Giấy Sống


Hoắc Chấn Diệp mở cửa xe, bế Bạch Chuẩn lên xe trước, khi đóng cửa lại hắn quay sang nói với Giám đốc Trương: “Nếu như có thể, sau này đừng bán vé ở bốn góc rạp chiếu nữa.”
Nếu không phải Bạch Chuẩn, những thứ kia có thể trốn vào cái bóng của người khác đi theo họ ra ngoài.
Những hồn ma này lúc còn sống thì thích hóng chuyện, chết rồi lại ham vui.

Tuy không có hại với con người, nhưng nếu như bị bọn họ bám lên người, dính phải âm khí thì cũng mệt mất một hai ngày.
Giám đốc Trương sững người, bình thường cũng không ai mua vé xem phim ở góc cả, trừ đôi nam nữ đang yêu đương định lén lút làm chuyện gì khác.
Vậy tại sao lại không bán chứ?
Lời cao nhân nói thì chắc chắn phải có lý.
Giám đốc Trương chợt giật mình phản ứng, lập tức nói: “Được được được, nghe lời Hoắc thiếu gia, sau này sẽ không bán nữa.”
Không chỉ không bán, ông ta cũng không dám đi qua đi lại bốn góc ấy.
Bạch Chuẩn vừa bước vào cửa nhà là nằm xuống đệm lò xo, bên ngoài có tốt mấy cũng không bằng chiếc đệm lò xo này.

Cậu hài lòng ngáp một cái thoải mái, vùi mình vào trong chăn, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hoắc Chấn Diệp biết cậu ra ngoài một chuyến nên mệt, giúp cậu đóng cửa xong, hắn không khỏi sầu não vì cơ thể cậu quá yếu ớt.

Nếu như thực sự làm thì cơ thể cậu chịu thế nào được đây?
Vẫn phải chăm sóc, chăm sóc kỹ lưỡng, phải tiếp tục ăn nhân sâm mật ong mới được.
A Tú lùi ra phía sau Hoắc Chấn Diệp, cô lén lút nhìn chủ nhân đang nằm ngủ, sau đó đưa một trang giấy viết chữ cho Hoắc Chấn Diệp xem.
A Tú lắc lư bím tróc phía trước, chắp tay sau lưng, đợi chờ lời khen từ Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp nhìn A Tú như nhìn con gái mình, càng đề phòng Hứa Ngạn Văn chặt hơn.

A Tú là người giấy, Bạch Chuẩn có thể điều khiển người giấy, cũng có thể dùng mắt người giấy để nhìn, dùng tai để nghe.
Cho dù Hứa Ngạn Văn có nói với A Tú điều gì, Bạch Chuẩn cũng có thể nghe được.
Nếu như Hứa Ngạn Văn đọc thư tình hay gì đó mà Bạch Chuẩn nghe thấy, vậy hắn đúng là chịu thiệt lớn.
A Tú nhìn Hoắc Chấn Diệp với ánh mắt mong đợi, Hoắc Chấn Diệp liếc mắt qua, khen ngợi cô: “Viết đẹp lắm.” Nói xong còn vươn tay xoa đầu A Tú.
Trước đây hắn sẽ không làm thế này, nhưng bây giờ A Tú với hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
A Tú mở to mắt, cô nhìn thấy mẹ Tiểu Yến cũng đã từng xoa đầu Tiểu Yến như vậy, nhưng chưa từng có ai xoa đầu cô.
Trẻ con rất thích cách thức thẳng thắn thế này, A Tú vui vẻ chỉ chỉ vào trang giấy đã viết chữ.

Hoắc Chấn Diệp không hiểu lắm, A Tú thấy hắn không hiểu nên hơi thất vọng.
Hứa Ngạn Văn sẽ khoanh lại những chữ mà cô viết rất đẹp.
A Tú cầm trang giấy kia quay về phòng mình, cô mở chiếc hộp cất giấu đồ, lấy ra một hộp sáp màu.

Cầm cây bút sáp màu đỏ vẽ kín vòng tròn trên trang giấy.

A Tú giơ lên, lại lấy tờ giấy mà Hứa Ngạn Văn đã từng kiểm tra cho cô ra so.
Hứa Ngạn Vặn dùng bút mực đỏ để khoanh, hai màu đỏ này không giống nhau, A Tú nhìn qua nhìn lại cảm giác vẫn không giống nhau.

Cô đặt trang giấy trên đùi, dòm tới dòm lui rồi cất vào trong hộp nhỏ.
Trời dần tối, chiếc đèn sáng ở sân nhà không bao lâu cũng tắt.
Đợi khi trong ngõ nhỏ an tĩnh chỉ còn tiếng mèo kêu, hai bóng đen một cao một thấp lén lút đi vào trong xóm Dư Khánh.
Thẳng tới trước cửa nhà họ Bạch.
Gã cao do dự nói: “Chúng ta phóng hỏa thật hả?”
Nơi đây có không ít hộ gia đình, đêm khuya vắng lặng lại đang là mùa thu khô ráo, nếu như thực sự cháy lan ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Gã lùn chậc lưỡi: “Cậu ta là người làm giấy, chẳng phải sợ lửa nhất hay sao, chúng ta đốt sạch giấy nhà cậu ta, xem cậu ta còn có thể ngang ngược vào đâu.”
“Nhưng Sư huynh đã mở đàn tế rồi, sao chúng ta phải tới đây phóng hỏa chứ?”
“Cậu ngu à, sư huynh lập đàn, còn chỗ cho chúng ta thể hiện với sư phụ sao? Phải bỏ nhiều công sức chúng ta mới học bí thuật của sư phụ được!”
Hai người đang nói truyện, trong phòng vọng ra tiếng lách cách.

Gã cao nhát gan, vừa nghe thấy đã nhìn dáo dác xung quanh: “Tiếng gì vậy?”
Gã lùn hơn không nhìn nổi cái bộ dạng sợ sệt của gã cao: “Có tiếng gì đâu, chúng ta đốt nhà xong thì chạy.

Nếu như cậu sợ thì đứng bên ngoài, một mình tôi vào trong.

Công lao trước mặt sư phụ chỉ thuộc về mình tôi thôi nhé.”
Hai người này đều là đệ tử của Nhất Đạo Quan, nghe thấy Bạch Chuẩn cản trở việc gộp Bát môn, sau đó còn vả mặt Hồng Dương tiên sinh, cho nên cố ý tìm tới gây chuyện với Bạch Chuẩn, cũng muốn nở mày nở mặt trước những người khác.
“Đưa dầu cho tôi.” Hai người bọn họ mang theo hai chai dầu tới dây, tới lúc đó đổ dầu, phóng hỏa xong hai người sẽ chạy đi luôn.
Gã cao đưa dầu qua, gã lùn cầm lấy, giẫm lên bàn tay đan vào nhau của gã cao, vịn vai gã cao trèo vào bên trong.
Hai người này đứng ở góc tường nói chuyện hồi lâu, người giấy trong phòng đều nghe thấy cả, bọn nó chen tới chen lui chạy ra ngoài sân hóng hớt.
Quanh năm suốt tháng bị nhốt ở trong phòng, trước đây chủ nhân còn chơi với bọn nó, nhưng từ khi Hoắc Chấn Diệp tới thì đã lâu lắm rồi bọn nó chưa được bày ra.
Hiếm khi mới có người tới đây, từng người bọn nó co lại bên tường ngoài sân đợi người trèo tường vào.
Gã lùn còn không biết mình đang được rất nhiều con mắt ngóng trông, gã nhìn vào bên trong, không thấy có lấy một ngọn đèn nào bèn trèo lên thành tường, nhảy xuống sân.
Bên dưới bức tường đặt một dãy bồn hoa, hoa màu đỏ, màu vàng nở rộ bên bức tường trắng.

Gã lùn không biết, nhảy xuống suýt nữa đã giẫm lên bồn hoa.

Cổ áo phía sau gã bị túm lấy, kéo gã qua một bên.
Gã lùn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, còn tưởng rằng là anh em nhà mình trèo vào.

Nhìn thấy chậu hoa dưới chân, gã thở phào: “Cảm ơn anh em.”
Cái bóng đen gật đầu, gã lùn nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem, mấy đồ giấy đó để ở đâu nhỉ? Sân sau chắc?”
Cái bóng đen vươn tay ra chỉ vào căn phòng phía bên trái, gã lùn thuận tay đưa chai dầu cho người đó: “Cậu cầm lấy, tới lúc đó cậu tưới dầu, tôi phóng hỏa.”
Người giấy cầm lấy chai dầu, người này truyền người kia, truyền tới cuối cùng.
Gã lùn sờ lần trong bóng tối suýt nữa đã đụng vào bàn ghế.

Người giấy sợ làm chủ nhân thức giấc, chạy tới trước bê bàn bê ghế ra cho gã.

Từng người đi theo sau gã lùn lắc đầu.

Chỉ dựa vào bản lĩnh này của gã mà cũng dám bước vào nhà họ Bạch làm chuyện ác sao? Gã lùn thuận lợi lần mò được vào trong phòng, còn cảm thấy mình rất giỏi.

Gã quẹt một que diêm, ánh lửa vừa sáng, trong phòng vang lên tiếng động.
Ánh lửa chiếu sáng cả căn phòng, trong đó đều là nhà giấy, lầu giấy, gã lùn bật cười ha ha.

Chỉ cần đốt một cái thôi, không cháy tới mức Bạch thất gia kêu ầm lên mới lạ.
“Anh em, đổ dầu.”
Gã lùn vừa nói xong, một lúc lâu không thấy ai đáp lời, gã nóng ruột: “Đổ dầu đi!”
Quẹt hết que diêm này tới que diêm khác để chiếu sáng, gã lùn nổi nóng, gã quẹt một que diêm rồi quay lại mắng: “Lỗ tai của cậu làm bằng giấy đấy…”
Đốm lửa trên đầu que diêm nổ một tiếng rồi tắt.
Phía sau gã lùn là một hàng người giấy, từng người một đang nghiêng đầu nhìn gã, có “Nhạc Vương Gia”, có “Mục Quế Anh”, gần gã nhất chính là Trương Phi mặt đen đang trợn tròn mắt nhìn về phía gã.
Gã lùn đứng ngây ra, trợn mắt ngã ngất đi, được “Trương Phi” vươn tay đỡ lấy.
Tiếng động khe khẽ làm Hoắc Chấn Diệp thức giấc.

Hắn cởi trần bước ra khỏi phòng, bật đèn lên: “Đã nói với bọn mày bao nhiêu lần rồi, buổi tối thì nghịch ít thôi.”
Gã lùn nghe thấy vậy lại trợn mắt, lần này thì ngất thật rồi.
“Trương Phi” buông tay, gã lùn ngã xuống đất cái “rầm” rồi nằm yên trên nền gạch.


Tất cả người giấy đều lắc đầu xua tay với Hoắc Chấn Diệp, ý bảo thực sự không phải do chúng nó làm.
“Trộm à?” Hoắc Chấn Diệp vớ lấy chiếc áo ngủ mặc vào, đi tới trước mặt gã lùn.

Ngồi xuống sờ mạch của gã, xác nhận người này còn sống.
Người giấy đứng ở cuối cùng truyền lại chai thủy tinh lên trên, rơi vào trong tay “Trương Phi” đứng ở hàng đầu tiên.

Trương Phi xách chai dầu đưa cho Hoắc Chấn Diêp, mọi người đều lắc đầu.
Đây còn là dầu cặn chứ không phải là dầu trong, đúng là bắt nạt người giấy quá.
Hoắc Chấn Diệp sa sầm mặt, thì ra người này không phải tới để trộm đồ.
Hoàng tước đậu trên vai Hoắc Chấn Diệp, nó dang cánh chỉ chỉ bên ngoài tường, ra hiệu bên ngoài vẫn còn một người nữa.

Sau đó lại điên cuồng vỗ ánh, nói với Hoắc Chấn Diệp người đó đã chạy rồi.
“Bịt mắt lại, đánh một trận trước đã rồi tính sau.” Hoắc Chấn Diệp vừa dứt lời, nhóm võ tướng đã giành lên trước, thay nhau trút giận.
Gã lùn bị đấm tỉnh, mắt gã bị che một tấm vải đen, loáng thoáng cảm thấy trước mắt có rất nhiều người.

Là ai lừa gã nói rằng Thất Môn chỉ có hai người chứ!
Hoắc Chấn Diệp hỏi gã: “Ai phái anh tới đây?”
Gã lùn hoa mắt chóng mặt, giọng nói cũng khàn đi, nhưng vừa mở miệng ra là dọa nạt: “Biết điều thì mau thả tôi đi, sư phụ tôi đã lập đàn làm phép rồi…”
Chỉ trong nháy mắt sư huynh đã biến thành sư phụ.
“Ồ? Sư phụ anh là ai?” Hoắc Chấn Diệp nghe gã nói rất khí thế, nhưng không biết sư phụ gã là ai thật.
Gã lùn lớn giọng: “Sư phụ tôi là Hồng Dương tiên sinh.

Sao nào, sợ rồi chứ gì!”
Gã lùn còn muốn ngang ngược, nhưng đầu đã bị thứ gì đó ấn xuống.
“Rắc” một tiếng, Hoắc Chấn Diệp lên đạn súng: “Hồng Dương tiên sinh gì, tôi chưa từng nghe thấy, nhưng thứ này thì anh cũng phải nghe thấy rồi đấy nhỉ.”
“Anh cảm thấy sư phụ anh làm phép nhanh hay là viên đạn của tôi nhanh?”
Gã lùn nghe thấy tiếng đạn lên nòng, lớn tiếng cầu xin tha, khai sạch tất cả mọi chuyện.

Nhất Quan Đạo muốn xử lý bát môn, bắt đầu từ Thất gia trước.
Hoắc Chấn Diệp nhíu mày.
Những người giấy vây xung quanh gã lùn tò mò nhìn gã gào khóc, còn có người giấy há hốc miệng học theo bộ dạng khóc lóc của gã.
Gã lùn vừa khóc lóc cầu xin vừa liếc nhìn qua những bóng người lay động trước mắt, suýt chút nữa lại xỉu ngang: “Thất gia, Thất gia đại nhân không so đo với tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi.”
Bỗng chốc đèn trong phòng lắc lư, giấy lay động.
Thứ mà đạo đồ của Nhất Quan Đạo làm phép gọi ra đã đến rồi.
Bạch Chuẩn ngủ ngon giấc, bấy giờ mới khẽ nhấc mí mắt, lười biếng trở mình.
Dường như đang có thứ gì đó chuyển động ở bức tường bên sân.

Hoắc Chấn Diệp lấy đồng tiền ra đặt trước mặt, nhìn xuyên qua lỗ đồng tiền, hắn thấy một con ma không đầu đang trèo tường vào trong.

Đầu không nằm trên cổ mà được xách trong tay, máu tươi đổ xuống từ chỗ đầu bị đứt, gió thổi mùi màu tươi xộc vào trong nhà.
Hoắc Chấn Diệp còn chưa kịp làm gì, chợt nghe thấy tiếng chiếc bình đặt trên gác lăn lông lốc.
Từ khi vào nhà họ Bạch đến giờ, Chử Vân chưa bao giờ ra khỏi bình, cô cảm nhận được có ma quỷ xâm nhập, cho nên muốn phá bình chui ra.
Thủy tụ vung lên đánh bay cái thứ không đầu kia.
Người giấy trong phòng đèu không hề sợ hãi, chúng được làm cho ma quỷ, đương nhiên sẽ không sợ ma quỷ rồi.
Bạch Chuẩn ngáp một cái: “Ồn chết mất, quăng ra ngoài kia.”
Âm thanh xuyên qua tường truyền tới, gã lùn như được ân xá.
“Con ma không đầu bên tường đâu rồi?” Hoắc Chấn Diệp hỏi thẳng.
Nghe thấy vậy, mặc dù bị che mắt nhưng gã lùn vừa mừng vừa sợ, sư huynh làm phép rồi!
“Thứ đến đây tìm chết thì không cần quan tâm làm gì.”
Bạch Chuẩn vừa dứt lời, một tia sáng trắng bay ra khỏi miếu Thành Hoàng đánh vào con ma không đầu.

Cái đầu của con ma kêu lên thảm thiết, hóa thành một luồng sương máu, tan đi trong gió.
Ở địa bàn của Thành Hoàng mà lại dám sử dụng ma quỷ làm bị thương người, quả thực là chán sống rồi.
Gã lùn bị Hoắc Chấn Diệp xách ra khỏi cửa, hắn còn từ tốn hét một tiếng: “Bắt được trộm rồi.”
Trong phòng chỉ có hắn và Bạch Chuẩn là biết nói.

Chắc chắn Bạch Chuẩn sẽ không chịu hô lên câu này, nhưng Hoắc Chấn Diệp không muốn buông tha tên lùn dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải tống tới Đồn Cảnh sát giam mấy ngày.
Mọi nhà rục rịch sáng đèn, ông chủ quán rượu thuốc vừa nghe thấy Hoắc tiên sinh bắt được kẻ trộm, vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Ở khu thành cũ không có Đồn Cảnh sát, chỉ có cơ sở thôi.

Cảnh sát nhanh chóng tới đây, biết kẻ trộm ăn trộm nhà Hoắc thiếu gia bèn đánh cho mấy gậy trước, sau đó mới còng lại dắt đi: “Hoắc thiếu gia yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ dạy dỗ gã cẩn thận.”
Gã chẳng thể rời khỏi nhà lao mà không bị thương được.
Chỉ nói là ăn trộm, không nói phóng hỏa là vì không muốn gây thêm rắc rối cho Bạch Chuẩn.

Chuyện cả phòng đầy người giấy ít người biết đến vẫn hơn.
Hai người lâu la và một ma lâu la của Nhất Quan Đạo tới thăm dò Bạch Chuẩn.
Không cần Bạch Chuẩn ra tay đã bị người giấy xử lý rồi.
Hoắc Chấn Diệp về lại phòng, nhìn Bạch Chuẩn đang giả vờ ngủ trên giường, hắn cởi áo ngủ ra ngồi xuống.
Hắn nghiêng người ngả xuống bên cạnh Bạch Chuẩn, khẽ thổi vào tai cậu: “Cậu dậy cũng dạy rồi, có muốn ăn kẹo óc chó không?”
Hôn không?
Bạch Chuẩn kéo chăn lên, giọng nói truyền ra khỏi chăn: “Không ăn.”
Không phải hắn muốn ăn là có thể ăn được.
__________________
Lời tác giả:
Bạch – Yếu ớt – Thất:Không phải anh muốn hôn là hôn được đâu.HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI BẢY.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận