Thời điểm cuối năm đang gần đến, bất luận là Cục an ninh quốc gia hay là công ty, đều có đủ nhiệm vụ vặt vãnh phức tạp nối đuôi nhau mà đến.
Ngày nào Quý Sơ cũng bị ép đi sớm về muộn, bận đến nỗi không thấy tăm hơi.
Rõ ràng hai người sống chung một nhà, lại có cảm giác như đang yêu xa vậy.
Hằng ngày lúc anh chưa về đến nhà thì Niên Trĩ đã ngủ mất, lúc anh ra khỏi nhà thì Niên Trĩ còn chưa ngủ dậy.
Thời tiết mùa đông thành phố Bắc chỉ có cái lạnh lẽo khô hanh, cành cây trơ trọi lá ngồi co ro bên vệ đường, nghe thật rõ ràng tiếng giày da bước chân vội vã trên mặt đường vang dội.
Quý Sơ đưa tay nhận lấy ly cà phê nóng mà tài xế đã chuẩn bị sẵn cho mình, bước vào xe hưởng thụ bầu không khí ấm áp.
Anh tài xế Lưu tháo bao tay bằng da ra, xoa xoa hai tay hòng xua tan hơi lạnh trên người, “Cậu chủ, hôm nay tan ca sớm, cậu có muốn báo trước cho cô chủ một tiếng không?”
Nhớ tới gương mặt giận dữ phùng mang trợn má như con cá nóc kia của Niên Trĩ sáng nay trước lúc anh ra khỏi nhà, Quý Sơ không nhịn được bật cười thành tiếng, “Không cần báo trước với cô ấy đâu, chúng ta về nhà tổ lấy đồ đã.”
Tài xế gật đầu không nói nữa, khởi động xe, vững vàng cho xe chạy về hướng nhà tổ.
Trời phương Bắc tuyết rơi thật dày, mấy hôm trước tuyết vẫn còn phủ đầy trên từng ngọn cây ngoài khu nhà tổ, đắp thêm một lớp trắng bạc lên quang cảnh khô hanh xám xịt của ngày mùa đông.
Đài phun nước đằng trước căn lầu nhỏ của nhà tổ được người làm sửa sang lại, cho vào đó chất chống đông.
Thợ làm vườn trong nhà cũng rất sáng tạo, trang trí cho nó giống hệt cây thông Noel, đèn xanh đèn đỏ chớp nháy xen với ánh đèn vàng ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người thấy vui vẻ.
Niên Trĩ thích nhất là mấy món đồ chơi mới lạ thế này, Quý Sơ nghĩ, đợi lần sau chọn một buổi tối đẹp trời sẽ dẫn cô về đây xem nó.
Bà nội ngồi bên hiên nhà thưởng trà ngắm tuyết, giữa tấm thảm lông cừu đắp trên đôi chân còn để một quyển “Tập thơ Uông Quốc Chân”[1].
“Sao hôm nay nhớ mà về đây vậy?”
Bà nội oán trách một câu rồi vỗ vỗ tay Quý Sơ, “Mấy ngày liền rồi ngay cả một cuốc điện thoại cũng không thèm gọi về, cháu quên bà nội đây rồi chứ gì.”
Quý Sơ vừa bước vào phòng khách với bà nội vừa liên tục dùng lời hay ý đẹp năn nỉ bà, “Ông nội đâu ạ, hiếm khi tiết trời quang đãng như hôm nay, sao ông không cùng bà ra ngoài đi dạo một chốc ạ?”
“Ông ấy hả, đi câu cá với mấy ông bạn già rồi, nói là thời tiết thế này câu cá trên băng là lí thú nhất.”
Quý Sơ ngạc nhiên nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện dạo này ông nội chẳng biết tìm ra thú tiêu khiển mới từ đâu, mà có thể thích thú tới nỗi để bà nội ở nhà một mình.
Anh đang định lên tiếng nói giúp ông đôi ba câu lấy lòng để xoa dịu bà nội, không ngờ lại nghe bà nói tiếp, “Cũng là bà, hai hôm trước nói muốn ăn cá sốt chua ngọt, ổng mới vui vẻ chạy theo người ta đòi học câu cá đấy.
Nói cái gì mà cá phải tự tay ông ấy câu bà ăn mới ngọt miệng.
Cả bó tuổi rồi chứ bộ ít sao, không khác gì đứa con nít, chẳng biết xấu hổ là gì.”
Món “cơm chó”[2] này dọn lên bất ngờ quá đỡ không kịp, Quý Sơ đem lời bên miệng nuốt ngược trở vào, anh yên lặng lùi về sau mấy bước, thức thời không tiếp tục nối lời thêm nữa.
[2] Cẩu lương (狗粮): là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.
“Tiểu Sơ, mấy khi con mới về nhà một chuyến, ở lại xem TV với nội đi.”
Nói xong bà nội nhận lấy điều khiển từ xa từ tay dì giúp việc, chuẩn bị dò tìm chương trình TV.
Nét mặt Quý Sơ lộ vẻ khó xử, hiếm lắm hôm nay anh mới được rảnh việc tan làm sớm một bữa nên đang định âm thầm về tạo bất ngờ cho Niên Trĩ.
Nhưng giờ bà nội bảo anh ở lại đây với bà, anh cũng không thể viện lí do gì để từ chối bà được.
Bà nội nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cháu trai nhà mình, cười tủm tỉm nói, “Thôi được rồi, biết cháu chỉ ngóng muốn về nhà sớm với vợ cháu mà.
Món đồ hai hôm trước cháu nhờ bà chọn bà đã chuẩn bị sẵn cho rồi đấy, để trong phòng cháu ở trên lầu ấy, nhanh lên đó mà lấy đi.
Ông nội cháu sắp về rồi, bà xuống nhà bếp xem súp của ông ấy xong chưa cái đã?”
Ánh mắt Quý Sơ đầy cảm kích nhìn bà nội một cái rồi chạy vội lên lầu lấy hộp quà, sau đó xuống nhà bếp múc hai phần súp vào trong bình giữ nhiệt xong xuôi hết, cầm theo lỉnh kỉnh đồ đạc xin phép bà ra về.
Trời chiều chuyển tối rất nhanh, lúc xe chạy ra khỏi khu nhà tổ, ráng chiều vẫn còn ẩn hiện phía chân trời.
Chờ đến khi xe chạy về trước cổng khu Thiên Hoa, thì đã chẳng còn sót lại chút ánh sáng nào nữa.
Lúc Niên Trĩ nhận ra đèn đường đã sáng tỏ, mới nhớ rằng mình vẫn chưa ăn cơm tối.
Bên ngoài trời lạnh đường thì trơn, nhất là đường đêm rất khó đi lại, Niên Trĩ không muốn làm phiền dì giúp việc nên đã dặn trước buổi tối dì không cần đến đây nấu cơm.
Cô đứng dậy đổ đầy thức ăn và nước uống vào khay cho chó con Nguyên Đán, còn chơi với con trai cưng một lát rồi mới xỏ dép lê đi vào phòng bếp, tìm chút cơm trưa còn dư lại ăn qua loa vài miếng, vậy là giải quyết xong bữa cơm tối.
Cơm nước xong xuôi, Niên Trĩ ngồi xem chương trình truyền hình trên TV một lát lại cảm thấy có hơi nhàm chán.
Cô chuyển kênh TV sang chương trình dành cho trẻ em, để Nguyên Đán xem phim hoạt hình mà nó thích nhất.
Mình thì cầm khăn tắm và máy tính bảng, vào phòng tắm tắm gội.
Tấm cách âm trong hiệu quả rất tốt, cộng với tiếng ồn phát ra từ máy sấy tóc, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng Quý Sơ mở cửa nhà.
Mãi đến lúc có bàn tay to lành lạnh cầm lấy máy sấy từ tay cô, còn thản nhiên sấy tóc giúp cô.
Niên Trĩ mới nhận ra Quý Sơ đã về.
Cô ngạc nhiên mừng rỡ xoay người, nắm lấy tay anh, tắt máy sấy, “Sao tay anh lạnh thế, ra ngoài không mang bao tay sao?”
Khoé môi Quý Sơ cong lên nụ cười thật khẽ, đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung giúp Niên Trĩ, “Có mang chứ, nhưng chắc tại bên ngoài gió lớn quá.”
Sao Niên Trĩ tin lời nói lẻo lự đó của anh được chứ, cô bĩu môi, nắm lấy bàn tay Quý Sơ đang xoa trên đầu cô, ủ ấm trong lòng bàn tay mình, “Anh mà cứ không chịu yêu quý bản thân mình cho tốt đi ha, chờ tới lúc anh già rồi đi không nổi nữa, em sẽ bỏ anh ở nhà một mình, vui sướng đi vũ trường tìm ông cụ khác nhảy múa ăn chơi cho mà xem.”
Chợt ánh nhìn của Quý Sơ trở nên sắc bén, anh bước về phía trước mấy bước, tay đỡ gáy Niên Trĩ ép cô dựa sát vào vách tường.
Hormone nam tính hoà lẫn với mùi nước hoa hương gỗ, vây chặt lấy Niên Trĩ trong không gian nhỏ hẹp.
Cõi lòng cô hơi thoáng run động, nhưng không muốn thể hiện sự e dè trước mặt Quý Sơ, hiên ngang ngẩng đầu ngửa mặt nhìn anh.
Dáng vẻ như chẳng hề sợ hãi một chút nào.
Niên Trĩ mới vừa tắm xong, chiếc khăn tắm quấn hờ hững quanh ngực, da thịt trắng nõn lồ lộ ra bên ngoài, sáng bóng như dương chi bạch ngọc[3] quý hiếm thượng hạng.
Ngay cả ánh mắt trông cũng trở nên ướt át.
[3] Dương chi ngọc (hay còn có tên là ngọc mỡ dê) một loại đá quý có nguồn gốc lâu đời.
Dương chi bạch ngọc có tính chất nhẵn nhụi, sáng bóng, trắng noãn như mỡ dê, được gọi là vua của nhuyễn ngọc hay “bạch ngọc chi quan”.
Nhìn dáng vẻ thế này của cô, Quý Sơ sao giận nổi nữa.
Anh đưa tay véo nhẹ đầu mũi nhỏ xinh của cô một cái, cười trách cô, “Em toàn ăn hiếp anh.”
Nói xong, thừa dịp lúc Niên Trĩ chu môi định kháng nghị lại mình, anh nắm lấy cằm cô không nói một lời hôn lấy môi cô.
Bầu không khí nóng bỏng trong phòng tắm giăng phủ tầng sương mờ ảo, môi Quý Sơ mút chặt lấy cánh môi Niên Trĩ, độ ấm cơ thể hai người dần tăng lên, hơi lửa nóng hừng hực trước ngực.
Lưng cô thì tựa vào gạch sứ lạnh ngắt, cứng rắn và mềm mại, ấm áp hoà với lạnh lẽo, những xúc cảm hoàn toàn khác biệt đồng thời phát tín hiệu khẩn cấp đến não cô.
Niên Trĩ bị kích thích dần mất cả lý trí, giống như đứa trẻ lạc đường, say mê theo sự dẫn dắt của Quý Sơ, cùng anh hưởng thụ thời khắc hạnh phúc tốt đẹp này.
Một lúc sau, Niên Trĩ hơi thiếu khí, chân của cô không còn đỡ được nửa người trên của mình nữa, người mềm mại tựa vào lồng ngực của Quý Sơ, tay ôm lấy eo anh cố gắng đứng vững.
Sau một nụ hôn sâu kéo dài, hai người vẫn cảm thấy chưa thoả mãn.
Họ đã hiểu rõ cơ thể nhau từ lâu, chỉ cần một nụ hôn thoáng qua cũng có thể kích thích phản ứng dây chuyền kéo theo sau đó.
Trong thoáng chốc ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều nhìn thấy rõ ánh lửa nhen nhóm cháy trong mắt nhau.
“Không được!”
Quý Sơ cố kìm nén cảm giác khô nóng trong người, dằn lại Niên Trĩ đang muốn được mình bồng bế, “Em chưa ăn cơm mà, đi ăn cơm trước đã.” Niên Trĩ ‘ưm’ một tiếng, giống hệt như con mèo con vừa được cho bú no nê, đang giơ móng vuốt nhỏ bé cọ tới cọ lui trong lòng Quý Sơ.
“Em ăn rồi, ăn trước lúc anh về không lâu rồi mà.”
“Nói dối,” Quý Sơ đưa tay lấy khăn lông bên cạnh lau tóc cho Niên Trĩ, “Dì nói hai hôm nay em không nhắn dì đến làm cơm tối mà, em cũng không thích xuống bếp, cũng không gọi thức ăn bên ngoài, vậy em ăn gì đây hả? Dám chắc lại ăn cơm thừa từ trưa.”
Bị anh đoán trúng phóc khiến lòng Niên Trĩ nơm nớp, cô không dám nhìn vào mắt anh, vội nghĩ đề tài nhãng sang chuyện khác.
Cô thuận tình kéo tay Quý Sơ, ôm chặt tay anh nũng nịu, “Tiểu Sơ à, đàn ông sao có thể nói hai chữ ‘không được’ ấy chứ?”
Quý Sơ không thèm quan tâm lời nói với giọng đầy khiêu khích này của cô, bế bồng người lên ôm về phòng ngủ, dỗ dành người ta mặc áo ngủ vào xong mới cùng đến phòng bếp ăn cơm.
“Bà nội đặc biệt hầm món súp này cho ông nội đấy, còn để lửa nhỏ ninh từ từ nữa.
Nếu không nhờ hưởng ké lộc của em, anh cũng không được uống đâu, em chắc chắn…
không định nếm thử một chút sao?”
Quý Sơ múc một chén canh nhỏ, đưa đến trước mặt Niên Trĩ, vừa thổi hương thơm bay về phía cô vừa giải thích làm sao có được món súp này.
Hai bút cùng vẽ[4], quả nhiên có hiệu quả.
[4] Ví với hai việc thực hiện cùng một lúc.
Niên Trĩ làm bộ ra vẻ miễn miễn cưỡng cưỡng cầm thìa lên, miệng nhấp một ngụm canh nhỏ.
Trong nháy mắt, hương vị thơm ngon nồng đậm chảy thẳng vào tim, khiến đến cả việc cô hít thở thôi cũng cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
Cho dù nói như thế nào đi nữa, được ăn một bữa cơm tối nóng hổi vẫn là một chuyện vui sướng cực kì.
Một chén súp nhanh chóng nhìn thấy đáy, nỗi bực dọc trong lòng Niên Trĩ cũng tan hết từ lâu.
Cô chống cằm, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhìn vào Quý Sơ, “Cho ăn một bữa cơm là đã thu phục được em rồi, ôi chao em thấy hâm mộ anh thật đấy, sao mà có được cô bạn gái dễ dỗ như em đây.”
Vừa lúc Quý Sơ cũng buông đũa xuống, nghe cô nói như vậy vẫn ung dung thong thả rút tấm giấy ăn, lau ngón tay dính dầu giúp Niên Trĩ, “Ừm, nhiều khi anh cũng thấy hâm mộ chính mình lắm, có thể khiến em yêu anh nhiều đến thế.”
Ánh mắt của anh như có sức hấp dẫn làm mê hoặc lòng người, chỉ qua một cái liếc mắt đã khiến Niên Trĩ chìm sâu vào trong đó.
Người này, hôm nay kì lạ làm sao ấy nhỉ?
Niên Trĩ chưa từng nghe qua anh nói những lời này, trong nháy mắt sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Có lẽ do thức ăn vào người khiến cơ thể ấm áp, cũng có thể là do tim cô lại được Quý Sơ lên dây cót.
Nói tóm lại, Niên Trĩ cảm thấy giờ phút này mình giống như cái bánh bao đang ở trong nồi hấp.
Cô không dám nhìn Quý Sơ nữa, cuống quýt cúi đầu định xoay người bỏ chạy.
Còn chưa kịp cất bước, đã bị Quý Sơ bắt lấy cổ tay cô ôm chặt cô vào lòng bằng cái ôm vững chắc.
“Anh......!anh làm gì đó?”
Lúc này hoàn toàn không thấy dáng vẻ Niên Trĩ mới ban nãy ở phòng tắm nữa, cái khí phách nhảy bổ vào ngực anh muốn ôm ấp yêu thương thay bằng dáng vẻ thẹn thùng hệt như con đà điểu nhỏ, cố tìm bãi cát dày gắng chôn chặt mình xuống dưới.
Tay Quý Sơ mân mê trái tai mềm mại xinh xắn của cô, cảm giác êm ái khiến đầu ngón tay ngứa ngáy tê dại, làm lòng anh không ngừng dâng lên từng đợt gợn sóng lăn tăn.
“Em luôn sợ lạnh, nghe bà nội nói ‘ngọc ấm dưỡng người’, anh mới nhờ bà chọn cho em đôi khuyên tai bằng ngọc chất lượng nhất.”
Anh như đang ảo thuật xoè lòng bàn tay ra một hộp quà nhỏ kiểu dáng tinh xảo, mặt trên được bọc một lớp nhung đỏ, dưới ánh sáng đèn càng làm tăng thêm vẻ riêng biệt của nó.
Ngón tay thon dài khéo léo di chuyển mấy cái đã mở được cái hộp kín như bưng ấy ra, bên trong có hai chiếc bông tai hình giọt nước được chế tác độc đáo, chất ngọc trong suốt, ánh ngọc sáng bóng bên trong.
Người không rành về ngọc như Niên Trĩ cũng có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ của nó.
“Sao tự nhiên lại tặng quà cho em vậy?”
Quý Sơ vùi đầu vào cổ Niên Trĩ, khi nói chuyện hơi thở ấm nóng của anh phả vào da thịt khiến cô ngứa ngáy cả người, “Anh xin lỗi, dạo này anh bận quá.
Toàn để em ở nhà một mình, chắc em buồn lắm.
Anh không nghĩ được cách nào khác nữa, chỉ có thể bù đắp cho em thế này thôi.”
Niên Trĩ đưa tay xoa đầu Quý Sơ vỗ về anh, động tác cực kì thành thạo giống như thường ngày lúc cô dỗ dành Nguyên Đán, “Thôi mà, không sao hết, chờ anh hết bận rồi, chúng mình đi du lịch nhé, thế nào?”
“Được.”
Lúc này hai người chỉ cách nhau độ vài xăng-ti-mét, Quý Sơ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cánh môi mềm đỏ mọng của Niên Trĩ.
Máy sưởi trong phòng vừa đủ ấm áp, lòng không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác khô nóng khác lạ.
Niên Trĩ rướn mình cọ cọ vào người Quý Sơ, cố tình trêu anh, “Tiểu Sơ à, bạn học Tiểu Quý của anh, bây giờ dùng được chưa hở?”
Ánh mắt đối phương chợt trở nên nguy hiểm, Niên Trĩ bị anh kìm giữ trong lòng, hai tay anh ôm đôi má cô bắt đầu một nụ hôn sâu.
Khác với cái hôn có ý nghiêm phạt trong phòng tắm ban nãy, lần này cả hai người đều có phần động tình, đầu lưỡi cuồng nhiệt nhảy múa trong khoang miệng đối phương, đồng thời khơi dậy ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực trong lòng.
“Gâu âu gâu ấu ——”
Nhìn ba mẹ chẳng biết kiêng dè trước mặt con trẻ gì cả, chó đọc thân · chân thật Nguyên Đán đây tức giận đến độ cuống quýt xoay quanh hai người, móng vuốt nhỏ cào cào dưới sàn gỗ liên tục vang lên những âm thanh chói tai.
Niên Trĩ vội tách ra, tay cô chống bả vai Quý Sơ thở nhẹ.
Cô cúi đầu nhìn vào mắt Nguyên Đán, cười hì hì lên tiếng, “Anh xem anh kìa, không biết tránh con gì cả, nó bị anh chọc giận rồi đấy.”
“Nhắc mới nhớ, hình như Nguyên Đán đến tuổi tìm bạn gái rồi đúng không?”
Niên Trĩ bắt đầu nhẩm đếm từng đầu ngón tay, “Đúng thật rồi, xem ra chúng ta phải nghiêm túc bàn tính đến chuyện này thôi.”
“Tìm bạn gái cho con trai không gấp làm gì, bạn học Tiểu Quý của anh nói nó muốn gặp bạn gái nhỏ của nó lắm rồi đây này.”
Quý Sơ ôm Niên Trĩ đứng lên, đôi chân dài rảo bước tiến vào phòng ngủ.
Niên Trĩ nghe anh nói mấy lời xấu hổ này, sắc mặt cố lắm mới bình thường được lại ửng đỏ lên vì mắc cỡ, “Nè anh đừng có nói vậy trước mặt con chứ.”
“Không sao cả, giờ còn sớm lắm, chúng ta vào phòng từ từ nói tiếp.
Đúng rồi,” khoé môi Quý Sơ cong lên, ánh mắt nhìn Niên Trĩ giống như con mèo lớn đang nhìn chằm chằm con mồi dưới nanh vuốt của mình, gằn từng tiếng tiếp tục nói vào tai cô, “Bạn học Tiểu Quý còn bảo, để tự nó nói cho em biết nó có dùng được hay chưa.”
Bên ngoài cửa sổ bông tuyết bay phất phơ, gió bấc nhẹ nhàng thổi, bông tuyết nhẹ nhàng nhảy múa bay lượn trên không trung.
Từng bông tuyết bay đọng lại trên cửa sổ, mỗi một bông hoa đều mang một hoa văn độc đáo riêng mình.
Bầu không khí mùa lễ cuối năm càng thêm rõ ràng, các trung tâm thương mại đã nhanh nhạy gỡ xuống trang trí Lễ Giáng sinh trước cửa cất vào, thay bằng áp phích tuyên truyền lễ mừng năm mới.
Mà giờ phút này, mối giao hợp triền miên bên trong phòng càng thêm được kích thích đê mê vô cùng tận, bầu không khí dần cháy bỏng hơn nữa.
Khơi mào cho cảnh xuân phơi phới.
[1] Uông Quốc Chân (22/06/1956 – 26/04/2015), ông bắt đầu làm thơ từ năm 1985.
Năm 1990, tập thơ của ông được xếp là cuốn sách văn nghệ duy nhất trong mười loại sách bán chạy nhất Trung Quốc.
Thơ Uông Quốc Chân được đánh giá như một “cơn sốt Uông Quốc Chân”, “hiệu ứng Uông Quốc Chân” trên văn đàn Trung Quốc hiện đại và được dư luận nhiều chiều phê bình, bàn luận sôi nổi.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nội dung chương sau sẽ là nhật ký hẹn hò của Nguyên Đán ~
Chúc các tình yêu ngủ ngon nhó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...