“Đến giờ tắm rồi. Ngoan ngoãn một chút, đừng để tao phải nổi điên lên, nhớ chưa?”
Tề Cao Vân cầm một chiếc chìa khóa ánh bạc đứng ở đầu giường, vừa lạnh nhạt dặn dò vừa mở còng tay cho Vưu Hạ. Tiếp đến, gã đi qua chỗ chân giường, mở nốt gông cùm ở chân anh rồi cúi người, ôm lấy toàn thân rệu rã của đối phương, đi về phía phòng tắm.
Nước nóng đã được chuẩn bị từ mười phút trước. Nhiệt độ lúc này chỉ còn âm ấm, tương đối thoải mái.
Tề Cao Vân rũ mắt nhìn mặt nước yên ả trong bồn tắm, không biết trong đầu đang có suy nghĩ quái gở gì, hai cánh tay thình lình buông ra. Cơ thể gầy gò tiều tụy của Vưu Hạ lập tức rơi tõm vào bồn, nhiều bọt nước nhỏ li ti bắn lên tung tóe.
Vì va chạm quá mạnh mẽ, một bên huyệt thái dương của Vưu Hạ vô tình đập vào cạnh bồn tắm, cánh tay và cẳng chân cũng đáp xuống đáy không hề nhẹ nhàng chút nào.
“Ư…”
Vưu Hạ đau đến run rẩy toàn thân. Ở trong nước, anh quờ quạng tay chân liên tục, muốn bấu víu vào một nơi nào đó để nâng thân người ra khỏi mặt hồ. Trong lúc anh giãy dụa bất lực, Tề Cao Vân bỗng ngồi khụy gối bên cạnh, vươn tay kéo cả người anh lên.
Vưu Hạ cúi đầu ho sù sụ vì bị sặc nước. Huyệt thái dương bên phải mới đó đã đỏ lên, có dấu hiệu bị sưng. Anh bám chặt hai tay vào hai bên thành bồn, hé miệng thở dồn dập, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng liên hồi.
Tề Cao Vân nhìn bộ dạng chật vật kia, cất tiếng cười bỉ ổi: “Đã không? Lâu ngày rồi không tắm, chắc đứa sạch sẽ như mày khó chịu lắm nhỉ?”
Vưu Hạ mơ màng lắc lắc đầu, muốn thanh tỉnh. Nhưng trước đó Tề Cao Vân đã cho anh uống một ít máu pha loãng với Scopolamine, cho nên hiện tại đầu óc của anh khó mà bình thường trở lại được. Anh gục mặt, mơ màng hé mắt nhìn sóng nước nhấp nhô, làm nhòe đi hình ảnh ở bên trong nó.
Bên trong làn nước chính là cơ thể của anh. Một cơ thể không còn hoàn hảo như ban đầu. Một cơ thể đầy những vết thương chằng chịt gớm ghiếc. Một cơ thể… đã bị vấy bẩn đến nhơ nhuốc.
Hàng chân mày thoáng chốc chau vào nhau. Khóe môi run lên bần bật, dường như anh đã nhận ra được bản thân của mình hiện tại đang khổ sở thảm hại đến nhường nào. Anh hốt hoảng, rồi lại bàng hoàng, cuối cùng chỉ có căm hận. Khi nghĩ đến đây, đôi tay đang bám vào thành bồn chợt siết chặt hơn một chút, lộ ra từng khớp xương mảnh khảnh dưới làn da tái nhợt.
“Nào, để tao tắm cho mày, chịu không?” Tề Cao Vân nghiêng đầu nhìn anh.
“…” Vưu Hạ vẫn gục mặt không ư hử gì, đôi mắt nhắm nghiền, muốn xóa bỏ tất cả hình ảnh tồi tệ ra khỏi đầu mình.
“Sao? Thuốc có tác dụng rồi nhỉ? Muốn ngủ nữa rồi à? Nhưng bây giờ mày phải nghe lời tao, phải nghe lời tao, biết chưa!”
Tề Cao Vân lạnh giọng quát lên rồi lướt tay hất mạnh một sóng nước lên mặt Vưu Hạ.
“Nói chuyện!”
Vưu Hạ chập choạng mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn gã. Đôi mắt vốn luôn sáng ngời thuần khiết, hiện tại chỉ là một mảng tăm tối cực hạn. Anh nhíu mày, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
Tề Cao Vân cũng chăm chú nhìn anh, hồi sau thì nhếch môi khẽ cười: “Muốn tao tắm cho không?”
“…”
“Tao hỏi muốn tao tắm cho không?”
Vưu Hạ co rút hai bả vai lại, trầm mặc một hồi thật lâu mới chầm chậm gật đầu.
Tắm, tắm chứ.
Đã nhiều ngày rồi anh không được sống như một con người đúng nghĩa. Cơ thể bị xiềng xích ở trên giường, mặc cho Tề Cao Vân cách vài tiếng lại hành hạ anh bằng nhiều hình thức khác nhau. Tất cả những điều ấy thi nhau giẫm đạp lên lòng tự tôn cũng như tự trọng của anh. Giẫm đạp tan tác không còn một chút gì nguyên vẹn.
Bây giờ, tay chân đã không còn bị trói buộc nữa, nhưng anh vẫn không thể phản kháng lại được. Dường như sức mạnh thuần túy của ma cà rồng trong anh đã không còn tác dụng. Có lẽ, anh chính là một nỗi nhục lớn của Huyết tộc, một đứa trẻ vô dụng tàn phế, chẳng hề xứng đáng với thân phận thật sự của mình.
Anh không thể cứu lấy bản thân dưới sự khống chế của một con người.
Trong lúc Tề Cao Vân im lặng ung dung vốc nước lên người tắm rửa cho mình, Vưu Hạ chỉ biết nhắm nghiền mắt, nghiến chặt hàm răng, hòng ngăn cản dòng cảm xúc sắp sửa vỡ òa.
Anh thấy nhục nhã vô cùng, nhục nhã đến mức có thể bật khóc ngay lúc này.
Tề Cao Vân vốc nước tắm rửa một hồi mới phát hiện khóe mắt Vưu Hạ đỏ lên, mơ hồ chảy xuống một giọt nước trong suốt. Sắc mặt của gã vẫn lạnh như băng, không chút nhân tính cười thầm một tiếng khinh miệt.
“Khóc à? Đáng thương quá sao? Hay là sợ tao rồi? Khóc lớn lên, khóc lớn lên cho tao nghe, khóc lớn lên!”
Tiếng quát tháo càng ngày càng dữ tợn, khiến cho tinh thần không còn minh mẫn của Vưu Hạ bỗng chốc mụ mị. Anh gắng sức cắn vào môi mình để không phải thốt ra bất cứ thanh âm thảm hại nào. Song, Tề Cao Vân lại không muốn chừa cho anh một con đường thoái lui, gã phát điên, tức giận đứng dậy, đôi mắt giăng đầy tơ đỏ đáng sợ.
“Mày câm rồi đúng không? Bây giờ có khóc cũng đéo có ai đến cứu mày đâu! Mày nghĩ mày là cái rốn của vũ trụ ư? Ai ai cũng phải dưới trướng nể phục mày ư? Không! Đéo có đâu!”
Tề Cao Vân vuốt ngược mái tóc, sau đó cúi đầu, điên cuồng quát vào mặt Vưu Hạ: “Bây giờ tao đéo cho mày khóc nữa! Khóc cái gì chứ? Rửa mặt cho tao, rửa mặt sạch sẽ cho tao!”
Dứt câu, gã vươn tay đặt trên đỉnh đầu của Vưu Hạ, dùng sức ấn mạnh sâu xuống làn nước. Động tác bất ngờ và hung ác khiến anh không kịp phản ứng, cả khuôn mặt vùi sâu trong nước, bọt khí liên tục nổi lên trên.
Không… Không được…
Làm ơn…
Giữa sự hỗn loạn nhất thời, Vưu Hạ loáng thoáng nghe thấy một giọng nói của trẻ con, văng vẳng từ làn nước truyền tới. Giọng nói như cơn sóng, dập dìu lúc rõ lúc mất.
Hạ Hạ… Cố lên… Đừng bỏ cuộc…
Mau vùng vẫy đi… Vùng vẫy mạnh lên…
Cậu làm được mà… Ngẩng đầu lên đi… Vùng vẫy đi!
Nghe theo giọng nói mơ hồ của đứa trẻ, Vưu Hạ giãy dụa tay chân, muốn ngóc đầu dậy khỏi mặt nước. Trong lòng hoang mang cực độ, anh ngậm chặt miệng, nhưng nước vẫn vào bằng đường mũi, chẳng mấy chốc anh cảm thấy ngạt thở.
Cứu mình… Cứu mình với…
Làm ơn… Làm ơn hãy cứu mình…
Anh nhắm mắt ra sức vùng vẫy, nhưng Tề Cao Vân không hề nương tay, ấn mãi một chỗ đến gần một phút đồng hồ. Sau đó, gã nắm tóc anh giựt ngược lên, tàn ác hỏi:
“Sao? Có thấy mát mẻ hơn không? Có thấy tỉnh táo hơn không? Còn muốn khóc không? Nếu mày còn khóc thêm một lần nào nữa, tao sẽ làm giống như hồi nãy. Khôn hồn đừng giở cái bộ dạng yếu đuối đó ra với tao!”
Rời khỏi mặt nước, Vưu Hạ bừng mở mắt, lạnh căm nhìn vào đôi mắt ngoan độc của Tề Cao Vân. Toàn thân anh run lẩy bẩy, bờ môi bật máu vì đã bị cắn quá mạnh. Nước nhỏ từ trên tóc xuống đến xương quai, đôi mắt đỏ tấy cố gắng trừng thật lớn.
“C…ao…V…” Vưu Hạ thì thào cất tiếng.
Tề Cao Vân thấp thoáng nghe thấy tên mình, bỗng bật cười: “Ôi, mày nhớ ra tao rồi? Không được, thế là không được! Tao phải cho mày uống thêm máu thôi, phải cho mày uống thêm thật nhiều thuốc nữa mới được!”
Đoạn, gã khom người, vòng tay nâng Vưu Hạ ra khỏi bồn tắm, bước chân gấp gáp vội vã rời khỏi nơi đó. Đặt anh trên giường xong, gã lập tức xích hai tay của anh lại, nhưng lần này lại không xích hai chân như trước đó.
Vưu Hạ động đậy hai cổ tay bị khống chế, ngửa cổ lên muốn nhìn cho thật rõ mọi thứ đang diễn ra. Có điều, chẳng bao lâu trời đất một lần nữa quay cuồng, anh cảm nhận được một nguồn máu tươi rót vào miệng mình.
Mùi máu xưa kia luôn thơm ngọt hấp dẫn, nay chỉ còn là một nỗi ám ảnh ghê người.
Vưu Hạ cố tình ngậm chặt miệng mình, nhưng Tề Cao Vân đã nhanh tay bóp mạnh khuôn cằm của anh, buộc anh phải hé miệng ra để gã rót máu vào.
Máu pha loãng với thuốc mê có tác dụng rất nhanh.
Đôi mắt bắt đầu lim dim, thần trí mê man, đôi tai không còn phân biệt được âm thanh của cái gì với cái gì, mọi thứ đều lẫn lộn vào nhau. Thậm chí có lúc anh đã nghe nhầm giọng nói của Tề Cao Vân thành Kỳ Họa Niên.
Môi mấp máy gọi tên của cậu trong vô thức, khiến cho kẻ bệnh hoạn đứng bên cạnh anh tức giận điên người. Tề Cao Vân liếc mắt nhìn anh, bỗng nghĩ ra một ý niệm cực kỳ đốn mạt, khóe môi vểnh lên thành vòng cung thỏa mãn.
Muốn gọi tên của nó đúng không?
Được, vậy tao sẽ làm mày phải gọi tên của nó… trong khi đang ở dưới thân của tao.
Đáy mắt của Tề Cao Vân lúc này đã tràn ngập dục vọng. Gã không còng hai chân của Vưu Hạ cũng là có lý do của riêng mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, những vết máu khô đọng ở trên đôi chân Vưu Hạ đều bị cuốn trôi đi. Tề Cao Vân không cho anh một bộ quần áo chỉnh tề mà chỉ để anh mặc độc mỗi một chiếc quần nhỏ màu xám của gã. Mùi hương xà phòng bám trên từng tấc da thịt trắng nhợt nhẵn mịn khiến gã thích thú hưng phấn.
Tề Cao Vân bước đến gần cạnh giường, cả người đổ bóng sát xuống, bờ môi luôn nói ra những lời ghê tởm khẽ khàng kề sát ở cổ của Vưu Hạ. Gã nhắm mắt hít sâu một hơi, nhận ra được ngoài mùi hương của sữa tắm còn có một mùi hương riêng biệt của đối phương.
“Vưu Hạ… Anh có nhớ em không?”
Giọng nói mơ hồ vọng tới, lập tức xoáy sâu vào tâm trí miên man của Vưu Hạ. Anh run run hàng mi, cảm giác giọng nói thật quen tai, nhưng trong lòng lại hoảng sợ không dám khẳng định.
Sau đó, anh cảm nhận được có một thứ trơn ướt đang lướt trên da thịt của mình. Từng chỗ, từng chỗ một không sót ở bất cứ đâu. Thứ ướt át lạnh lẽo ấy như một con rắn nhỏ, trườn bò xung quanh lồng ngực của anh, đôi lúc còn gặm cắn như thể muốn bộc lộ sự căm giận.
Vưu Hạ siết chặt ga giường, khóe môi run rẩy thảng thốt kêu lên: “Đừng…”
Đừng làm như vậy!
Đừng chạm vào người của tôi!
Không được chạm vào người của tôi!
Đừng… Đừng…
“Dừng lại… Mau dừng lại…” Vưu Hạ bất ngờ cất tiếng, kèm theo động tác vùng vẫy của đôi chân.
Anh biết có người đang ở trên thân mình, còn biết người đó đang muốn làm loại dơ bẩn gì với anh.
Không thể, không thể được!
Vưu Hạ co chân lên, muốn dùng sức đạp vào Tề Cao Vân. Song, ngay lúc ấy gã lại vô tình phát hiện, ánh mắt gắt gao dán chặt trên cơ thể của đối phương. Những nơi mà gã đã hôn qua đều lưu lại một dấu vết rất rõ ràng, đỏ đỏ tím tím trải khắp toàn thân.
Tề Cao Vân bắt lấy cổ chân Vưu Hạ, mạnh bạo tách ra hai bên rồi chôn mình vào chính giữa người anh. Gã quỳ ngồi trên giường, nhấc đôi chân thuôn dài của đối phương gác lên bả vai của mình. Tay trái chậm rãi vuốt ve từ cổ xuống đến lồng ngực, tay phải nôn nóng chạm vào quần nhỏ của Vưu Hạ, đầu ngón tay gấp gáp muốn luồn vào bên trong, chạm đến nơi sâu nhất.
“Ngoan… Tao sẽ không làm mày đau đâu. Chúng ta phải hưởng thụ cảm giác sung sướng này, hiểu không, Vưu Hạ?”
“Tao sẽ khiến mày phấn khích và nài nỉ…”
Hơi thở dồn dập đầy sợ hãi, Vưu Hạ không thể suy nghĩ được gì nữa. Một nỗi ám ảnh bức bối muốn xé rách trái tim của anh mà thoát ra ngoài. Anh gào thét trong tâm trí, phẫn nộ với chính bản thân mình.
Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh khốn nạn đến thế?
Vì sao lại không thể làm gì để cứu lấy bản thân?
Vì sao chứ? Vì sao chứ hả?
Ở phía trên, Tề Cao Vân thô bạo hôn liếm bắp đùi của Vưu Hạ. Đây chính là ngày mà gã đã mong đợi từ rất lâu rồi. Là ngày mà kẻ gã hận nhất phải nằm dưới thân gã đau đớn rên rỉ không ngừng. Là ngày mà kẻ gã hận nhất phải sung sướng van nài gã thỏa mãn bằng được.
Những suy nghĩ trong đầu nhất thời kích thích cơ thể của Tề Cao Vân. Toàn thân bắt đầu nóng dần lên, đôi mắt gã trở nên dâm loạn, gã ngồi thẳng lưng, gấp gáp cởi thắt lưng vứt xuống sàn nhà. Sau đó thô bạo tách hai đùi Vưu Hạ ra, cúi thấp người hôn lên chiếc quần nhỏ.
“Vưu Hạ…”
Khi con rắn lạnh lẽo ấy lần nữa liếm láp quanh nơi nhạy cảm, khả năng kiểm soát cảm xúc của Vưu Hạ chính thức vỡ nát. Anh mở bừng mắt nhìn lên trần nhà, đôi đồng tử mạnh mẽ co rút. Một sự kinh tởm dâng lên đến cuống họng, khiến anh cảm thấy buồn nôn.
“Dừng lại… Dừng lại… Mau dừng lại… Mau dừng lại…” Tiếng thì thầm khẩn thiết cất lên liên tục.
Tề Cao Vân ngẩng đầu, thình lình nắm lấy khuôn miệng của Vưu Hạ, nhếch môi bỉ ổi nói: “Không dừng lại được nữa đâu. Mày thấy thích chứ? Thích đến mức mắt đỏ lên rồi à? Thích tao làm thế này không? Thích không hử?”
Vừa nói, gã vừa luồn tay vào trong quần nhỏ, vuốt ve một nơi đang sắp sung khí.
“Đừng, đừng chạm vào chỗ đó, đừng…”
Giọng nói khẩn thiết ban đầu đang dần dần bùng nổ, cuối cùng là vang vọng một tiếng gào thét xé lòng: “Arrrgggggggggg! Đừng! Chạm! Vào! Tao! Đừngggggggg!”
Tiếng thét chói tai nhất thời ngăn cản hành động ghê tởm của Tề Cao Vân. Gã dừng tay, ngồi thẳng dậy đăm đăm nhìn sắc mặt Vưu Hạ, hàng chân mày chau tợn lại.
Bao nhiêu sự hưng phấn trong người gã phút chốc đã biến mất.
Tề Cao Vân bỗng nhiên nổi điên, đưa tay xé rách quần nhỏ của Vưu Hạ. Sau đó gã nhướn người tới trước, vung tay tát anh một cái thật tàn nhẫn.
“Câm miệng! Đã bảo đừng làm tao phải phát cáu rồi cơ mà? Mẹ kiếp! Mày muốn chết đúng không? Đúng không?!!”
Ngay khi Tề Cao Vân định sẽ cứ thế mà đâm xuyên vào người Vưu Hạ thì điện thoại trên bàn thình lình đổ chuông.
Trong nháy mắt, gã ngoảnh đầu liếc nhìn di động đang rung liên hồi, miễn cưỡng bước xuống giường, gắt gỏng bắt máy: “Chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ: “Anh đến bệnh viện ngay đi! Phó viện trưởng đang cần tìm anh gấp đó!”
“Phó viện trưởng? Ông ta tìm tôi làm gì? Tôi đang bận—“
“Bây giờ anh không đến thì về sau cũng đừng đến bệnh viện nữa.”
Người phụ nữ nói xong liền cúp máy.
Tề Cao Vân chau mày nghĩ ngợi một chút rồi bực bội ném mạnh điện thoại xuống bàn. Gã vuốt mặt, đắn đo lựa chọn giữa việc phải đến bệnh viện hay là tiếp tục ở lại chỗ này. Qua vài phút, gã hé miệng chửi tục một câu rồi xoay người đi đến tủ đồ. Đứng trước gương, gã chỉnh trang lại quần áo, thắt thêm cà vạt và đeo thắt lưng.
Cuối cùng mới liếc nhìn Vưu Hạ khỏa thân nằm trên giường. Tề Cao Vân lấy chìa khóa cẩn thận khóa hai cổ chân của anh lại rồi miễn cưỡng nói: “Tao sẽ về ngay.”
Dứt lời, Tề Cao Vân với tay cầm di động bỏ vào túi quần rồi rời khỏi phòng.
Không gian xung quanh thoáng chốc tĩnh lặng.
Vưu Hạ vẫn còn mở trừng mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Chẳng biết thời gian hiện tại là mấy giờ, chẳng biết ngoài kia là sáng hay tối, chẳng biết những người thân quen có đang tìm kiếm mình hay không?
Vưu Hạ không biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh. Đôi mắt vô hồn nhìn mãi một chỗ, đến cùng lại vô thức bật khóc. Anh khóc trong thầm lặng và cay nghiệt. Anh khóc cho những tổn thương của mình, anh khóc cho lòng tự tôn đã bị giẫm đạp, anh khóc bởi vì sự cô đơn quạnh quẽ đang giết chết anh từng giây từng phút.
Nước mắt liên tục chảy xuống hai bên huyệt thái dương, thấm ướt cả gối nằm. Có lẽ cả đời này, chưa bao giờ anh có suy nghĩ muốn tự kết liễu sinh mạng của mình giống như hiện tại.
—
Khi Tề Cao Vân đến bệnh viện Thuần Ái thì bắt gặp Tưởng Thiên Điểu đang đứng dựa người bên quầy trực ban của điều dưỡng. Người gọi điện cho gã trước đó chính là cô, nhưng khi hỏi đến thì cô lại bảo là mình gọi nhầm.
Tề Cao Vân không tin nổi chuyện này, ánh mắt hung tợn nhìn Tưởng Thiên Điểu, gằn giọng quát: “Mẹ nó, cô có đầu óc không thế? Gọi nhầm là gọi nhầm thế nào hả?”
Trước mặt một số điều dưỡng, Tề Cao Vân không hề giảm âm lượng và che giấu thái độ tiêu cực của mình, khiến cho bọn họ sửng sốt vô cùng. Ngược lại, Tưởng Thiên Điểu chỉ ung dung cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành, khoát tay cười nói:
“Xin lỗi xin lỗi, có gì mà giận quá vậy? Anh đang hẹn hò hay gì? Ơ, tôi nhớ Tôn Lỵ hôm nay đi làm mà.”
Nghe nhắc đến Tôn Lỵ, sắc mặt Tề Cao Vân có vẻ dịu xuống một chút, nhưng rồi gã vẫn khó chịu trong lòng, nghiến răng đáp: “Tôi không rảnh suốt ngày chỉ hẹn hò thôi đâu. Lần sau đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
Nói xong lời này, gã cũng tức khắc quay gót rời đi.
Nhìn bộ dạng vội vã hấp tấp của Tề Cao Vân, Tưởng Thiên Điểu nheo mắt đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó cô đi đến một chỗ vắng vẻ hơn, gọi điện cho Thời Ngọc.
Khi đầu dây được kết nối, cô liền bảo: “Cao Vân đi rồi. Lúc tới đây, anh ta đã quát vào mặt tôi, trong tức giận lắm.”
Thời Ngọc bên này gật gù như đã rõ, cười đáp: “Được rồi, tôi sẽ báo với em ấy, theo dõi gã ta. Cảm ơn cô nhiều nhé!”
Tưởng Thiên Điểu vẫn chưa hiểu đầu đuôi sự việc, định hỏi thêm thì Thời Ngọc đã nhanh chóng cúp máy. Cô liếc nhìn màn hình di động, bất giác thở dài thườn thượt.
Rốt cuộc bọn họ theo dõi Cao Vân để làm gì?
Cách đây mấy tiếng đồng hồ, Kỳ Họa Niên đã đi cùng Quý Mãnh Tâm đến bệnh viện Thuần Ái. Vốn dĩ cậu định đi tìm thêm một số người khác làm trong bệnh viện để hỏi thăm tin tức về Vưu Hạ, không ngờ lại tình cờ gặp được Thời Ngọc.
Khác với thái độ úp mở của một số cô điều dưỡng, Thời Ngọc rất thản nhiên và thẳng thắn nói: Tối hôm đó anh có nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau.
Hai người họ ở đây chính là Tề Cao Vân và Vưu Hạ.
Khi nghe được tin này, toàn thân Kỳ Họa Niên bất giác cứng đờ lạnh lẽo. Trong lòng lập tức dấy lên một dự cảm chẳng mấy tốt lành. Lúc nói chuyện riêng với Thời Ngọc, anh cũng có suy nghĩ gần giống với cậu.
Mặc dù Thời Ngọc không thân thiết với Vưu Hạ, nhưng cũng cùng là đồng nghiệp với nhau, nói thật lòng anh rất ngưỡng mộ một bác sĩ giống như Vưu Hạ. Con người ấy không chỉ tài giỏi về mặt kiến thức mà còn có một y đức rất tuyệt vời.
Ngoài ra, Thời Ngọc từng vô tình nghe lỏm được một vài tin đồn có liên quan đến Tề Cao Vân và Vưu Hạ. Anh biết mối quan hệ của hai người họ không được tốt đẹp cho lắm. Thậm chí còn hóng hớt được cả chuyện Tề Cao Vân từng bị Vưu Hạ đánh suýt chết.
Kỳ Họa Niên khi ấy hỏi dồn dập: Vì sao anh ấy lại phải đánh gã?
Thời Ngọc liếc mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: Anh không chắc lắm, nhưng nghe nói… Cao Vân là một kẻ biến thái, có lẽ đã làm chuyện vượt giới hạn với bác sĩ Hạ.
Lúc nghe xong, khóe miệng Kỳ Họa Niên run bần bật. Song, cậu vẫn đủ tỉnh táo để kìm chế cảm xúc của mình. Cả ba người bọn họ đứng nói chuyện với nhau thêm một lúc, Thời Ngọc chủ động lập ra một kế hoạch nhỏ, dụ dỗ Tề Cao Vân đến bệnh viện, sau đó Kỳ Họa Niên sẽ theo dõi gã để bắt tại trận.
Dẫu sao đêm hôm ấy hai người rời đi cùng nhau, cho nên việc Vưu Hạ mất tích ít nhiều cũng có liên quan đến Tề Cao Vân.
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Tề Cao Vân vẫn còn điên tiết, vung chân đá mạnh vào bên hông xe ô tô. Mọi người xung quanh bất giác nhìn gã bằng một ánh mắt dè chừng cảnh giác. Tề Cao Vân không chịu được loại ánh mắt như thế, bèn mở cửa ngồi vào xe rồi mau chóng đánh vô lăng quay về căn hộ.
Phía sau, Quý Mãnh Tâm và Kỳ Họa Niên túc trực không ngừng. Ngay khi nhìn thấy xe ô tô của Tề Cao Vân chạy đi, cả hai cũng bắt đầu đuổi theo sát sao.
—
Nửa tiếng trôi qua, xe ô tô rốt cuộc cũng dừng lại dưới một tòa nhà chung cư cao cấp. Tề Cao Vân mở cửa xe bước xuống, tùy ý vứt chìa khóa cho một người bảo vệ, nhờ ông ấy lái xe xuống tầng hầm.
Đằng xa, Kỳ Họa Niên đội lên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt rồi nói với Quý Mãnh Tâm: “Đợi đến khi tôi ra nhé.”
Nói rồi cậu xoay người định đi thì nghe thấy giọng nói của người phía sau vọng tới: “Nhớ cẩn thận!”
Kỳ Họa Niên không ngoảnh đầu lại, chỉ vẫy tay rồi chạy nhanh đuổi theo Tề Cao Vân. Vào đại sảnh, cậu giả vờ là một vị khách bình thường, liếc mắt nhìn thấy thang máy mở ra, vội vàng lách vào trong. Thang máy không đông người, chỉ có Tề Cao Vân, cậu và hai người phụ nữ khác.
Kỳ Họa Niên đứng sau lưng Tề Cao Vân cho nên tạm thời không khiến gã phải chú ý đến. Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, Tề Cao Vân vội vã bước ra, Kỳ Họa Niên cũng lập tức bám sát theo sau.
Gian phòng vốn luôn yên tĩnh bỗng có tiếng động mở cửa.
Vưu Hạ cảnh giác giật mình tỉnh dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn qua phía cửa phòng ngủ, lát sau thì trông thấy Tề Cao Vân đã trở về. Ngay lúc đó, cả người anh bắt đầu run rẩy, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Tề Cao Vân bực dọc nới lỏng cà vạt trên cổ áo rồi ngước mắt nhìn qua phía Vưu Hạ. “Con mồi” vẫn luôn nằm yên một chỗ chợt khiến cho gã cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Những gì chưa làm được, bây giờ có phải là sắp được rồi không?
Tề Cao Vân cười lạnh một tiếng, từng bước đi tới gần cái giường, cúi người nghiêng đầu nhìn đối phương, khẽ nói: “Chờ tao lâu lắm đúng không?”
Vưu Hạ căm thù trừng mắt nhìn Tề Cao Vân, khóe môi rướm máu vì bị gã tát hồi nãy hơi rướn lên: “Mày… không sợ sao?”
Nghe hỏi, Tề Cao Vân thoáng sửng sốt, kế đó thì phì cười: “Hảaa? Sợ? Tao sợ cái gì? Tao sợ…mày? Hahahaha, tao, sợ mày? Mày điên rồi phải không? Mày phát điên rồi, Vưu Hạ ơi!”
Trái ngược với vẻ ngông cuồng ngạo nghễ của đối phương, Vưu Hạ chỉ trầm lặng nhìn gã bằng ánh mắt vô hồn, nhàn nhạt đáp: “Mày sợ chết không?”
“Không.” Tề Cao Vân ngừng cười, quả quyết nói.
Vưu Hạ gật đầu, bất cần cười lên: “Vậy chết với tao đi. Chúng ta, cùng chết đi.”
“Tại sao? Mày muốn chết ư?”
“Để thứ ghê tởm như mày chạm vào người, tao không thiết sống nữa.”
“Sao?” Giọng điệu của gã bỗng lạc đi, đay nghiến nói, “Thuốc lại hết tác dụng rồi. Mày sắp nói năng hồ đồ rồi. Thuốc, phải cho mày uống thêm thuốc!”
Nói xong, Tề Cao Vân lập tức quay người muốn lấy ống kim tiêm. Song, vào khoảnh khắc gã đang bơm máu vào ống tiêm thì ngoài cửa có tiếng chuông vang lên.
Động tác bơm máu bỗng chốc ngừng lại.
Phản ứng đầu tiên của Tề Cao Vân khi nghe thấy chuông cửa chính là nhíu mày. Sau đó gã bắt đầu hoang mang nghĩ ngợi, không biết giờ này ai lại đến tìm mình?
Mà không đúng, chẳng có ai biết đến căn hộ mới này của gã cả, thậm chí là Tôn Lỵ cũng không hề hay biết đến sự tồn tại của nó.
Vậy thì là ai?
Là ai?
Tề Cao Vân đứng trước cửa nhà, thất thần mấy giây mới mở cửa ra. Khi nhìn thấy đối phương, gã đã không thể tin được, đôi mắt trừng lớn vừa sửng sốt vừa kinh hãi.
Cái gì?
Là nó? Sao lại là nó? Không thể nào là nó!
Trong lúc Tề Cao Vân vẫn còn bất ngờ, Kỳ Họa Niên đã dùng sức đẩy mạnh gã sang một bên rồi tiến thẳng vào bên trong. Cậu đưa mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó ngoảnh đầu gằn giọng hỏi:
“Mày nhốt anh ấy ở đâu?”
Tề Cao Vân quay người nhìn cậu, nở nụ cười méo mó: “Mày… Ha, mày giỏi đấy! Tìm đến tận đây rồi thì có muốn xem một chút chuyện vui không?”
Kỳ Họa Niên dường như không có kiên nhẫn tiếp chuyện, đột ngột sấn tới nắm lấy cổ áo của Tề Cao Vân, quát vào mặt gã: “ĐM! Tao hỏi mày nhốt anh ấy ở đâu? Còn lôi thôi tao đập chết mẹ mày đấy!”
Đây là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc với nhau, Tề Cao Vân không ngờ tới sức lực của Kỳ Họa Niên lại mạnh đến nhường này. Gã cúi đầu ho khan mấy tiếng, miễn cưỡng nói:
“Mày buông ra đã, tao sẽ đưa mày tới gặp nó.”
Kỳ Họa Niên lăm lăm cảnh giác nhìn gã rồi buông tay ra: “Nhanh lên cho tao.”
Tề Cao Vân trơ tráo cười cười bước đi trước. Mở cửa phòng ra, gã đi vào trong, theo sau là Kỳ Họa Niên. Trên giường, Vưu Hạ vẫn chưa được mặc quần áo tử tế, toàn thân đầy rẫy dấu vết dâm loạn gai mắt, anh nghe tiếng động cũng không mở mắt nhìn một cái, dường như đã thật sự muốn kết liễu đời mình ở đây.
Tề Cao Vân hất cằm, bỉ ổi cười lên: “Chắc là mày chưa được thấy cảnh tượng này đâu đúng không?”
Kỳ Họa Niên bước lên một bước, ngay tức khắc chết sững một chỗ.
Đây… là Vưu Hạ ư?
Thật sự… là người mà mình hết mực trân trọng ư?
Mà Vưu Hạ ở bên kia cũng nghe thấy giọng nói của Tề Cao Vân, cách nói chuyện của gã không giống bình thường, rõ ràng đang có người thứ ba ở đây.
Trái tim của anh nhất thời hoảng loạn.
Là ai tới?
Vưu Hạ mở mắt nhìn qua, trông thấy Kỳ Họa Niên đang chết lặng nhìn chằm chằm vào mình, trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực anh phút chốc đứng yên.
Họa Niên?
Không… Đừng nhìn… Khốn khiếp… Đừng nhìn!
Vưu Hạ không kìm chế được mà bắt đầu vùng vẫy, khiến còng tay và còng chân va mạnh vào thành giường, lách cách lách cách. Tề Cao Vân chau mày bước nhanh đến gần bên cạnh, cầm ống kim tiêm ở trên bàn lên.
Khoảnh khắc ấy, Kỳ Họa Niên thình lình quát lên: “Mày định làm gì anh ấy?”
Tề Cao Vân không hề dừng lại, vừa bóp chặt khuôn miệng Vưu Hạ vừa nói: “Tao muốn cho mày biết một chuyện. Tao nghĩ có lẽ mày vẫn chưa biết sự thật này đâu.”
Khi ống tiêm đến sát bên khóe miệng, Vưu Hạ điên cuồng giãy dụa, kiên quyết ngậm chặt miệng mình.
Không được, không được, không được!
Kỳ Họa Niên trơ mắt liếc nhìn ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ giống như máu, cả người bất giác lạnh đi. Khóe môi cậu run rẩy, chợt nhiên nhớ đến những điều nghi hoặc lúc trước, tâm can hoảng loạn vô cùng.
Tề Cao Vân nhanh chóng bơm đầy máu ra khắp miệng Vưu Hạ. Loại máu mà gã đã pha lẫn với thuốc, một lần nữa trượt vào khoang miệng của anh, bắt đầu điều khiển tâm trí của anh.
Vưu Hạ nhắm nghiền đôi mắt, khóe mi bỗng chảy xuống một giọt nước mắt.
Bí mật mà anh vẫn luôn cố gắng che giấu, ngay lúc này lại được phơi bày ngay trước mặt Kỳ Họa Niên.
Bộ dạng thanh tao thuần khiết trước đây của anh cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh ngay trước mặt Kỳ Họa Niên.
Mọi thứ đều vỡ nát rồi, thật sự vỡ nát rồi.
“Mày hiểu chưa? Mày hiểu nó là loài gớm ghiếc gì chưa?” Tề Cao Vân xoay mặt nhìn Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên bất động nhìn Vưu Hạ nuốt xuống từng ngụm máu mà không hề nôn ra. Cậu dần nhớ lại từng chuyện, từng chuyện nhỏ nhặt trước đây liên quan đến Vưu Hạ.
Từ ngoại hình khác biệt của anh, đến thói quen ăn uống của anh.
Da trắng nhợt, thân nhiệt lạnh buốt, không thể ăn thức ăn của con người, …
Anh ấy chưa từng ăn uống trước mặt mình.
Anh ấy từng bênh vực cho loài sinh vật chuyên hút máu con người.
Anh ấy…
Kỳ Họa Niên ôm lấy đầu mình, run rẩy lùi về sau, dựa lưng vào vách tường. Cậu ngồi trượt bệt trên sàn nhà, quẫn bách lắc lắc đầu, không thể suy nghĩ được gì tích cực hơn. Bởi vì cách đây chỉ mấy phút, Vưu Hạ đã uống máu ngay trước mắt cậu.
Uống máu… Thật sự là đã uống máu…
Kỳ Họa Niên đưa tay che kín khuôn mặt, quẫn trí rơi nước mắt.
“Tôi có một bí mật không bao giờ có thể nói ra.”
Hóa ra đây chính là bí mật mà anh vẫn luôn che giấu? Đây cũng là lý do không muốn thân thiết với mình? Là lý do muốn cắt đứt đi mối quan hệ yêu đương này? Rốt cuộc anh đã phải nhẫn nhịn đến nhường nào? Rốt cuộc tại sao không thể nói cho mình biết sớm hơn? Rốt cuộc vì sao… phải chịu đựng những món ăn mà mình từng nấu?
Rốt cuộc là tại sao?
Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn thảm hại của Kỳ Họa Niên, Tề Cao Vân càng đục nước béo cò, khàn giọng châm lửa: “Mày nhìn xem, người tình bé nhỏ của mày đang sợ lắm đấy. Nó không muốn cứu mày nữa đâu. Đếm đến ba đi, tao chắc chắn nó sẽ bỏ chạy mà thôi. Thứ gớm ghiếc giết người như mày thì làm sao có người yêu thương được chứ?”
Vưu Hạ im lặng nghe rõ từng câu từng chữ, phút chốc phát điên gào lên: “Câm miệng lại! Tao nói mày câm miệng lại! Thả tao ra! Mau thả tao ra!”
Cút hết đi.
Các người cút hết đi!
Tề Cao Vân thỏa mãn ngửa cổ cười thật lớn, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Kỳ Họa Niên vọng tới.
“Cao Vân… Thằng súc sinh!”
Tề Cao Vân ngoảnh đầu chau mày, chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Kỳ Họa Niên điên cuồng phóng tới, ấn mạnh gã xuống đất. Cậu ngồi lên người gã, liên tục vung nắm đấm vào mặt của gã. Từng cú, từng cú vô cùng quyết đoán và tràn ngập căm thù.
Trong lúc đánh Tề Cao Vân, nước mắt của Kỳ Họa Niên vẫn không thể ngừng chảy.
Trái tim trong lồng ngực như đang bị một kẻ bóp chặt đến nghẹn.
“Thằng súc sinh!”
“Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết chết mày! Sẽ phải giết chết mày!”
“Arrrrrrggggggg! Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại phải là anh ấy? Rốt cuộc là tại sao? Tại saoooo!!!!!”
Kỳ Họa Niên không thể khống chế sức mạnh của mình, đấm đến khi Tề Cao Vân không còn phản ứng. Cậu nắm lấy cổ áo của gã, gục đầu bi thương gào thét một tiếng, cuối cùng là bật khóc.
Không hiểu vì sao cậu không thể ngăn lại những dòng nước mắt này.
Hình ảnh Vưu Hạ trước mặt chính là lưỡi dao sắc bén khoét khắp cơ thể cậu.
Đau đớn đến tê liệt.
“Tao sẽ giết mày… Tề Cao Vân, tao phải giết mày… Đồ súc vật…”
Kỳ Họa Niên ngửa cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bần thần dần dần tỉnh táo trở lại. Cậu thình lình đứng dậy, đi nhanh qua phía giường ngủ, cúi nhìn còng tay và còng chân trên người Vưu Hạ.
“Chìa khóa…chìa khóa ở đâu?”
Kỳ Họa Niên hoảng loạn lục tìm khắp nơi, cuối cùng cũng lấy được chìa khóa nằm rơi trên mặt đất. Cậu đứng ở đầu giường, đôi tay run rẩy tra chìa vào ổ khóa, vừa mở vừa rơi nước mắt.
Suy nghĩ trong đầu nhất thời trống rỗng.
Kỳ Họa Niên mím chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh mở hết tất cả xiềng xích cho Vưu Hạ. Xong xuôi rồi, cậu lại đứng bất động nhìn anh.
“Hạ… Anh ơi…”
Vưu Hạ nghe thấy giọng nói của cậu, mơ màng hé mắt nhìn qua, tác dụng của thuốc làm đầu óc của anh mụ đi.
“Khát… khát…”
Kỳ Họa Niên vẫn không kìm được bật khóc, bả vai run lẩy bẩy. Cậu nghe rõ lời thì thầm của anh, nhưng trong giây khắc đó, cậu lại phân vân do dự rất lâu.
Vưu Hạ hé miệng, thất thểu kêu lên: “Khát quá…”
Cuối cùng, Kỳ Họa Niên không thể chịu được, vuốt mặt một cái rồi xoay người tìm một vật sắc nhọn. Lúc nhìn thấy chai rượu trên bàn, cậu chẳng hề chần chừ liền đập vỡ nó, cầm lấy mảnh thủy tinh cứa vào bàn tay.
Một dòng máu đỏ chảy xuống.
Kỳ Họa Niên ngồi xuống bên mép giường, kề sát bàn tay của mình vào bên môi Vưu Hạ. Dòng máu tươi ngọt liên tục chảy ra, Vưu Hạ vươn đầu lưỡi liếm láp khắp bàn tay đối phương.
Qua một hồi, anh nghiêng đầu tránh đi, chợt khóc: “Xin lỗi… Tôi không kìm được…”
Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên đỡ lấy người Vưu Hạ, ôm chặt vào lòng mình. Cậu siết lấy vòng tay, hoàn toàn không có một chút lơi lỏng.
Gục trên vai Vưu Hạ, cậu nghẹn ngào nói: “Hạ, em xin lỗi, xin lỗi vì đến trễ, em thật sự xin lỗi, xin lỗi…”
Hết chương 95.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...