“Không phải đâu, chuyện còn chưa đến mức đó." Quý Noãn an ủi.
“Không sai, cậu bị sa thải rồi.” Giọng nói hờ hững không che giấu sự lạnh lùng vang lên ở trước cửa.
Quý Noãn bất ngờ quay sang lườm kẻ âm hồn bất tán kia.
Anh đút một tay vào túi quân, không cho Nghiêm Cách một tia hi vọng nào.
Vẻ mặt anh thờ ơ, đường nét gương mặt cũng trầm tĩnh phi phàm như giọng nói của anh.
“Cái gì mà bị sa thải rôi?” Vị cảnh sát đi bên cạnh Nghiêm Cách tò mò hỏi.
Sắc mặt Nghiêm Cách lập tức tối đen, cậu ta đang muốn bùng nổ thì Quý Noãn vội vàng níu lấy cô tay, dùng mắt ra hiệu cho cậu ta cứ về trước đi.
Đương nhiên Nghiêm Cách không phục.
Cậu ta xuất thân từ trường cảnh sát, lại đang lăn lộn trong đội đặc công, dù biết rõ bị Mặc Cảnh Thâm đè đầu cưỡi cổ, nhưng cái tính cách mạnh mẽ không chịu thua kia vẫn biểu lộ rất rõ ràng.
Quý Noãn vừa phải trừng mắt cảnh cáo vừa khẽ chạm vào cánh tay Nghiêm Cách.
Lúc này cậu ta mới cố nén giận, bình tính nhìn Quý Noãn một lát.
Quý Noãn tiếp tục ra hiệu bằng mắt với cậu ta, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nghiêm Cách đành nhẫn nhịn, cứng rắn quay người vào thang máy cùng với vị cảnh sát đi cùng.
Cho đến khi thang máy đưa hai người đi rồi thì Quý Noãn mới quay người, ngước mắt lên đón ánh mắt anh.
“Cậu nhóc này mới ở bên cạnh làm vệ sĩ cho em có một tháng mà tình cảm đã sâu sắc đến mức phải đầu mày cuối mắt với em cả nửa ngày rồi mới bằng lòng đi về à?” Anh nhìn cô, giọng nói lạnh lùng không chút hài lòng.
Bình giấm có bị đổ thì cũng không dậy mùi như thế này.
Quý Noãn lấy lại bình tĩnh rồi nhoẻn miệng, cong đôi môi đỏ mọng cười.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, có chút đắc ý nói: “Đó có lẽ là vì tôi có sức hút.
Trước kia Phong Lăng ở gần tôi, chẳng phải nhiều người vẫn nói tính tình cô ấy lạnh lùng, khó gần, cũng chưa bao giờ có bạn bè sao? Vậy mà không bao lâu sau, không phải quan hệ của chúng tôi rất thân thiết à?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng cặp mày tao nhã.
Lời cô nói đúng là thật.
Tính tình Quý Noãn không quá hướng ngoại, cũng không hướng nội.
Cô không hề cố tình, nhưng bản thân lại có sức hấp dẫn đặc biệt làm cho người ta tự nhiên quý mến và muốn gần gũi.
Quý Noãn mang lại cảm giác vui vẻ cho người khác.
Đây là nhận xét mà Phong Lăng từng nói về cô.
***
Buổi chiều, bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên đầu cho Quý Noãn, khẳng định sau mấy ngày chăm sóc kỹ lưỡng thì mấy vết rách nhỏ ở da đầu đã gần như đã khép miệng lại.
Tối nay dù cô có gội đầu bị dính nước thì cũng không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần nhẹ tay một chút là được.
Vừa nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Quý Noãn lập tức cảm thấy đầu không còn ngứa cũng không còn khó chịu nữa.
Mấy hôm nay, lúc đi tắm cô đều phải trùm khăn chống nước lên đầu, chỉ có thể gội một ít nửa đầu dưới, còn trên đỉnh đầu có vết thương thì đã mấy ngày không động đến nước.
Cô có thói quen sạch sẽ, nên cảm thấy cực kỳ ngứa.
Đến khi bác sĩ rời đi, Quý Noãn không chịu chờ đến tối mà chạy vào phòng ngủ rồi nhảy bổ vào phòng tắm.
Cuối cùng, sau khi gội được nguyên cái đầu thật sạch sẽ, cô sảng khoái bước ra ngoài, cầm túi quần áo lót mà Mặc Cảnh Thâm mua về.
Ngay khi hé túi ra nhìn thì sắc mặt cô tối sầm lại.
Tối qua cô còn đang suy nghĩ, không biết đàn ông có vị thế như Mặc Cảnh Thâm thì làm sao mà đi mua áo lót cho cô được.
Thế mà cô hoàn toàn không ngờ…
“Sao vậy?” Cửa phòng ngủ chợt mở ra, Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noãn đang xị mặt thì lên tiếng hỏi.
Quý Noãn cầm bộ đồ lót lên, liếc mắt lườm Mặc Cảnh Thâm: “Anh là loại người gì thế hả? Đã bao giờ tôi mặc cái loại đồ lót màu sắc kiểu dáng như thế này hả?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn hai món đồ trong tay cô, màu đỏ chói mắt đã đành, lại còn là loại đồ lót thiếu vải sexy kiểu cách đắt tiền, hơn nữa lại còn cực kỳ khiêu gợi.
Bộ đồ này tuyệt đối không thể mặc bình thường hàng ngày được, vì mặc vào thì cũng chẳng khác gì là không mặc.
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Bộ đồ lót này không hề rẻ.
Suy cho cùng thì Mặc Cảnh Thâm cũng là thuận đường đến con phố thương mại gần công ty để mua, cửa hàng có thể mở ở con phố thương mại này, không sang thì cũng hiếm.
Bình thường Mặc Cảnh Thâm cũng ít khi tự đi mua đồ cho mình, ba năm vừa rồi so với trước kia thì lại càng ít hơn.
Anh biết thói quen sau khi tắm của Quý Noãn, cũng biết chị Trần chỉ mua giúp cô có một bộ đồ lót.
Để tránh cô lấy cớ này mà muốn đi, sau khi tan làm thì anh lái xe lòng vòng chọn đại rồi dừng xe trước cửa một cửa hàng nội y lớn.
Anh chưa bao giờ tìm hiểu về đồ lót của phụ nữ, chỉ báo kích cỡ của Quý Noãn rồi để nhân viên bán hàng tự chọn hai món đúng cỡ, gói thật kỹ đưa cho anh.
Không ngờ cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi kia nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt, đầy khí chất đến mua quần áo lót cho phụ nữ thì đã nhận định hoàn toàn sai lầm, tưởng rằng anh muốn đổi gió nên cố tình chọn hai món có kiểu dáng như thế này…
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn hai tấm vải trong tay cô: “Anh chỉ báo kích cỡ cho nhân viên bán hàng, không ngờ mấy cô ấy lại chọn loại này.”
Nói đến kích cỡ thì đúng là không có ai biết rõ kích cỡ của cô hơn Mặc Cảnh Thâm.
Mặt Quý Noãn nóng ran lên.
Cô thấy nét mặt anh vẫn thản nhiên không hề chột dạ, xem ra đúng là không phải anh cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà phàn nàn: “Bây giờ đầu óc nhân viên bán hàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ họ tưởng anh bao nuôi mấy cô minh tinh hạng ba nên cố tình giúp anh đổi gió hả?”
Mặc Cảnh Thâm cười.
Đến bây giờ anh cũng không ngờ cô nhân viên bán hàng lại có thể suy diễn lung tung như vậy.
Nhưng lúc này, tuy rằng màu sắc bộ đồ lót khá sặc sỡ, nhưng dáng người và ngoại hình của Quý Noãn hoàn toàn có thể chinh phục được nó.
Mặc Cảnh Thâm không khỏi hình dung trong đầu hình ảnh Quý Noãn mặc bộ đồ lót kia lên người, máu dường như lại đổ dồn hết xuống nửa người dưới của anh.
“Để anh nói chị Trần mua cho em hai bộ nữa.”
“Vậy bây giờ tôi mặc cái gì?”
Anh yên lặng vài giây: “Hay là chịu thiệt một chút? Em mặc bộ này tạm đi.”
Quý Noãn: “Tôi điên mới đi mặc cái đồ quỷ thế này lượn lờ trước mặt anh.”
Đáy mắt Mặc Cảnh Thâm có ý cười, anh mím môi: “Nếu em không ngại việc mặc quần áo lượn lờ trước mặt anh thì anh cũng không ngại đâu.”
Chị Trần vừa dọn dẹp ở phòng sách đi ra, nghe thấy câu nói này thì lập tức trợn mắt há mồm.
Chị vội vàng lủi vào phòng sách tiếp tục dọn dẹp, cố gắng biến mình thành người vô hình.
Quý Noãn buồn bực nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, tự tôi đi mua.”
Anh liếc cô: “Em đi bằng cách nào?”
Quý Noãn nhăn nhó: “Bác sĩ nói vết thương trên đầu tôi đã khép miệng rồi, có thể động vào nước và đi ra ngoài mà không sao cả.
Tôi cũng không có thói quen nhờ vả người khác mua những đồ như thế này, để tôi tự đi!”
Nói đến đây cô lại ngừng lại một chút, nhớ ra vừa rồi mình mới tắm rửa xong, bộ đồ kia cũng đã giặt rồi, nếu bây giờ có dùng máy sấy hong khô thì ít nhất cũng phải mất nửa giờ.
Suy cho cùng cô cũng không thể không mặc gì mà đi ra ngoài.
Từ biểu cảm trên mặt, anh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, tế nhị không cười lộ liễu, rõ ràng đang kiên nhẫn chờ cô mặc bộ đồ này vào rồi đi mua.
Quý Noãn cũng nắm hai mảnh vải ít đến đáng thương mà do dự….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...