Giấy Sống


Bạch Chuẩn không cần nhìn, chỉ ngửi thôi cũng có thể biết những đồ bằng giấy này đều có chủ.
Đồ nên đốt cho vong hồn nhưng lại không đốt, cũng không biết cướp từ tay hồn ma nào.

Những hồn ma không nhận được đồ mà chúng nên nhận, đương nhiên phải tới đây đòi nợ.
Âm khi tụ càng nhiều thì chuyện lạ cũng nhiều hơn.
“Những đạo cụ này đều thuê cửa hàng đồ giấy làm, chúng tôi muốn làm gì thì mời người ta làm cái đó, nguồn gốc rất sạch sẽ.”
Giám đốc Quách lập tức phủ nhận, ban nãy ông ta còn cảm thấy Bạch Chuẩn là ông thần tài, nghe cậu nói xong, bèn lén lút nhìn sắc mặt Hoắc Chấn Diệp.
Thầm nghĩ Hoắc thiếu gia chắc lại bị mấy tên lừa bịp giang hồ lừa rồi, lúc công ty vừa mới mở, cứ cách vài ngày lại gặp mấy người dùng đủ mọi cách lừa đảo đòi tiền.
Còn đòi làm lễ đổi phong thủy, cái gì cũng cần tiền, toàn là những kỹ xảo bịp bợm của dân lừa đảo, ông ta nhất quyết không chi ra xu nào cả!
Hoắc Chấn Diệp nhìn Giám đốc Quách, biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, cúi đầu hỏi Bạch Chuẩn: “Có phải đốt hết là được không?”
“Mượn đồ người ta thì cũng phải trả tiền thuê chứ.”
Mua chút tiền giấy đốt cho đám ma đòi nợ, coi như là tiền thuê đồ giấy, dùng xong thì đốt đi.
Có vay có trả, vay tiếp không khó.
Giám đốc Quách nghe vậy, mặt mày hớn hở, lập tức nịnh bợ: “Đây mới là phong phạm của cao nhân chứ, giải quyết vấn đề mà nhẹ nhàng như không, Bạch tiên sinh đúng là biết cách làm việc.”
Không siêu độ, không niệm kinh, không đổi phong thủy, tiết kiệm tiền biết bao! Mua tiền giấy chẳng tốn lấy mấy đồng, ông ta quyết định hào phòng một lần, mua hai bao nguyên bảo giấy đốt cho những hồn ma đòi nợ kia.
Bạch Chuẩn lười quan tâm tới người này, mùi tiền trên người ông ta nồng hơn của những người khác.

Cậu chỉ trỏ Hoắc Chấn Diệp: “Anh bê cái đó qua đây cho tôi xem.”
Cậu giơ gậy trúc chỉ chỉ vào máy quay, Hoắc Chấn Diệp vừa định đi, Giám đốc Quách đã đưa mắt ra hiệu, có người lập tức bê máy quay qua đây.
Bạch Chuẩn liếc qua, rồi quay đầu nhìn vào ống kính máy quay, sắc mặt dần lạnh xuống, cái thứ này không có tác dụng, không quay được gì hết.
Hoắc Chấn Diệp tò mò, lẽ bào Bạch Chuẩn ở đây cho nên ma không dám tới?
Hắn giấu đồng tiền vào lòng bàn tay, bàn tay khép hờ thành ống nhòm, giơ lên nhìn quanh bốn phía.
Nơi đây đủ loại người ăn mặc kỳ quái.

Một người mặc quần áo vỏ trai tinh ngang qua trước mặt Hoắc Chấn Diệp, hắn bỏ đồng tiền xuống, “vỏ trai tinh” kia vẫn còn đó, chậm chạp bước sang khu bên cạnh.

Hắn nhìn thấy bên kia đang quay cảnh long cung.

Không cần nói cũng biết, viễn cảnh long cung cũng là do vẽ ra, san hô và rong rêu cận cảnh cũng toàn làm bằng giấy.
Trong vỏ sò bằng giấy cực lớn có đặt một chiếc đèn tròn, bóng đèn sáng lên giống hệt như trân châu.
Cho dù nơi đây có ma lẫn trong đoàn diễn viên, cũng khó phát hiện có gì bất thường.
Bạch Chuẩn khẽ chậc lưỡi.

Theo cậu lâu vậy mà sao mắt vẫn kém thể nhỉ, đúng là mất mặt Thất Môn quá đi mất.
“Anh qua đây.” Bạch Chuẩn kéo dài giọng.
Hoắc Chấn Diệp cúi người: “Sao thế?”
Bạch Chuẩn vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay để điều chỉnh hướng cho hắn, sau đó dán sát vào tai hắn nói nhỏ: “Nhìn bên trên.”
Hoắc Chấn Diệp như ngừng thở, hắn phải chờ nhịp tim của mình ổn định mới nhìn qua đó.

Quả nhiên, trên phông bối cảnh có từng cái bóng xanh trắng, có già, có trẻ, còn có cả phụ nữ.
Không cần nói, bàn trang điểm bằng giấy chắc chắn là đồ đốt cùng người phụ nữ này.
“Sao nhiều vậy?”
Bạch Chuẩn khẽ cười, tiếng cười chui vào trong tai Hoắc Chấn Diệp, khiến từ tai tới tim hắn nóng lên như thể bị thiêu đốt.
“Vì tôi tới đây, đương nhiên là chúng cũng tới để tố cáo.”
Hoắc Chấn Diệp xắn tay áo, sao có thể để Bạch Chuẩn vất vả được chứ.

Hắn cầm một cây bút đi tới trước đống đồ giấy, đánh giấu X lên những thứ có chủ, sau đó quay sang nói với Giám đốc Quách: “Những thứ này dùng xong thì đốt hết đi.”
Giám đốc Quách nhìn Hoắc Chấn Diệp càng vẽ càng nhiều, bàn tính trong lòng không ngừng vang lên, mỗi một tiếng vang, sắc mặt ông ta càng tái đi, sao nhiều quá vậy?!
Chắc đốt hai bao tiền giấy không đủ rồi, Giám đốc Quách giơ hai ngón tay, cắn răng hào phóng một lần, đốt thêm hai bao nữa vậy.
Đi tới phim trường đang chuẩn bị quay phim đề tài gia đình ở phía sau, nơi đây đúng là nhiều gia cụ thật, có một cậu bé mặt tái xanh đang đứng trên con ngựa gỗ bập bênh cạnh tường.
Cậu bé phồng má, đây là ngựa gỗ của mình mà.

Hoắc Chấn Diệp đang định vẽ dấu X lên ngựa gỗ, em vợ của Giám đốc Quách chạy tới, trước giờ đạo cụ là do anh ta phụ trách cho nên thư ký gọi anh ta đến giải thích nguồn ngốc đống đồ giấy này.
“Hoắc thiếu gia, những thứ này thật sự là do cửa hàng làm theo yêu cầu, kinh phí của chúng ta có hạn mà.”
Thực ra kinh phí cũng đủ, chỉ có đoàn phim thực sự nghèo mới dùng cách này mà thôi.

Công ty Điện ảnh Tinh Quang không thiếu tiền, nhưng Giám đốc Quách kẹt xỉ có tiếng, vừa biết có cách tiết kiệm bèn áp dụng với cả xưởng, có thể dùng đồ giả sẽ không dùng đồ thật.
Em vợ của Giám đốc Quách mới lên làm Trưởng phòng thu mua của Công ty Điện ảnh Tinh Quang, người ngoài đều cho rằng đây là công việc béo bở, nhưng Giám đốc Quách vắt cổ chày ra nước, muốn ăn bớt ăn xén của ông ta là chuyện không thể.

Em vợ chỉ đành mua đồ giấy sang tay.
Không ngờ lại bị người ta vạch trần.
Bàn tay cầm bút của Hoắc Chấn Diệp dừng lại, hắn cười ra tiếng: “Anh mua cái này hả?”
Em vợ của Giám đốc Quách nuốt nước bọt: “Đúng ạ!”
Cậu bé tức giận, rõ ràng đây là đồ bố mẹ mua cho cậu bé mà! Cậu bé nhảy lên xuống, con ngựa bập bênh bằng giấy chuyển động theo nhịp mà không có gió.
Dường như thật sự có cậu bé đang ngồi trên đó chơi.
“Thật sao?” Hoắc Chấn Diệp hỏi lại lần nữa.
Chân em vợ Giám đốc Quách mềm nhũn, anh ta còn định cứng miệng thì chiếc đồng hồ giấy trên tường chợt chạy, máy quay đĩa hát bằng giấy cũng bắt đầu chuyển động.
Những hồn ma kia nào có pháp lực làm chuyển động những thứ này vào ban ngày, Hoắc Chấn Diệp vừa nhìn đã biết là trò đùa của Bạch Chuẩn.
Chỉ cần nhúc nhích ngón tay, những đồ bằng giấy kia đều nghe theo lời cậu.
Giám đốc Quách mặt trắng bệch, tát cho cậu em vợ một cái: “Cậu… cậu nói thật cho tôi, những thứ này từ đâu tới!”
Em vợ giật mình, mặt tái mét: “Có, có một số là do em mua thật.”
Ví dụ như san hô hay vỏ sò trong Long Cung đều là đặt làm, còn phải thêm tiền.
Còn bàn ghế hay máy phát đều là hàng mua lại, anh ta tưởng rằng có đốt cho người chết hay không cũng chẳng khác gì, ai biết được những hồn ma đó đã chết rồi còn bủn xỉn, thứ nên thuộc về bản thân thì nhất định phải lấy về.
Anh ta vừa thừa nhận, đống đồ giấy lập tức ngừng chuyển động.
Hoắc Chấn Diệp nói với Giám đốc Quách: “Tôi đã chỉ cách cho ông rồi đấy, mau đốt đi, những phần kia phải quay lại.”

Đã tới nước này rồi, Giám đốc Quách vẫn muốn quay xong phim trước đã, ông ta hỏi: “Có thể thương lượng dàn xếp không.” Rất nhiều cảnh đã quay xong phân nửa, nếu như gỡ bối cảnh thì phải dừng công việc mất bảy tám ngày, tổn thất vô cùng “nặng nề”.
Hoắc Chấn Diệp nhịn cười, đời này hắn chưa từng gặp người nào như Giám đốc Quách, một kẻ cực kỳ yêu tiền.
“Vậy thì phải đốt nhiều tiền giấy vào.”
Giám đốc Quách sa thải cậu em vợ ngay trước mặt Hoắc Chấn Diệp, cậu em vợ khóc lóc: “Anh rể, anh rể, em không cố ý đâu, về nhà em sẽ nói với chị gái.”
Bình thường câu này không khác gì “Thượng Phương Bảo Kiếm”, nhưng hôm nay thì chẳng có tác dụng gì.
“Cho dù cậu có nói với Vương Mẫu nương nương, cũng không thể làm lỡ việc kiếm tiền của tôi đâu!”
Sau đó ông ta bảo thư ký giám sát mấy bộ phim đang quay: “Quay xong càng nhanh càng tốt.”
Bạch Chuẩn nhìn xung quanh, nơi này không giống như có ma quỷ quấy phá, cậu lười nghĩ rốt cuộc thứ trong gương là gì, chỉ lười biếng dựa vào ghế.
“Mệt rồi à?” Hoắc Chấn Diệp đưa cậu rời khỏi công ty điện ảnh, đi đến nửa đường mới hỏi cậu, “Nhà cậu đang ở là mua hay thuê thế?”
Bạch Chuẩn gà gật buồn ngủ, nói bằng giọng mũi: “Sao thế?”
“Chúng ta mua một căn nhà nhé?” Nơi ở bây giờ hơi nhỏ.

Nếu như mua biệt thự vườn kiểu Tây, không lát đá mà lát gạch, bỏ cầu thang làm thành sườn dốc để tiện cho Bạch Chuẩn ra ngoài phơi nắng.
Đôi mi dài hơi khép lại, Bạch Chuẩn nhìn Hoắc Chấn Diệp từ gương sau, thấy hắn đang cười rất vui vẻ.
“Vườn phải to, có thể trồng hoa, cậu thích trồng hoa lắm mà?” Trước khi hắn tới trong vườn nhà Bạch Chuẩn không có vật sống, ngay cả một cây hoa sống cũng chả có.
Nhưng khi chuyển mấy bồn hoa cảnh non tới sân, mỗi ngày cậu đều không quên tưới nước, có hai bồn hoa hồng còn bị cậu tưới đến chết.
Nếu như có vườn hoa thật thì trồng nhiều loại hơn, sau đó làm hẳn một nhà kính trồng hoa.
Ngày trời mưa tưới hoa trong phòng, ngày nắng tưới hoa bên ngoài.
Cậu còn làm chim bằng giấy, tới lúc đó lại làm thêm mấy chú chó chú mèo, mèo giấy nằm phơi nắng ngoài ban công, chó giấy thì chạy trong sân.
Thiết kế lò sưởi trong tường ở tầng một, cậu có thể ngồi kế bên sưởi ấm.
Hoắc Chấn Diệp càng nói càng hối hận, tại sao hắn lại không nghĩ ra sớm hơn chứ!
“Cậu cảm thấy thế nào?” Hắn cười, quay đầu hỏi cậu.
“Chẳng ra làm sao cả.” Bạch Chuẩn khép mi, trong lòng thầm đếm số ngày, còn mấy hôm nữa là sinh nhật của Hoắc Chấn Diệp rồi.
Hoắc Chấn Diệp chỉ coi cậu nói một đằng nghĩ một nẻo, lái xe đưa cậu về nhà xong bèn đi thẳng tới biệt thự nhà họ Hoắc.

Hắn phải tính xem mấy năm nay, hắn đã để dành được bao nhiêu tiền.
Thím Lưu thấy cuối cùng thì Hoắc Chấn Diệp cũng chịu về nhà, tức tới mức đập hắn mấy cái: “Cuối cùng thì tiểu thiếu gia cũng nhớ được đường về nhà rồi đấy à?”
“Thím Lưu.” Hoắc Chấn Diệp cười giả lả, lấy chiếc áo choàng lông dê ra nịnh nọt thím Lưu.
Vừa nhìn thấy chiếc áo choàng nhuộm màu đỏ thẫm, thím Lưu đã thích ngay, nhưng vẫn giả vờ soi mói: “Màu này chói mắt quá, tôi đâu mặc màu này được, toàn mua linh tinh.”

“Nếu như cháu tổ chức rượu mừng thì thím phải mặc đẹp vào chứ?”
Thím Lưu nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, kéo tay Hoắc Chấn Diệp hỏi: “Cùng với Bạch tiểu thư à?”
Hoắc Chấn Diệp không biết phải giải quyết chuyện Bạch tiểu thư như thế nào, nhưng vẫn cắn răng nhận: “Trừ người đó ra thì còn ai được chứ?”
Thím Lưu chắp tay lại: “Bồ Tát phù hộ thiếu gia nhà chúng tôi, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi kết hôn, thiếu phu nhân bước vào nhà, sau đó trải qua cuộc sống hạnh phúc.”
Hoắc Chấn Diệp ôm lấy vai thím Lưu: “Cháu muốn mua nhà cho Bạch tiểu thư.”
Thím Lưu suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng nên mua.” Biệt thự nhà họ Hoắc là của Hoắc lão gia, bây giờ không ai ở, nhưng lỡ như sau này cả nhà tới Thượng Hải rồi thì có hơi nhỏ.
Tiểu thiếu gia thích Bạch tiểu thư như vậy, chắc chắn sẽ nhìn sắc mặt cô ấy, mua nhà ở riêng vẫn thoải mái nhất.
“Cậu có đủ tiền mua nhà không?” Thím Lưu tính toán, nếu như nhiều năm nay tiểu thiếu gia không tiêu linh tinh hết sạch tiền của lão gia cho thì cũng đủ mua một căn nhà nhỏ rồi.
Hoắc Chấn Diệp đẹp trai, miệng lại dẻo, ở nhà cũ biết nịnh cho Hoắc lão phu nhân vui vẻ.

Lão phu nhân chẳng quan tâm hắn là do ai sinh, ngoài đứa cháu cả đích tôn không thể so được ra thì cháu do vợ lẽ sinh, hay con riêng bên ngoài đều là cháu của bà cả.
“Không phải là nhà nhỏ, là biệt thự lớn.”
Hắn vội bước lên tầng, vào phòng làm việc mở ngăn kéo.

Lấy một xấp hợp đồng bên trong, tìm hợp đồng của Công ty Điện ảnh Tinh Quang.
Trừ công ty điện ảnh ra, trước khi về nước hắn còn cùng những bạn học người Anh đầu tư vận tải đường biển.

Hàng hóa xuất phát từ nước Anh cập bến tàu Thập Lục Phủ ở Thượng Hải, một năm kiếm được không ít tiền.
Kiếm chơi chơi thôi cũng được bốn năm trăm nghìn, cũng đủ để mua một căn biệt thự vườn bao Bạch Chuẩn.
Ai biết Bạch Chuẩn không đồng ý: “Không chuyển.” Nơi này gần miếu Thành Hoàng, cậu sẽ không đi đâu hết.
Hoắc Chấn Diệp bị dội một gáo nước lạnh, hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hay là thỉnh thoảng đến đó nghỉ ngơi?” Làm chút chuyện mà không tiện làm trước mặt người giấy.

Ánh mắt hắn sáng rực khiến Bạch Chuẩn xấu hổ đỏ mặt.
Cậu xoay phắt người đi.
Hoắc Chấn Diệp đắc ý: “Xem như cậu đồng ý rồi đấy nhé.
______________
Lời tác giả:
Hoắc – Công tử bột có mắt đầu tư – ThấtHẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI CHÍN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận