Tiêu Lộ Dã cười một tiếng, không tiếp tục về chủ đề này nữa, mà nói: “Hôm nay ba tôi đã nổi trận lôi đình vì chuyện cô ngã bị thương trong tiệc mừng thọ.
Đã nhiều năm rồi tôi không thấy ông ấy bộc lộ cảm xúc như thế.
Sao hả, Mặc Cảnh Thâm đưa cô đến bệnh viện băng bó chưa?”
“Ừ, đã bôi thuốc khử trùng rồi, không có chuyện lớn gì.” Giọng Quý Noãn hờ hững lạnh lùng: “Làm phiền Tiêu tổng và Chủ tịch Tiêu hao tâm tổn trí rồi.”
“Nói đến hao tâm tổn trí, nếu cô Quý rảnh rỗi, thì có thể tới thăm nhà họ Tiêu.”
“… Tiêu tổng, thật ra tôi không phải người có tính truy hỏi ngọn nguồn, nhưng tôi không quá thân thiết với anh và ông Tiêu, hai người đột nhiên quan tâm tôi như thế khiến tôi rất sợ hãi.
Hôm nay các người mời tất cả doanh nhân khắp Hải Thành, tôi cũng được mời, chuyện này coi như còn nghe được.
Nhưng chuyện mời tôi đi gặp ông Tiêu đã không mấy thỏa đáng rồi.
Bây giờ các người lại còn mời tôi đến nhà các người ăn cơm, chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi làm mẹ kế của anh?”
Tiêu Lộ Dã cười khẩy: “Trí tưởng tượng của cô thật phong phú.”
“Nếu không thì tôi có thể nghĩ thế nào? Đơn thuần chỉ vì ba anh thấy tôi hợp mắt, muốn nhận tôi làm con gái nuôi hay gì? Chắc là không thể nào đâu, dù sao trước đây còn chưa gặp mặt, sao có thể thân thiết ngay được.
Tập đoàn Lăng Tiêu của các anh là một tập đoàn lớn, những người muốn làm thân với gia đình các anh không phải số ít.
Trước đó chưa từng gặp, giờ lại bỗng có hứng thú với tôi như vậy, anh thấy tôi nên nghĩ thế nào đây?”
Tiêu Lộ Dã không nhiều lời, chỉ nói: “Được rồi, cô Quý nghỉ ngơi sớm đi.”
Quý Noãn thuận miệng đáp lời, không chờ đối phương ngắt máy đã trực tiếp ngắt trước, ném điện thoại di động lên giường, sau đó cụp mắt nhìn màn hình điện thoại đã tối đi, nhớ lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay.
Ánh mắt của ông Tiêu nhìn cô khi ấy…
Quý Noãn trầm ngâm một lát, chẳng hiểu sao lại bỗng dưng rất muốn gọi điện cho Quý Hoằng Văn.
Nhưng nhìn đồng hồ, cô lại thôi.
Đã muộn thế này, đoán chừng ba cô đã nghỉ ngơi rồi.
***
Bên phía chính quyền đã bắt đầu yêu cầu xây dựng lại sân vận động.
Tất cả kế hoạch và các nhân viên mới, bao gồm nguồn lực tài chính và vật chất đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đến ngày quyết định khởi công.
Gần đây Quý Noãn đã không còn đến bên chính quyền nữa.
Trên thực tế, chỉ cần người ở trên không yêu cầu cô phải đích thân đến thì cơ bản cô sẽ không xuất hiện.
Mặc dù chính quyền đã gửi xuống một hạng mục rất quan trọng, nhưng nếu có thể bảo người khác đi thì cô sẽ bảo người khác.
Tiểu Bát dẫn theo một nhóm người đến khảo sát công trường thi công ở sân vận động cũ.
Đi mấy tiếng đồng hồ, đến chiều mới mồ hôi nhễ nhại trở về, đưa máy ảnh đầy ảnh chụp kỹ thuật số cho cô.
Quý Noãn lấy thẻ nhớ máy ảnh cắm vào máy tính, kiểm tra những tấm ảnh mà bọn họ đã chụp.
Tiểu Bát về phòng làm việc của mình tắm rửa và nghỉ ngơi, nửa tiếng sau, cô lại đi sang nói: “Đúng rồi chị Đại, hôm nay em gặp được một lãnh đạo thành phố ở công trường thi công, bọn họ nói bây giờ dự án đã được tỉnh và thành phố ra quyết định, sau này chuyện sân vận động tạm thời không cần lên thành phố họp nữa, mà có thể bàn bạc trực tiếp với người phụ trách của Bộ Xây dựng và các đối tác khác.
Sau đó lãnh đạo của Bộ Xây dựng nói là bộ của bọn họ ở quá xa sân vận động, nên dự định sau này sẽ chuyển tất cả những vấn đề liên quan đến dự án sân vận động đến Tập đoàn Shine.
Nói cách khác, nếu chị muốn tiếp tục theo dõi tiến độ cuộc họp của dự án thì sau này sẽ phải đi theo người của Bộ Xây dựng đến cao ốc văn phòng của Tập đoàn Shine.”
Quý Noãn nhìn chằm chằm những tấm ảnh trên màn hình, ánh mắt không hề dừng lại, vẻ mặt vẫn như thường, nói: “Biết rồi.”
Thấy Quý Noãn không hề bất mãn, Tiểu Bát nhìn chăm chăm vào mặt cô trong chốc lát, không thấy bất kỳ biểu hiện bất thường nào.
Cô nghĩ lại cũng thấy đúng, đây là lời chỉ thị bên phía chính quyền và Bộ Xây dựng, hơn nữa chuyện cũng đã định rồi, dù Quý Noãn có bất mãn hay để ý gì, thì cũng chỉ có thể nổi giận trong công ty mình, kết quả công việc vẫn không thay đổi.
“Vậy chị Đại này, Bộ Xây dựng lại nói muốn mở cuộc họp vào thứ Sáu tuần này, chúng ta vẫn đến Shine theo thời gian đã định chứ?”
"Ừ.” Quý Noãn vẫn nhìn vào màn hình máy tính.
Tiểu Bát không dám quấy rầy cô nữa, nhẹ nhàng rời đi.
Đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Quý Noãn mới vừa nhìn ảnh chụp công trình thi công trong màn hình, vừa giơ tay đặt lên một bên Thái dương, vừa day vừa thở dài.
Trụ sở chính của Tập đoàn Shine lúc trước chính là Tập đoàn Mặc thị, vẫn ở vị trí cũ, chỉ là sau này được sửa chữa nâng cấp lên.
Trước kia tòa cao ốc đã rất cao, bây giờ lại càng cao hơn, hơn nữa còn là tòa cao ốc hiện đại kết hợp với rất nhiều thiết kế công nghệ cao.
Người của Bộ Xây dựng muốn mượn cơ hội để đến Tập đoàn Shine tham quan thì đó là lý do của họ, sao phải qua bên đó họp về dự án này, làm cho tất cả mọi người đều phải đi theo bọn họ đến tham quan cao ốc Shine chứ?
Cô đã sớm nghe nói người phụ trách lần này được Bộ Xây dựng phái đi là người có tư duy kì lạ hơn người, quả nhiên muốn đến là đến.
Mà chuyện này cứ để ở Bộ Xây dựng là được, để ở Tập đoàn Shine làm cái quái gì chứ?
Cố gắng biến một dự án sân vận động thành một cơ hội tốt để các đối tác và công ty thay phiên nhau ôm đùi Tập đoàn Shine à, quả thật cô phải cảm ơn người phụ trách của Bộ Xây dựng đã tốn nhiều tâm tư suy tính.
***
Thứ Sáu.
Trong tòa cao ốc văn phòng Tập đoàn Shine ở Hải Thành.
Sau khi xuống xe, Quý Noãn nhìn tòa cao ốc to lớn cao vút trong mây ở trước mặt.
Đã lâu rồi cô không đến đây.
Sau khi về nước cô cũng rất ít khi đi ngang qua con đường và khu vực gần quảng trường này, cho nên vẫn luôn không thể trông thấy rốt cuộc bây giờ Tập đoàn Shine khác với Tập đoàn Mặc thị ba năm trước như thế nào.
Lúc này nhìn lại, mặc dù vẫn ở vị trí cũ, nhưng tòa cao ốc thật sự cũng không khác nhiều lắm.
Tiểu Bát xuống xe theo Quý Noãn.
Đúng lúc này, người phụ trách của Bộ Xây dựng, Phó Cục trưởng Trần cũng đến.
Vừa trông thấy Quý Noãn, ông ta liền tiến đến mỉm cười bắt tay: “Quý tổng quả nhiên đúng giờ nhỉ.
Nghe nói bên Tập đoàn MN có mấy con đường đang được tu sửa, khiến bên khu Thành Tây bị tắc đường rất nghiêm trọng, thế mà cô cũng có thể đến sớm như vậy.”
Quý Noãn gật đầu nhẹ chào ông ta, giơ tay ra bắt tay tượng trưng, sau đó lặng lẽ thu tay về, “May mà vừa rồi tắc đường không nghiêm trọng lắm.
Lần đầu tiên tới Tập đoàn Shine họp, tôi nào dám đến muộn.”
“Ồ? Quý tổng cũng mới đến Shine lần đầu sao?” Phó Cục trưởng Trần cười ha hả.
Quý Noãn không nhìn ông ta nữa, cũng không nhiều lời, chỉ nhìn vào trong: “Chúng ta vào trong thôi.”
“Được rồi được rồi.” Phó Cục trưởng Trần vừa nói vừa bảo người của những bộ khác cùng đi theo.
Đoàn người đi vào cao ốc văn phòng của Shine.
Vừa bước vào, mọi người đã cảm nhận được nhiệt độ vô cùng mát mẻ, khác hẳn với nhiệt độ ba mươi mấy độ bên ngoài.
Thẩm Mục và các bộ phận liên quan trong công ty đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp ra đón..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...