Ba giờ sáng, Tần Trạm đi ra khỏi quán bar, lúc đi qua con ngõ nhỏ để về nhà, còn có một ngọn nến sinh nhật dành cho trẻ nhỏ chưa cháy hết bị vứt trên cục nóng điều hòa, ở trong không gian này khiến nó trở nên bắt mắt.
Gần nhà kho vẫn còn người già đang lục lọi thùng rác, đối phương bịt mũi, lấy chiếc túi nilon màu đen từ trong thùng ra, định lấy đồ vật ở bên trong nhưng lại đột nhiên kinh ngạc hô lên lùi về sau vài bước.
Tần Trạm đi lên đỡ lấy lưng đối phương mới khiến ông không bị ngã xuống đất.
Bên trong chiếc túi đen là xác chết của một con mèo đã bắt đầu thối rữa, Tần Trạm cúi người xuống, mặt không có cảm xúc gì cầm chiếc túi lên vất lại vào thùng rác.
Ông lão rõ ràng đã bị đồ vật bên trong dọa cho mất vía, ông muốn nói chuyện nhưng nghiêng đầu qua nhìn thấy Tần Trạm mặt mày âm trầm lạnh lẽo, tay chân loạng choạng vội vàng nhặt chiếc túi sợi đay dậy rời khỏi đây.
Xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường, Tần Trạm nhìn bốn phía một lượt, qua một lúc mới mở cửa nhà kho ra.
Khoảng thời gian này nhiệt độ đã nhanh chóng giảm xuống, chỉ cần vào Thu là thành phố C rất hiếm khi nhìn thấy mặt trời, xung quanh dần dần đã có người bị cảm lạnh.
Tần Trạm vẫn luôn di chuyển từ trường học đến nơi làm thêm, thỉnh thoảng mới đi bệnh viện một lần.
Một thời gian trước phía bệnh viện nói với hắn, bà hắn đã sắp không trụ được, nếu được thay thận gấp còn có thể xem có cơ hội cứu hay không, không thì chỉ đành từ bỏ, bởi vì chạy thận thông thường để kéo dài sinh mệnh đã gần như không cần thiết nữa.
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để bệnh viện tiếp tục.
Hai người bọn họ thực ra chẳng có tình cảm gì.
Lúc nhỏ khi bị kẻ tâm thần kia ngược đãi, lúc mới đầu bà còn ngăn lại, nhưng sau này cũng bị lôi vào đánh, về sau bởi vì sợ hãi nên trốn trong phòng biến thành một người thờ ơ đứng ngoài quan sát.
Sau khi kẻ tâm thần kia chết đi, bà một mình nuôi sống hắn, mỗi ngày chỉ cho ăn miếng cơm, hai người chẳng có giao lưu gì thêm.
Phần lớn thời gian bà đều ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài ngôi nhà đất, ngây ngẩn nhìn con chó nhà hàng xóm, còn mình thì ngồi bàn làm bài tập, ngày tháng như vậy kéo dài rất lâu, chiếc lồng bình đạm vô vị đã bao trùm cả thời niên thiếu của hắn.
Còn tại sao lại muốn tiếp tục, hắn cũng không rõ, có lẽ là vì cảm thấy người này đi rồi, cuộc sống sẽ trở nên trống rỗng, bởi vì cột mốc duy nhất cho hắn phương hướng đã biến mất.
Tần Trạm tan học lại chuẩn bị đi tới chỗ làm thêm vừa mới tìm được, từ lớp học đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất phải đi qua hành lang của nhà thể thao, đang giờ ăn cơm trưa nên trong nhà thể thao gần như không có ai, chỉ thỉnh thoảng có một hai người cũng đi ngang qua giống hắn.
Chu Liệu ở trong phòng thay đồ cởi áo đánh bóng ra vứt sang một bên, cậu nhìn thấy điện thoại có người gọi tới, khó chịu nhíu mày.
"Ai vậy, cứ gọi mày suốt thế?" Trần Tiện mở nắp chai nước uống một ngụm.
"Còn ai nữa"
"Bạch Linh?"
Chu Liệu không trả lời, Trần Tiện lại nhìn cậu đầu hứng thú: "Hỏi mày có muốn ăn cơm cùng không à?"
"Ừ"
Chu Liệu nhận cuộc gọi, giọng điệu cũng chẳng tốt vào đâu: "Alo, nãy vẫn đang học, không nghe thấy, sao thế?
"Không đi, cậu ăn với bạn đi, tớ với Trần Tiện còn có việc"
"Tối cũng không đi được, không cần phải lo, mọi người cứ chơi đi"
"Ừ được, bye"
Cậu cúp điện thoại xong tắt màn hình, Trần Tiện dựa vào tủ đồ dùng bên cạnh gấp quần áo lại: "Mới đón sinh nhật mấy hôm đã chơi chán rồi à?"
"Tao có thích nó đâu, liên quan gì tới chán hay không"
"Vậy là thấy phiền rồi"
"Vốn tiếp xúc với nó chỉ vì muốn nhìn tên u hồn kia ăn quả đắng thôi, dạo này chẳng có gì vui, tự nhiên hết hứng"
"Bọn mày làm đến bước nào rồi? Tao chỉ tò mò thôi" Trần Tiện nhìn Chu Liệu: "Lần này còn lâu hơn cả lúc mày yêu đương với mấy em hot girl"
"Mày nghĩ sao? Ngay cả môi tao còn chưa động vào"
"Thế Linh Dương theo đuổi mày ghê lắm mà? Mày thuê phòng với cô ấy chưa?"
"Tạm thời chưa, cô ấy rất biết cách giả vờ dè dặt, nhìn được mục đích của cô là gì, nhưng lại không muốn cho mày có được nhanh quá dễ mất đi hứng thú, ngày đó gặp tao với Bạch Linh đi cùng nhau cũng giả vờ không quen biết" Chu Liệu nắm vị trí sau ót khẽ xoay cổ: "Nhưng mà mập mờ như bây giờ cũng thích"
"Đừng có chơi quá đà, Bạch Linh không giống mấy đối tượng kia của mày"
"Tao biết, đến lúc đó khác nói chia tay với cô ấy, theo trình tự mà làm"
"Chỉ sợ cô ấy quấy phá thôi"
"Không đâu, cô ấy nghe lời hiểu chuyện, hơn nữa cũng không giống với mấy cô gái trước kia chỉ vì tiền mà nịnh bợ" Chu Liệu nói xong đẩy cửa ra: "Cô ấy có công việc vẽ tranh và cuộc sống của mình, nhìn chung khá là độc lập, nếu như cô giống với mấy kẻ phiền phức bám dai như đỉa trước kia, tao cũng không hẹn...."
Bước chân Chu Liệu đột nhiên dừng lại tại chỗ, Trần Tiện vừa đi vừa gói đồ, không nhìn đường suýt nữa thì đụng vào lưng Chu Liệu.
"Sao không đi?"
Trần Tiện nói xong ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đen xì đứng giữa hành lang u tối, sau khi nhìn rõ gương mặt đối phương, cậu ta im lặng nhìn Chu Liệu.
"Nghe trộm bao lâu rồi?"
"Lúc gọi điện thoại" giọng nói Tần Trạm không không có cao thấp.
Chu Liệu cười lạnh một tiếng, đi lên hai bước đứng trước mặt Tần Trạm: "Đúng là chuột cống nhỉ?
Tần Trạm híp mắt lại, gương mặt không có biểu cảm gì: "Vui lắm hả?"
"Cái gì?"
"Đối xử với cậu ấy như vậy, vui lắm hả?"
Chu Liệu như nghe thấy một câu chuyện cười, cậu bật cười thành tiếng: "Sao, mày thương hoa tiếc ngọc, cầu yêu mà không thành?"
"Cũng đâu có thích, sao phải làm vậy?"
Chu Liệu vừa tiến lên, vừa bắt lấy cổ tay Tần Trạm, ánh mắt nhìn vào màn hình đã tối đi: "Còn ghi âm nữa à? Chuẩn bị đem đi thể hiện?"
Tần Trạm lật màn hình lên, trên đó trống trơn: "Nghĩ nhiều"
"Vậy à, ngoan quá" Chu Liệu cong khóe miệng lên: "Vậy mày còn đứng đó nghe cái gì? Nghe tao chơi như nào à? Mày đúng là thú vui tự tìm đến cửa"
Ánh mắt Tần Trạm lạnh buốt như lớp băng không thể tan chảy, đối phương không sợ cũng không lùi bước, đứng ở đó như một tảng đá đồ sộ không thể lung lay.
Chu Liệu cảm thấy ghê tởm nhưng thú vị một điều là, cậu ghê tởm ánh mắt của Tần Trạm khi nhìn mình, cái nhìn chằm chằm từ một kẻ ở đáy xã hội lại mang theo cơn ác mộng mà người kia dành cho cậu, nhưng cậu cũng lại thấy thú vị, bởi vì Tần Trạm là kẻ không chịu khuất phục, là một món đồ chơi tốt nhất trên thế giới.
Cho dù có bị ăn bao nhiêu trận đòn, hắn vẫn như vậy, điều này khiến cho dục vọng chinh phục của cậu cao vọt lên lan tràn khắp cơ thể, ngọn lửa bừng bừng chẳng nhẽ lại sợ không đốt được tảng băng được kết thành từ nước sao?
"Nghe kế hoạch của cậu"
"Vậy bây giờ tao thay đổi kế hoạch rồi" Chu Liệu vỗ vỗ vào mặt Tần Trạm: "Mày lại khiến tao có hứng thú với cô ấy rồi"
"Tôi không thích cậu ấy" Tần Trạm liếc nhìn tay của cậu, cậu bắt lấy cổ tay Chu Liệu, khiến cho xương cốt đối phương bắt đầu phát đau: "Cho nên không cần thiết"
"Mày không thích cô ấy, có thể là cảm kích người nhà cô ấy mà thôi, nhưng không quan trọng, từ lúc mày đứng đây nghe, thì đã tỏ rõ thái độ của mày rồi" Chu Liệu cười lớn, cậu hất tay Tần Trạm ra, kéo cổ áo hắn ấn lên hầu khiết, giọng nói đầy vẻ giễu cợt: "Dấu vết trên cổ mày là do tao in lên, từ hôm nay về sau tao không ngại thêm vài vết đâu"
Vết bọng nước bị nát giờ chỉ để lại một dấu vết hình vòng cung, làn da mới mọc lên sau khi bị thương vì bỏng.
Trần Tiện đứng ở bên cạnh không nói gì, cậu ta không muốn tham gia vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Tần Trạm, cũng không dám ngăn lại hành động của Chu Liệu, cùng lắm chỉ nhắc nhở cậu những lúc chơi quá đà, nhưng bây giờ lúc Chu Liệu vui đùa quá trớn cũng không gọi theo cậu ta nữa.
Bời vì mỗi lần Tần Trạm bị bắt nạt, cậu ta đều có mặt tại hiện trường, cũng hiểu thái độ và ý tứ của Chu Liệu.
Trong hành lang vắng lặng, chỉ có ba người bọn họ đứng đó.
Tần Trạm nhìn Chu Liệu không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhẹ bẫng như cũ, so với kế hoạch của Chu Liệu đối với Bạch Linh, hắn chẳng có cảm nhận gì về việc Chu Liệu nói sẽ dày vò bản thân mình như nào, thậm chí còn lười mở miệng.
"À đúng rồi, phí nằm viện mày còn chưa trả đâu, không phải mày tưởng tao bao mày thật chứ?"
"Tôi không cần cậu đưa đi"
"Vậy mày chết trước mặt tao thì làm thế nào? Bạn gái tao lo cho mày như vậy mà" Chu Liệu gằn ra hai chữ bạn gái: "Tao phải làm cho ra dáng chứ? Để cho cô ấy biết tao đối xử tốt với bạn của mình như nào"
"Vậy thì đừng có phùng má giả làm người mập"
(Phùng má giả làm người mập: Vì giữ thể diện mà làm một việc quá sức mình)
Chu Liệu dường như không ngờ tới Tần Trạm lại nói ra câu này, sau khi nghe xong ngược lại phì cười, thậm chí câu nói này còn khiến cho Tần Trạm giống một người sống.
"Vậy thì tiếc thật, làm cũng đã làm rồi, mày vẫn phải trả thôi" Chu Liệu ôm tay: "Xem ra dạo này mày cũng eo hẹp nhỉ, vậy thì tuần sau nữa trả cũng được, cho mày chút thời gian, có phải tao thấu hiểu lòng người lắm không?"
"..........."
Chu Liệu xoay người, nhặt túi của mình ở dưới sàn lên, sau đó lại quay đầu nhắc nhở Tần Trạm lần nữa.
"À còn một chuyện nữa, kế hoạch của tao mày không cần nói cho Bạch Linh biết đâu, chắc sẽ không thực hiện nữa, bởi vì..." Chu Liệu nghiêng đầu, trên môi là nụ cười đầy châm chọc: "Nhờ phúc của mày, bây giờ tao thấy rất thích cô ấy"
Bạch Linh vẫn không trả lời tin nhắn, Tần Trạm chỉ đành gửi cho cô một tin nhắn để thăm dò, hắn biết có lẽ đã bị Chu Liệu phát hiện, nhưng ít ra thì đã làm rồi, thứ Bảy hắn vẫn sẽ tới nhà của Bạch Linh.
Sau khi tan học hắn xách theo một túi nilon màu đen, lúc đi ngang qua một con sông gần đó, có người đột nhiên hoảng hốt lao đến kêu hắn mau cứu lấy đứa bé bị rơi xuống nước, còn nói là có nhà nào gần đó có người cha ngoại tình, thông đồng với người thứ ba tự tay vứt nó xuống, người mẹ do bị bạo lực gia đình trong thời gian dài cũng không cần đứa bé này nữa.
Tần Trạm cụp mắt nhìn người phụ nữ trung niên gầy gò ốm yếu.
"Cậu mau cứu nó đi, cậu thanh niên! Đứa bé này mới có mấy tuổi!"
"Bà có gọi cũng vô dụng, nhỡ người ta không biết bơi thì sao, chẳng phải lại thêm một người chết đuối! đợi cảnh sát đến đi!"
"Cảnh sát đến cũng cần thời gian chứ! Đứa trẻ kia giờ bị lạnh đến mất nhiệt độ rồi! đáng thương làm sao! Tôi không chịu được cảnh nhìn người sống sờ sờ chết ngay trước mắt, lại còn là đứa trẻ!"
Tần Trạm nghiêng đầu qua, có thể nhìn thấy một cái đầu mập mờ trên mặt nước.
"Để tôi cầm giúp cậu cho cậu trai, cậu có biết bơi không, cầu xin cậu hãy cứu lấy nó!"
Người phụ nữ trung niên nói rồi định cầm lấy túi nilon đen của hắn, Tần Trạm chưa phản ứng kịp, lúc chiếc túi bị giật qua, đồ vật bên trong rớt ra ngoài, là một chiếc xích chó mạ màu bạc.
"Xin lỗi xin lỗi" đối phương hơi sững lại, vội vàng nhặt lên để lại vào túi: "Cho hỏi cậu biết bơi có thể cứu nó không?"
Tần Trạm biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi rất tốt, hắn nhìn cái đầu sắp biến mắt khỏi mặt nước, cùng với mấy người trung niên đang vây quanh đưa ra ý kiến, mặt hắn không chút cảm xúc quay lại nhìn người phụ nữ kia.
"Xin lỗi, cháu không biết bơi"
Liên quan gì đến hắn chứ, một người đã không còn được yêu thương, không bằng được chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...