Không phải Chu Liệu thật sự nghĩ rằng Tần Trạm có gì đó với Bạch Linh.
Dù sao thì quan hệ giữa họ bây giờ cậu là người rõ hơn ai hết.
Điều duy nhất khiến cậu khó chịu là chỉ vì Tần Trạm mà cậu trở nên vừa giống trước kia, cũng vừa không giống.
Không ngờ rằng trong cuộc đời cậu, cũng đã có người khiến cậu phải kiêng dè.
Cho nên vì để cân bằng, Tần Trạm cũng phải giống như cậu mới được.
Trong lối đi thoát hiểm Tần Trạm chỉ khẽ đáp lại một tiếng, hai người không nói gì nữa.
Sau đó cậu đi cùng Tần Trạm ra khỏi lối đi tối đen xuống dưới rời khỏi thư viện, đến khi đi được nửa đường rồi Trần Tiện mới gọi điện hỏi cậu đang ở đâu, lúc này Chu Liệu mới nhớ ra Trần Tiện vẫn còn đợi mình ở cửa.
Chu Liệu gượng gạo nhìn sang Tần Trạm đi ngay trước mình, cố hạ thấp giọng xuống.
"Bụng khó chịu quá, tối nay bọn mày đi ăn đi"
"Vậy mà mày không nói sớm, làm tao đợi dài cổ"
"Tao tưởng là đi được" Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, nói dối không đỏ mặt.
"Ông đây muốn giết mày thật sự ấy"
Trần Tiện trợn mắt trắng ngắt điện thoại, Chu Liệu vội vàng gửi mấy tin nhắn qua bảo là cuối tuần mời cậu ta ăn cơm bù.
Trước khi nghỉ phép rời khỏi thành phố C để đến thành phố B, Chu Liệu còn đến chỗ Tần Trạm hai lần.
Bình thường bọn họ không có nhiều thời gian để ở cạnh nhau, Chu Liệu có vòng bạn bè của riêng mình, nhưng chủ yếu là do lịch trình một ngày của Tần Trạm đã bị công việc làm thêm và học tập chiếm hết, cho dù hai ngày ở trong trường bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện, có gặp thì cùng lắm là hai mắt nhìn nhau giữa dòng người.
Chỉ là sau khi màn đêm buông xuống, hai người họ lại một trước một sau quay về căn phòng trọ ấy.
Tối thứ Bảy Tần Trạm tan ca lúc sáu rưỡi, Chu Liệu nhìn thời gian rồi đi đến cửa hàng tiện lợi, dọc đường cậu mua một ít món hầm, lấy vài chai bia lạnh ở trong tủ cửa hàng, Tần Trạm quét xong đơn cuối cùng của mình thì đi đến gian làm việc ở phía sau.
Lúc cửa sau bị đẩy ra, Chu Liệu đang dựa vào tường, một tay xách bia và món hầm, tay còn lại thì đang kẹp thuốc.
"Đi thôi" Tần Trạm đóng lại cửa phòng làm việc.
Chu Liệu nhả ra một hơi khói: "Chuyến bay của tôi vào chín giờ sáng mai"
"Ừm"
"Dậy không nổi"
"Vậy không đi nữa"
"Nếu có thể thì ai thèm đi chứ" Chu Liệu chửi thề một tiếng, sau đó rít sâu một hơi khiến nicotine tràn vào tận phổi, vừa nghĩ đến phải gặp hai người kia là buồn bực.
Quãng đường từ cửa hàng đến phòng trọ không dài không ngắn, mà giữa chừng còn bắt đầu có mưa lớn, làm bộ dạng hai người phút chốc trở nên nhếch nhác.
Bên đường vẫn còn có bà lão mặc áo mưa ngồi cạnh tòa nhà cũ nát, cong người xuống dùng túi nilon đắp lên sạp rau đã ướt nhách.
Chu Liệu không ghét trời mưa, cậu là người sinh ra ở thành phố C, nơi đây chịu ảnh hưởng của địa hình nên thời tiết thường xuyên âm u, chỉ là cậu không thích bị ướt mưa mà thôi.
Nhưng đối với Tần Trạm mà nói hắn chẳng có phản ứng gì với trận mưa lớn này, có điều khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Chu Liệu, hắn liền lấy mũ của cửa hàng tiện lợi đội lên đầu cho cậu, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu mua rau.
Lúc chiếc mũ có in logo của cửa hàng chụp lên đỉnh đầu mình, ban đầu Chu Liệu còn ghét bỏ nó, nhưng tâm trạng đột nhiên thấy kỳ kỳ, nhịp tim cũng không ngừng tăng tốc.
Cậu mất tự nhiên rời mắt khỏi gương mặt lạnh tanh của Tần Trạm, sau đó nhìn thấy bà cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ hai tay run rẩy chỉnh cân trọng lượng, còn có thể nhìn thấy cặn bùn đất trong móng tay, cùng với da thịt nhăn nheo như vỏ cây của bà.
Cậu khẽ sờ vào túi, bởi vì bình thường hay đút ví có cài đủ loại thẻ tín dụng, cậu vẫn quen kẹp mấy tờ tiền mặt trong đó nhưng không dùng đến, vì vậy Chu Liệu dứt khoát lấy ra một tờ tiền 100 tệ.
Cậu đưa tiền cho bà cụ: "Không cần trả lại đâu ạ, cháu lấy hết rau"
Tần Trạm quay ra nhìn Chu Liệu, nước mưa chảy dọc xuống gò má cậu, trên gương mặt còn có chút buồn bực vì bị thấm ướt.
Bà cụ vội vàng xua tay nói không trả lại nổi.
"Không cần trả lại tiền đâu, cháu lấy hết" Chu Liệu nói rồi nhét hết rau vào trong túi nilon: "Cháu không thiếu chút tiền này"
Cậu là một người không biết làm việc thiện, chỉ cảm thấy mua hết chỗ này thì cái tủ lạnh kia của Tần Trạm vẫn nhét vừa, không muốn nhận tiền trả lại cũng vì không muốn mấy đồng bạc nhăn nheo ấy, cầm cũng không làm gì.
"Cậu trai này, thế không được đâu"
"Không có gì là không được" Chu Liệu xách túi lên nhét vào tay Tần Trạm: "Đi thôi"
Tần Trạm xách rau, nhìn điếu thuốc đang kẹp trên tay Chu Liệu đã bị mưa ướt, qua một lúc mới đuổi theo.
Lúc đẩy cửa căn phòng quen thuộc ra, Chu Liệu để mũ xuống bên cạnh, cậu vừa định ngồi xuống thì bị Tần Trạm gọi lại.
"Quần áo ướt rồi, đi tắm đi" Tần Trạm lấy một bộ quần áo in chữ của mình vứt cho Chu Liệu: "Thay vào đã"
"Không tắm"
"Gần đây nhiệt độ giảm dễ bị cảm cúm"
"Ngày nào tôi cũng luyện tập, cảm thế quái nào được"
Cậu đã tùy tiện quen rồi, hơn nữa hai người con trai với nhau cũng chẳng có gì mà phải tránh, cứ thế lột luôn quần áo trên người ra, chuẩn bị lấy quần áo của Tần Trạm mặc lên.
Tần Trạm vừa mới rửa đồ xong quay người lại liền nhìn thấy Chu Liệu đang cởi áo, ánh đèn mập mờ làm tôn lên đường nét cơ bắp rắn chắc trên cơ thể, bởi vì thường xuyên tập gym nên vai rộng eo thon.
Nhưng Tần Trạm lại không có thất tình lục dục, nhìn thấy cơ thể của đàn ông cũng không có xao động gì lớn, ánh mắt của hắn chỉ bị thu hút bởi viên đá nhỏ lóe lên ánh bạc được gắn trên ngực cậu.
"Còn đau không?"
Chu Liệu đang thay quần áo, vừa mới xỏ áo lên đầu thì bị hỏi cho sững người, sau đó cúi xuống nhìn lồng ngực mình, giọng nói hơi oán hận mất tự nhiên.
"Hỏi thừa, má nó thể chất tôi vốn đã hay bị viêm"
Lúc học cấp ba cậu còn bắn lỗ tai, nhưng mà cứ bị viêm đi viêm lại, sau này thì từ bỏ luôn, đợi đến lúc liền lại cậu cũng chưa từng đeo khuyên lần nào.
Cho nên cái ký hiệu mà Tần Trạm để lại này thực sự quá rõ rệt, thỉnh thoảng lại hơi đau nhẹ, nhất là lúc không cẩn thận đụng phải là lại càng rõ ràng hơn.
Cứ như đang nhắc nhở cậu, người này luôn luôn ở bên cạnh vậy.
Ánh mắt của Tần Trạm quá lộ liễu, cảm xúc trong đó Chu Liệu không nhìn ra được, cậu chỉ thấy bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào chỗ đó rất xấu hổ, vội vàng mặc quần áo của Tần Trạm vào.
......
Tần Trạm nấu cháo rau, dùng dầu ớt trộn với rau xanh.
Dưới đêm mưa, hai người chen chúc trong căn phòng trọ uống cháo, ăn món hầm và rau trộn, Chu Liệu để bia vào trong tủ lạnh của Tần Trạm, tính để lần sau qua đây uống.
Hai người ở chung với nhau chẳng cần bất kỳ quá trình để thích ứng nào, cứ như bản năng đã được khắc vào trong gen, rất lâu trước kia đã từng trải qua vô số ngày đêm như vậy.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ là cậu không nhắc đến cái chân bị đánh gãy kia nữa, cũng không còn là kẻ không thể bước ra khỏi nhà kho.
Bây giờ lại quay về cuộc sống trước kia, chỉ là lần này đã thêm một người khác, một người có thể chữa lành bệnh tâm lý cho cậu.
Sáng ngày hôm sau, Chu Liệu ngồi lên xe chú Lâm đến đón mình, sáng sớm ngày hôm qua cậu mới rời khỏi chỗ Tần Trạm, về nhà chưa ngủ được bao lâu đã phải dậy đi ngồi máy bay.
Trên máy bay cậu ngủ cả một đường, lúc hạ cánh ra khỏi sân bay, người được gia đình sắp xếp đã đợi ở bên ngoài để đón cậu.
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, từ lúc hạ cánh xuống thành phố B là cổ họng cậu khô khốc, ban đầu còn tưởng là khát nước, nhưng mà mua nước uống xong vẫn không thấy đỡ.
Buổi tối lúc ngồi ăn cơm cùng ba mẹ và mấy nhân vật trong giới chính trị thương mại, cậu thấy mình như bị sốt rồi, bởi vì cả người bắt đầu nóng rực khó hiểu, cổ họng vốn khô rát lại bắt đầu ho nhẹ, tối qua còn ra vẻ với Tần Trạm, lần này thì xong đời rồi.
Cả buổi tối cậu đều phải cố cười nói giữa bao lời khách sáo giả dối vì danh lợi, cơ thể khó chịu mà cũng không dám thể hiện ra.
Lúc ăn cơm được một nửa, không biết là ông Cục trưởng đứng đầu phương nào đột nhiên chuyển đề tài lên cậu, hỏi cậu đã có người yêu chưa.
Chu Liệu nghe thấy nhắc đến tên mình, vội vàng nở nụ cười nói không có.
"Con gái chú vừa mới từ nước ngoài về, mấy thanh niên các cháu có cần gặp mặt nhau một buổi không"
Chu Liệu còn chưa trả lời, Liễu Minh Châu đã cầm rượu lên nói trước: "Từ nước Anh về à? Tốt nghiệp từ UCL* đúng không?"
* UCL: viết tắt của Đại học London
"Đúng, năm ngoái đã tốt nghiệp rồi, tôi thấy hai đứa nó chạc tuổi nhau, có thể gặp mặt xem" Cục trưởng uống một hớp rượu: "Hai đứa kết bạn wechat nhé"
"Không tiện...."
"Đương nhiên là được" giọng nói sắc bén của Liễu Minh Châu lấn át cả lời từ chối của Chu Liệu: "Ngày mai cho hai đứa trẻ gặp mặt trước, buổi tối vừa hay có tiệc rượu"
Cục trưởng rất hài lòng, dù sao thì con gái mình tiếp cận được những người ở địa vị này rồi, sau này không chỉ còn là việc trao đổi danh lợi ngang bằng nữa, mà là nhân tình thế sự.
Ông kéo lấy Chu Liệu bảo cậu kết bạn Wechat với con gái mình, còn không ngừng khen cô xinh đẹp.
Lúc này Chu Liệu chỉ thấy choáng váng mặt mày, Chu Kiến Lâm ngồi bên cạnh còn tưởng là do uống rượu.
"Hôm nay con uống nhiều vậy à?"
"Không uống" đầu Chu Liệu nặng trịch, trong căn phòng toàn mùi giả dối này hơi làm cậu nghẹt thở: "Con ra ngoài chút được không?"
"Con đi đâu?"
"Đi ra ngoài cho thoáng"
"Ra ngoài cái gì, lát nữa còn phải mời rượu từng người một" Chu Kiến Lâm cau mày, hạ thấp giọng: "Con đừng có giở trò bỏ đi giữa chừng"
Chu Liệu hít sâu một hơi, suýt nữa thì bóp nát ly rượu.
Bữa cơm này kéo dài đến tận gần bốn tiếng mới kết thúc, lúc tan cuộc cả người Chu Liệu đều toát mồ hôi lạnh, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Cậu đang nghi ngờ có khi nào dùng thuốc trong thời gian dài khiến khả năng miễn dịch kém đi không, vừa hay lại tới mùa dịch cúm, nếu không thì mới dầm mưa một chút thì làm sao đã biến mình thành như vậy.
"Vậy hai đứa về hẹn thời gian và địa điểm, ngày mai chúng ta gặp lại" Cục trưởng Vương vỗ vào vai Chu Liệu: "Về nghỉ ngơi nhé, hôm nay trông cháu không được tốt lắm"
Lúc nghe thấy câu không được tốt, Liễu Minh Châu sầm mặt lại vô thức liếc Chu Liệu một cái.
Chu Liệu vẫn toét miệng cố nặn ra một nụ cười khó coi.
"Vâng, chú về cẩn thận"
Trên đường về khách sạn, Liễu Minh Châu ngồi ở ghế phó lái không lên tiếng, Chu Kiến Lâm cũng giữ im lặng, đây là trạng thái bình thường khi cả nhà họ ở cùng một chỗ với nhau.
Có lẽ là thấy đã lâu không gặp, đi đến nửa đường Chu Kiến Lâm mới hắng giọng lên tiếng: "Bây giờ sức khỏe con thế nào rồi? Còn trầm cảm không?"
Chu Liệu khó chịu không thôi: ".....Bình thường ạ"
"Ừ, có đôi khi bệnh tâm lý là tự mình dọa mình mà thôi"
Chu Liệu siết chặt nắm đấm nhẫn nhịn không nói gì, qua một lúc thật sự không chịu được nữa mới nói: "Lát nữa cho con xuống gần tiệm thuốc được không?"
"Làm sao?" Liễu Minh Châu nhìn cậu qua kính chiếu hậu.
"Khó chịu, cảm giác sốt rồi"
Liễu Minh Châu cau mày: "Lúc không gọi mày thì ăn chơi nhảy múa, cứ có việc một cái thì tinh thần không có vấn đề cũng là phát sốt"
".....Con có thể kiểm soát thời gian bị ốm sao?" Chu Liệu nghe thấy giọng nói cay nghiệt của người phụ nữ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, tâm trạng rơi xuống đáy vực, đầu đau như búa bổ: "Hoặc là đưa con đi viện, hoặc là dừng ở tiệm thuốc"
"Uống tý thuốc, về nghỉ ngơi là được rồi, truyền dịch tốn bao nhiêu thời gian, ngày mai con còn có chuyện khác phải làm nữa" Chu Kiến Lâm rẽ vào một khúc cua, sau đó dừng lại bên đường: "Để ba đi mua cho"
"Con tự đi" Chu Liệu không muốn ngồi chung với bọn họ trong cùng một không gian nữa, chỉ khiến cậu thêm nghẹt thở.
Cậu cố gắng nói chuyện làm cổ họng đau như bị dao cắt qua, còn có cơ thể bị mất sức, bước chân hơi lảo đảo đi về phía tiệm thuốc.
Nhân viên tiệm thuốc lấy cho cậu loại thuốc hạ sốt thường dùng, Chu Liệu quay lại xe rồi không nói thêm câu nào với bọn họ nữa, đến khi về tới khách sạn Liễu Minh Châu với đột nhiên mở miệng.
"Tối nay uống nhiều nước chút, hạ nhiệt, ngày mai dậy là khỏi ngay, đàn ông con trai hay vận động thì sức khỏe cũng không kém" Liễu Minh Châu kéo cửa bên cạnh ra: "Còn có thời gian hẹn cô gái kia chú ý vào, đó là con gái của Cục trưởng Vương, đừng có mà cho người ta leo cây, tiệc buổi tối cũng là lý do để mày phải bay sang tận đây, đừng có đến giờ rồi lại nói là không tham gia được"
Chu Liệu siết chặt lấy nắm cửa, khớp tay trở nên trắng bệch, cậu nghiến chặt răng cố chịu đựng cảm giác choáng váng trả lời: "Con biết"
.........
Lời tác giả: Chắc là chương sau, hoặc sau nữa là hun nhau nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...