VỪA KÉO QUẦN LÊN QUAY NGƯỜI RỜI ĐI LÀ ĐÃ LẬP TỨC KHÔNG ĐỂ Ý TỚI NGƯỜI KHÁC…
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Quý Noãn lái xe rời đi, nhưng cô không về công ty.
Lúc đi ngang qua bờ biển trên đường Tân Hải, cô dừng xe ở ven đường không người, xuống xe.
Nhìn ra mặt biển mênh mông vô bờ, cô cởi giày, để chân trần đi lang thang trên bờ cát nhuyễn mịn, nhìn dấu chân mình để lại dọc đường, cứ đi tới đi lui như thế thật lâu.
Lúc quay đầu lại, cô phát hiện dấu chân của mình đã bị sóng biển dâng lên cuốn đi, không để lại dấu vết.
Cô cứ lang thang trên bãi cát một mình thật lâu, cho đến khi trời chập tối thì mới ngồi xuống, lấy di động ra nhìn.
Ấy thế mà Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa hồi âm.
Cô đã tìm được đáp án về thân thế của mình, tất cả đều là yêu hận tình thù của thế hệ trước mà cô không đoán ra được.
Cho dù là oán hay là hận, cô đều không có tư cách oán hận thay cho mẹ cô, việc duy nhất cô có thể làm chính là lựa chọn giữa chấp nhận và không chấp nhận.
Sở dĩ hôm nay cô đến gặp ông Tiêu là vì cô không hận.
Có chăng cũng chỉ là bây giờ cô không chấp nhận được nhà họ Tiêu mà thôi.
Nhưng trong lòng cô luôn có một cảm giác khó tả không giải tỏa được, cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Sau khi lái xe đến đây, cô chỉ muốn ngồi yên tĩnh một mình trong chốc lát.
Nhưng cô chợt phát hiện chiếc xe thường xuyên lặng lẽ đi theo cô đang đỗ không gần không xa trên con đường nằm gần đường Tân Hải.
Mặc dù hành động lặng thầm, nơi đỗ xe cũng rất bí mật, nhưng Quý Noãn đã sớm phát hiện ra.
Cô đi đâu là chiếc xe kia liền đi theo đó, cô dừng thì chiếc xe kia cũng dừng, luôn giữ khoảng cách không gần không xa.
Sau khi quan sát vài ngày, Quý Noãn xác định người ngồi trong chiếc xe đó không hề có ý muốn làm gì mình.
Có lẽ đây chính là vệ sĩ mà Mặc Cảnh Thâm đã từng nói lúc trước, không làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô, nhưng nhất định sẽ đến vào lúc cô cần, giống như Mặc Cảnh Thâm vậy.
Bây giờ anh chính là như thế, không can thiệp vào những việc liên quan đến cô, không bẻ gãy đôi cánh khó khăn lắm mới mọc ra được của cô, không làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô.
Nhưng khi cô cần, kiểu gì anh cũng sẽ chạy tới.
Chỉ là sau khi về Mỹ, đã mấy ngày liền anh không tìm cô rồi, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không hồi âm.
Hiện Quý Noãn đang ngồi trên bờ cát thẫn thờ nhìn chăm chăm vào điện thoại, không biết là vì mấy lời ông Tiêu nói hôm nay, hay là vì người kia vẫn chưa trả lời.
Không phải anh đã nói sau khi về Mỹ sẽ còn về Hải Thành sao?
Không phải anh đã hỏi cô có muốn về Ngự Viên với anh không hay sao?
Kết quả thì sao, sau khi về Mỹ, ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Trước khi đi, người đàn ông này còn đến công ty cô, làm này làm nọ trong văn phòng cô.
Trước khi lên giường còn dỗ dành cô ăn, dỗ cô về Ngự Viên, về Hải Thành.
Song, vừa kéo quần lên xoay người đi đã lập tức không để ý tới người khác.
Quý Noãn kìm nén cơn kích động lại muốn chặn nick anh, tự nói với mình, dù có chặn thì cũng không cách nào nguôi giận.
Hơn nữa, hành vi ấu trĩ này làm một lần là đủ rồi, không cần thiết phải làm lần nữa.
Nhưng cô vẫn ấn ngón tay mấy lần lên màn hình điện thoại, cuối cùng dứt khoát bấm tắt màn hình, đứng dậy, đi chân trần, xách đôi giày để ở bên bãi cát đi về đường cái trên đường Tân Hải.
Đoạn đường này vẫn rất ít xe như trước đây, cô đã ngồi đây gần hai tiếng đồng hồ rồi, trong lúc đó chỉ nghe thấy ba bốn chiếc xe chạy ngang qua.
Phủi sạch cát dưới chân, sau khi mang giày vào, Quý Noãn không về lại xe, mà đảo mắt nhìn về phía chiếc ô tô màu đen đang đỗ không gần không xa ở đằng kia, rồi đi giày bước về phía đó.
Người trong xe thấy cô nhìn về hướng này, mục tiêu lại rõ ràng thì quyết định không tránh né.
Cửa sổ xe bị cô gõ hai lần mới từ từ hạ xuống, quả nhiên bên trong lộ ra khuôn mặt của hai người đàn ông xa lạ.
“Cô Quý, cô có dặn dò gì không?” Người trong xe cung kính và khách sáo hỏi.
Quý Noãn mím môi: “Ai phái các anh đi theo tôi?”
“Mặc tổng ạ.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
“Anh ấy phái các anh bảo vệ tôi ở trong nước à?”
“Vâng, từ khi cô Quý từ Luân Đôn về Hải Thành, chúng tôi vẫn luôn bảo vệ cô.
Tổng Giám đốc Mặc dặn là không được xuất hiện, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cô, vì thế, bình thường chúng tôi đều đi theo rất cẩn thận.”
Quý Noãn khoanh tay nhìn bọn họ, không nói gì.
Hai người kia lại nói tiếp: “Chỉ là có nhiều nơi, nếu không được cô Quý cho phép, chúng tôi cũng không tiện đi vào, ví dụ như bữa tiệc tối từ thiện tổ chức trong thành phố lần trước.
Vì nó được các nhà lãnh đạo trong thành phố tổ chức, quá nhiều bảo vệ và cảnh vệ trong hội trường, chúng tôi không có thư mời, cũng không đi cùng cô, vì vậy không được phép bước vào.”
Quý Noãn trầm ngâm một lát: “Anh ấy còn dặn dò gì nữa không?”
“Mặc tổng chỉ bảo chúng tôi đi theo cô từ xa, đảm bảo an toàn cho cô, còn lại không nói nhiều về mấy chuyện khác.” “Trước khi về Mỹ anh ấy cũng không dặn dò các anh chuyện gì khác sao?”
“Không.” Hai vệ sĩ nhìn nhau một lúc, sau đó mới trả lời.
Quý Noãn nhạy cảm phát giác được lúc bọn họ trả lời câu hỏi này đã do dự lâu hơn trước đó hai giây.
Quý Noãn nhìn hai người bọn họ một lúc, không hỏi nhiều nữa, quay người bỏ đi.
Sau khi về lại xe mình, cô ném túi xách và điện thoại qua ghế phụ, sau đó nhìn ra đèn đường sáng lên lúc bảy giờ tối bên ven đường, lái xe về nhà.
***
Tục ngữ nói, càng không muốn nghĩ đến cái gì thì cái đó càng tới nhanh.
Ngày thứ năm sau khi Mặc Cảnh Thâm về Mỹ, một khách quen cũ đã hợp tác với công ty của Quý Noãn hơn hai năm muốn đến Los Angeles bàn bạc chuyện hợp tác dự án với bên thứ ba.
Dự án hợp tác với bên thứ ba này cần người của Tập đoàn MN đi cùng.
Tính cách của vị khách này rất kén chọn, ngày thường, người này thậm chí còn không chịu gặp cả Phó Tổng Giám đốc và những bộ phận quan hệ công chúng khác trong công ty.
Mọi hợp đồng và dự án đều chỉ bàn bạc với một mình Quý Noãn, không thông qua người khác.
Thế nên, lần này đi Los Angeles, người này cũng mời Quý Noãn đi cùng.
Một đêm trước ngày xuất phát, lúc về Nguyệt Hồ Loan chuẩn bị hành lý, Quý Noãn lại cầm điện thoại lên nhìn ảnh đại diện của Mặc Cảnh Thâm.
Cô nhìn rất lâu, cuối cùng cũng để điện thoại di động xuống, bắt đầu tập trung sắp xếp vali của mình, chuẩn bị lên đường đến Los Angeles.
***
Trước khi đi, Quý Noãn lấy viên kim cương xanh được cất sâu trong hộc tủ ra, không hề xem nó như đồ bỏ ném lung tung trong nhà như Mặc Cảnh Thâm nói.
Mà thay vào đó, cô đã liên lạc với một trung tâm chế tác đồ trang sức rất uy tín và nổi tiếng trong thành phố, mang viên kim cương xanh tới bảo bọn họ làm riêng cho cô một sợi dây chuyền kim cương xanh đơn giản mà độc đáo.
Thời gian chế tác cần khoảng hai tuần, chờ sau khi cô từ Mỹ trở về, không lâu sau là có thể đến lấy.
Trên đường đến trung tâm chế tác trang sức, Quý Noãn cứ vuốt ve chiếc hộp nhung trong tay, nhớ lại rất nhiều chuyện của ba năm trước, ba năm sau, kiếp trước và bây giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...