Gió Ban Mai


Nhìn hộp kem bốn mươi nghìn trước mặt mà không dám mở luôn.

Còn Trinh mở ra đúc luôn miếng đầu tiên vào miệng ăn ngon ơ luôn như kiểu trêu tức em vậy.

Không dừng lại ở đó, nuốt xong muỗng đầu tiên không biết bộ óc thiên tài nghĩ ra cái gì nó bắt đầu chốt câu:
- Bắt đầu từ mai tao theo mày đánh bạc.
What? Đánh bạc? Đi theo? Đánh chung? Nhận ra não em đang cố load, nhét luôn một muỗng kem vào cái mồm đang há hốc cả ra.

Bẩn khiếp.

Nó nói tiếp
- Cấm cãi.

Nhỡ mày lừa tao thì sao?
Rồi dùng cái ánh nhìn tao vẫn chưa tha tội cho mày đâu, khôn hồn thì dẫn tao theo không thì không chỉ dừng lại ở tay thôi đâu.

Lắc đầu thỏa hiệp thứ ba dẫn theo lên lớp, thứ bảy có giờ sinh hoạt luôn nên thấy cô lên bất chợt lắm, thứ hai thì chào cờ nên để thứ ba.

Và nó miễn cưỡng đồng ý.
Cứ tưởng nó đùa ai dè thứ ba xuống trực lại, vừa đến cửa lớp Trinh nắm đầu quay đúng nửa vòng dông về lớp chính chủ, trước khi đi không quên bảo lớp trưởng quản lớp.

Đi về lớp mà hai đứa đi như ăn trộm vậy, rén rén ngó trước ngó sau, đi kiểu khập nửa người xuống.

Đôi khi em còn không hiểu tại sao mình lại làm vậy luôn trong khi trong tay cầm sổ cờ đỏ, nhưng mà thôi thấy nó diễn nhập tâm vậy nên cũng kệ luôn, bò lồm cồm về lớp không bị giáo viên phát hiện.

Chắc vậy?
Về đến lớp thì lớp sinh hoạt như bình thường luôn, cơ mà sới bạc thì ngoan như thóc.

Thằng N chủ sới thấy em ngạc nhiên lắm, mà giành phần lớn quan tâm về đứa đằng sau hơn.


Kệ nó hất mặt lên hỏi:
- Sao không chơi đi ngoan như chó vậy.
Mặt thằng Nml cứ đờ đẫn môi mấp máy như con robot:
- Mày không về chỗ đi giám thị xích mày vào bây giờ?
Nghe thấy giám thị túm luôn tay Trinh kéo về chỗ ngồi của mình đẩy vào trong để che nhỡ giám thị có đi soi, không quên hỏi lại thằng N:
- Hôm nay giám thị đi à.
Lúc này mặt thằng l N có lẽ mới tỉnh, gọi với theo:
- Sao mày lại hỏi tao? Tao hỏi mày mới đúng đấy.

Có giám thị dưới mày sao lại về đây?
Sắp xếp chỗ cho Trinh xong quay lại hơi quạu với nó, bởi vì có giám thị thì cái chức cờ đỏ bỏ trực cũng là vấn đề lớn ấy chứ:
- Làm quái gì có giám thị nào? Mày nghe ai nói?
Thằng N nheo mày xong giả bộ nghe ngóng một hồi rồi quay sang hỏi em:
- Thế mày không thấy gì à?
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của nó cũng thử căng tai nghe ra xem có gì không.

Không lẽ giám thị đến sẽ có thông báo nhỏ bên tai chắc, chơi game nhiều quá nên nhiễm à, hay bệnh? Dành đôi mắt đầy thương cảm dành cho nó, mất một lúc mới bảo lại nó:
- Tao có nghe thấy gì đâu?
Thằng N ml lại căng mặt ra kêu:
- Nghe thật kĩ vào.
Lại mất một lúc mà vẫn không thấy gì, em bắt đầu quạu thật:
- Thấy gì nói ra đi lằng nhằng.
Lúc này nó mới ghé tai nói nhỏ:
- Mày không thấy im ắng vê lù à.
Lúc này mới để ý là trường hôm nay yên ắng thật, còn nghe thấy cả tiếng xe ở tận ngoài đường quốc lộ cơ.

Rồi hiểu vấn đề luôn.

Trinh thì tính hóng hớt cứ ghé sát tai vô nghe lanh chanh không tả nổi, không quan tâm mặt em dính đầy tóc của nó luôn.

Thằng Nam vừa lui về chỗ đã nhao nhao lên:
- Sao? Sao?
Ủa thế nãy đầu dí sát ngực mình, mũi còn ngửi thấy mùi tóc của Trinh nữa, gần vậy mà tưởng hóng hớt được rồi mà như vịt nghe sấm ấy.

Đành bảo nó:
- Nhắn tin hỏi lớp mày xem có giám thị coi không mà im thế.
Lúc này nó lôi con cục gạch ra, hí húi nhắn tin một hồi xong đặt điện thoại lên bàn hóng hớt xong quanh.

Đảo mắt một hồi nó bắt đầu chú ý đến đội con nhà giàu, tay chỉ vào thằng T đang cầm quyển sổ ghi ghi chép chép hỏi:
- Tụi nó đang làm gì thế mày?
À thằng T là thằng đeo kính cận, tay sai của thằng Huy chuyên gia làm những việc khi thg Huy không tiện ra mặt.

Còn buổi nay là tay tắt mặt tối đi kiếm tiền từ việc không phải cờ bạc.

Tặc lưỡi bảo nó:
- À bọn nó ôm lô.
Trinh đưa ánh mắt đầy nghi hoặc lên hỏi:
- Ôm lô?
Nhận câu hỏi mà chỉ ôm đầu gào thét.

Ôm lô là cái gì mà không biết là cái gì thì dân "hơi" này tầm thường quá rồi đó.


Ai đồn Trinh là dân chơi đâu bước ra đây coi coi.

Nhưng mà đây là trò quốc dân trẻ con ai cũng biết mà, trò chơi mà chưa đến sáu giờ ba mươi chưa biết ai giàu hơn ai ấy.

Hay do mình dùng tiếng lóng:
- À đánh đề đánh lô ấy mà.
Lúc này nó mới "À à à" một tiếng rõ dài.

Còn em thì vuốt ngực thở phào may quá dân "hơi" dỏm.

Nó lại tiếp tục thều thào hỏi:
- Cái gì? Chúng mày đánh được á? Đánh kiểu gì?
Ngõ nghiêng xong chỉ tay về thằng T đang ghi chép vào quyển sổ cái giải thích cho Trinh:
- Mày thấy cái thằng đang ghi chép kia không? Nó là nhà cái.

Nó nhận ghi lô, nhận tiền, rồi nếu trúng thì hôm sau nó sẽ trả.
Đầu gật gù tỏ vẻ đầy hiểu biết:
- Vậy là nó ăn hoa hồng à?
Đúng là phải cười cho sự ngây ngô của nó, chậc chậc sai bét.
- Không, nếu ăn là nó ăn hết.

Giọng nó ngạc nhiên lại ngước mắt lên hỏi:
- Ơ nó ăn hết á.

Thế giàu nhờ.

Vậy nếu nó lỗ?
- Thì bỏ tiền túi ra trả.
Nghe xong Trinh bĩu môi ra trông hài lắm:
- Xì.

Tao nghe nói đi đề đi lô bán nhà bán cửa đấy.
Cái giọng kì thị nghe vui phết, cốc đầu phát rồi giải thich cho nó:
- Bọn nó ôm lô thấp.

Nếu bên ngoài một điểm lô là hai ba nghìn ăn tám mươi nghìn, còn bọn nó thì một điểm là hai nghìn rưỡi ăn bảy nghìn.


Đánh tầm đấy ăn nhỏ nhưng mà bền, tầng bọn trung lưu cũng đam mê được.
Nói đoạn ngó ngó tìm idol của lớp, tầng hạ lưu nhưng mà chơi trò thượng lưu không trượt hôm nào chỉ cho nó:
- Mày thấy thằng đeo kính đang đưa tiền cho thằng ghi không? Nhà thằng đó cũng không khá giả gì, nhưng mà mất có hai nghìn rưỡi mà ăn tận bảy nghìn lận.

Nếu ăn thì tự dưng có một bữa sáng thịnh soạn có cả nước cho mày uống luôn.
Úi sồi nhìn cái mắt sáng rực của Trinh là biết nó đinh làm gì rồi, cái não đơn giản của nó suy nghĩ đơn giản lắm, máu ăn nhưng chưa xem xét có mất hay không, vùng dậy bằng tất cả sức lực chuẩn bị qua quyết khô máu rồi.

Liền nhanh tay dúi nó ngồi yên một chỗ, may mà vừa nãy nhét nó vào trong chỗ nếu ngồi ngoài chắc giờ ghi được vài điểm rồi.

Quên mất không bảo cái vụ mấy ngày nay thanh niên kia không có bữa sáng, chỉ nuốt nước bọt cầm hơi thôi.

Sau chắc phải sắp xếp thông tin đưa cái nào đưa lên trước.
Đúng lúc là có tin nhắn thông báo thông tin bên dưới, ra là lớp trưởng bảo lớp trật tự không làm ồn, để cho đại ca đi chiến đấu.

Ú zìa hất mặt cho thằng N mở sới đi.

Tâm trạng sung sướng vì nghĩ sắp thịt được mấy con gà này bao nhiêu tiền thì lòng chững lại.

Hình như vừa nãy nghe cái gì đó sai sai kéo Trinh lại:
- Ê vừa nãy mày bảo là lớp trưởng bảo bọn lớp mày giữ trật tự được á?
Nó ưỡn ngực đầy tự hào:
- Đương nhiên.

Gật đầu cái chắc nịch.
Ôi nó gật đầu đầy khẳng định luôn ạ.

Nó gật đầu còn thâm tâm em lắc trong tuyệt vọng:
- Ê thế lần sau tao trực mày bảo chúng nó trật tự dùm tao được không?
Trinh huých vai em ra trả lời giọng đầy lạnh lùng:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận