Editor: Nguyetmai
Người đàn ông mặc bộ vest đen đứng đó.
Ánh đèn sáng rọi trên người anh, lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng bên trong.
Khuy măng sét trang nhã nhưng độc đáo sang trọng trên cổ tay áo chợt lóe lên tia sáng lạnh thấu xương.
Bấy giờ, Hứa Dao mới nhận ra mình bị người ta xối rượu lên đầu.
Cô ta lập tức nổi giận, túm mái tóc ướt nhẹp thảm hại lại, ngẩng đầu mắng: "Đứa nào! Đứa nào dám đổ rượu lên đầu bà hả?"
Bảo vệ trong hội trường nghe thấy tiếng la hét thì vội vã chạy đến vây quanh.
Lăng Phi Phi cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Hứa Dao.
Cô ta vừa định mở miệng, không ngờ Hứa Dao đã giận dữ quát tháo: "Cái người đứng trên đó! Dám cả gan ở đây xối rượu vào người khác! Các người làm bảo vệ cái kiểu gì vậy? Mau kéo nó xuống cho tôi! Tôi muốn xem xem…"
Tiếng quát tháo của cô ta còn chưa dứt, người đàn ông trên lầu đã bước xuống.
Vừa nhìn thấy người đàn ông mặc vest chỉn chu, chân dài thẳng tắp, Hứa Dao đã ngẩn người ra, cố nhìn thật kỹ lần nữa.
Người đàn ông vừa bước xuống vừa cởi áo vest màu đen ra, lộ ra chiếc áo sơ mi đặt may trắng tinh, chỉ nhìn qua cũng có thể nhận ra giá trị không rẻ, khiến cho người khác không nỡ rời mắt.
Chẳng qua cũng chỉ là đi cầu thang xuống thôi, nhưng bước chân anh trầm ổn đều đặn, bước từng bước đi xuống.
Đôi giày da màu đen dường như tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt, thu hút mọi ánh nhìn.
Anh chỉ cần liếc mắt nhìn xuống một cái mà mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt đẹp trai khiến ai ai cũng phải ghen tị.
Vẫn là áo sơ mi trắng, nhưng hôm nay anh lại không giống lúc trò chuyện vui vẻ hòa nhã cùng với bọn họ trong nhà thể dục.
Mặt anh lạnh lùng, ánh mắt hờ hững lướt ngang qua người các cô, cực kỳ bình thản nhưng lại quá lãnh đạm.
Rõ ràng anh là người vừa mới xối rượu, nhưng khuôn mặt tuấn tú chẳng hề gợn chút e ngại.
Đôi mắt sâu thẳm, lúc nhìn xuống, đáy mắt như được che phủ bởi màn sương mỏng lạnh lẽo.
Là Mặc Cảnh Thâm!
Cả phòng ồn ào hẳn lên.
Trong nháy mắt, tiếng mắng chửi sắp trào ra khỏi họng Hứa Dao bị nghẹn lại.
Giây phút Lăng Phi Phi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, cơ thể cô ta bất giác lùi về sau một bước.
Đừng nói là những người ở đó sửng sốt, ngay cả Quý Noãn cũng bất ngờ.
Cô dời mắt nhìn về người đàn ông đang bước xuống bậc thang.
Chẳng phải hơn một tuần trước, anh đã trở về Hải Thành rồi sao? Chẳng phải mấy hôm nay, anh đều rất bận à? Tối qua, cô còn nói chuyện điện thoại với anh.
Trước khi tắt máy, cô còn lưu luyến nói nhớ anh.
Lúc đó, anh cũng chẳng nói là sẽ quay lại thành phố T tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường với cô.
Quý Noãn cứ ngỡ rằng bộ lễ phục của mình chỉ đành tự mặc tự ngắm thôi, không ngờ bây giờ anh lại ở đây.
Phong Lăng nhìn Mặc Cảnh Thâm bước đến gần, cảm nhận được sự lạnh lẽo hiển hiện bao trùm toàn thân anh.
Lúc những bức ảnh kia bị Lăng Phi Phi tung lên mạng, Phong Lăng đã biết Mặc Cảnh Thâm không thể nào lại để cô ta đè đầu cưỡi cổ Quý Noãn nữa.
Trang web trường bị phong tỏa một ngày chỉ là hình phạt nhẹ nhàng, những chuyện thú vị còn ở phía sau.
Dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc trong hội trường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh trở nên mờ ảo mù sương, lạnh lẽo dị thường.
Tất cả mọi người đều nhìn Mặc Cảnh Thâm, kể cả lãnh đạo trường và những người nổi danh trong các giới nghe thấy tiếng mà đến.
Trước đó bọn họ đã mời anh nhiều lần nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, không ngờ bây giờ anh lại đột ngột đến đây.
Mặc Cảnh Thâm bước đến bên cạnh Quý Noãn.
Lúc dừng lại nhìn thấy chiếc ly đế cao trên tay cô, anh cất giọng rành mạch chậm rãi nói: "Hắt đi."
Cử động của Quý Noãn trở nên đình trệ, cô dời mắt nhìn về phía Hứa Dao đang chấn động, còn Lăng Phi Phi mặt mày trắng bệch trốn phía sau.
Vừa rồi đúng là Hứa Dao không hề hắt trúng người cô, nhưng nếu không phải nhờ Phong Lăng nhanh tay thì cô đã dính rượu của cô ta lâu rồi.
Hứa Dao mở miệng, thấp giọng nói: "Mặc tổng, ngài bênh vực cô ta quá mức rồi.
Các ngài là tầng lớp thượng lưu, lẽ nào ngay cả ngoại tình cũng lớn lối vậy sao?"
Ngón tay thon dài của Mặc Cảnh Thâm vuốt ve chiếc ly rỗng trong tay, khẽ cười khẩy.
Anh đặt ly xuống, hỏi ngược lại: "Ngoại tình? Tình cảm và hôn nhân của tôi vẫn luôn xoay quanh Quý Noãn, chưa bao giờ lệch hướng, sao lại gọi là ngoại tình?"
Hứa Dao nghe vậy thì nhất thời khó hiểu.
Cô ta bất giác nhìn về phía Quý Noãn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, rồi lại đảo mắt nhìn Lăng Phi Phi mặt trắng bệch núp sau đám đông.
Bây giờ Lăng Phi Phi chẳng dám hé răng một câu nào.
Qua những lời Mặc Cảnh Thâm nói, có lẽ anh đã biết hết mọi chuyện rồi.
Quả nhiên Quý Noãn là vợ anh, lời này vô cùng rõ ràng.
Một vị lãnh đạo trường đứng bên cạnh không nhịn được mà nhíu mày quát: "Trong đầu nữ sinh mấy người suốt ngày tưởng tượng cái gì vậy.
Từ đầu đến cuối, cô Quý vẫn luôn là vợ của Tổng Giám đốc Mặc.
Chẳng qua cô ấy không thích ở nhà làm bà chủ ăn không ngồi rồi nên mới tự mình kinh doanh, lại tranh thủ thời gian học thêm lớp Quản trị kinh doanh mà thôi.
Rốt cuộc người ta chọc gì các người hả? Đứng ở đây quậy gì mà quậy?"
Chỉ trong giây lát, không chỉ Hứa Dao biến sắc, mà toàn bộ những người đang nghi hoặc bàn tán sau lưng Quý Noãn đều nhìn Quý Noãn một cách khó tin.
Không phải cô chưa từng trải qua tình huống đông người thế này, nhưng dù sao phần lớn những người có mặt ở đây đều là sinh viên mà cô không quen biết, cho nên trong thoáng chốc cô có chút mất tự nhiên.
Khoảnh khắc Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, những ánh mắt khó tin kia lập tức trở nên cực kỳ kinh ngạc.
Thảo nào Mặc Cảnh Thâm lại đột nhiên có cảm tình với Đại học T như vậy, thì ra là vì Quý Noãn ở đây…
Theo đó mà nói, nếu không nhờ Quý Noãn, thư viện trăm năm của Đại học T cũng sẽ không được hào phóng đầu tư xây dựng như vậy.
Dù sao đây cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ, không một công ty trong nước nào có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Có thể nói, loại công lao kiến tạo thư viện lịch sử làm phúc, công đức vô hạn này đều nhờ vào Quý Noãn.
Trong một lúc, đám sinh viên chưa rõ chân tướng sự việc đều không dám nói thêm tiếng nào, ngược lại còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.
Giờ phút này, chỉ có loại người như Lăng Phi Phi và Hứa Dao mới đứng ngồi không yên, hận không thể độn thổ ngay lập tức.
"Cô thật sự là… vợ của Mặc tổng?" Hứa Dao ngơ ngác.
Lăng Phi Phi, người trước giờ vẫn luôn xúi giục cô ta nhắm vào Quý Noãn, lại tránh đi thật xa, khiến cô ta không thể nào chứng thực được chuyện này.
Nhưng với thái độ này của Lăng Phi Phi, hẳn là cô ta đã biết nên mới tránh xa như vậy!
"Bất luận tôi là ai, cho dù chỉ là người quản lý một phòng giao dịch nhỏ thì cũng không đến lượt các người đứng trên đầu tôi chỉ trỏ." Đôi môi đỏ mọng của Quý Noãn khẽ hé mở, giọng điệu thong dong, bình đạm: "Nếu tôi không phải là vợ của Mặc Cảnh Thâm, chẳng lẽ các người có thể tha hồ phỉ báng, hủy hoại danh dự tôi sao?"
"Tôi chỉ là… nghe Lăng Phi Phi nói… và thấy những bức ảnh kia đăng trên diễn đàn trường hôm trước nữa.
Tất cả đều là do Lăng…"
"Cô ta đã làm gì, tôi biết rõ hơn cô.
Nhưng chẳng phải cô và cô ta đều cùng một loại người sao? Người tụ theo bầy, các người có thể chơi thân với nhau như thế, lại cùng nhau bàn tán bôi nhọ sau lưng người khác, cho nên các người vốn là loại người nhiều chuyện.
Cô đừng đứng ở đây ra vẻ vô tội sau khi sự thật hiển nhiên đã được phơi bày nữa.
Sẽ không có ai thừa nhận khả năng diễn xuất và nhân phẩm của loại người thấp kém như cô đâu." Quý Noãn lạnh lùng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...