Trước nhà hắn…
Nhà hắn là 1 ngôi biệt thự màu trắng, to ơi là to và thật sự rất đẹp, nhưng mà….
- Anh ở đây 1 mình thôi sao?
- Ừ! Thì sao?
- Ờ, không có gì, chúng ta vào thôi.
Nó nói rồi bước nhanh vào, không để hắn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng lên của mình, thực ra nó hỏi vậy là vì nó nghĩ căn nhà rộng vậy mà chỉ có hắn và nó ở nên cũng hơi lo lắng. (Đầu óc đen tối)
Thấy thái độ nó vậy thì hắn chỉ khẽ cười, nó thật là dễ thương, không như thường ngàu luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Hắn thấy nó thật sự rất thú vị, vì vậy phải kiếm trò chọc nó mới được.
Chap 10: Sống thật với chính mình…
Nó bước vào phòng và bắt đầu dọn đồ, căn phòng màu xanh lam với rèm cửa màu trắng làm nó thấy thích, phía dưới cửa sổ là một vườn hoa hồng, thật đẹp. Đứng ngẩn ngơ rồi tự cười 1 mình, nó không biết hắn đã bước vào…
- Làm gì mà cười một mình vậy, được ở cùng tôi thích thế cơ à?
Nó giật mình quay lại, hóa ra là hắn.
- Này, tôi nói đúng nên cô mới giật mình đúng không?
- Ai cho anh vào phòng tôi, lại còn không gõ cửa nữa chứ, thật bất lịch sự. – Nó khó chịu lên tiếng.
- Đây là nhà tôi, tôi thích vào khi nào là quyền của tôi, còn nữa, không khóa cửa mà còn bảo người khác gõ cửa, thật là…Nhưng mà dù sao cũng mang danh là bạn trai cô, chúng ta có nên…..
Hắn bỏ dở câu nói rồi cười gian xảo nhìn nó, từ từ tiến lại gần nó, mặt đối mặt. Hắn định làm gì, tự nhiên nó thấy sợ
- Nên…. nên gì? Anh định làm gì?
- Thì cô nghĩ xem, 2 người yêu nhau thì phải làm gì? - Hắn mặt dày trơ tráo nói.
- Làm gì là làm gì? Anh đừng có lại gần đây, nếu không tôi la lên đó!- Nó cố gắng đe dọa, nhìn mặt nó bây giờ rất buồn cười, miệng thì đe dọa nhưng mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Thấy nó vậy hắn càng làm tới:
- Cô thích thì la đi, nhà này ngoài chúng ta ra thì không có ai đâu. - Hắn thích thú nói rồi tiến lại gần hơn.
- Này, anh….anh….định làm gì? – Thấy nó sợ vậy thì hắn bỗng phá lên cười, nó dễ bị lừa thật, mới có vậy mà đã cuống lên rồi.
Nó sững sờ, hắn cười sao, trước giờ chưa từng thấy hắn cười, thật sự trông rất lạ.
- Đùa cô tí thôi, chưa gì mà đã sợ, đầu óc cô cũng đen tối lắm đó, biết không hả?
Nhìn mặt cô bây giờ cứ như trái cà chua vậy, đúng rồi, từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cà chua, được không?
- Anh…! Hoàng Thiên Phong! Hôm nay anh chết với tôi!
Nó hét lên rồi nhào tới định bắt hắn nhưng mà hắn đã nhanh chân chạy trước rồi, thế là nó đuổi theo. Hắn chạy trước, nó chạy sau, 2 đứa cứ thế mà rượt nhau chạy vòng vòng. Cho đến khi…
- Bắt được rồi! hôm nay anh chết với tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...