Gió Biển Và Em


Hạt Dẻ nghe thấy tiếng gọi, mắt nó sáng quắc, nhảy bổ ra chỗ anh.

Dường như chưa tin tưởng lắm, nó nhìn anh một lúc rồi mới từ từ bước tới gần đĩa hạt.
Tuy vẫn còn một chút dè chừng, nhưng vì nó đang đói nên cũng nhanh chóng vồ lấy đĩa hạt ăn lấy ăn để.
Chính Ly nhìn nó chòng chọc, thầm nghĩ sao mà nó khác Hạ Liên thế.

Cô hiền lành dịu dàng bao nhiêu thì nó quái tính, nghịch ngợm bấy nhiêu.
Cho đến khi nó ăn xong, quay đít lại với anh thì Chính Ly mới ngớ người ra.

Thảo nào tính nó trái ngược với cô, ra là nó có hai cái “hòn” tròn tròn lủng là lủng lẳng ở đằng sau.

Hạ Liên không “có” nên tính nết khác hoàn toàn là phải rồi.
Anh híp mắt lại, cười bất lực.

Nhìn con mèo lắc qua lắc lại hai cái cục kia, anh chẳng biết nói gì hơn.

Tại anh cứ tưởng Hạ Liên nuôi mèo cái, nên mới có sự hiểu lầm dở khóc dở cười này.
Anh cứ ngồi xổm nhìn nó rồi cười một lúc.

Kể ra thì nó cũng đẹp mã đấy chứ, chỉ xấu mỗi cái mặt thôi.

Trần đời Chính Ly chưa thấy con mèo gì mà có nguyên cái cục mụn ruồi to đùng ngay mép, trông đã xấu lại còn bỉ ổi.

Tướng tá kiểu này là chuyên gia ăn vụng đây chứ đâu.
Hạt Dẻ nhảy lên ghế sofa của nhà Hạ Liên, cào cào vào mấy vết đã rách sẵn từ trước.

Có vẻ đây đã là thói quen của nó từ lâu.

Chính Ly nhìn mấy vết cào trên ghế, thầm nghĩ:
“Con mèo này hư quá, dám cào lên ghế của cô ấy.

Mình mà là mèo thì còn lâu mình mới làm như vậy! Mình sẽ là một chú mèo đực cực kì ngoan ngoãn bên cạnh Hạ Liên cho coi.”
Rồi anh đứng lên, khoanh tay lại, bàn chân nhón lên đập đập vào sàn.

Anh lườm con mèo, con mèo cũng lườm anh.

Hai bên lườm nhau, không ai chịu nhường ai.
Hạt Dẻ gầm gừ, kêu “meo meo” rất hung dữ hòng dọa anh ra khỏi đây.

Chính Ly lườm nó một cú rõ chí, làm con mèo hãi, chạy biến ra chỗ khác.
Thú thực thì Hạt Dẻ to mồm là vậy nhưng cũng hèn, nó chỉ dám gừ gừ trong cổ họng chứ chưa phát thành tiếng ra ngoài.

Ngộ nhỡ Chính Ly làm thịt nó thì sao…
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, chụp ảnh con mèo cùng đĩa hạt đã hết veo cho Hạ Liên xem.
Ở bên kia, Hạ Liên nhận được thông báo tin nhắn đến.

Cô mở ra xem, nhìn thấy Hạt Dẻ đã ăn hết thức ăn trong đĩa, cô mừng húm.

Nãy giờ Hạ Liên cứ sợ Hạt Dẻ sợ người lạ nên không dám ăn cơ.

Ai ngờ con giặc giời ăn hết sạch, không để lại một hạt nào.

Bố tổ.
Bên này, Hạt Dẻ và Chính Ly đã dần làm quen được với nhau.

Nó chịu để cho anh chàng vuốt ve, xoa đầu.

Nó dụi dụi vào tay anh, gừ gừ khe khẽ, vẻ thích chí lắm.

Chính Ly bắt chuyện với con mèo, anh nói:
- Meo meo meo.
Hạt Dẻ đáp:
- Mẻo meo.
Chính Ly nói tiếp:
- Meo méo meo mẻo.
Hạt Dẻ lại đáp:
- Mèo meo meo méo.
Chính Ly lại nói, nhưng giọng thì có vẻ đã cáu hơn vừa nãy:
- Méo mèo meo mẻo!
Con mèo cũng thế:
- Méo méo méo!
Chính Ly bực bội, anh gắt lên, gào con mèo:
- Tao đã bảo là chỉ một con cá thôi! Sao mày tham thế?
- Meo meo meo.
- Không.

Meo mèo meo!
Mặt Hạt Dẻ đần thối ra, trên mặt hiện rất nhiều dấu hỏi chấm.

Tên đàn ông kì quặc này, sao hắn lại vào nhà mình rồi nói mấy lời linh tinh vậy nhỉ? Con mèo nghĩ.
Nó không thèm cãi nhau với anh nữa, con mèo bỏ đi đến chỗ khác cao hơn, hòng không cho anh với tới.

Rồi nó nằm dài người ra, ngáp ngáp mấy cái.

Nhìn từ trên cao xuống, Hạt Dẻ giương đôi mắt sắc lẹm của mình liếc nhìn Chính Ly.


Ý nó như muốn nói: “Thứ hạ đẳng!” vậy.
Chính Ly cú lắm.

Anh đã định không chấp nó vì nó chỉ là một con mèo, nhưng nó dám trêu ngươi anh.

Đã vậy có cái khướt mà anh nể.

Chính Ly còn chẳng cần phải nhón chân lên để với tới chỗ con mèo.

Anh nhanh tay chộp lấy nó.

Vừa sờ nắn hai hòn “bi ve” của Hạt Dẻ, anh vừa đe dọa nó bằng những lời “đường mật”:
- Dái to quá nhỉ! Có tin tao xẻo mất một bên không?
Hạt Dẻ nghe vậy thì hãi, nó co rúm người lại.

Dù cả người đang nép nép lại vì sợ thì mắt nó vẫn thao láo nhìn anh.
Chính Ly cúi xuống, dí sát mặt Hạt Dẻ, anh hăm dọa:
- Mày! Coi chừng tao! Với lại cấm phá đồ đạc của Hạ Liên nữa, nghe chưa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui