Quý Noãn sợ hãi, trong phòng vệ sinh tối tăm ẩm thấp, xung quanh yên tĩnh trống trải.
Dường như có tiếng nước chảy mơ hồ vang lên đâu đó.
Từng giọt từng giọt nước tí tách rơi trong bóng tối khiến người ta run sợ.
Còn nữa, bên ngoài là tiếng gì?
Cô cảm giác như tiếng động rất gần, có âm thanh lén lút vụng trộm.
Quý Noãn đưa tay định mở cửa ra thì kinh ngạc phát hiện cửa lúc nãy còn bình thường mà bây giờ lại không thể đẩy ra được.
Trong phòng vệ sinh chỉ có một cánh cửa nhỏ có thể khóa trái từ bên trong.
Cô đã mở khóa bên trong ra rồi, sao cửa lại không mở ra được?
Dự cảm bất an bỗng trỗi dậy trong lòng, cô giơ tay đập mấy cái lên cửa rồi gọi: "Có ai không?"
Không thể nào có chuyện đèn tình cờ bị hỏng.
Vương Đình là khách sạn sang trọng bậc nhất, tối nay lại tiếp khách VIP từ Mỹ về.
Nhân viên phục vụ ở đây chắc chắn sẽ kiểm tra mọi thứ kỹ càng, không để một chút sơ xuất nào.
Hơn nữa rõ ràng cửa này đã bị người ở ngoài khóa lại rồi.
Chỉ có thể nói, rõ ràng là do có người làm!
Rốt cuộc là ai làm?
Chắc chắn Thịnh Dịch Hàn không thể nào mang cô đến đây rồi lại nhốt cô lại như thế này.
Hơn nữa anh ta không hề có động cơ, chắc chắn không phải là anh ta.
Lúc còn ở buổi tiệc, cô vẫn núp trong bóng tối, không chạm mặt ai trong nhà họ Mặc.
Sẽ không có ai chú ý đến cô, cô càng không nhìn thấy có người cô đã từng đụng chạm.
Ở ngay khách sạn Vương Đình bảo vệ nghiêm ngặt, người gan to mật lớn dám làm ra chuyện này chắc chắn là người không đơn giản!
Phòng vệ sinh không có cửa sổ, bốn phía rất kín đáo.
Đèn tắt, máy điều hòa không khí cũng không hoạt động, vậy chắc chắn nguồn điện đã bị ngắt rồi.
Hôm nay sức khỏe Quý Noãn vẫn không tốt lắm.
Không biết cô sẽ bị nhốt trong này bao lâu.
Vừa rồi cô gọi to như vậy mà cũng không ai đến gần, đoán là không có ai nghe thấy.
Cô lùi từng bước về phía sau, đóng nắp bồn cầu lại rồi ngồi lên đó để giữ sức.
Cô cầm điện thoại di động lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại làm cô yên tâm hơn một chút.
Cô bị Thịnh Dịch Hàn kéo đến đây quá đột ngột nên chưa kịp sạc điện thoại, giờ pin chỉ còn 4%.
Điện thoại di động không có sóng, điện cũng chưa có.
Cô bật đi bật lại màn hình điện thoại, nhìn thời gian trôi qua.
Cho đến khi màn hình điện thoại tự động tối đi…
***
Tại bữa tiệc, Mặc Cảm Thâm và Mặc Thiệu Tắc chỉ trò chuyện vài câu.
Lúc này An Thư Ngôn bị ông An gọi đến bên cạnh, hai cha con thì thầm với nhau.
Chẳng bao lâu sau ông An và An Thư Ngôn quay lại.
Mặc Cảnh Thâm xoay người, tiếng trầm tiếng bổng nói với ông An: "Cháu nhớ từ khi còn bé Thư Ngôn từng có hôn ước với con trai cả của gia tộc WilsonWilson.
Sau này vì nhà họ chuyển sang Anh rồi biến mất nên không nhắc lại chuyện này."
Nụ cười trên mặt ông An và An Thư Ngôn thoáng chốc cứng đờ.
Mặc Cảnh Thâm khẽ cười: "Bây giờ gia tộc Wilson đã quay về Mỹ, lại có mối quan hệ gắn bó không thể tách rời với công ty nhà họ An.
Nếu Thư Ngôn và con trai cả của gia tộc Wilson đến nay đều chưa kết hôn, cũng chưa chọn được đối tượng thích hợp, thì theo cháu thấy, hay là để nhà họ Mặc chúng cháu làm mai mối, xúc tiến hôn sự của hai nhà."
Sắc mặt An Thư Ngôn thoáng trắng bệch, không dám tin nhìn vào thái độ bình thản của Mặc Cảnh Thâm.
Trong lúc Mặc Cảnh Thâm nói chuyện, ông Wilson hôm nay cũng có mặt, đang đứng bên cạnh nghe thấy liền quay đầu lại cười, nói một câu tiếng Trung không quá lưu loát: "Ha ha, hôn ước này được định ra khi cô An tổ chức sinh nhật lúc năm tuổi.
Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ ông An đây là quý nhân mau quên, hơn nữa cũng không nỡ gả con gái đi quá sớm, nên tôi mới không có ý nhắc lại."
An Thư Ngôn trầm ngâm trong giây lát rồi lên tiếng: "Chú Wilson, cháu…"
"Cháu thấy tuổi Thư Ngôn bây giờ rất thích hợp để kết hôn.
Gia đình chú Wilson và gia đình chú An đều ở New York, có gả đi thì cũng không quá xa nhà." Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm sâu xa, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ không ai có thể bắt bẻ, ngắt lời cô ta: "Nghe nói ban đầu lúc định ra hôn ước thì thị trưởng thành phố New York cũng có mặt.
Bây giờ ông ấy đã là quan lớn ở New York, nếu ông ấy làm chủ hôn lễ của Thư Ngôn thì thật không thể tốt hơn."
Ông An cau mày, trong mắt hiện lên tia khó chịu: "Chuyện này đã qua hai mươi năm rồi…"
"Gia tộc Wilson và nhà họ An đã qua lại hai mươi năm.
Trưởng bối hai nhà không chỉ là đối tác, mà còn là bạn thân nhiều đời, nhân lúc còn sớm tổ chức hôn sự cho con cái, không phải rất thích hợp sao?" Mặc Cảnh Thâm mỉm cười nhìn về phía ông Wilson đã chính thức gia nhập cuộc đối thoại.
Ông Wilson cụng ly với Mặc Cảnh Thâm, vẫn dùng thứ tiếng Trung không quá lưu loát mà khách sáo nói: "Thật sự cháu An rất ưu tú.
Nếu quả thật có thể gả qua nhà tôi thì dĩ nhiên chúng tôi rất vinh hạnh! Nhưng tôi lại sợ sẽ làm cháu An thiệt thòi.
Dù sao gia tộc chúng tôi đã từng thất bại ở Anh, không còn phú quý được như trước nữa."
An Thư Ngôn cắn môi, ánh mắt nhìn ông Wilson đang mỉm cười rồi lại chuyển sang nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Mỗi câu mỗi chữ của Mặc Cảnh Thâm đều chặn không cho cô ta nói lời nào.
Hơn nữa tâm trạng ông Wilson đã bị Mặc Cảnh Thâm ảnh hưởng, bây giờ cô ta mà nói một câu từ chối thì cũng sẽ đắc tội với gia tộc Wilson.
Thái độ đã mở miệng mà còn ngập ngừng của ông Wilson rõ ràng là có ý định muốn cô ta gả qua, nhưng lại cố ý khiêm nhường.
"Chú Wilson thật khiêm tốn quá rồi.
Chỉ một câu nói không còn phú quý như trước mà bao nhiêu đại gia tài chính trong ngoài nước nghe thấy đều không ngóc đầu lên nổi đấy." Mặc Cảnh Thâm làm như vô tình, rồi lại cố ý đi vào đúng trọng tâm, khẽ cười nói: "Khi còn bé Thư Ngôn đã từng đến Hải Thành ở tạm nhà họ Mặc.
Nhưng vì không hợp đất hợp nước mà sức khỏe không tốt, phải quay về Mỹ chữa bệnh.
Cháu thấy gần đây cô ấy cũng có vẻ gầy đi nhiều.
Có lẽ cô ấy thật sự không thể thích ứng với cuộc sống trong nước được."
"Mặc tổng…" An Thư Ngôn định lên tiếng.
Mặc Cảnh Thâm cười nhạt nhìn cô ta: "Tôi biết tâm tư của cô đều dồn hết vào sự nghiệp.
Nhưng cô cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.
Sau khi ký kết hợp đồng hợp tác lần này xong, cô về Mỹ luôn đi.
Đợi đến khi hôn lễ được ấn định rồi thì cô nhớ cho tôi biết."
Sắc mặt An Thư Ngôn lúc tái xanh lúc trắng nhợt, giương mắt nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh siết chặt làn váy.
Người đàn ông bình thản cười nhạt, đôi mắt ẩn giấu tâm tư quá sâu, làm cho người ta không kịp đối phó.
Sắc mặt ông An lúc này đã rất khó coi, nhưng lại ngại vì Mặc Cảnh Thâm hôm nay thật sự giữ thể diện cho An Thư Ngôn và nhà họ An, còn nói năng không chê vào đâu được, cho nên đúng là khiến người ta dù thấy giận trong lòng cũng không thể phát tiết, cũng không thể không biết điều mà nổi nóng được.
Mặc Thiệu Tắc cau mày, lạnh lùng nhìn tất cả.
Trong lòng biết mình đã bị con trai chiếu tướng, cho nên ông ta cảm thấy rất bất mãn.
Thảo nào hiếm khi Mặc Cảnh Thâm chịu phối hợp như vậy.
Hóa ra mục đích của nó hôm nay chỉ có một, đó là muốn danh chính ngôn thuận trả An Thư Ngôn về Mỹ, lại còn gán ghép An Thư Ngôn với người khác.
Nó hành động quá kín kẽ chu toàn, khiến cho người ta không tìm ra bất cứ sơ hở nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...