Phiên ngoại 5: Tốt nghiệp
Sau ngày hôm đó Chu Liệu không chọn đi thành phố B nữa, Chu Kiến Lâm biết chuyện thì suýt nữa cãi nhau một trận với cậu ở sân bay, nếu không phải có chú Lâm ở bên cạnh, Chu Liệu dám khẳng định mình sẽ ăn một cái tát.
"Mẹ mày nói đúng lắm, nuôi mày không bằng nuôi con vật" Chu Kiến Lâm tàn nhẫn đóng sập cửa lại, không muốn nhìn Chu Liệu thêm một giây nào nữa.
Ba cậu vừa đi, thẻ ngân hàng của cậu lập tức bị ngắt hoàn toàn, trước kia là hạn chế, còn bây giờ là một đồng cũng không thể tiêu.
Cách vào ba hôm chú Lâm lại đến khuyên cậu quay về nhận lỗi, nói rằng làm cha làm mẹ chắc chắn sẽ không nhẫn tâm đến vậy, nhưng Chu Liệu có chết cũng không nói một câu xin lỗi.
Cậu bị ốm, bị hủy hoại, cậu tự t*, trong suốt thời gian dài một năm này, hai người họ có từng quan tâm không?
Bây giờ dựa vào đâu bảo cậu cúi đầu.
Chu Liệu chỉ thầm mừng rằng may là trước khi bị ngắt thẻ đã đầu tư vào Đỉnh Dược cùng Trần Tiện, đồng thời đã quen với cuộc sống không còn xa hoa như trước kia cùng Tần Trạm, không thì đột nhiên rơi từ trên cao xuống đất như vậy, nếu là lúc trước chắc chắn không thể chấp nhận nổi.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt mùa tốt nghiệp đã tới.
Trước khi tốt nghiệp Tần Trạm đã chuyển đến nhà mới, Chu Liệu còn không biết là hắn chuyển đi từ lúc nào, đến tối định qua đó thì người kia mới nói chiều nay đã chuyển rồi.
Thế nhưng Chu Liệu vẫn một mình đi đến căn phòng trọ kia nhìn lại nó lần cuối, lúc cậu đi chủ nhà còn đang giới thiệu nó với người thuê tiếp theo.
Khách thuê đó là một ông chú trung niên bị tàn tật, chân không được tiện lắm, bước đi khập khiễng, lúc cười lên vừa nhút nhát vừa ôn hòa, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, rõ ràng độ tuổi không cao nhưng đã bạc nửa mái đầu.
Trong tay ông chú còn cầm mấy cái bánh bao nóng hổi, bên cạnh để một chiếc bao lớn, bên trong đựng một đống phế liệu.
Khi nghe thấy tiền thuê là 800 tệ, còn hỏi có thể rẻ thêm chút được không.
Chu Liệu nghe thấy giọng nói chói tai của chủ nhà: "800 còn đắt? Có phòng bếp có nhà vệ sinh, đồ gia dụng gì cũng có, tiết kiệm cho ông được bao nhiêu tiền, muốn rẻ nữa chỉ có đi thuê mấy phòng rách nát với người khác thôi"
"Vậy để tôi suy nghĩ đã...tôi có một em trai bị gọi điện lừa đảo mất hết tiền, nên gần đây khá eo hẹp"
Chu Liệu đứng ở cửa cầu thang, nhìn người kia cúi gập người gượng cười xin lỗi, sau đó lại khập khiễng xách theo chiếc bao ấy đi về phía cầu thang, cái chân tàn tật của đối phương làm cậu thoáng nhớ đến hình ảnh của bản thân khi còn trong nhà kho.
Trong tòa nhà cũ kỹ xập xệ này, mỗi một hộ gia đình trong đó đều khiến Chu Liệu được chứng kiến những mảnh đời muôn hình vạn trạng mà trước kia mình chưa từng thấy.
Nghèo khó, đau khổ, bệnh tật, đã nhốt chặt những người tầng lớp thấp kém ở nơi này.
Nhớ lại những gì đã qua, Chu Liệu thật khó có thể tưởng tượng một ngày nào đó cậu sẽ tình nguyện ở lại một căn phòng trọ ẩm ướt chật chội, cũng khó mà tưởng tưởng sẽ tiếp xúc với nhóm người sống ở một thế giới hoàn toàn khác với mình, hơn nữa không còn sự chán ghét và khinh miệt đối với cái gọi là "con kiến" nữa.
Bởi vì có những cuộc đời, để tiếp tục sống cũng là một loại dũng khí.
Chẳng qua là cậu vừa hay được đầu thai tốt, bây giờ không có hai người đó nữa, cậu cũng chẳng là gì.
Buổi tối Tần Trạm gửi lại cậu địa chỉ của phòng mới, lúc Chu Liệu xong việc qua đó, Tần Trạm vẫn còn đang sắp xếp lại.
Chứng ảm ánh cưỡng chế và sạch sẽ của đối phương vẫn rất là nghiêm trọng, lúc Chu Liệu đến còn có cảm giác căn phòng mới và sạch hơn, mỗi một đồ vật đều được xếp ngay ngắn không lệch một ly.
Cậu nhìn Tần Trạm xắn tay áo lên dọn dẹp vệ sinh, lộ ra lớp da non mới mọc trên cánh tay, phút chốc không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Nhưng mà sau đó, dường như cuộc sống của Tần Trạm ngày càng tốt lên.
Người khác đang bù đầu bù óc tìm công việc trong thời gian tốt nghiệp thì Tần Trạm đã đủ điều kiện để chuyển chính thức ở công ty, bởi vì tổ tưởng trong nhóm trước kia rất công nhận năng lực của hắn, còn điều hắn sang một tổ nghiên cứu phát triển trò chơi hoàn toàn mới, bởi vì là công việc về kỹ thuật nên mức lương cũng cao hơn rất nhiều so với những bạn đồng trang lứa.
Cơ mà Chu Liệu thấy ngoại trừ khoản ăn uống được cải thiện, thì cuộc sống của hắn vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ có một lần duy nhất cậu thấy Tần Trạm lạ lẫm, là có một ngày cậu đến cầm quần áo để mang về nhà mình, nhìn thấy hắn vuốt tóc về phía sau, đeo kính, mặc một bộ Âu phục màu đen trông như chuẩn bị ra ngoài, làm cậu há hốc mồm suýt rớt cằm xuống đất.
Mặc dù bình thường hắn chỉ mặc hai màu trắng đen, nhưng mà cũng không lịch thiệp như vậy.
Nhất là bô Âu phục đó càng làm tôn lên gương mặt vốn lạnh lùng của hắn khiến nó trở nên nghiêm nghị hơn, cả người được bao trùm bởi hơi thở lạnh nhạt cực điểm, người kia dáng cao chân dài đứng ở cửa làm Chu Liệu quả thực không quen.
"Cậu định đi kiện tụng gì à?"
"Đi họp"
"Một công ty trò chơi, cậu còn ở bên nghiên cứu phát triển mà cũng phải mặc thành như vậy?"
"Bên trên yêu cầu, cuộc họp này phải vậy"
Chu Liệu trêu ngươi chậc một tiếng: "Mặt người dạ thú"
Tần Trạm thấy cậu ngồi xổm xuống bới móc đống quần áo: "Hôm nay cậu về sao?"
"Ừ, đuổi bài tập, ở đây tôi cứ hay buồn ngủ"
"Bài tập gì?"
"Giao diện vi tính"
Chu Liệu thấy Tần Trạm mở cửa định đi ngoài, nhưng đột nghiên ngoảnh lại: "Thi cuối kỳ năm ngoái môn này được 96 điểm"
Cậu nghe xong thì đáp luôn đống quần áo vừa gập vào về chỗ cũ, vốn còn đang buồn bực vì sắp trượt môn, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
"Nói sớm chứ, thế thì không về nữa"
Cậu vừa nói xong thì thấy điện thoại Tần Trạm reo lên, hắn nhìn một cái rồi nhấn nghe.
Mặc dù căn phòng này bốn mươi mét vuông, nhưng mà cũng chỉ rộng có thế, bởi vì ở khoảng cách gần, thêm vào loại điện thoại của Tần Trạm cũng là hãng đã lâu đời, cậu còn nghe ra được đầu bên kia là một giọng nữ.
"Ừ, vừa ra khỏi cửa"
"Được"
"Không cần đợi tôi, cậu đi trước đi"
Chu Liệu nhìn Tần Trạm mặt lạnh tanh cúp điện thoại, cậu nhướn một bên mày lên: "Đây không phải giọng Bạch Linh nhỉ?"
"Đồng nghiệp"
"Còn có đồng nghiệp nữ gọi điện thoại"
Trước kia Chu Liệu không dám nghĩ chuyện Tần Trạm có giao lưu với người khác.
Thực ra nếu nói thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Tần Trạm thì Chu Liệu cảm thấy không chỉ là đối phương đã ăn uống tốt hơn, chịu mua nhiều đồ ăn hơn trước, mà còn là sau khi chuyển chính thức, so với thực tập sinh thì nhân viên chính thức càng đi sâu vào công việc, hơn nữa tổ hạng mục nghiên cứu trò chơi mới thường xuyên phải giao tiếp và lên kế hoạch.
Cho nên Tần Trạm bị ép phải có giao lưu với những người khác.
Chu Liệu cảm thấy vậy là vì trước kia ở trường Tần Trạm luôn luôn một mình ngồi trong một góc ở dãy đầu, một mình đi trên sân trường, một mình đi ăn cơm không thề ăn nhập với tập thể xung quanh.
Hơn nữa hiện tại thỉnh thoảng đến cuối tuần, bởi vì công ty trò chơi nhiều người trẻ nên có lúc sẽ gọi đi tụ tập, Tần Trạm cũng thay đổi từ gượng gạo từ chối đến thuận theo tham gia.
Chu Liệu không biết đó là tốt hay xấu, nhưng nhìn thấy Tần Trạm bắt đầu có giao lưu với nhiều người vẫn cứ khiến cậu không được thoải mái cho lắm.
Còn không thoải mái ở đâu thì cậu không biết.
Có lẽ là do cậu không được tự do tự tại như trước nữa, mà Tần Trạm lại bắt đầu được tự do rồi, làm trong lòng cậu không được cân bằng.
"Công việc"
"Ờ, tuần này tôi muốn đi xem phim, phim hành động mới lên rạp, cậu đi không" Chu Liệu ngồi xuống giường vờ như quâng quơ hỏi, bàn tay lại vô thức ma sát lên hộp thuốc trong túi quần: "Hay là cuối tuần này lại phải đi ăn uống?"
"Team building, bắt buộc phải đi"
Chu Liệu khó chịu nghiến nghiến răng, cậu nghiêng đầu qua cho Tần Trạm không nhìn thấy: "Công ty của cậu cũng lắm chuyện thật đấy, bỏ đi, tôi tìm người khác, vừa hay người ta cũng tìm tôi"
Tần Trạm im lặng nhìn cậu vài giây: "Ừ"
Chu Liệu đã bóp nát hộp thuốc lá từ lúc nào không biết, cậu nghe người kia nói một câu vậy tôi đi đây, rồi đóng cửa lại.
Chu Liệu buồn bực nằm lại giường, lôi một điếu thuốc ra châm lửa, trong lòng như bị mắc nghẹn, qua một lúc lâu mới gửi tin nhắn cho Trần Tiện.
Qua một lúc sau cậu ta mới trả lời
Chu Liệu hít sâu một hơi, ngón tay dừng lại trên màn hình vài giây rồi trả lời một chữ "biến"
Thứ Sáu tuần này là lễ tốt nghiệp của năm bốn, nếu như lúc đó không xảy ra chuyện thì bây giờ Chu Liệu cũng là một trong số đó, kết quả bị tụt xuống một khóa, lại phải khổ sở thêm một năm đèn sách.
Đáng lẽ cậu nên đi cùng Tần Trạm ra ngoài nhưng chắc hắn thấy cậu tối qua làm bài tập muộn quá, cũng không gọi cậu dậy nữa, chỉ để lại đồ ăn sáng trên bàn rồi một mình đi trước.
Lúc Chu Liệu tỉnh lại, đợi ăn xong chạy đến trường thì đã là ba giờ chiều, buổi lễ tốt nghiệp hình như đã kết thúc vào buổi sáng, bây giờ đang là thời gian chụp hình tự do.
Lúc cậu tìm đến đám bạn của mình, trên tay mỗi người đều ôm hoa không biết là ai tặng, đứng trước cổng lớn có gắn logo của nhà trường, Chu Liệu lần lượt chụp ảnh cùng bọn họ một lượt, lúc kết thúc còn cảm thán chuyện Chu Liệu trở thành đàn em khóa dưới của bọn họ, cậu nghe xong chỉ thiếu điều cho mấy đứa ăn một phát đạp.
Chu Liệu chụp xong thì phát quà đã chuẩn bị sẵn cho mọi người, sau đó đi lượn lờ một vòng, không thấy bóng dáng của Tần Trạm đâu.
"Mày tìm ai?" Trần Tiện thấy cậu lơ đãng.
"Không ai cả"
"Mà mày tìm được ai xem phim cùng chưa"
"Phim nào?" người bên cạnh nghe vậy quay đầu sang.
"Bộ chiếu tối thứ Bảy ấy" Trần Tiện trả lời hộ.
"Em đi với anh nha anh Liệu, em cũng đang muốn xem, có hai cô bạn ở khoa vũ đạo mới quen cũng muốn đi, vừa hay đủ bốn người"
"Xinh không"
"Anh đoán xem?"
"Tính sau" Chu Liệu nhướn mày: "Tao đi vệ sinh lát, trên đường uống nhiều nước quá"
"Đi tiểu nhiều hay là thận yếu rồi" Trần Tiện không nhịn được châm biếm.
"Có yếu vẫn mạnh hơn mày"
Chu Liệu tặng cậu ta một ngón giữa, nói xong thì đi về phía tòa lớp học, cậu vừa định lôi điện thoại ra thì nhìn thấy bóng hình của Tần Trạm.
Cậu đang định tiến lên tỏ chút ý, nhưng hình như Bạch Linh đang tặng quà gì đó cho hắn, cậu không nhìn rõ.
Chu Liệu kìm nén, cũng không chủ động đi lên làm Bạch Linh không vui, cậu đứng ở sau góc tường hút hết điếu thuốc, nghe thấy cô gái rời đi liền đi ra từ phía sau.
"Còn tưởng cậu đi về trước rồi chứ"
Chu Liệu dập tắt thuốc vứt vào thùng rác, Tần Trạm như đã sớm biết cậu ở đây, lúc ngoảnh lại cũng không hề ngạc nhiên.
"Chưa về"
Buổi tốt nghiệp của Tần Trạm khác với mọi người.
Người khác còn có người nhà có bạn bè đến chung vui, quà và hoa đều ôm không xuể, bao nhiêu lời chúc phúc không đếm hết, nhưng Tần Trạm thì chẳng có gì.
Chu Liệu chỉ nhìn thấy một chiếc hộp đen cô độc nằm trong tay hắn.
"Chụp ảnh chưa?"
"Chưa"
"Cần tôi chụp cho không?"
"Không cần thiết"
Tần Trạm bình thản cứ như không hề quan tâm đến chuyện tốt nghiệp này, nơi đây không hề có bất kỳ hồi ức và lưu luyến tốt đẹp nào với hắn, chỉ như một cột mốc trong đời người mà hắn phải đi qua cho phù hợp với chuẩn mực của xã hội.
"Vậy thì thôi" cậu không khuyên Tần Trạm thêm, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Chu Liệu nhìn những người xung quanh đang chụp ảnh khắp nơi, sau đó kéo cánh cửa phòng hoạt động ở bên cạnh ra, Tần Trạm nhìn cậu vài giây rồi cùng đi theo vào.
Sau khi cánh cửa khép lại, Chu Liệu lấy ra một chiếc điện thoại mới từ trong chiếc túi đựng quà tặng hồi nãy đưa cho Tần Trạm.
"Dù sao thì, vẫn chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ"
"Cái điện thoại cùi bắp của cậu cũng nên đổi rồi, màn hình vỡ cũng không nỡ sửa"
Tần Trạm nhìn cậu, cảm xúc trong đôi mắt được giấu kín như hồ nước sâu không thấy đáy.
Chu Liệu bị nhìn đến nỗi trong lòng mất tự nhiên, cậu cảm thấy bầu không khí này giữa hai người con trai thật kỳ quái, trong sự sến sẩm mang theo chút buồn nôn và ái muội.
"Cậu đừng có nhìn tôi như thế, lúc tôi còn dư tiền đã mua nó rồi" Chu Liệu nhét cái hộp vào trong tay hắn: "Vốn định để dự phòng cho mình, nhưng mà điên thoại vẫn dùng được, lười...."
"Cảm ơn"
Chu Liệu bị hắn ngắt lời thì khựng lại, giữa tiếng cười nói đầy hào hứng của sinh viên tốt nghiệp và bạn bè ở bên ngoài, cậu nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Tần Trạm, có chút không quen với bầu không khí này.
"Đừng có cảm ơn tôi, sến sẩm quá"
........
Lời tác giả: Chắc là chương sau hoặc sau nữa hai đứa lại làm khùm làm điên nhé, cũng không gọi là khùm điên, chỉ là lại chí chóe nhau vài chuyện hoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...