Đề ga lên phi xe đến. Trinh đón bằng nụ cười rạng rỡ, tự dưng tim lệch nhịp cái "bùm", thôi xong chết dở rồi, cơ thể bất động rồi. Đối phương lo lắng xua tay đánh thức nhưng phải đến vài phút trôi qua mới tỉnh ngộ, nhưng mà một tay xua một tay cấu mạnh mới ăn thua, ôi cái thần kinh phản xạ cũng tê liệt luôn rồi, còn cái nào hỏng thì báo luôn đi để nào đi khám bảo hiểm luôn thể.
Trinh thấy tình trạng người em hỏng hóc loảng xoảng thế này lại nở nụ cười tinh quái:
- Ê thằng dê xồm ngắm đủ chưa?
Rồi vén tóc mai, má đỏ hồng, giả vờ ngại ngùng, đổi giọng bẽn lẽn hỏi:
- Tim có chút nào loạn nhịp không ạ!
Ôi chuyển thảo mai luôn, dù biết hai bộ mặt này của nó rồi nhưng mà phòng thủ hết nấc mà trái tim cứ nhảy lộn santo binh binh đập loạn xạ hết cả lên, combo thêm gương mặt xinh đẹp áp sát người mình để quan sát biểu hiện lấy tư liệu trêu chọc, biết là thế nhưng mà tâm trạng cứ xốn xang, quay vội mặt sang hướng khác đánh trống lảng để che đi khuôn mặt đang nóng bừng, dám cá là đỏ như gấc luôn rồi.
Có vẻ đã đạt được mục đích, Trinh khoanh tay trước ngực rồi "xì" một tiếng:
- Lại còn giả bộ, tới từ ban nãy rồi nhưng lại đứng ngắm từ phía xa.
Lời nói của nó làm tim trở về đúng quỹ đạo, giật thót trợn tròn mắt quay lại nhìn hỏi:
- Sao mày biết?
Trinh chẳng nói gì chỉ hất đầu về cái gương cầu lồi giao thông đặt ngay gần đó. Thế là lộ từ bao giờ rồi mà không thèm bảo luôn từ lúc đó đi, bách nhục xuyên tim, không thể biện minh được gì lại ăn thêm cứ bồi tiếp của Trinh:
- Sao sao sao. Ngắm tao từ xa đẹp hơn từ khoảng cách này à.
Không trả lời được miếng nào luôn. Trinh lại vuốt tóc chỉnh lại mai:
- Tao biết thừa, con trai đứa nào chả như nhau, phía bên kia đường xếp hàng dài kia kìa.
Quay sang thấy những thanh niên kia vẫn giữ nguyên tư thế, và còn tăng thêm quân số nữa. Ủa tưởng giải tán từ ban nãy rồi ai dè vẫn còn à, đúng là dại gái mà chẹp chẹp, à không hoa mĩ lên là thưởng thức vẻ đẹp. Đang trong cơn mê chê bai các thanh niên làm ách tắc giao thông, nâng tầm mình lên thì câu tiếp theo bị kéo tụt xuống đáy
- Rồi tao phát hiện ra ánh mắt dê xồm "quen thuộc" trong đó.
Nói xong còn liếc đểu nữa, cái gì mà ánh mắt dê xồm quen thuộc, ánh mắt nào, làm gì có ánh mắt nào dê xồm? À hình như là nói mình thật khi mà đã lơ đi rồi mà ánh mắt Trinh vẫn chiếu vào mình. Làm ơn đừng xát muối vào tim tao nữa đi mà. Để ngăn cái hành động xóc xỉa này của nó lại thì chỉ còn cách với tay lấy mũ bảo hiểm đội cho nó, xong cài quai, đưa tay mời bà trẻ lên xe không đứng lúc nữa bị nó nói bách nhục hỏng tim mất.
- Mời cô nương lên xe.
Đề ga nổ máy mà không thấy động tĩnh gì, quay sang thấy mắt Trinh mở to tròn, không nhúc nhích. Thắc mắc hỏi lại nó:
- Sao thế?
Trinh tự nhiên giật mình choàng tỉnh, nói vội không che giấu nổi sự lung túng:
- Không sao.
Con gái thật là khó hiểu, lúc leo lên xe thì ngồi lệch một bên. Nhận ra khuôn mặt ngơ ngơ của mình, Trinh lấy tay bấm nhẹ vào eo:
- Là do tao mặc váy.
À rồi rồi, không cần phải thanh minh khi đã làm rồi, tại bản thân mình cũng thích lắm, người lâng lâng kèm thêm mùi nước hoa trôi nhẹ vào mũi.
Trên đường đi vừa ghi nhớ những cảm giác vừa được nghe giọng hát nho nhỏ bên tai, hai đứa thi thoảng cũng nói chuyện phiếm vui vẻ lắm, khi đến nơi thì tay đã vòng qua ôm tự bao giờ, có lẽ đã quá tận hưởng nên cứ thế tiến tới lúc nào không hay.
Đến nơi thì đã có ánh sáng dịu nhẹ từ quán hắt ra, vẫn là ánh vàng nhưng hôm nay dịu hơn. Lần trước khi đến, cảm giác như ánh lửa trong lò hắt ra nên nay có gì khá đặc biệt vậy, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào, đúng là ánh sáng rất quan trọng.
Ánh sáng đẹp thật nhưng mà ủa, hôm nay mình làm chủ thì ánh sáng trong nhà kia là từ đâu ra, không lẽ là trộm? Bởi nếu theo dự tính ban đầu là hôm nay không có ai làm, mà mình có chìa khóa thì bằng cách thần kì nào đó vẫn vận hành được thôi, đến nỗi đồ uống em còn tính uống sting dâu mà, chắt vào li cho nó sang choảnh. Lúc này mới nhớ ra hình như còn anh chủ bảo hôm đó có phục vụ hay sao ấy, hết hồn không tý nữa thì đền ốm, thở phào nhẹ nhõm được rồi, chứ không em mà trộm em khoắng cả đèn lẫn cổng luôn ấy chứ, cái quán này nhìn còm nhòm vậy thôi chứ bảo em đền có mà ba cái quán tạp hóa của mẹ cũng không đền nổi cái khu trưng bày đàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...