Gió Ban Mai


Và rồi khi em hạnh phúc vì sắp giàu rồi ngang ngửa với 1 vị tỉ phú nào đó họ Bill tên Gates thì đến giữa năm lớp 3 thì hóa ra tất cả chỉ là diễn kịch, cả bầu trời lúc đó như sụp đổ xuống vậy.

Người mà em ngỡ là sẽ giúp em trở thành người đứng sau tỉ phú giàu nhất thế giới ấy thì hóa ra tất cả chỉ để lợi dụng em.

Chị ấy làm quen em chỉ để "ăn nợ".

Đến năm lớp 3 thì bả vỡ nợ, số nợ đã là 200k, và đó là lúc chị tránh mặt em, không là tránh mặt cả nhà em, à không là tránh mặt cả họ nhà em.

Hồi đó em suy sụp lắm, hai ngày không còn là 1k.
Khoảng 1 tháng sau thì em đã quyết định để đời, không thể mãi như thế này được, phải trở thành người giàu nên em đã quyết định ăn trộm sổ nợ để xóa đi.

Nhưng đen cái lại bị thằng anh em tóm được.
Số là tối đó em đã canh me mọi người đi ngủ hết rồi mới rón rén ra tủ để tiền, nhưng ai ngờ gặp thằng anh em nó xuống ăn trộm đồ ăn đêm.

Sang mõm vãi chưởng, nhà thì đã nghèo rồi, còn bày đặt ăn đêm, đúng là nhà không giàu lên được chỉ vì nó, làm em phải gánh vác kinh tế gia đình, ngửa mặt cho tụi họ hãm hiếp khuôn mặt với giá 1k/lần mà mỗi lần lão ăn đêm phải bò khô kèm sting.

Chỉ biết thở dài trong sự bất lực, đã không làm được gì thôi còn phá.

Khẽ khàng lắm để mở sổ không gây tiếng động, nhờ cái đèn đường chiếu hắt vào dò mãi mới ra tên, sắp gạch được nợ rồi thì nó bật điện lên hỏi
- Mày làm gì đấy?

Cái cảnh đang ăn trộm mà gặp chủ nhà nó phát hiện thì đúng là đứng tim, giật thót mình nhưng vẫn phải làm gương mặt thật ngầu đáp lại
- Đoán xem.
Và nó tý lao vào nó vả em trận, may mà nó giật sổ không em lại sưng mặt rồi
- M` định xóa nợ cho bà hay thơm m` đây ak?
Ngạc nhiên vì cái sự thông minh bất thình lình của anh trai minh, em đành thành thật trả lời:
- Đoán xem.
- Bả thơm m` chứ có thơm tao đâu, m` xóa nợ t mách mẹ.
Ôi em không tin vào tai nghe mình nữa, vãi cả ông anh, ông đòi người ta thơm thì ông nên soi gương lại ông, mặt thì mụn, da thì ngăm, phải em em vả cho không xịt phát nào chứ còn đòi thơm.

Thở dài bất lực
- Vậy anh nghĩ mà xem, một năm 365 ngày, một năm rưỡi là gần 500 ngày, 2 ngày bả cho em 1k vậy chia ra là mình lãi được 250k r, gạch cái nợ 200k này đi mình vẫn còn 50k.

Tính là tính lâu dài.

Anh không nghĩ là nó còn tăng ak.

em kệ tính cả mấy ngày nghỉ hè vào mặc dù có gặp qué đâu, mà có phải lần nào gặp cũng cho tiền đâu nên là sợ dưới 100k là chắc chắn rồi.

Mà kệ nó nó ngu lắm chắc không nhận ra đâu/
- Nhưng mà bả không thơm t.
Ok logic của 1 đứa trung học thua cả đứa lớp 3, vẫn gân cổ lên cãi, thôi em đành bất lực kệ số phận vậy, thể loại này là thể loại em ngán nhất, cãi nhau với đứa kém may mắn với trí thông minh là việc tốn thời gian và sức lực nhất.
Vài ngày hôm sau bả đến giả nợ, và từ đó không còn nhưng cái thơm má 1k nữa.

Haizz.

Nhưng mà em để ý là hôm bà ý trả nợ có lườm thằng anh em, và nó bo má.

Em thở dài thườn thượt, chắc thằng anh ngu này lại đòi thơm má xóa nợ, bị bả vả cho, phải em gặp em bồi thêm vài cái nữa, đạp cho không cho đẻ trứng, không ăn được còn phá cho hôi.

Ngu thích đánh đu với đời.

Em lại vỗ vai ông ấy:
- Lần sau làm gì thì soi gương rồi xem có nên làm không.

Thất vọng! Haizz!
Mặt nó cứ ngu ra, xong được lúc chắc mới biết cập nhật về nhan sắc của nó nên nó dồn theo đánh em.


Cái lúc đánh thằng em thì nhanh thế mà sao mấy chuyện kia không nhanh hộ.
Sau vụ đó em có tập trung học hành được đâu.

Không phải nhớ vụ 1k mà là nhớ những cái thơm, rồi chợt nhận ra em mê gái hơn em tưởng.

Quay sang tự nhiên thấy lớp trưởng hôm nay xinh thế
- Mình thơm cậu một cái được không?
Nó bo má vào các bác ạ, nhìn em như sinh vật lạ, mồm cứ lắp bắp, lúc sau nó mới đỏ mặt ấp úng
- Mình chỉ cho người nhà mình thơm thôi.
Một câu trả lời từ chối khéo léo pha thêm 1 chút tính toán, chỉ biết lắc đầu thở dài:
- Haizz.

Giới trẻ bây giờ thật khôn lỏi, nhưng cũng thật bảo thủ.
Đúng lúc cô giáo đọc bài đi ngang qua, cúi xuống hỏi:
- Hả gì mà giới trẻ gì gì ở đây?
- Em có thể thơm má cô được không?
Hồi đó bá bạo thật, cô cũng tầm 50 rồi, em cũng chẳng mong đợi kết quả đâu, cô cho em em cũng chịu ak.

Cô cười tươi lắm, nhẹ nhàng
- Em chọn thơm má nào?
- Dạ em chọn học bài ạ.
Rồi lại cắm đầu vào sách mặc dù có tập trung được gì đâu, khi bạn đã quá quen việc làm của ông hoàng bà chúa rồi thì dù có làm tổng giám mục cũng thấy thiếu thốn.

Được một lúc thở dài tự nhủ nói với chính mình thôi
- Đúng là mình không hợp với giới trẻ hiện nay.


Chắc phải tìm chỗ khác thôi.

Haizz
Và lớp trưởng nghe thấy ạ, không biết là nó hiểu nhầm em xin đổi chỗ, mà nó không biết thích em sợ em xa nó hay sao hay lại không được ăn kẹo nữa, nó lại khóc.

Cô giáo hỏi nó càng khóc to hơn.

Ơ con hâm này, đang không biết nói sao thì đứa đằng sau nó 'giải thích' giùm luôn
- Dạ vừa nãy em nghe thấy hình như bạn H bắt bạn lớp trưởng hôn ạ.
Bọn con trai thì cười ầm lên, bọn con gái thì nhìn em đầy khinh bỉ, cô giáo thì đứng hình.

Và rồi em bị chuyển chỗ thật, nơi cuối lớp cách ly hoàn toàn với xã hội luôn.

Bàn gần em nhất cũng cách 1 bàn trống.

Thì xa nó điểm em tụt thảm hại.

Lết thúc cấp 1 là em phải ngồi vậy đến sang cấp 2, nhưng mà tự nhiên chăm học em giỏi lên lắm, nhiều lúc cô giáo muốn ân xá cho em ngồi về kèm các bạn nhưng không hiểu sao lúc đó nụ cười già trước tuổi quá hay sao cô lại đổi ý.

Và rồi em lên cấp 2..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận