Vốn dĩ Quý Noãn tưởng hôm nay Mặc Cảnh Thâm dẫn cô ra ngoài định làm gì, kết quả là anh đã đặt trước một xưởng làm bánh kem.
Hơn nữa, hôm nay các nhân viên trong tiệm đều được cho nghỉ, chỉ còn một đầu bếp món tráng miệng rất nổi tiếng ở Argentina ở lại giúp đỡ.
Lúc anh hứa với cô là sẽ đưa cô đi làm bánh kem thì cô vẫn còn chưa tỉnh táo, vì vậy sau này cô cũng quên béng chuyện này đi.
Ai ngờ anh vẫn còn nhớ, thậm chí còn sắp xếp xong xuôi từ trước rồi.
Dù Quý Noãn biết nấu cơm, nhưng cô thật sự không biết làm bánh.
Tuy nhiên, cô nhớ là Mặc Cảnh Thâm đã từng tự tay làm cho cô hơn hai mươi cái bánh kem trong đêm, hơn nữa cái nào cái nẫy đêu rất đẹp.
Mặc dù sau đó bánh kém đêu bị cô làm hỏng nhưng khi nêm thử cô vẫn thấy rẫt ngon.
Vậy mới nói, rốt cuộc là có việc gì người đàn ông này không biết làm, hoặc có chuyện gì có thể làm khó được anh không nhỉ?
Quý Noãn đứng trong phòng làm bánh, mặc quàn áo và tạp dề mà đầu bếp món tráng miệng đã chuẩn bị cho cô, là màu hồng, còn có mũ.
Sau khi mặc vào, cô đi ngang qua cửa sổ thì nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong kính, trông như một nhân viên phục vụ tiệm bánh ngọt xinh đẹp.
Mặc Cảnh Thâm trái ngược với cô, không thay đồ mà vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu sáng.
Ban nãy, khi đi ngang qua con đường này, có rất nhiều cô gái trẻ không kìm được mà len lén liếc mắt nhìn anh.
Hôm nay anh mặc đồ trắng, vừa sạch sẽ lại đẹp trai thanh thuần, trông chẳng giống một người đàn ông sắp ba mươi tuổi chút nào.
Anh hấp dẫn nhiều ong bướm như thế nên Quý Noãn phải liên tục đứng trước mặt anh để cản tầm mắt của mấy cô gái kia.
Lúc này đây, anh đang đứng trong phòng làm bánh làm cốt bánh kem cho cô.
Nhìn anh xắn tay áo sơ mi để lộ cánh tay rắn chắc, cô lại liếc ra ngoài, thấy có vài cô gái trẻ đang lặng lẽ ghé vào tủ kính trong suốt nhìn vào trong…
Cô hơi ghen.
Có một anh chồng đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý thế này vốn đã không giấu được rồi, đã vậy hôm nay anh còn ăn mặc như bạch mã hoàng tử nữa chứ.
Chậc chậc chậc, là bạch mã hoàng tử già sắp ba mươi tuổi mới đúng.
Trái ngược với Mặc Cảnh Thâm làm người khác chú ý, bây giờ Quý Noãn ăn mặc thế này, những cô gái kia nhìn vào đều tưởng anh là ông chủ hay khách hàng cao quý gì đó của cửa tiệm, còn cô chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ cùng ở trong tiệm bánh ngọt với anh.
Cách ăn mặc của cô lại càng chứng minh suy nghĩ của họ là đúng.
Thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn cô, người nào người nấy cũng nhìn vào người đàn ông vừa đẹp trai lại còn biết làm bánh ở bên trong như hổ như sói.
Chẳng qua người ta cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn mà thôi, lúc cô đi học cũng hay nhìn trộm mấy đàn anh đẹp trai với Hạ Điềm.
Nhìn kiểu này không phạm pháp, nhưng bây giờ sự ghen tuông trong lòng Quý Noãn đã dâng lên, cô dứt khoát bê tô kem vừa mới đánh xong quay người đi vào phía sau phòng làm bánh cũng được ngăn cách bằng tấm thủy tinh trong suốt.
Mặc Cảnh Thâm đang chuyên tâm làm cốt bánh kem cho Quý Noãn, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Sau lưng anh hình như có thêm một người theo đuôi, ngoại trừ khi còn lơ mơ vào mấy ngày trước thừa dịp anh xuống bếp liền ôm anh từ phía sau, thì bình thường Quý Noãn sẽ không như hạt vừng trên bánh đường, lẽo đẽo đi theo anh như lúc này.
Anh xoay người đến chỗ lò nướng, cô cũng đi theo.
Anh đi đâu là cô liền theo đó.
Mắt cô lúc nào cũng sáng lấp ánh, mỗi lần anh quay đầu lại là cô liền mở to hết sức có thể để thu hút sự chú ý của anh, như chỉ muốn đưa tất cả vì sao trên trời vào mắt mình để thu hút ánh nhìn của anh, để tránh cho anh chú ý tới đám người đang dòm ngó bên ngoài.
Mặc Cảnh Thâm tiện tay nhận lấy kem đã được pha màu và socola các loại do đầu bếp món tráng miệng đưa tới.
Quý Noãn đứng bên cạnh không nhìn bánh kem, cũng không học làm bánh, mà cứ nhìn anh không chớp mắt.
Mặc Cảnh Thâm trở lại bàn làm bánh.
Quý Noãn đứng mệt, ỷ mình vẫn còn là bệnh nhân đang trong giai đoạn hồi phục, bèn lấy ghế ngồi trước mặt anh, đồng thời cầm lấy cốt bánh kem thừa bị cắt bỏ ăn vài miếng.
Bánh rất ngọt, phần bị cắt bỏ này đã ngon thế rồi, huống chi là thành phẩm chưa được hoàn thành trước mặt anh.
Có lẽ những cô gái đứng bên ngoài đã nhận ra giữa Quý Noãn và người đàn ông đẹp trai bên trong có chút quan hệ.
Ngay cả khi cô vướng víu như vậy mà anh cũng không hề bực mình, thậm chí còn có lòng bảo đầu bếp món tráng miệng chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô, tránh cho cô đói bụng hoặc buồn chán.
Dù trông cô ăn mặc như nhân viên phục vụ, nhưng lúc này họ lại thấy không giống.
Mãi đến khi trông thấy người đàn ông kia vô tình trét kem trên tay mình lên mũi Quý Noãn thì những cô gái bên ngoài cuối cùng đã hiểu ra, người nào người nấy đều hậm hực đau lòng rời đi.
Quý Noãn giơ tay lên chùi kem dính trên mũi, sau đó chống cằm ngồi đó tiếp tục nhìn anh.
Thật ra cô không biết Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc thuộc kiểu đàn ông thế nào.
Thậm chí có thể nói, ngay cả Mặc Cảnh Thâm là kiểu chồng thế nào, cô cũng không rõ.
Cô đã từng nhìn thấy anh mặc âu phục nói chuyện xã giao với các nhân vật tinh anh trong và ngoài nước.
Thỉnh thoảng anh sẽ lạnh lùng xa cách và nghiêm nghị khiến người ta không thể nào dự đoán được bước tiếp theo anh sẽ đưa ra quyết sách gì.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ trò chuyện vui vẻ và khen ngợi người khác, chẳng qua dưới vẻ mặt tuấn tú ẩn chứa sự chừng mực không xa không gần, chưa từng thổ lộ tâm tình với người khác, là một người cấp trên điềm tĩnh và chính trực.
Cô cũng từng thấy anh mặc quần áo thoải mái hoặc quần áo ở nhà.
Dáng người anh cao ráo, phong thái ôn hòa, luôn nhẹ nhàng thoải mái, mái tóc đen mềm mại rũ trên chân mày.
Khi nhìn cô, ánh mắt anh trước giờ không che giấu vẻ ấm áp, lần nào cũng khiến cô không cách nào chống cự.
Thậm chí cô còn nhìn thấy dáng vẻ người đầy máu và quyết đoán của anh ở Campuchia, từng thấy anh âm thầm chịu đựng không ăn không uống trong nhiều ngày, lặng lẽ phối hợp chiến đấu với người của căn cứ XI.
Cô từng thấy sức uy hiếp khi anh cầm súng, từng thấy anh gần như mất lý trí bắn chết một tên Campuchia vì cô suýt bị cưỡng hiếp.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều mặt của anh…
Hình như Mặc Cảnh Thâm chỉ bị thân phận cháu đích tôn nhà họ Mặc cản trở, hoặc có lẽ là vì trách nhiệm với dòng họ, anh luôn có thể kiểm soát cảm xúc và thân phận của mình cực kỳ tốt.
Trong ký ức của cô, số lần anh mất lý trí hình như rất ít, và những lần đó hình như đều liên quan đến cô.
Quý Noãn không ăn đồ ăn được đầu bếp món tráng miệng đưa cho, mà cứ ăn những miếng cốt bánh kem dư thừa bị Mặc Cảnh Thâm cắt bỏ.
Dù sao bánh này cũng do anh làm, dù là đồ thừa bị cắt bỏ thì cô cũng không nỡ vứt đi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ tự đắc ngồi đằng kia ăn bánh kem của cô mà thở dài mỉm cười.
Nói gì mà ngày sinh nhật muốn học làm bánh kem với anh?
Anh làm cho cô ăn còn nghe được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...