má có khắc dấu hiệu nhận biết của Huyền Hồng tộc, những người bên trong không khỏi tò mò, dõi nhìn theo hắn.
“Bọn họ đều là những đứa bé mất cha mất mẹ, sau khi được Huyền Hồng tộc nhận nuôi dưỡng thì thay phiên ở cạnh ta học vũ kỹ, kiến thức về y dược, để tương lai trở thành lực lượng xây dựng cho Đông Vực.”
Nam tử cười vỗ vỗ tiểu thiếu niên vừa đưa rượu lên, có lẽ đây là người nhỏ nhất trong số ấy, tiểu nam hài mở to đôi mắt, bên cạnh còn có một nốt ruồi đen nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, hắn cười với tiểu thiếu niên một tiếng, tiểu nam hài xấu hổ trốn về phía sau chủ nhân.
“A.” Đúng là một người đáng yêu, làm cho tâm trạng của hắn trở nên thật vui vẻ. “Huyền Hồng tộc không những không tranh quyền thế, mà còn là trung tâm của Đông Vực, xem ra các hạ… thấy bộ dạng ta có gì đó không đúng?”
Thiếu niên áo bào tuyệt sắc nói đến một nửa, không khỏi trêu ghẹo hỏi, bởi vì đối phương lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không ngừng đánh giá hắn.
“Băng Nguyệt chi nhạn nổi tiếng nghĩa hiệp, dùng khinh công và thân thủ làm dấu hiệu, nhưng, chỉ sợ nhạn có đôi, mà con nhạn hôm qua không phải là con nhạn hôm nay.” Đối phương ám chỉ nói.
Trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên, con ngươi có chút rúng động, nhưng nhanh chóng dùng nụ cười kính nể để thay thế.
“Huyền Hồng Thiếu chủ quả nhiên khác hẳn người thường, phải nâng một cốc để kết tình bằng hữu mới được.”
Đối phương thấy hắng thẳng thắn không phủ nhận, cũng thoải mái đáp lại.
“Ta đã nói chúng ta nâng cốc làm bằng hữu mà.”
Bên má trái của nam tử có một dấu sáng màu hồng, tựa như gương mặt hắn được phấn trang điểm lên vậy, nhưng lại không mang đến chút cảm giác yểu điệu nào, ngược lại, nụ cười trên môi càng hiển lộ ra vẻ nam tính hào hùng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...