Gió Ban Mai

- Mày đang hát cái quần què gì vây?

Tiếng Trinh át cả tiếng dế mèn xung quanh, kết thúc là cả xung quanh im bắt, chỉ còn dư âm văng vẩng trong đầu thôi. Muốn phản kháng lại lắm, thì bảo là hát còn gì, nhưng nhép cũng là hát ấy chứ, lại còn không có cover cũng ca sĩ thì sao hát được, đã ra đề oái ăm còn bắt làm theo một cách khùm khoằm. Chưa kịp lên tiếng phản đối thì thiên sứ gằn giọng:

- Mày không hát tử tế cẩn thận với tao.

Đáp lại nụ cười từ tin trên mặt, đến giờ là trêu nó thôi, thể hiện khả năng ca sĩ thực thụ nè. Lần này là một đoạn dạo đầu và hai câu mở bài, thiên sứ lại cầm chuôi đàn lên chỉ thẳng mặt mình:

- Mày có hát tử tế không?

Phải gân cổ lên cãi là có hát, có phát ra âm thanh đàng hoàng mà. Ấy thế mà thiên sứ không chịu, vẫn giữ nguyên tư thế bụng đàn gần đầu đối phương đe dọa:

- Còn rên rỉ ư ử trong miệng thì liệu hồn với tao.


Và rồi cuộc tranh cãi nảy lửa lại diễn ra. Bên bị cáo thì với lời bào chữa rằng tác phẩm nổi tiếng của ngưởi ta bao nhiêu công sức dày công sáng tác, không được phép phá nát nó, còn bên nguyên đơn thì cứ dư dứ cây đàn chờ trực phang bị cáo với khiến nại rằng đã hát thì chỉ việc ngoạc cái miệng ra là xong. Nghe có ổn không, mình mà là quan tòa là là hủy đơn lâu rồi, làm gì có chuyện cứ ngoạc mồm ra là hát, ấy thế mà vẫn bảo thủ không chịu rút đơn mà lại còn hung hăng hơn mấy lần vung đàn qua quá trán, không bên nào chịu bên nào.

Đang lúc cao trào thì anh chủ quán mang ra hai ly trà đào ra nhẹ giọng:

- Nước của hai đứa đây.

Cãi nhau từ nãy đến giờ cũng khát khô hết cả cổ rồi, uống một ngụm to cho trôi giọng, thêm cả cục tức to đùng nữa.

Sau khi xác nhận cả hai đã tiếp nước xong anh chủ quay sang từ tốn nói:

- Chàng trai, khi hát cho ai đó nghe, hãy hát bằng cả tấm lòng, đừng quan tâm đến những thứ xung quanh.

Lúc này mới nhận thức ra, là mình quá quan tâm tới cách người ta nhìn mình chứ chưa từng cho người ta thấy cảm nhận của mình. Sau câu nói của anh chủ bừng tỉnh tất cả, đưa mắt cảm ơn thì anh chủ cúi đầu rồi nói:

- Vậy mời hai người tiếp tục.

Anh lặng lẽ đi ra trả lại không gian cho hai đứa. Sốc lại tinh thần, đưa ra câu nhờ đến Trinh:

- Đánh lại cho tao một lần nữa.

Trinh không nói gì nhưng tay vẫn với cây đàn vào nhạc. Lần này thì tao sẽ cho mày biết hát bằng cả tính mạng là như thế nào.


Sông là phổ nhạc, sao là nốt nhạc, lời bài hát cứ thế bồng bềnh trôi.

Đến khi lời nhạc kết thúc, quay sang nhìn thì Trinh cứ ngây ngốc nhìn, đôi mắt hoe đỏ (chắc do mình tưởng tượng), không lẽ giọng mình làm cho nó tuyệt vọng đến nỗi bật khóc sao, vội vàng hỏi:

- Sao thế?

Trinh dụi mắt, giọng có chút nghẹn:

- Không có gì.

Được một lúc tâm trạng bình ổn. Trinh mới tiếp tục:

- Nói sao nhỉ, tông giọng thì lệch tùm lum, chẳng quan tâm đến mạch nhạc, nhưng mà..

Hứ! Tông lệch lại còn nhưng, lại còn mạch nhạc, làm gì có mạch nhạc nào, là do mày ép hát bằng cả tính mạng thì cảm xúc sao hát vậy thôi.


Rồi Trinh ngước mắt to tròn lên quét thẳng vào mắt:

- Nhưng mà hay lắm.

Cái này đúng là bối rối thật, lệch tông lại còn hay. Hay chỉ là câu an ủi như kiểu mình hay khen khách ăn mạnh giỏi để tăng tiêu thụ mặt hàng, đa cấp chăng? Xong hai đứa cứ thế im lặng một lúc, mình thì cứ đinh ninh là đứa kia nuốt không trôi cái bài hát vừa rồi nên mất một lúc để tiêu hóa, nhưng mà đã qua hơi lâu rồi chưa biết định nghe tiếng dế đến bao giờ, cũng muốn phá vỡ lắm nhưng chẳng biết sao, bí quá sờ xuống quần thì thấy cộm túi, lúc này mới sực nhớ ra là chưa tặng quà, chiếc hộp vẫn im lìm từ ban đầu.

- E hèm!

Trinh đưa ánh mắt dịu dàng lên thoát khỏi dòng suy nghĩ đang đặt ở dưới sông. Đưa hộp quà ra trước mặt, khẽ mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc vòng cổ với mặt là chiếc nụ hoa ngậm viên ngọc đỏ nhỏ, hơi nhỏ xíu mong đối phương thông cảm. Trinh thích thú ồ lên một tiếng, vén đuôi tóc cao quá đỉnh đầu rồi nhờ đeo hộ.

Cơ hội ngàn năm có một là đây chứ đâu, ngay lập tức đồng ý. Nhẹ nhàng tách chiếc vòng cổ ra, xác định vị trí nút cài rồi từ từ tiến lại về phía Trinh, cứ ngỡ là chỉ việc cho hai cái móc vào nhau là hoàn thành nhưng đến giữa chừng tự dưng bị khựng ngang, điểm chú ý không phải là cái cài kia mà là chiếc cổ trắng nõn nà, chiếc gáy cao thêm mấy sợi rũ ra càng tăng thêm quyễn rũ, mùi thơm dịu nhẹ không biết của bản thân hay nước hoa làm tê dại luôn thần kinh xấu hổ, khó khăn lắm mới để ý lại chuyên môn để chiếc vòng cổ nằm yên vị tại nơi của nó. Lúc lui lại gặp ánh mắt của Trinh, chắc do hít nhầm vitamin hung hăng nên ảo tưởng ánh mắt kia cũng mong chờ gì đó nên từ từ tiến sát lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận