Cánh cửa căn nhà gỗ vừa đóng lại thì tâm trạng Quý Noãn vừa như chìm xuống đáy lại chợt lóe lên tia hi vọng.
Mặc Cảnh Thâm còn sống! Chỉ một giây trước thôi anh vẫn còn sống sờ sờ ngay trước mắt cô.
Tuy thái độ Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng khác thường, nhưng Quý Noãn ít nhiều gì cũng hiểu được sự nhạy bén và quả quyết của anh.
Mới vừa rồi nếu anh để lộ một chút manh mối có quen biết cô thôi thì e là bây giờ cô đã bị Dali biến thành oan hồn chỉ trong nháy mắt rồi.
Nhưng quả thật khó khăn lắm mới tìm thấy anh mà đến một câu cô cũng không nói được.
Thậm chí cô còn phải chống đỡ sự lạnh lùng của anh, đến cả thức ăn cũng bị hất đổ…
Quý Noãn chợt thấy ấm ách khó chịu, nhưng phần nhiều lại là vì nghe nói anh đã không ăn không uống ba ngày ba đêm rồi.
Dali vừa ra ngoài thì mặt đã lạnh như băng, rõ ràng hắn ta bị thái độ của Mặc Cảnh Thâm chọc giận.
Hắn quay đầu thúc giục Quý Noãn đi nhanh một chút, giọng nói không hề thân thiện.
Quý Noãn lặng lẽ đi theo hắn, không hề ngoái đầu lại, càng lúc càng cách xa căn nhà gỗ nhỏ của Mặc Cảnh Thâm.
Vừa rồi thái độ của Mặc Cảnh Thâm vô cùng rõ ràng.
Ở nơi này, bất luận là cô hay anh, một khi mắc phải sai sót nhỏ nào thì cũng sẽ liên lụy rất lớn, có khi còn mất mạng ngay lập tức.
Anh đã thận trọng thì cô lại càng phải thận trọng hơn.
Cho dù cô có khả năng cứu anh ra được hay không thì ít nhất cũng không làm anh vướng tay vướng chân.
Dĩ nhiên Quý Noãn không hề hay biết, từ sau khi cô ra khỏi căn nhà gỗ thì xung quanh đã có vài chục khẩu súng chĩa vào cô từ trong rừng rậm.
Một khi cô quay đầu lại hay có cử động quan sát vị trí của căn nhà gỗ thì lập tức sẽ bị loạt súng này bắn hạ.
Bà cụ vẫn còn chờ trong căn nhà gỗ của A Cát Bố, nghe tiếng động bên ngoài, nhìn thấy Quý Noãn bình yên vô sự trở về thì lập tức phấn khởi, nói một tràng tiếng Campuchia với A Cát Bố.
A Cát Bố thật không ngờ Quý Noãn lại không phải là người được cử đến trà trộn vào để cứu Mặc Cảnh Thâm.
Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn hắc ám lạnh lẽo nhưng lực chú ý đã không còn đặt trên người cô nữa, hắn phất tay ra hiệu cho bà cụ cứ đưa cô ra ngoài trước.
Quý Noãn bước theo bà cụ đi ra ngoài, ánh mắt để ý thấy xung quanh có những bông hoa nhỏ màu trắng.
Loài hoa này không mấy khi thấy ở trong nước, từ xa cô đã ngửi thấy mùi thơm.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là loài hoa đặc trưng của Campuchia, hoa Rumdul.
Thấy Quý Noãn vẫn luôn nhìn mấy bông hoa, dường như thích thú với loài hoa này, bà cụ liền cười ha hả kéo cô đi đến gần, cúi người ngắt vài bông hoa đưa cho cô.
Quý Noãn sửng sốt nhìn bà cụ, chỉ vào hoa, rồi lại chỉ vào mình, ý hỏi cô có thể cầm những bông hoa này sao?
Bà cụ gật đầu định nói chuyện nhưng lại chợt nhớ ra cô nghe cũng không hiểu, chỉ đành cười, nhét bó hoa vào tay cô, rồi kéo Quý Noãn về lều nấu ăn.
Tuy bà cụ được mọi người ở đây kính nể nhưng dù sao cũng chỉ là thân phận người giúp việc phụ trách giặt giũ nấu cơm.
Bà ở trong một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ lại ẩm ướt ngay cạnh lều nấu ăn.
Bà để Quý Noãn ở đây cùng bà.
Vì hôm nay nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, tâm tình hoảng loạn của Quý Noãn đã ổn định lại một chút, nên biểu hiện của cô lại càng trơn tru, tiếp tục nghe lời bà cụ.
Sau khi đi vào nhà, bà cụ đưa cho cô một chiếc váy trắng để mặc sau khi tắm, rồi lại đưa cho cô một chiếc chăn mỏng.
Có thể nhìn ra nhiều năm rồi bà cụ không có ai bên cạnh bầu bạn.
Ở cái nơi mà chỗ nào cũng chỉ toàn bọn đàn ông man rợ này, có thể gặp được một cô gái trẻ tuổi quả thật là chuyện không dễ dàng.
Bà thật sự mong Quý Noãn sẽ không bị lũ kia giết, cũng hi vọng Quý Noãn có thể ở lại giúp bà nấu ăn.
Sẩm tối, Quý Noãn và bà cụ lại bận tới bận lui làm bữa tối, sau khi nấu xong cô mang cơm đến phòng A Cát Bố.
Mỗi lần A Cát Bố gặp Quý Noãn thì đều nhìn cô chòng chọc một lúc, còn Quý Noãn vẫn cúi gằm mặt.
Cô quá bình tĩnh sẽ càng khiến hắn hoài nghi, nên khi hắn nhìn cô thì cánh tay cô cầm bát dường như run lên, thoạt nhìn trông cô thật bất lực đáng thương, hoặc có vẻ như cô rất sợ những người ở nơi này.
Gã mập lùn bắt được Quý Noãn mang về cũng đang ở đây.
Nhìn thấy cô đi vào, hắn chợt cười, quay sang nói mấy câu tiếng Campuchia với A Cát Bố.
A Cát Bố không để ý đến, bất chợt nói với người bên cạnh bằng tiếng Anh: “Cô ả này thật trắng, là loại trắng hiếm có của gái Á Đông, giống y như tuyết vậy.
Gò má cũng thật đẹp, cặp mắt lại to tròn sáng như sao, dáng người đẹp, eo thon, mông nở, nhìn là nổi hứng rồi…”
Tiếp đó mọi người không hẹn mà cùng nhau nói chuyện bằng tiếng Anh.
Có người nói nhuần nhuyễn, có người nói lõm bõm, nhưng ít ra Quý Noãn nghe thì cũng vẫn hiểu được.
Tất cả đều là những lời nói thô tục vô cùng khó nghe.
Một đám người rõ ràng có thể nói bằng tiếng Campuchia mà hết lần này đến lần khác lại nói tiếng Anh, rõ ràng là có ý thăm dò.
Quý Noãn vẫn rụt đầu rụt cổ sợ hãi đứng cạnh bà cụ, làm ra vẻ không nghe thấy.
Sau đó người bên cạnh A Cát Bố chợt nói: “Nông trang gần vùng hồ này không phải ít, phụ nữ cũng nhiều, nhưng loại hàng cao cấp vừa trắng vừa mềm thế này thật là hiếm có.
Chúng ta vì chuyện của Mr.
Control mà đã lâu không được nhàn nhã hưởng thụ, cũng lâu rồi không được ‘ăn mặn’.
Để cô ả này ở đây phục vụ chúng ta ăn uống vài ngày thật ngon lành, chờ đến khi xong nhiệm vụ, nhất định phải quẳng cô ta lên giường cho anh em đỡ thèm.”
Trong nháy mắt, cả căn phòng cười rộ lên.
Ánh mắt những tên đàn ông kia rơi xuống người Quý Noãn càng lúc càng xấu xa.
Ngay cả từ bỉ ổi cũng không đủ để hình dung.
Quý Noãn thầm ghê tởm trong lòng, cũng thật sự cảm thấy buồn nôn, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn làm ra vẻ khúm núm sợ sệt đứng sau lưng bà cụ.
Sau đó những tên kia thấy đúng là cô dường như không nghe được thì lại mất hứng, đổi lại dùng tiếng Campuchia để nói chuyện.
Ăn cơm tối xong, A Cát Bố vừa quẹt miệng vừa nói bằng tiếng Anh: “Dali, để cô ả này tiếp tục đưa cơm cho Mr.
Control đi.
Mày nói thẳng với Mr.
Control, nếu hắn không chịu ăn, có nghĩa là cô ả này nấu cơm không hợp khẩu vị của hắn, tức là cô ả là một người thừa, có giữ lại cái mạng thì cũng vô dụng.
Hắn mà không ăn thì chúng ta lập tức giết cô ả.”
Trong nháy mắt sống lưng Quý Noãn run lên.
Hóa ra sự thăm dò của A Cát Bố với cô vẫn còn chưa dứt sao?
Cho dù Mặc Cảnh Thâm có ăn hay không ăn cơm cô đưa vào, thì cô đều chỉ có một đường chết mà thôi.
Bây giờ cho dù cô có dùng cách tự sát để phản kháng thì cũng vẫn là con đường chết, thậm chí còn liên lụy đến Mặc Cảnh Thâm.
Dali đáp ứng rất nhanh, toét miệng cười, để lộ hàm răng vàng khè nói: “Được, em lập tức dẫn ả đi.”
Hắn nói xong liền bước đến trước mặt Quý Noãn, ánh mắt đen tối lướt qua cô, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô theo hắn đi ra ngoài.
Quý Noãn không thể suy nghĩ quá nhiều, mặt mũi mờ mịt tỏ ra bất đắc dĩ ngây ngô theo hắn đi ra ngoài.
Vừa đi cô vừa ú ớ một tiếng, khi đã lấy được sự chú ý của Dali, cô chỉ vào bụng mình, nhìn hắn bằng cặp mắt đáng thương, ý là mình còn chưa ăn gì, bây giờ mà đi thì không chịu nổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...