Phiên ngoại 2: Nhà mới
Cả buổi tối Chu Liệu kì cọ trong nhà tắm đến tróc da đến nơi, chỉ thiếu điều dốc hết nửa chai sữa tắm, sau đấy Tần Trạm mới cho cậu lên giường.
Cậu vừa tắm vừa mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Tần Trạm, cả người bị cậu kì cho đỏ ửng lên, đến lúc đi ra khỏi nhà tắm đã gần hai rưỡi sáng.
Tần Trạm vẫn ngồi trước máy tính, trên chiếc kệ bếp ở bên cạnh còn đặt một bát nước mật ong để giải rượu.
Chu Liệu vốn còn đang thầm mắng chửi trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy nước mật ong liền nuốt câu chửi chuẩn bị buột ra khỏi miệng vào trong.
"Cậu còn chưa ngủ à"
"Chuẩn bị" Tần Trạm quay đầu qua, nhìn Chu Liệu đang uống nước mật ong: "Qua đây"
Chu Liệu uống xong thì để bát vào bồn rửa tay, sau đó đi đến mép giường ngồi xuống.
Cậu mặc một chiếc áo tắm rộng thùng thình, là cậu mang từ nhà mình qua đây, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ màn hình máy tính phác họa lên đường nét cơ bắp như điêu khắc trên ngực và bụng cậu, thấp thoáng còn thấy cả làn da đỏ ửng lên vì kì cọ quá mạnh.
Hai tay cậu chống lên giường, vẻ lười nhác: "Hết rồi, sắp bị ướp trong mùi sữa tắm mười mấy đồng của cậu luôn rồi"
Tần Trạm không thèm để ý, chỉ tiến sát lại, cúi xuống cần cổ cậu hít sâu một hơi, tóc mái hắn chạm vào làm Chu Liệu ngứa ngáy.
Có lẽ là uống rượu vào khiến cả người nóng ran, hơn nữa Chu Liệu vốn là một người có dục vọng rất mạnh, hơi thở ấm nóng phun lên cần cổ khiến cậu hơi rục rịch.
Lúc ở nhà kho cái gì bọn họ cũng làm hết rồi, thế mà ra ngoài lại ngược lại.
Phần lớn những lúc thân mật chỉ có hôn môi, còn lại là tuốt súng sau khi hôn.
Cọ ra lửa thì an ủi cho nhau.
Thực ra Chu Liệu cũng không hiểu về dục vọng của con người Tần Trạm này lắm, bởi vì hắn như một tảng băng không thể tan chảy, mọi thứ đều nguyên thủy, không biểu lộ ra bên ngoài.
Hai lần thể hiện cảm xúc mãnh liệt nhất chỉ có lúc ở trong nhà kho tưởng mình định chạy trốn.
Chỉ có thỉnh thoảng hai người hôn môi mới có cảm giác rằng, ồ, hình như hắn cũng không phải một người chết, còn tưởng là không phải đàn ông nữa chứ.
"Đệt mợ, ngứa" trước khi người kia lui về, Chu Liệu vươn tay ra bắt lấy gáy hắn.
Tần Trạm nâng mắt lên nhìn: "Bây giờ ngủ đi"
"Không ngủ được" Chu Liệu lưu manh cúi xuống nhìn bên dưới áo tắm của mình một cái: "Cậu bảo tôi ngủ kiểu gì?"
Tần Trạm nhướn mày, hắn không nói gì, chỉ nhìn hai giây rồi thuần thục mò tay vào trong áo tắm của Chu Liệu.
Nói thật thì Chu Liệu không phải đồng tính, nhưng làm gì có tên trai thẳng nào suốt ngày ở cùng với một người con trai khác mà cái gì cũng làm, đến giờ còn chẳng có xấu hổ gì nữa, lâu dần cũng cảm thấy hành động của hai người trở nên bình thường từ lúc nào không biết.
Cậu không dám nhắc đến cái gọi là "bẩn" ở trong quá khứ nữa, bởi vì Tần Trạm đã hạn chế cậu, vậy giờ người kia hầu hạ mình chút thì có sao? Tóm lại thì ai quản chế người đó chịu trách nhiệm.
Từ nhỏ Chu Liệu đã mang số mệnh của một tiểu thiếu gia, cho nên cậu cũng nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp cho mình trong mối quan hệ của hai người.
.........
Bọn họ như đang dùng củi đánh lửa, một cây khó làm lửa bốc cháy, liền thêm vào một cây củi nữa, cùng nhau ma sát lửa tự khắc bốc lên ngùn ngụt.
Nhiệt nóng thiêu rụi mọi thứ, chỉ chừa lại vết tích chằng chịt.
Có điều thỉnh thoảng thời gian hai cây củi bốc cháy không giống nhau, bình thường Chu Liệu là người chịu thiệt hơn vì Tần Trạm sẽ cố chấp khiến cậu phối hợp với mình dù lửa đã không thể bốc lên được nữa.
Làm loại chuyện này đúng là có lợi cho giấc ngủ nhất, vừa kết thúc, cơn buồn ngủ của Chu Liệu đã lập tức kéo đến.
Cậu chẳng thèm quan tâm bệnh sạch sẽ của Tần Trạm có tái phát không, vẫn lăn ra ngủ trước.
Nếu Tần Trạm không nhìn quen tự nhiên sẽ lau cho cậu.
Chu Liệu dám ngủ là vì cậu biết mỗi lần trước kia đều như vậy.
Hơn nữa, cậu đã vì một cây củi của Tần Trạm mà từ bỏ cả vườn hoa, để hắn vất vả tý thì đã sao?
Sáng sớm ngày hôm sau Tần Trạm đã đi làm, trên kệ bếp vẫn để sẵn đồ ăn như thường ngày, đợi đến khi Chu Liệu ngủ dậy nhìn thấy, ăn vài miếng rồi đi học.
Gần đây bắt đầu vào Hạ, cách thời gian năm bốn tốt nghiệp ngày càng gần.
Buổi sáng ngày thứ Bảy Chu Liệu và Trần Tiện đánh bi-a cả buổi ở trong nhà thể thao mà bọn họ mở, sau đó đi xuống lầu ăn cơm, đợi đến khi Tần Trạm làm xong việc gửi tin nhắn đến Chu Liệu mới tạm biệt Trần Tiện nói phải đi.
Cậu lái xe đến đón Tần Trạm ở chỗ Bạch Linh, nhưng bình thường cậu sẽ đỗ ở cửa sau, cách nơi đó một con đường.
Bọn họ còn từng cãi nhau một lần vì Bạch Linh, mặc dù cái chuyện cãi nhau này bình thường chỉ có Chu Liệu chửi một mình mà thôi, Tần Trạm vẫn hay kiệm lời.
Hồi đó đấu khẩu nhau vì lần đầu tiên Chu Liệu nói đến đó đón Tần Trạm thì hắn lạnh nhạt trả lời không cần đến.
Cậu hỏi tại sao, mẹ kiếp có cái gì mà không dám cho cậu nhìn thấy.
Tần Trạm chỉ nói một câu, cậu ấy nhìn thấy cậu sẽ không vui.
Đây là một câu nói đúng, nói chung quan điểm đạo đức cả đời này của Chu Liệu cũng chỉ có thể, nhưng mà có lẽ sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện cho nên ngoảnh đầu lại nhìn, cậu mới thấy lúc đó mình đối xử với cô ấy quá đáng thật.
Nhưng mà đúng thì đúng, Chu Liệu vẫn khó chịu vì cái thái độ của Tần Trạm, cứ như có thứ gì đó phải giấu giếm không cho mình xem vậy.
Bạch Linh thì được quang minh chính đại lộ diện, còn mình thì mẹ nó có ý tốt hỏi một câu cần đến đón không, hắn lại đáp lại một câu sợ cô ấy không vui.
Có là ai đi nữa thì sao mà vui cho nổi.
Tính cách Chu Liệu đã chẳng tốt gì, vừa nhìn thấy tin nhắn này là suýt nữa phát nổ, gọi thẳng điện thoại qua hỏi Tần Trạm có ý gì.
Tần Trạm lại bày ra vẻ cực kỳ điềm tĩnh, giọng nói không gợn sóng, không cảm nhận được bất kỳ dao động của cảm xúc, còn nói là ý trên mặt chữ.
Ngay tối hôm đó Chu Liệu phi xe đến dưới tòa đơn nguyên của Bạch Linh, lúc thấy Tần Trạm đi ra là xông lên chặn đường đòi giải thích rõ.
Cuối cùng Bạch Linh vừa hay đi ngay phía sau xuống lầu để đổ rác, bị Tần Trạm liếc thấy mới kéo Chu Liệu vào trong xe, ấn cậu lên ghế ngồi phía sau.
Hai người bọn họ suýt nữa thì choảng nhau trong ô tô, mặc dù phần lớn là Chu Liệu kích động, Tần Trạm bắt lấy tay cậu khóa lấy.
Thế là cãi nhau rồi làm loạn, không biết kiểu gì lúc sau hai tên con trai cọ đi cọ lại, rồi hôn nhau.
Cho đến tận khi không biết là xe của nhà nào đi qua bóp còi inh ỏi, hai người mới tách nhau ra.
Chu Liệu sầm mặt, hai tai bỏ đừng, lúc chống người dậy mới phát hiện con đường để quay xe ở phía sau đã bị chặn lại.
"Rốt cuộc cậu đang làm loạn cái gì?"
Chu Liệu ngậm một bụng tức lái xe đi, qua kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt không gợn sóng như chiếc giếng cổ của Tần Trạm cậu lại càng cáu hơn: "Lòng lang dạ thú"
"....Chẳng lẽ cậu định xung đột trực diện với cậu ấy à"
"Tôi có nói sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy đâu"
"Vậy lần sau cậu nói thẳng cho tôi biết là được mà" Tần Trạm cau mày.
"Mẹ kiếp tôi chỉ hỏi một câu là có đón hay không, cậu bớt ảo tưởng lại đi" Chu Liệu mở cửa kính xuống châm một điếu thuốc, chỉ cần nhìn thêm Tần Trạm một cái là huyệt thái dương muốn phát nổ.
"Ừm, là lỗi của tôi"
Ai ngờ Tần Trạm lạnh mặt nói một câu như vậy, làm Chu Liệu rít một hơi thuốc mắc lưng chừng, cơn giận còn chưa giải phóng hết chẳng biết nên trút vào đâu.
Cuối cùng cậu khẽ cắn lên chỗ vừa bị Tần Trạm cắn rách, đánh lái bằng một tay.
"Vaseline cũng không đủ bôi nữa rồi"
.........................
Cậu đợi ở ngoài không lâu Tần Trạm đã mở cửa ghế phó lái ra.
"Trưa cậu ăn gì rồi?"
"Mấy món thường ngày"
"Dì ấy đúng là kiên trì, cứ đến cuối tuần lại gọi cậu" Chu Liệu gạt tay cầm, trong giọng nói có thể nghe ra được vài phần cà khịa: "Sắp coi cậu là con ruột luôn rồi"
"Chu Liệu" Tần Trạm đột nhiên gọi tên cậu.
"Sao?"
"Sau khi tôi phóng hỏa tỉnh lại ở bệnh viện, bên cạnh chính là bọn họ"
Chu Liệu nhìn thẳng về phía trước không nói gì, chỉ siết chặt lấy vô lăng.
Số mệnh của hai người, chết vì người kia, lại vì một người khác mà làm lại.
Lúc đến căn hộ ở đường Thanh Loan, có người môi giới xem nhà đã đợi bọn họ ở đó.
Người kia nhìn thấy hai người bước xuống khỏi xe, đầu tiên là sững lại, sau đó như không chắc chắn lại nhìn chiếc xe và Chu Liệu một lần nữa.
Một chiếc Bentley Continental GT màu đen, biển CA88888, lại thêm Chu Liệu đắp toàn đồ đắt tiền lên người, mặc dù không có logo hiển thị bên ngoài, nhưng với kinh nghiệm dày dặn hơn ba mươi năm trong nghề môi giới nhà đất, khách hàng thuộc loại hình gì ông nhìn một cái là biết.
"Là cậu Tần sao?" người môi giới vẫn không chắc chắn, dù sao thì ông vẫn nhớ là lần trước đối phương ngồi tàu điện ngầm đến, còn bị muộn 30 phút: "Phòng chúng ta xem là căn 52 mét vuông đã lắp đặt nội thất cho thuê lại phải không?"
"Phải"
Chu Liệu khóa xe, cất chìa khóa vào túi: "Sao vậy?"
"Không có gì, không có gì" người môi giới mỉm cười, cho dù muốn tọc mạch lắm rồi nhưng vẫn tuân theo đạo đức nghiề nghiệp ngại hỏi mấy câu ngờ vực này, sao bên cạnh lại là một tên con nhà giàu, còn sở hữu biển số xe có thế lực nhất cả tỉnh như vậy: "Xác nhận thông tin khách hàng một chút ấy mà"
Chu Liệu đứng bên ngoài nhìn quanh tiểu khu này một lượt, tòa nhà cũng khá cũ, nhưng chắc chắn là đỡ hơn căn phòng trọ kia.
Hơn nữa ở đây còn có thang máy, không cần mò mẫn leo cầu thang nữa.
Căn phòng mà Tần Trạm chọn ở tầng sáu.
Sau khi người môi giới mở khóa cửa, Chu Liệu cảm thấy cũng không khác gì với căn phòng trọ kia lắm, lúc chưa bật đèn trông cứ âm u.
"Ở phía này ánh sáng không được tốt cho lắm, cho nên giá rẻ, trước kia đã từng nói với cậu Tần rồi" người nọ nói xong nhìn sang Chu Liệu: "Chúng tôi vẫn còn một căn phòng khác chờ cho thuê, cấu hình phòng rộng hơn, ánh sáng cũng tốt nữa, chỉ là giá phòng mỗi tháng cao hơn 600 tệ"
"Không cần, chọn cái này đi" Tần Trạm ngắt lời ông.
"Thật sự không muốn xem thử sao?" người môi giới vẫn không từ bỏ vì tiền trích phần trăm.
"Đợi chút, chỗ này của ông 52 mét vuông ư?" Chu Liệu cau mày.
"Đúng vậy, trừ đi diện tích công trình công cộng là 40 mét vuông"
Chu Liệu nhìn vào trong phòng, dù phòng cũng nhỏ nhưng cái gì cần vẫn có đầy đủ.
Chu Liệu vẫn muốn nói với Tần Trạm để cậu bỏ thêm tiền cho hắn thuê căn to hơn, mà cậu biết rằng Tần Trạm chắc chắn sẽ không chấp nhận, cho nên cậu cũng không nói gì nữa.
Dù sao thì phòng mười mấy mét vuông còn chen chúc được lâu thế rồi.
"Phòng ngủ ở đâu?"
"Bên này, là dùng cửa kéo" người môi giới kéo chiếc cửa bên cạnh ra cho bọn họ.
Chiếc giường lớn hơn rất nhiều so với ở phòng trọ, đối diện giường còn có một chiếc máy chiếu, trông cũng tạm được.
Chu Liệu ngồi lên nó, thấy cứng hơn nhiều so với giường ở phòng trọ.
"Phải thay đệm khác mới được" Chu Liệu không hài lòng cho lắm: "Ngồi còn không thoải mái, đừng nói là ngủ"
"Ừm, đến lúc đó rồi tính" Tần Trạm không có yêu cầu gì đối với những thứ này.
Người môi giới nhìn qua nhìn lại giữa hai người, suýt nữa thì không nhận ra rốt cuộc phòng này để cho ai ở.
"Ở đây diện tích nhỏ, chủ yếu phù hợp cho người ở một mình, nếu như có bạn đến thì chiếc sofa này có thể xếp thành một chiếc giường, ấn vào nút bấm ở dưới là mở ra rồi, gập lại cất đi cũng rất là tiện, sau này có bạn bè cũng ở lại được"
"Ừm"
Chu Liệu nhìn Đông ngó Tây một lượt, hời hợt đáp lại lời diễn giải của môi giới.
Qua một lúc sau điện thoại của người kia reo lên, người đàn ông trung niên nhìn màn hình một cái sau đó xoay người nói xin lỗi với bọn họ, rồi đi ra ngoài bắt máy.
Hai người đi vào phòng bếp xem, phòng bếp và phòng khách liền với nhau theo hướng mở.
Chu Liệu tựa người lên đó, buồn miệng lại muốn hút thuốc: "Cũng tạm, một tháng bao nhiêu tiền"
"Một nghìn ba"
"Cậu cũng nỡ thuê căn đắt tiền vậy à?" mặc dù đối với Chu Liệu thì rẻ bèo: "Nhưng mà ở đây phải đi bộ rất lâu mới tới trạm tàu điện ngầm"
".....Chỗ kia bé, không tiện cho cuộc sống sau này"
"Thực ra phòng trọ cũng được, đã ở lâu vậy rồi" Chu Liệu bâng quơ đáng giá.
"Đồ của cậu nhiều quá"
Tần Trạm chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, Chu Liệu nghe vậy thì sững lại, khi biết là Tần Trạm suy nghĩ cho cuộc sống của cả hai người, có một thoáng cậu không biết mình đang nghĩ cái gì.
Dường như mỗi ngày đều trôi qua theo tuần tự, bọn họ cũng không cảm thấy hai người con trai thì có vấn đề gì, cứ ở cùng nhau như vậy, có gì là không đúng đâu.
"Nếu không phải đồ của cậu ít quá, thì tôi lấy đâu ra chỗ mà bày" Chu Liệu hiếm khi xấu hổ rời tầm mắt đi.
Cậu vừa nói xong thì điện thoại reo lên.
Tần Trạm và cậu đều cùng nhìn về phía điện thoại, màn hình hiển thị người gọi đến là Chu Kiến Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...