Jace đi cà nhắc chậm rãi từ trên gác xuống, đôi bít tất và ủng buộc vào nhau vắt lủng lẳng ngang vai. Nó mới ngủ một giấc chừng tiếng rưỡi đồng hồ. Nó chập chờn ngủ lại được vào khoảng bốn giờ sáng thì Tyler lại bò đến bên giường và nói rằng nó đang rất sợ hãi. Jace bảo không có gì đáng sợ cả và nhắc nó đi ngủ tiếp.
Tyler vẫn còn bé nên tuyệt đối tin tưởng nó mọi điều. Jace không thể nhớ nổi mình lúc bé như thế nào. Nó chưa bao giờ được tận hưởng sự xa hoa của một chiếc giường. Alicia muốn che chở cho nó nhưng lại không cho rằng đó là điều cần làm. Thay vào đó, mẹ đã tặng nó món quà tốt nhất mà bà cho là cần thiết: kỹ năng để tồn tại.
Bà luôn khuyên nó không được lãng phí thời gian quý giá vào nỗi sợ hãi. Sợ hãi chẳng đem lại điều gì cả. Nhưng một phần sợ hãi cộng thêm đau đớn khiến cho đầu óc nó quay cuồng trong suốt vài tiếng đồng hồ mà lẽ ra nó nên dành để ngủ. Vào lúc bốn giờ rưỡi, nó trườn từ giường xuống nền nhà bằng tay và đầu gối, khắp mình đau ê ẩm.
Mắt cá chân nề lên, rất khó cử động. Nó đã phải chườm chỗ sưng trong túi đá cả đêm, cố gắng để giảm sưng tấy và hy vọng có thể đi được bằng cách gõ khẽ vào mắt cá xem các dây chằng có đau thêm không. Thật chậm rãi, thật từ tốn, nó cố gắng chống một tay xuống chiếc ghế đẩu kiểu Tàu, hít một hơi thật sâu, và lấy hết sức để đứng lên.
Thậm chí ngay cả một ngày làm việc bình thường, vui vẻ vào sớm ngày hôm sau cũng chẳng làm tình hình khá hơn được. Lưng đau ê ẩm, các gân kheo chặt cứng, gân nối bắp chân với gót cứng như đá. Các vết tím bầm, vết cắt, rồi thì vết cào xước. Mắt sưng tấy, các ngón tay tê cứng do ghì chặt ghi đông.
Ngày hôm nay không tồi tệ hơn bất kỳ một ngày thất bại tồi tệ nào. Ngoại trừ cái ý nghĩ là có kẻ nào đó đang muốn giết chết nó.
Nó đi vào phòng tắm, tắm nhanh bằng nước lạnh, gội sạch cái đầu đau như búa bổ, sau đó lại gõ mạnh vào mắt cá chân. Cái mắt cá chân đã bớt sưng đi một nửa. Nó vẫn có thể đặt vật nặng lên được, và cũng chỉ cần có thế.
Nó ngồi xuống phía dưới chân cầu thang và đi ủng, mím chặt quai hàm đầy vẻ khó chịu. Những giọt mồ hôi lăn xuống trán. Nó có thể nghe thấy tiếng máy nổ của toa xe chở đá phía bên ngoài bãi chất hàng. Tiếng gọi đầu tiên của buổi sáng ở phố Tàu, và những việc mà Jace phải làm là: giao hàng tới các nhà bán tạp phẩm nhỏ, các chợ bán thịt, nhà hàng. Mỗi tuần một lần người bán thịt lợn bên kia phố nhận được những thùng gà và vịt còn sống, góp thêm phần vào âm thanh đánh thức dậy mỗi sáng. Jace thấy tiếng ồn ào và lề thói thường ngày thật dễ chịu. Như thế này nó có cảm giác như thể mình được sinh ra trong một gia đình lớn.
Tiếng lách cách của dây xích. Tiếng kêu ken két của động cơ mô tô nâng cánh cửa lên cao. Tiếng của Chi, cháu trai bà Chen, đang la ó ra lệnh cho thằng em họ Boo Zhu. Có tiếng kêu rèn rẹt của kim loại cọ vào xi măng khi Boo Zhu nhảy lò cò xuống bến tàu và kéo lê cái xẻng.
Jace hít một hơi thật sâu ẩm ướt tanh mùi cá rồi bắt đầu làm việc. Nó chẳng nói gì với Chi về việc nó bị thương. Chi cũng không hỏi. Chi, người quản lý công việc kinh doanh hàng ngày của chợ cá, không thích Jace và không tán thành quyết định của bác nó nhận anh em Damon vào làm. Trong suốt sáu năm trời nay hắn vẫn không hề thay đổi thái độ.
Jace không để tâm đến Chi. Nó có công việc của mình và không làm gì để Chi phải phàn nàn ngoài việc Jace không phải là người Hoa và không nói tiếng Hoa. Có cái gì đó khiến cho Chi không thể cảm thông mặc dù nó sinh ra ở Pasadena và nói tiếng Anh thạo như mọi người.
Bà Chen đã nói thẳng với Chi rằng nói thạo hai thứ tiếng cũng không phải cao đạo gì khi làm cái việc xúc đá bào từ chỗ này sang chỗ khác. Boo Zhu hai mươi bảy tuổi và bị thần kinh, hoàn toàn chẳng nói được thứ tiếng nào nhưng vẫn làm được việc mà chẳng gặp rắc rối gì.
Trời mưa nặng hạt và lạnh, nhưng Jace vẫn đổ mồ hôi như một con ngựa thồ hàng nặng, cảm thấy buồn nôn và đuối sức do vết thương cháy rát mỗi khi xẻng đá chạm phải mắt cá chân. Làm việc được mười lăm phút, bà Chen bước vào khoang chở hàng, vóc người nhỏ bé bị nuốt gọn trong chiếc áo choàng to, tay cầm chiếc ô lớn kẻ sọc vuông hiệu Burberry. Bà ta gọi Jace tới văn phòng, và nó bắt gặp cái nhìn khinh miệt của Chi.
- Bố chồng tôi nói cháu bị đau. - Bà nói, cụp cái ô vào để lấy đường đi trong không gian chật hẹp, tù túng.
- Cháu ổn ạ, thưa bà Chen.
Cau mày, bà ta nhìn chằm chằm vào mặt nó, đẫm nước, nhợt nhạt, xướt xát, bầm tím.
- Ổn ư? Cháu không hề ổn.
- Đó chỉ là một vụ tai nạn. Làm công việc của người giao hàng đôi khi cũng có chút nguy hiểm. Bà biết điều đó.
- Ta biết cháu không bao giờ đi làm về muộn. Có phải cháu đã gặp điều gì đó phiền phức?
- Điều phiền phức? Tại sao bà lại hỏi vậy? Ngày xưa cháu cũng vẫn bị thương như thế. Có gì lạ đâu cơ chứ.
- Ta không thích những câu trả lời mà lại không đem lại câu trả lời, Jace.
Chống tay lên hai bên hông, Jace nhìn đi chỗ khác, dán mắt vào tấm lịch treo tường có dòng chữ chúc mừng năm mới của một ngân hàng địa phương. Bà Chen bật lò sưởi phía dưới bàn, tiếng lò sưởi chạy rền và phả ra hơi nóng khó chịu. Nó suy nghĩ một lúc xem sẽ nói gì với bà. Vì lòng kính trọng riêng đối với bà, bà đáng được biết sự thật. Nhưng nó lại không muốn kéo cả nhà bà Chen vào vụ này. Bản thân nó cũng chẳng thể hiểu nổi điều đó. Không ai có thể tìm theo nó đến đây, vì thế dường như chẳng có lý do gì để phải cảnh báo bà ta cả.
- Sự thật thì không mất nhiều thời gian để kể. - Bà nói dứt khoát. - Chỉ có điều bịa đặt mới mất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Jace thở dài.
- Tối muộn hôm qua, khi cháu đang đi giao hàng thì một người suýt đâm vào cháu. Cháu bị ngã đau.
- Và cháu gọi cảnh sát đến để nói về việc này, và đó là lý do tại sao cháu trở về nhà quá muộn? - Bà ta nói, rõ ràng là không hề tin vào câu chuyện.
- Không ạ. Trời rất tối. Mọi việc lại diễn ra quá nhanh. Cháu không nhìn được biển số xe.
- Thay vì gọi cảnh sát, cháu đến phòng cấp cứu để gặp bác sỹ?
Jace lại nhìn đi chỗ khác, tỏ ý chọc tức hơn là lảng tránh. Bà Chen là người duy nhất ngoài mẹ nó là không thể nói dối được. Nó có thể đánh lừa hay chơi khăm bất kỳ ai để bắt họ phải tin vào bất kỳ điều gì mà nó muốn. Cũng bởi vì không ai thèm để ý tới những gì mà nó nói với họ. Nó chỉ là một đứa giao hàng. Và họ nghe những điều họ muốn nghe, nghe những thứ dễ nghe.
- Cháu đi bộ về nhà. - Nó nói. - Cháu đi lâu bởi vì đường thì xa, mà xe đạp thì bị hỏng.
Bà Chen nói câu gì đó bằng tiếng Hoa nghe có vẻ không giống những lời nói đẹp đẽ của bà thường ngày.
- Sao cháu không gọi taxi?
- Taxi rất đắt tiền ạ.
- Thế sao cháu cũng không gọi ta? - Bà nói giọng khó chịu.
- Cháu đã cố gọi, nhưng máy bận.
- Cháu không tôn trọng ta. - Bà nói, ép chặt tay vào hông. - Sáu năm trời ta lo lắng cho cháu. Cháu không hề tôn trọng ta chút nào cả.
- Không phải là như vậy ạ. - Jace phản đối. - Cháu rất tôn trọng bà, bà Chen ạ. Nhưng cháu không muốn làm bà phải lo lắng.
Bà ta suỵt suỵt như con rắn và chỉ một ngón tay về phía nó.
- Cháu bây giờ cũng giống Boo Zhu sao? Đầu óc đầy những ý nghĩ quẩn? Hay cháu tưởng ta cũng như Boo Zhu à?
- Không ạ, thưa bà.
- Ta coi cháu như người trong nhà, JayCee. - Bà nói khẽ.
Jace cảm thấy nóng bỏng phía trong hốc mắt. Nó không bao giờ cho phép mình muốn điều đó, không theo bất cứ cách nào dù ít trừu tượng hơn cái cảm giác mơ hồ về cộng đồng mà trước đây nó đã từng nghĩ đến. Tyler mới là gia đình của nó.
- Cháu xin lỗi.
- Về việc gì, về việc cháu xúc phạm ta hay về việc ta coi cháu như người trong gia đình?
Một nụ cười méo mó làm miệng nó xệch đi.
- Cháu cho là cả hai. Cháu không muốn làm gánh nặng của bà.
Bà ta lắc đầu một cách buồn rầu.
- Cháu già dặn từ trong trứng. Cháu không giống như em trai cháu. Cháu như một người đàn ông từng trải rồi.
Đó không phải lần đầu tiên bà ta đưa ra lời nhận xét đặc biệt này. Jace không bao giờ đáp lại. Chẳng có lý gì khi phản ứng trước một điều hiển nhiên.
- Bà Chen, cháu phải đi. Cháu đang có việc cần làm. Cháu phải đi sửa cái xe.
- Và cháu đi bằng gì tới đó? Bằng một tấm thảm bay à?
Nó không trả lời bà. Bà ta lấy ra một bộ chìa khóa đang treo trên chiếc đinh tường.
- Lấy ô tô của ta mà đi. Và đừng có nói với ta là cháu không thể.
- Vâng, thưa bà. Cháu cảm ơn.
Bà Chen có một con Mini Cooper đã sử dụng được hai năm, thân màu đen với mui lửng màu kem. Jace cẩn thận lèn chặt Quái vật vào xe và lái đi từ sớm. Chiếc ô tô giúp nó cải trang phần nào. Kẻ săn đuổi sẽ không để ý đến một chiếc Mini Cooper.
Nó phải dùng mánh để vào và ra khỏi các trạm gác tốc độ mà không bị ai quan sát. Nó cần phải đến được chỗ Eta trước bọn cớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...