Chân thực.
Quá mức chân thực!
Đúng là nếu như không phải đang bận làm công chuyện thì trong tình huống anh không phòng bị chút nào lại nhìn thấy Phong Lăng ăn mặc như này, chắc chắn anh sẽ không tự chủ được mà cứng ngay lên trước mặt cô.
Phong Lăng không để ý Lệ Nam Hành lái xe, thường ngày cô vẫn hay mặc bộ chiến phục màu đen như này, chỉ có điều cô hầu như đều mặc đồ của mình, không ngờ rằng bây giờ khoác lên mình bộ đồ của Lệ lão đại lại rộng quá khổ đến vậy.
Cô cảm thấy bộ đồ rộng đến nỗi che được cả qua mông, thậm chí tay áo cũng phải xắn lên mấy lớp mới có thể để lộ được cổ tay, trông giống như là một đứa trẻ lén mặc đồ của người lớn.
Cô vừa xắn tay áo, vừa nói: “Đợi một lát nữa, sau khi đến nơi, mong rằng lão đại nói nhiều hơn về nhiệm vụ tối ngày hôm nay.
Tại vì tôi đột nhiên chen ngang vào nên không rõ tình huống cụ thể ra sao, anh phải cẩn thận nói lại để cho tôi biết rốt cuộc mình cần phải làm những gì.”
Khi nói, Phong Lăng đã xắn xong tay áo rồi, nhưng cổ tay áo vẫn rất rộng, lúc nói chuyện, cô phải giơ tay lên lắc lắc cái cổ tay áo rộng thùng thình, cánh tay trắng nõn cứ thế đung đưa trước mắt người đàn ông.
Người đàn ông liếc mắt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn cô nữa, mặt lạnh như băng, tập trung lái xe.
...
Nhiệm vụ của Phong Lăng nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế, một khi mọi chuyện bị bại lộ thì sẽ bỏ mạng vô nghĩa trong quán bar.
Cô cần phải cải trang thành nữ nhân viên tiếp rượu trong quán bar, đi phục vụ những tay đầu sỏ của bọn khủng bố có hẹn uống rượu với nhau vào mỗi đêm trong phòng bao, nghe ngóng kế hoạch của bọn chúng, đồng thời chuẩn bị tốt cho việc phối hợp cả trong và ngoài để tùy cơ ứng biến mà ra tay giết sạch đám cầm đầu, hoặc bắt tất cả bọn chúng.
Lệ Nam Hành vì nghĩ cho sự an nguy của cô, không để cho cô phải một thân một mình đi tóm đám đầu sỏ, chỉ để Phong Lăng làm tốt việc bảo vệ bản thân và chuẩn bị cho việc phối hợp trong ngoài.
Nhưng Phong Lăng khá chắc chắc đối với loại nhiệm vụ này, nếu như có thể giành được cơ hội tốt nhất thì vẫn nên bắt sống đám phần tử khủng bố, như vậy mới có thể lấy thêm được nhiều lời khai, và đối với bên nào cũng đều có lợi.
Trước khi trà trộn vào quán bar, căn cứ đã đi trước một bước, sắp xếp một tay trong duy nhất quan sát tình hình tại đó.
Bởi vì nơi này có vẻ như là nơi kinh doanh bình thường, nhưng trên thực tế, một vài phòng bao không phải nữ phục vụ nào cũng có thể ra vào tùy tiện được, và chẳng phải ai cũng có thể đứng bên cạnh nghe bọn chúng nói chuyện, nếu như không có nội gián giúp sắp xếp ổn thỏa thì về cơ bản chẳng thể bước vào đây được.
Tay trong được căn cứ cài vào là một nhân viên phục vụ trắng trẻo khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn thì có vẻ rất đơn giản nhưng độ nhạy bén lại khiến Phong Lăng thấy hơi kinh ngạc, hơn nữa tốc độ phản ứng với các tình huống cũng rất nhanh.
Chỉ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, người ấy đã thành công đưa được Phong Lăng trà trộn vào quán bar, đồng thời tránh được tất cả ánh mắt của mọi người, không để bất kỳ ai nghi ngờ.
Bộ đồ Phong Lăng mặc trên người không cần phải thay, chỉ cần đánh son đậm lên là được.
Sau đó người nhân viên phục vụ thấy cô ăn mặc, trang điểm vẫn quá thuần khiết, nói rằng mặc dù cô trông giống một người phụ nữ nhưng tại nơi tạp nham này không một nữ nhân viên tiếp rượu nào lại đơn giản như cô.
Vậy nên chẳng biết người ấy lấy từ đâu ra một sợi dây chuyền vàng nhỏ cùng một vài chiếc vòng tay đủ kiểu đưa cho cô đeo lên.
Đợi sau khi Phong Lăng đeo xong, nhân viên phục vụ ra hiệu OK, rõ ràng là bây giờ cô đã cải trang tương đối thành công, không còn sơ hở nữa rồi.
Trước khi đi vào phòng bao, Phong Lăng đã nắm được mục tiêu hàng đầu của nhiệm vụ lần này là hai tên thủ lĩnh của nhóm phần tử khủng bố.
Một kẻ thì có cái tên vô cùng phổ biến lại rất dễ nhớ là David, là người da đen châu Phi; kẻ còn lại tên Proan, là người nước Nga, tuy David mới là ông chủ, nhưng Proan là kẻ vô cùng nhạy bén, hắn chẳng khác gì cố vấn quân sự lợi hại nhất ở bên cạnh ông chủ, là một đối tượng phải thận trọng và dè chừng.
Những thành viên khác trong nhóm khủng bố đến từ đủ mọi quốc gia trên thế giới, người ở bất cứ đâu cũng có cả, vậy nhưng chúng đều dùng tiếng Anh để trao đổi với nhau.
Chỉ có điều trong lúc trao đổi, bọn chúng có những ám hiệu mà người khác nghe xong không hiểu được, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân Phong Lăng tự mình giải mã ý nghĩa của ám hiệu, như vậy mới có thể phối hợp chiến thuật trong ứng ngoài hợp với người của căn cứ XI được.
Sau khi nắm bắt được tất cả tình hình, cũng vừa đúng đến thời gian hẹn mặt mỗi tối tại quán bar để bàn chuyện của bọn chúng.
Tám rưỡi tối.
Trong quán bar, vô số người cứ đi tới đi lui, Phong Lăng ngồi ở bên cạnh quầy rượu, trên tay nâng một ly rượu, bên trong là rượu trái cây có nồng độ vô cùng thấp mà nhân viên phục vụ đã căn cứ theo tửu lượng của cô mà pha ra, nếu nhìn từ xa thì nó chẳng khác gì một loại rượu whisky có mùi vị và màu sắc vô cùng nồng đậm.
Ánh đèn lòe loẹt chiếu bóng xung quanh phản chiếu lên cơ thể của những người có mặt trong quán bar, Phong Lăng ngồi trước quầy rượu với dáng vẻ vừa lẳng lơ vừa quyến rũ, thỉnh thoảng cười nói với người đứng ở bên trong.
Nhân viên phục vụ vẫn thường xuất hiện bên cạnh cô đúng lúc để nhắc cho cô biết có những ai vừa đến và người đã tới đủ hay chưa.
Tính khí của David vô cùng hung hăng và bạo lực, nhưng hắn lại cực kì mê phụ nữ, mỗi lần đến quán bar này để bàn chuyện, hắn đều đặc biệt cho gọi nữ phục vụ rượu được quán bar sắp xếp vào để tiếp rượu hắn, và lần này cũng không ngoại lệ.
Quản lý quán bar điều tra vô cùng kỹ về tình hình của những nữ nhân viên tiếp rượu ở đây, vậy nên hắn rất yên tâm.
Có điều nhân viên phục vụ nhân lúc người quản lý không để ý đã nhét Phong Lăng vào đám phụ nữ tiếp rượu kia.
Dù sao đám phụ nữ này thường ngày đều bị cách ly, không được phép lén lút qua lại, vậy nên không thân thiết cho lắm.
Khi Phong Lăng bước vào trong phòng bao, thứ đầu tiên đập vào mắt là khoảng mười mấy người đang ngồi ở bên trong phòng, người da đen, người da vàng, người da trắng đều có cả.
Gã mặc một bộ đồ đen đang ngậm điếu xì gà ngồi ở chính giữa chính là David, trùm của bọn khủng bố, vừa rồi khi ngồi trên xe của Lệ lão đại cô đã nhìn thấy ảnh chụp hắn.
Nhận thấy mấy người ngồi trong này đều có thân phận vô cùng quan trọng, ví dụ như David, Proan hay vài ba kẻ khác đều là những tên thủ lĩnh.
Vào nửa tháng trước, chính bọn chúng là những kẻ đã ném bom vào một chiếc máy bay nào đó tại New York, đồng thời tấn công vào đài truyền hình.
Chương trình đang được phát sóng trực tiếp, bọn chúng xông vào nổ súng giết chết MC trước mặt hàng chục triệu khán giả đang theo dõi, sau đấy ngồi ngay tại đó tuyên bố rằng bọn chúng sắp thâm nhập vào mọi ngóc ngách của nước Mĩ, mục tiêu cuối cùng chính là nơi ở của tổng thống...
Đám người này vô cùng phách lối.
Tuy nhiên không thể phủ nhận mọi nhóm khủng bố xuất hiện tại nước Mỹ, cho dù là quy mô to hay quy mô nhỏ thì gan đều lớn bằng trời, hơn nữa đều là dân cảm tử, chẳng hề để tâm đến chuyện sống còn.
Chính vì biết những kẻ ngồi đây là là những kẻ không dễ động vào, vậy nên những nữ nhân viên tiếp rượu bước vào đều vô cùng cẩn thận ngồi cạnh hoặc ngồi thẳng lên đùi của bọn chúng một cách thân thiết.
Phong Lăng là người cuối cùng bước vào, trong nháy mắt, cô nhìn thấy nơi này như biến thành chốn ăn chơi gợi tình, nhanh chóng đảo mắt nhìn bên trong một vòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...