Bỗng nhiên có thứ mềm mại và ướt át ngậm lấy môi cô, mùi vị quen thuộc của xì gà ấy ập đến, cô có chút mê muội.
Mở mắt ra thì nhìn thấy đuôi tóc cùng đôi lông mày rậm,vầng trán rộng, cô muốn nhìn lại cẩn thận hơn nhưng không được, trống rỗng, mềm mại, mê muội, tất cả đã kéo cô vào vòng xoáy màu đen ấy. Cô không kìm được lòng mà nhắm mặt lại....
Một lúc lâu sau, cô mới được giải thoát khỏi vòng xoáy ấy, nhưng cô vẫn cứ hỗn loạn như vậy, dường như, trần nhà đều xoay tròn...
Hai tay anh chống trên bả vai cô, con ngươi anh sâu không thấy đáy, nhưng ánh mắt cô ở phía trên lại nhàn nhạt mà lấp lánh.
"Bây giờ giống mùi vị của ai?" Anh hỏi.
Tiếng nói của anh, so với bình thường là sự bình tĩnh, thanh trầm,có chút không giống, lần này giọng nói có chút khàn khàn, nó giống như một chiếc lông chim nhỏ chọc vào trái tim cô, ngứa ngứa mà tê dại.
"Ừ..." Một chữ "ừ" là có ý gì vậy, nhưng nó lại rất yêu kiều và mềm mại, giống như một viên kẹo lớn vừa mới được hòa tan ra vậy. Giống mùi vị của ai? Anh hỏi vấn đề này thật là ngốc quá đi, còn ai vào đây nữa.
Cô không hề suy nghĩ kĩ thì làm sao mà trả lời đây, mùi vị ướt áp, mềm mại của xì gà lại ấp đến, một lần nữa kéo cô vào dòng nước xoáy, đầu váng mắt hoa, không biết nên thở như thế nào...
Cô có chút hoảng hốt, thời điểm cảm giác sắp không thở được nữa thì anh mới dừng lại, cắn chóp mũi của cô: "Giống mùi vị của ai?"
"Ừ..." Cô nhắm mắt lại, cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình không ngừng tăng lên, âm thanh cũng dừng lại ở cổ họng: "Chóng mặt quá!"
"Chóng mặt?" Anh đè thấp giọng nói của mình xuống.
"Ừ.." Cô mê mẩn trừng mắt lên, giơ tay lên đẩy anh ra, hơi thở của anh làm người ta không thể thở nổi: "Anh cách xa em một chút, mùi vị của anh làm em chóng mặt..."
"...." Anh đã từng nghe qua chóng mặt vì say sóng, say máy bay chứ chưa từng nghe qua chóng mặt vì mùi vị.
Chuông cửa lúc này lại vang lên, anh đứng dậy đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa chính là vị trợ lý Thường Điền.
Thường Điền đưa điện thoại của mình cho anh xem, trên đó là bức ảnh của một người đàn ông: "Người cùng xem ca kịch với phu nhân chính là cậu ta!"
Yến Mộ Thanh khẽ cau mày, gần như là không thể nhìn thấy được, anh khôi phục lại sự bình tĩnh của mình, nhàn nhạt nói ra ba chữ: "Biết rồi!"
Anh đóng cửa lại, xoay người đi vào phòng ngủ, cô quấn thân thể trắng trẻo của mình ở trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ, tóc dài tứ phía, bây giờ đã tỉnh, híp mắt lại, mơ màng giống như khói bay.
Cô bừng tỉnh, nhớ đến chuyện tối nay anh tham gia tiệc rượu, chẳng trách lại biến thành như vậy.
Đang thất thần nhìn ra bên ngoài thì anh đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói thiên kim của nhà họ Hứa, bên ngoài xuất sắc, bên trong thông minh, cao quý, tao nhã, đức nghệ đủ cả..."
Cô giật mình tỉnh giấc, thật sự muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, cao quý, tao nhã, đức nghệ đủ cả... Đây là bộ dạng của mẹ lúc chế nhạo cô mà, nếu như mẹ biết những chuyện mà cô đã làm hôm nay thì không cần cô động thủ, nhất định mẽ sẽ thay cô đào lỗ rồi đẩy cô xuống...
Chóng mặt rốt cuộc cũng chỉ là cảm giác ở trong quá khứ mà thôi; "Phải.... Dáng vẻ của em chính là như vậy.... Nhưng... Nhưng..."
Nhưng cái gì mà nhưng? Nhìn bộ dạng ai oán vì ông chú kì quái này thì nhất định là muốn đem xương cốt của cô lôi ra ngoài rồi....
Rõ ràng, ông chú này cũng rất muốn nghe cô giải thích, mở khuy áo ra, cứ vậy mà tiến vào nhà tắm...
Cô muốn độn thổ cho xong, kéo chăn qua đầu, chắc hẳn hôm nay chú Yến thất vọng về mình lắm? Anh vốn là muốn là muốn cưới cái cao quý, tao nhã của Hứa Tự Nam....
Hết chương 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...