Giày Thủy Tinh Của Cô bé Lọ Lem

Editor: Melodysoyani

Beta: Cò lười.

Sáng sớm Tảo Tảo bị ngẹn nước tiểu tỉnh dậy, mang dép, khoác chiếc áo ngủ bông vải rộng rãi, bình bịch xông vào toilet, toilet khóa trái, Tảo Tảo không nhịn được gõ cửa “cộc cộc” hai cái, hắt giọng kêu: "Tiểu Dã, anh nhanh lên một chút."

Tiêu Dương đi ra từ trong phòng của Tiểu Dã: "Bên trong là Bánh Nướng, ngày hôm qua Tiểu Dã không có trở về ngủ."

Lúc này Tảo Tảo mới nhớ tới ngày hôm qua sau cơm trưa Tiểu Dã đã ra cửa, người này sức chịu đựng thật nhỏ, nói mấy câu đã bỏ chạy, tức giận cũng không về nhà, Tảo Tảo bĩu môi: "Tiểu Dã nhất định là đi tìm người bạn gái nào đó qua đêm rồi, lần trước còn đồng ý với em, về sau sẽ làm làm người lại một lần nữa, không bao giờ như vậy nữa, mới đó lại bắt đầu phong lưu."

"Tiểu Dã trở về phòng ngủ đi." Tiêu Dương nhìn Tảo Tảo một chút: "Tảo Tảo em rất để ý Tiểu Dã tìm bạn gái nào đó qua đêm sao ?"


"Bánh Nướng, anh có ổn hay không." Tảo Tảo dùng chân đá đá cửa toilet, lại nói vói Tiêu Dương: "Đương nhiên rồi, Tiểu Dã này cái gì cũng tốt, chỉ là quá trăng hoa, là nữ sinh đều sẽ ghét loại hành vi này của anh ấy."

Bánh Nướng thắt dây lưng mở cửa: "Tảo Tảo, em là nữ sinh thô bạo nhất anh từng thấy đấy."

Tảo Tảo không muốn cãi vả với anh, vào toilet như một làn khói.

Chờ lúc Tảo Tảo rửa mặt sạch sẽ  đi ra, trong nhà đã  không có người, dường như Tiêu Dương và Bánh Nướng đều đi ra ngoài. Trên bàn ăn để sữa đậu nành và bánh bao, Tảo Tảo cầm  sữa đậu nành lên uống một hớp, đã có chút lạnh, cô bắt đầu mãnh liệt nhớ nhung cháo trứng muối Tiểu Dã làm, mỗi sáng sớm cô và Tiểu Dã đều ngồi ăn cháo trứng muối nóng hổi ở nơi này, đó mới là thơm ngon. Tảo Tảo nuốt một ngụm nước bọt, thở dài, cắn bánh bao nhét sữa đậu nành vào trong lò vi ba.

Cuối cùng anh họ cũng trở lại, sau khi Tảo Tảo gọi điện thoại được, lập tức quyết định dời đến nhà anh họ ở, nơi này thật sự quá chật rồi, sau khi cô chuyển đi Tiểu Dã cũng có thể trở lại ở. Nói chuyển liền chuyển, Tảo Tảo sửa sang một chút, cô nhét vài bộ quần áo thường mặc vào trong ba lô, chưa tới một tuần lễ nữa sẽ khai giảng, đồ quá nhiều chờ đi học sẽ trở lại lấy.


Tảo Tảo nhìn quanh căn phòng một chút, bất tri bất giác đã ở trong cái phòng này nửa tháng, hiện tại phải đi lại có chút lưu luyến, sửa cái giường lộn xộn ngày xưa lại ngay ngắn chỉnh tề, cái bàn cũng dọn dẹp sạch bóng, chờ Tiểu Dã trở lại sẽ để cho anh ở đây cũng tốt. Cô cười thầm một tiếng, thiệt là, làm gì thương cảm như vậy, cũng không phải là không trở lại, muốn trở lại lúc nào thì cũng có thể tới xem một chút, thuận tiện ăn món Tiểu Dã làm.

Tảo Tảo đợi ở trong phòng đến mười giờ rưỡi, Tiêu Dương và Bánh Nướng vẫn chưa về, cô chỉ đành để lại một tờ giấy rồi ra cửa, vừa đi tới ngưỡng cửa, cô lập tức phát hiện bộ câu đối xuân cô viết kia không biết bị người nào xé đi rồi, hai bên cửa trống trơn, chỉ có một chữ Phúc đỏ thẫm lẻ loi dính vào trên cửa. Tảo Tảo sợ run lên, cô nhớ tối hôm qua lúc đi ra ngoài ném rác cô còn thấy câu đối xuân kia mà, là ai nhàm chán như vậy, Tảo Tảo nghi ngờ nghĩ lại chạy xuống lầu.

Gần nửa tháng không có trở về trường học, sân trường cực kỳ yên tĩnh vào mùa đông, chủ tịch Mao giống như rừng cây, trên đường lớn không có một bóng người, hơi thở Tảo Tảo rét lạnh nhưng không khí lại trong lành, tinh thần phấn chấn chạy chậm đi tới. Qua sông Lệ Oa là con đường đến cửa phía đông của trường học, Tảo Tảo lại muốn đi toilet, haizzz, buổi sáng uống quá nhiều sữa đậu nành rồi, cô lấm lét nhìn trái phải, khoảng cách gần  nhất là phòng học suốt đêm ở chỗ phòng Điện Hóa, Tảo Tảo chỉ do dự một chút, lập tức sải bước chạy tới lầu điện hóa, bây giờ là ban ngày, không có gì đáng sợ, cô tự an ủi mình.

Tảo Tảo càng đi về phía trước bước càng nhỏ, rốt cuộc ngừng lại ở cửa phòng học suốt đêm, trước mặt là hành lang nửa đêm kinh hồn kia, thật dài, đi qua đó là cửa toilet, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy sợ, thôi, nhịn thêm chút nữa, đến nhà anh họ giải quyết đi, Tảo Tảo xoay người chuẩn bị đi trở về, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua phòng học suốt đêm, sau đó liền được cố định, nơi đó, có một người ngồi.

Ánh mặt trời mùa đông yếu ớt  xuyên thấu qua tấm kiếng cửa sổ chiếu vào trong phòng học, nhàn nhạt bao phủ anh, anh ngồi ở vị trí cũ đó đưa lưng về phía cửa, nghiêng nghiêng dựa vào trên ghế dựa, một cái tay đặt trên ghế dựa bên cạnh, một cái tay khác cầm điếu thuốc, thuốc lá trong tay dưới ánh mặt trời toát ra một luồng khói nhẹ nhàng như có như không.


Tảo Tảo chỉ cảm thấy luồng khói nhẹ bay vào trong lòng cô hóa thành nỗi buồn nhỏ, bóng lưng Tiểu Dã giống như ưu thương, tại sao anh phải ngồi ở chỗ này, anh ngồi bao lâu, đoạn thời gian trước đó có phải mỗi ngày anh đều ngồi ở đó hay không. Trong lòng Tảo Tảo loáng thoáng có một ý niệm không thể tin, cô lắc đầu một cái, loại bỏ ý nghĩ kia, lặng lẽ xoay người, bây giờ Tiểu Dã nhất định không muốn gặp bất luận kẻ nào.

Tảo Tảo đeo túi đeo lưng chạy như điên một đường, vọt một đường từ phòng học suốt đêm đến nhà anh họ, dọc theo đường đi bóng lưng bi thương của Tiểu Dã vẫn quanh quẩn ở trong óc của cô không xua đi được, bất kể cô có chạy nhanh hơn cũng không thoát khỏi được.

Đến cửa nhà anh họ, Tảo Tảo vô ý thức quay đầu lại nhìn cửa đối diện, gương mặt tuấn tú nho nhã trong trí nhớ hòa hợp với vẻ bướng bỉnh lì lợm hiện ra càng rõ ràng, Tảo Tảo rất ít khi có thể nhớ rõ mặt người chỉ gặp qua một hai lần như thế, cửa đối diện yên tĩnh, cửa chính đóng rất ít, rốt cuộc anh là ai, đến cùng có phải lưu manh hay không, đây cũng là mục đích Tảo Tảo đi tới, muốn tìm anh họ nói chuyện này một chút.

Tảo Tảo vào nhà thì anh họ đang thân mật mà ôm bạn gái Tuệ Tuệ ngồi trên ghế sa lon, Tảo Tảo âm thầm hối hận, thế mà không nghĩ tới có một màn như thế, xem ra ở nhà anh họ cũng không dễ dàng gì. Ngược lại Tuệ Tuệ là một  cô gái hào phóng, thấy thế đi lại lấy ba lô của Tảo Tảo để trên ghế sofa: "Tảo Tảo, cuối cùng em cũng tới, bọn chị còn đang đợi em đó, đi ăn cơm chung đi."

Anh họ và Tuệ Tuệ cũng sẽ không nấu cơm, bình thường hai người luôn rày đây mai đó, ăn ở căn tin, ăn bên ngoài, thật sự là rất không dễ dàng. Sáng hôm nay tới đây, hai người thật vui vẻ dẫn theo Tảo Tảo đến một quán ăn bình dân ăn cơm, nói là cá nơi này làm ăn ngon lắm, sau khi Tảo Tảo đầy cõi lòng hi vọng  nếm món cá kho tàu được anh họ hết lòng đề cử, quyết tâm học nấu ăn càng thêm kiên định, cá kho tàu như vậy cũng gọi là ăn ngon, anh họ và Tuệ Tuệ thật là quá đáng thương.

Tảo Tảo rất nhanh hỏi thăm được chuyện đã qua của anh đẹp trai ở đối diện trên đường, đối diện anh là em trai của Lưu lão sư, là học sinh của một trường danh tiếng ở Bắc Kinh, năm ngoái không biết vì chuyện gì bị trường học cho nghỉ học, vẫn sống chỗ anh trai này. Trừ đó ra, anh họ cũng không biết nhiều tin tức hơn. Tảo Tảo ở trong lòng suy đoán các loại tình huống, thanh niên từ nhỏ ưu tú thuận buồm xuôi gió sau khi lớn lên đột nhiên gặp đả kích, bắt đầu hận đời, trả thù người khác? Hay là bị phụ nữ tổn thương, bắt đầu căm hận tất cả đàn bà, trả thù phụ nữ?


Lúc Tảo Tảo từ nhà anh họ trở về đã là buổi tối, từ nhà anh họ trở về phòng ngủ phải đi qua phòng Điện Hóa, dọc theo đường đi cô cảm giác hình như  có người đi theo phía sau cô, cô thỉnh thoảng quay lại sau nhìn, lại không nhìn thấy ai cả, trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi khiến cho bước chân cô nhanh hơn, đi như chạy đi phía trước. Đi ngang qua phòng Điện Hóa thì bước chân cô chậm lại, dáng vẻ Tiểu Dã một mình tịch mịch ngồi ở phòng học suốt đêm lại xuất hiện tại trong đầu cô, cô rất muốn đi tới xem anh còn ở đó hay không, nhưng. . . . . . , cô quay lại sau nhìn một chút, vẫn là không có người.

Cả con đường không có một người, đèn đường thưa thớt đứng ở bên đường, phát ra ánh đèn lờ mờ, chỉ chiếu sáng một khu vực nhỏ dưới đèn đường, cao ốc bên đường được bao phủ trong bóng đêm trầm lắng, chỉ thấy loáng thoáng cao ốc trong bóng đêm, Tiểu Dã có thể đang ở bên trong, Tảo Tảo chợt muốn nhìn thấy Tiểu Dã hơn bất cứ lúc nào, muốn nghe thấy giọng nói thờ ơ của anh, muốn thấy khuôn mặt cười hi hi ha ha của anh.

Tảo Tảo không tự chủ được đi tới cao ốc Điện Hóa, cao ốc có một loại ma lực kỳ dị đang hấp dẫn cô trong bóng tối, trong lòng cô không biết là sợ hãi hay là phấn khởi, kích thích đến nhảy dựng thình thịch, cô cảm thấy tóc gáy mình  cũng nhảy dựng lên từng cọng một.

Tảo Tảo đứng ở cửa vào cao ốc, quan sát cẩn thận bốn phía  lần nữa, xác định không người nào đi theo cô, cô nhấc chân đi vào cao ốc, vừa đi đến đường hành lang kia lòng của cô lập tức chìm xuống, khoảng không gian phòng học suốt đêm đen kịt, ngay cả đèn cũng chưa mở làm sao Tiểu Dã lại ở nơi này, trong lòng Tảo Tảo có chút mất mác.

Sau khi cảm giác vừa rồi khiến cho cô kích thích biến mất, trong lòng cô còn sót lại chỉ có sợ hãi, hành lang dài u ám dưới ánh đèn âm u kinh khủng, Tảo Tảo lại không dám đi vào trong, cô không cam lòng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tiểu Dã, anh có ở bên trong không?"

Giọng nói khe khẽ của cô có vẻ nhẹ nhàng không chân thực trong cao ốc trống vắng, không có người trả lời, cả cao ốc đắm chìm  sâu nặng trong yên tĩnh, ánh đèn u ám khiến tất cả có vẻ cực kỳ vắng lạnh và thần bí, Tảo Tảo cũng không nhịn được sợ hãi trong lòng nữa, xoay người vừa chạy ra ngoài, lúc cô chạy đến hành lang cửa vào thì tay của cô bị một cái tay lạnh lẽo khác bắt được từ phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui