Giấy Sống


Hoắc Chấn Diệp lái xe tới Công ty Điện ảnh Tinh Quang, còn chưa tới cổng đã bị chặn lại, hơn mười phóng viên vây kính cổng lớn, bảo vệ khóa chặt cổng, không thể lái xe vào trong.
Hoắc Chấn Diệp ấn còi, nghe tiếng còi, những phóng viên kia quay đầu thấy chiếc xe sang đang đỗ, bọn họ lập tức ùa lên bao vây kín mít.
Có người gõ cửa kính xe hỏi: “Cho hỏi anh là người phụ trách của công ty ạ? Anh có biết chuyện phim trường xảy ra chuyện ma quỷ không?”
Còn có người tinh mắt nhận ra ngay đây là Hoắc Chấn Diệp, ấn chụp hắn liên tục.
Hoắc Chấn Diệp đã nổi tiếng từ trước, bây giờ chạy tới công ty điện ảnh, chắc chắn là có liên quan.

Cho dù hôm nay không hỏi được chuyện có ma quỷ ở hiện trường thì trở về cũng viết được phân nửa bản báo cáo công tác.
Hoắc Chấn Diệp ấn còi, nhân viên bảo vệ nhận ra xe hắn, tập trung người ngăn chặn phóng viên bên ngoài cửa, mở cánh cổng thép cho xe hắn vào trong.
Thấy cửa mở, mấy phóng viên vội vàng chui vào trong, người đuổi người chạy, cuối cùng bị bảo vệ túm cổ áo đuổi ra ngoài.
Bọn họ còn hỏi: “Phim trường có ma trơi thật hả? Chuyện nữ chính của bộ phim này cũng treo cổ tự sát có thật không? Cô ta chết ở phim trường à?”
Giám đốc Quách rầu muốn hói, ông ta ngồi trong văn phòng thở ngắn than dài, chỉ vào mũi thư ký mà mắng mỏ, chuyện mới xảy ra hôm qua mà hôm nay đã lên mặt báo rồi?
Điện thoại trong văn phòng không ngừng kêu, toàn là cuộc gọi đòi trả phim của các rạp chiếu phim không muốn phát sóng “Hoa trong sương” nữa.
Vừa mới cúp một cuộc, chuông điện thoại lại vang lên.

Giám đốc Quách đập bàn mắng: “Không nghe! Không nghe nữa!”
Mặc dù vốn đầu tư “Hoa trong sương” thấp, nhưng cũng đã quay xong phim rồi, Giám đốc Quách tiếc món tổn thất này.

Nhưng nếu làm cứng với các rạp chiếu phim, tổn thất sẽ càng nặng nề hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, làm thế nào cũng giống như cắt thịt của ông ta vậy.
Hoắc Chấn Diệp đứng ngoài cửa văn phòng Giám đốc Quách, nhìn bên trong bận rộn, không ai chú ý tới hắn, hắn bèn giơ tay gõ cửa.
Giám đốc Quách ngẩng đầu thấy Hoắc Chấn Diệp, tưởng rằng hắn tới hỏi tội, đầu càng hói hơn.


Ông ta còn chưa nghĩ xong việc, phải giải thích thế nào với vị cổ đông này.
Giám đốc Quách trưng vẻ mặt sầu não đi tiếp hắn, dùng kế kể khổ trước: “Hoắc thiếu gia sao lại tới đây, cao nhân kia làm việc chẳng hiệu quả gì cả.”
Đã đốt nguyên bốn bao tiền giấy nguyên bảo, lẽ nào những con ma kia còn cảm thấy chưa hài lòng sao?
Hoắc Chấn Diệp không thích nghe lời này, hắn nhướng mày, muốn nhìn xem rốt cuộc là con ma nào dám đập biển hiệu của Bạch Chuẩn.
Hoắc Chấn Diệp cầm tờ báo lên, trong đó viết rất chi tiết về vụ cháy phim trường: “Bối cảnh tự cháy, ngọn lửa màu xanh lá? Khi cháy còn tỏa khói trắng? Lúc ấy trong khu phim trường có mấy ngọn đèn?”
Khu phim trường có mấy giá đèn tụ ánh sáng, nhà xưởng lại không thông gió, mấy giá đèn chiếu vào cùng một bối cảnh sẽ khiến nhiệt độ tăng lên.
Giám đốc Quách không trả lời được, ông chưa từng hỏi kỹ càng chuyện này, cả buổi sáng ông ta chỉ nghĩ về chuyện bị trả lại phim thôi cũng đau cả đầu.
Hoắc Chấn Diệp nhìn bộ dạng ham tiền của ông ta mà buồn cười, nhưng thực sự cũng phải giải quyết vấn đề trả lại phim, hắn còn muốn chuẩn bị biệt thự cho Bạch Chuẩn nữa.
Hoắc Chấn Diệp suy nghĩ: “Nói với những rạp chiếu phim gọi điện thoại tới đây rằng chúng ta sẽ thu hồi phim, bảo bọn họ phải đấu giá, rạp nào ra giá cao thì rạp đó được độc quyền chiếu “Hoa trong sương”.
“Hả?” Giám đốc Quách ngơ ngác.

Đã không ai muốn bộ phim này rồi, còn đấu giá cái gì? Đâu phải phim của Hồ Điệp hay Hạ Mộng đâu, cho dù là phim của bọn họ quay cũng không đấu giá như vậy.
(Hồ Điệp, Hạ Mộng là hai diễn viên nữ nổi tiếng ở thập niên 50 của thế kỷ trước)
Thời cuộc có không tốt đi chăng nữa thì những người ở khu đô thị mới cũng vẫn đi khiêu vũ, nghe hát hí, những tập san kể chuyện cũng được nhiều người mua.
Ngay cả tờ báo Shanghai News còn mở cả phiên bản chuyện lạ, bán rất chạy.

Mọi người đều thích xem những thứ này, chỉ cần đưa tin thêm nhiều lần, có ai mà không muốn xem bộ phim “Hoa trong sương” có ma xuất hiện chứ?
“Công ty sẽ nhận phỏng vấn có chọn lọc, chọn mấy nhà báo bút lực tốt và đồn thêm tin tức thật giả lẫn lộn rồi mở họp báo, trong suốt quá trình không được để lộ mặt nữ chính, bộ phim mới của cô ấy cũng dừng quay luôn đi.”
Họp báo không liên quan gì tới cô, nhưng không thể để người khác thấy mặt cô được.
Sau khi phim được công chiếu sẽ phủi sạch quan hệ, phim trường cháy là thật nhưng chuyện có ma là giả.
Giám đốc Quách há to miệng nhìn Hoắc Chấn Diệp, ánh mắt kia hệt như thể muốn lao lên hôn hắn, cả người Hoắc Chấn Diệp đang tỏa ra ánh sáng vàng, khiến ông ta hận không thể cúi rạp người cúng bái vị thần tài này.
“Hoắc thiếu gia! Nghe cậu nói chuyện còn hơn tôi đọc sách mười năm!” Có thể kiếm tiền cũng biết cách tiêu tiền, đây chính là “tiêu tiền phải tiêu ở chỗ cần thiết”.
Thiên tài là gì, thiên tài là tiêu một đồng kiếm một trăm đồng!
Giám đốc Quách vươn hai tay với Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp chưa từng bị ai nhìn với ánh mắt nóng bỏng thế này bao giờ, hắn giơ tay cản Giám đốc Quách: “Bối cảnh hôm qua bị cháy để đâu rồi?”
“Một nửa bị cháy, nửa còn lại cũng đốt theo lời đại sư rồi.” Lần này là đốt thật, không dám để lại gì.
Đốt hết tất cả tức là cũng không còn chứng cứ.
Hoắc Chấn Diệp gật đầu, nhìn Giám đốc Quách như không có việc gì: “Ông xử lý những chuyện tiếp theo đi, tôi đi xem xung quanh.”
Ra khỏi tòa hành chính, Hoắc Chấn Diệp hất hàm với hoàng tước bay vòng vòng: “Đi tìm xem có con ma nào lịch sự, có thể hỏi vài câu không?”
Hỏi bọn họ xem, tại sao nhận tiền âm rồi mà không giữ chữ tín.
Hoàng tước lề mề, không có chủ nhân ở đây, nó không muốn nghe lời.
Hoắc Chấn Diệp cười cười xoa bộ lông vàng của nó: “Mày đi tìm xem, tao sẽ cho bạn gái mày gạo trộn lòng đỏ trứng gà.”
Chỏm Đỏ ăn xong gạo trộn lòng đỏ trứng, sẽ vui lòng cọ cọ mỏ với hoàng tước ở lồng bên cạnh.

Hoàng tước ưỡn cái bụng tròn vo, vỗ cánh phành phạch bay vèo ra ngoài, lượn vòng quanh xưởng.
Nó nhanh chóng bay về trước mặt Hoắc Chấn Diệp, dẫn hắn tới một phim trường quay phim cổ trang.
Hoắc Chấn Diệp đẩy cửa bước vào, bên trong còn chưa bắt đầu quay, có mấy a hoàn bằng giấy đứng trong khung cảnh phía xa.

Hắn giơ tiền đồng lên tìm một vòng, không cần tốn sức đã trông thấy một nữ sinh mặc áo xanh váy đen đứng trong góc.
Cô nhìn Hoắc Chấn Diệp đầy cảnh giác, Hoắc Chấn Diệp chậm rãi đi qua, ngay khi cô gái xoay người định chạy, hắn bắt chuyện khách sáo với cô: “Chào cô.”
Cô gái ma càng sợ hơn, bay lên cao.
Hoắc Chấn Diệp chưa từng thấy con ma nào thẹn thùng như vậy, hắn lùi về sau để cô gái ma yên tâm hơn: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu.”
Cô gái ma như sắp khóc, Hoắc Chấn Diệp chỉ đành lùi thêm: “Bàn trang điểm kia là của cô à?”
Cô gái ma gật đầu, chỉ vào chiếc giường trạm khắc trong bối cảnh cổ trang.

Chiếc giường kia cũng là vật đốt cho cô, bàn trang điểm đã đốt rồi giờ còn mỗi chiếc giường, đợi khi nào đốt giường xong là cô có thể đi.
Nhìn những vật bằng giấy này là biết dùng để đốt cho thiếu nữ chưa có chồng, chắc hẳn bố mẹ cô gái ma phải thương cô lắm.

“Hôm qua là cô phóng hỏa hả?”
Giọng Hoắc Chấn Diệp rất dịu dàng, cô gái ma dần bớt căng thẳng.

Sau khi cô chết đây là lần đầu tiên có người sống có thể nói chuyện với cô, còn là một người đàn ông trẻ trung tuấn tú.
Cô gái ma cắn đầu ngón tay, mặt tỏa ra một làn khói trắng, xấu hổ tới mức không dám nhìn vào mắt Hoắc Chấn Diệp.

Nhưng cô lắc đầu rất kiên quyết, không phải cô đốt lửa, khi lửa cháy cô cũng bị dọa sợ nữa là.
Cô giá ma móc túi, lấy ra hai thỏi vàng cho Hoắc Chấn Diệp xem.
Cô đã lấy hai thỏi vàng, cho nên ngoan ngoãn đợi bọn họ dùng xong đồ sẽ trả lại cho cô.

Cô còn đỡ nữ diễn viên kia nữa kìa.
Đúng là một cô gái ma giữ chữ tín, Hoắc Chấn Diệp cười: “Vậy cô có nhìn thấy người phóng hỏa không?”
Cô gái ma lắc đầu.
Nếu như đã không phải do ma làm thì là do người làm rồi.
“Cảm ơn cô.” Hoắc Chấn Diệp xoay người định đi, chợt quay đầu nhìn cô, “Cô có còn cần thứ gì nữa không? Tôi có thể đốt cho cô.”
Cô gái ma biến “vèo” một cái mất hút không thấy đâu nữa.

Cô xấu hổ quá, sao có thể nhận quà của người đàn ông xa lạ chứ.
Hoắc Chấn Diệp hỏi ma xong, quay về văn phòng của Giám đốc Quách: “Gọi mấy diễn viên và nhân viên ở phim trường tối qua tới đây, tôi muốn nói chuyện riêng với bọn họ.”
Thư ký lập tức nói: “Đã gọi người tới đây rồi.”
Giám đốc Quách gọi người vào trong văn phòng, chuyện xảy ra tối hôm qua mà hôm nay đã lên báo, ngoại trừ việc trong công ty có nội gián bán tin ra ngoài thì không còn khả năng nào khác.
Ông ta tức giận muốn bắt được người để lộ thông tin.
Hoắc Chấn Diệp vừa tới, ông ta quên béng luôn chuyện này.
Giám đốc Quách vừa mới còn ủ rũ, sau mấy cuộc điện thoại, mặt mày thoáng cái rạng rỡ lên: “Hoắc thiếu gia giỏi thật, ý kiến này thực sự rất được.”
Rạp chiếu phim vừa nghe bọn họ sẽ thu phim về, còn muốn bán đấu giá quyền phát sóng độc quyền thì lập tức do dự.

Bọn họ cảm thấy, chuyện này nhất định là thủ đoạn tuyên truyền của công ty Điện ảnh Tinh Quang.
Mới qua nửa tiếng đồng hồ đã có người đầu tiên trả giá rồi.

Có người ra giá thì sẽ có người cạnh tranh, ban nãy Giám đốc Quách còn tức sôi người, muốn bắt được người tung tin đồn, bây giờ thì chẳng vội chút nào nhưng vẫn không thể bỏ qua người này được.
“Tôi thấy nhất định là kẻ gian mà Công ty Điện ảnh Thế Giới phái tới.

Công ty của chúng ta phát triển quá nhanh, cướp mất miếng bánh ngọt của bọn họ, chắc chắn bọn họ đang giở trò sau lưng chúng ta.”
Hoắc Chấn Diệp im lặng, cũng không vội vàng hỏi, bảo thư ký lấy hồ sơ của những diễn viên và nhân viên này tới xem trước đã.
Cho dù là nhằm vào việc hay nhằm vào người, có thể người kia sẽ còn ra tay.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Phương rất tệ, mệt mỏi ngồi bên cửa sổ.

Cả đêm qua cô nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ con ma trong gương bò ra ngoài, con ma ấy tới tìm cô, nó theo cô về nhà.
Văn Dã đi tới bên cạnh cô: “Sao thế? Không ngủ ngon à?”
Tối qua lúc đưa cô về, rõ ràng cô không còn sợ nữa, tại sao cảm xúc hôm nay lại bất thường đến vậy.
Tiêu Ngọc Phương muốn nói lại thôi, cô cúi đầu: “Không sao, em chỉ mơ thấy ác mộng thôi.”
Văn Dã cười thả lỏng, kéo Tiêu Ngọc Phương khỏi ghế: “Mơ thì sẽ ngược lại, mơ thấy việc xấu thì chứng minh là chuyện tốt sắp tới rồi.”
Môi Tiêu Ngọc Phương mấp máy, cô biết Văn Dã đang an ủi mình nhưng cô không cười nổi.
Đúng lúc này, Giám đốc Quách đẩy cửa phòng họp, cười hớn hở đi vào trong: “Báo cho mọi người một tin vui, ‘Hoa trong sương’ nhận được đầu tư và quay tiếp, kịch bản sẽ có sửa đổi, thời gian phim tăng thêm ba mươi phút, kịch bản mới sẽ được gửi cho mọi người sau.”
Văn Dã ngạc nhiên, bọn họ tưởng rằng Giám đốc Quách sẽ bắt bọn họ bồi thường, không ngờ bộ phim còn được tăng thời lượng và được chiếu tiếp.
Giám đốc Quách còn đi tới trước mặt nam nữ chính, vỗ vai Văn Dã: “Công ty quyết định sẽ dốc sức tuyên truyền bộ phim này, sau này còn mở họp báo, hai cô cậu đều phải phối hợp tuyên truyền đấy.”
Bộ phim vẫn đang được đấu giá, cũng đang đàm phán doanh thu phòng vé sau khi ra rạp, đương nhiên Giám đốc Quách phải đầu tư thêm rồi.
Tiêu Ngọc Phương mơ màng về lại ký túc, hóa ra lời Văn Dã nói là thật, sau chuyện xấu sẽ là chuyện tốt.
Bởi vì hôm qua Tiểu Mai không ở phim trường kia nên không bị gọi tới, thấy Tiêu Ngọc Phương về thì vội vàng kéo lấy cô hỏi: “Chị Phương Phương, chuyện sao rồi?”
Cô có bị đuổi đi theo như hợp đồng không?
Tiêu Ngọc Phương nhìn Tiểu Mai, bản thân cô cũng rất nghi ngờ: “Giám đốc Quách nói sẽ đầu tư thêm, đợi khi nào quay xong bộ phim này, chị sẽ trở thành diễn viên hạng nhất.”
Khóe miệng Tiểu Mai xệ xuống rồi nhếch trở lại, vui mừng nói: “Thật vậy ạ! Chúc mừng chị Phương Phương nhé!”
_______________
Lời tác giả:
Hoắc – Cố gắng làm việc nuôi gia đình – Thất.HẾT CHƯƠNG THỨ BẢY MƯƠI HAI.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận