Gió Ban Mai


Gặp lớp mạnh nhất lớp 11A5, lớp đá loại lớp cấp hai em ra đấy tại năm lớp tám cũng đã từng chạm mặt nên vài cái đường thủ thuật biết hết, chính vì đã từng gặp nhau rồi nên hiểu rõ luôn là không có cửa thắng rồi, chỉ là cản được bàn nào thì cản thôi.
Tâm lý hành trang thì là như vậy nhưng khi gặp ở trên sân đúng là sụp đổ luôn, toàn những ông trên một mét bảy, mấy ông hậu vệ còn ngót nghét tạ, tranh chấp đã khó rồi còn đòi qua người mấy ông kia chắc xẹp lép như con tép.

Trinh đẩy lên làm tiền đạo cắm mà khuất hình không thấy đâu, nếu gọi mà không nghe thấy tiếng trả lời tít trong góc cầu môn bên kia thì chắc mẩm mình lại nghĩ là nó đi ăn hàng chưa vào sân.
Bắt tay chuẩn bị bắt đầu trận đấu thì tự dưng thấy tay nhỏ nhắn chen ngang vô, ngước mặt lên thì thấy chị Vân đang thò tay ra, rồi le lưỡi:
- Cố lên!
Ôi cái bà chị, đến giờ vẫn còn nghich ngợm, buông tay chị ra lè lưỡi trêu lại:
- Chị ủng hộ lớp chị ấy, lớp em sẽ đá chung kết.
Sau câu nói của chị, lúc này tâm trạng mới giãn ra chút, từ lúc vào sân một cảm giác tức ngực khó thở suốt từ nãy đến giờ.


Chắc bả thấy mới bày ra nghịch ngợm như vậy, quay sang động viên đồng đội chút rồi bắt đầu trận đấu.
Ấy vậy mà thả lòng một phút sau khi giao bóng xong thủng luôn một bàn khi còn chưa chuẩn bị hết tâm lý.

Sau bàn ấy cả đội bóng ngơ ngác nhìn nhau vừa chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp thấy lớp ổng giao bóng trước xong là hai đến ba người vụt qua rồi tiếng còi gioao bóng vang lên.

Đùa à!
Bàn thua đấy làm cả đội bừng tỉnh, tất cả liếc nhìn nhau rồi ai cũng bắt đầu tập trung hết khả năng của mình lại bắt đầu triển khai đội hình.

Bắt đầu với chiến thuật đưa ra chủ động đánh phòng ngự.
Với tâm lý xác đinh thua ngay từ đầu chỉ là mong muốn vào nhặt lưới với số lần ít nhất thì y như rằng, mọi chiến thuật đổ sông đổ bể hết, ruồi bu thì rê qua từng người một, kèm hai chạy một thì đón bóng như chỗ không người, đổ bê tông thì chơi bóng bổng, như để phá đi phòng tuyến cuối cùng, mỗi chiến thuật bị nhặt bóng thêm một lần, kết thúc hiệp một với kết cục đầy khó khăn đã bị thủng 0-5 rồi.
Tiếng còi nghỉ giữa hiệp vang lên mà như gỡ được cả tấn chì trong người vậy, tất cả ngồi bệt xuống để thở, mặt ai cũng đỏ au, một là do bị hầm, hai là dấu hiệu của trớ hành, đến giữa hiệp một đã có sự quẫn trí khi phá bóng mà chuyền cả cho đội bạn.

Sau hiệp đầu mà ai cũng chán nản gục đầu xuống không ngẩng lên được, vào được bán kết rồi mà bây giờ đã cho biết thế nào là khoảng cách của ăn may với thực lực.

Lúc này buồn cũng giải quyết được vấn đề gì, hò mọi người vào uống nước giải thoát khỏi bế tắc này.
Hiệp hai bắt đầu khi trong suốt thời gian giải lao vẫn chưa tìm kiếm giải pháp khai thông, lại vào thế bị động và lọt lưới.

Nhưng sau thời gian đó ai cũng bắt đầu nhen nhóm lại, vào thế thủ toàn diện, phối hợp với nhau để cản bóng, nhấp nhả câu bóng ấy vậy mà vẫn lọt lưới đến bàn thứ bảy.
Gần kết thúc hiệp hai mà tỉ số 7-0 không có dấu hiệu phản kháng.


Nếu có ai hỏi có hài lòng với tỉ số như thế này không sau khi cố hết sức như vậy không thì câu trả lời chắc chắn là không.

Chả nhẽ điều cơ bản một bàn danh dự cũng không có sau những gì mình đã cố gắng thế hiện sao.

Năm lớp tắm đối đầu với lớp chín đội anh kia, tỉ số rượt đuổi đến nghẹt thở 4-3 đến cuối trận đấu, khoảng cách một bàn là minh chứng do thiếu kinh nghiệm, thua trong cay đắng như vậy mà sao mới qua một năm mà khoảng cách lên đến tận bảy bàn không bàn danh dự.

Không cam lòng ra hiệu cho thằng Nam làm một quả chót với tất cả lòng tự trọng, không thế làm gì mà không phản kháng như vậy được.
Kế hoạch diễn ra âm thầm như thế khi mà cả hai đội đang gây sức ép lên khung thành phía bên mình, một pha đem con bỏ chợ mặc kệ tất cả lao băng băng về phía cầu môn về phía bên họ.

Không phụ sự kì vọng trong nỗ lực cuối cùng, N xoạc tranh chấp thắng lợi để thực hiện một cú tạt cao đến nửa sân cho mình.
Chớp thời cơ do đồng đội bỏ cả tính mạng để tạo ra, sau cú đó cu cậu nằm sàn luôn, ưỡn ngực đón bóng rồi dốc bóng lên với tất cả sức lực cuối cùng.

Nhưng có lẽ là chưa đủ, như để trêu ngươi cái sự kém cỏi của mình, chưa được nửa sân phía bên kia thì đã có tới ba người kịp tiếp cận sẵn sàng giao tranh.


Một với một đã khó rồi khi thế lực đã hết, còn lên tới ba người kẹp thì kĩ năng là chưa đủ, còn cả bản lĩnh nữa.

Phía bên kia vẫn còn đồng đội của mình, Trinh đang vẫy vẫy tay ra hiệu đường truyền trống.
Nhưng không thể tin tưởng ai được, nỗ lực cuối cùng với danh dự trong lòng không cho phép thất bại, đừng hòng giao cho ai khi mà bóng đã ở trong chân em.

Có thể trước Trinh nó bằng phép màu nào đó đã ghi tỉ số quyết định trong trận đấu với 11A4, nhưng với trận đấu kĩ năng thì điều đó không bao giờ xảy ra.

Cười gằn với suy nghĩ trong đầu, chỉ là một với ba thôi mà, tiến công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận