Cho đến khi tia sáng cuối cùng bên ngoài cửa sổ bị bóng tối chậm rãi cắn nuốt, cuộc họp quan trọng tại tập đoàn Vamlice mới kết thúc. Sau tiếng hô “tan họp” từ Vưu Thần, các cổ đông lập tức đứng dậy, nối thành một hàng lục tục rời đi.
Cửa phòng đóng chặt lại, chỉ còn một mình Vưu Thần lưu lại nơi phòng họp lạnh lẽo. Y đang ngồi ở vị trí quyền lực nhất, đối diện là khung cửa sổ bốn mặt to lớn, có thể bao quát cả một khoảng trời ngoài kia.
Bóng tối như một tấm vải khổng lồ phủ lên toàn bộ thành phố.
Vưu Thần ngồi trầm mặc chính giữa nơi bàn họp hình bầu dục, ánh mắt lơ đãng vô hồn nhìn về một phía nào đó ở góc tường. Có lúc lại nhầm tưởng y đang mãi nhìn về phía của chiếc đèn lấp lánh của một nhà hàng đối diện.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày Vưu Chiếu Hy đột ngột mất tích.
Vì sao không phải là ra đi?
Vì Vưu Thần cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện hoang đường khốn khiếp này. Một người đương khỏe mạnh làm sao có thể trong chớp mắt liền không còn sống nữa chứ?
Y không tin, vẫn luôn cố chấp không tin điều tồi tệ đó đã xảy đến với mình.
Mặc dù vào ngày hôm ấy, Vưu Thần đã tận mắt nhìn thấy một cái xác của cáo tuyết bị vùi trong đống tuyết lạnh, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền có mặt ngọc mà Đồng Xuyến Yên từng trao lại cho Thẩm Ninh trước khi trút hơi thở cuối cùng, nhưng sau đó y vẫn sai người lục tung khắp cả thành phố này lên để tìm bằng được người mình yêu.
Chỉ khi bọn họ tìm ra được thân xác thật sự của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần mới từ bỏ việc tìm kiếm người mang danh “đã mất” kia.
Cứ như vậy, việc tìm kiếm thân xác của Vưu Chiếu Hy kéo dài liên tục hơn hai tháng trời. Hôm nay là ngày thứ sáu mươi lăm, vẫn chưa có tung tích gì đáng nói.
Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng rung lên, màn hình phát sáng hiển thị một tin nhắn mới đến. Trong phòng không có nhiều đèn sáng choang, khi tin nhắn nhảy ra đã vô tình rọi sáng một góc nhỏ bên phải tay áo sơmi của Vưu Thần.
Di động rung đúng hai lần thì im bặt.
Vưu Thần chầm chậm dời đường nhìn, liếc nhanh qua tên người gửi. Nếu như y không nhầm thì ban nãy trong lúc họp hành với các cổ đông, điện thoại cũng có tin nhắn. Có lẽ đều là cùng một người gửi đến.
Cầm di động lên xem sơ qua nội dung, không lâu sau đầu mày Vưu Thần thoáng chau lại. Ngay lúc đó, Clara từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong. Cô mang theo một chiếc laptop đặt trước mặt Vưu Thần, sau đó cúi thấp người báo cáo:
“Ngài Louis, khi nãy ngài Karl có tìm gặp ngài nhưng lúc đó đang họp nên tôi đã bảo ngài ấy đợi. Bây giờ ngài có gặp được không ạ?”
Vưu Thần nhìn lên màn hình laptop, vừa châm lửa hút thuốc vừa hỏi: “Nó có nhắn lại gì không?”
Clara đứng nghiêm chỉnh một bên, lắc đầu đáp: “Không có ạ. Ngài ấy chỉ bảo có một số thứ cần nói lại với ngài thôi.”
“Ừm.” Vưu Thần nhả một hơi thuốc, chờ đợi laptop mở lên.
Màn hình vừa sáng đèn mấy giây, một ứng dụng dùng để trao đổi trò chuyện từ xa lập tức khởi động. Clara thuần thục gõ nhẹ lên mặt phím, một hàng chữ cùng một hàng số, cuối cùng nhấn enter.
Phía bên kia màn hình là một người đàn ông đang thong thả nằm trên giường, laptop được đặt trên đùi, bên dưới còn cẩn thận lót một tấm vải mỏng. Vưu Kiện bất ngờ dán mặt lại gần camera của máy, nheo nheo mắt kiểm tra gì đó rồi hô lên:
“Anh cả!”
Âm thanh bật ra ngoài, vang khắp gian phòng. Clara có hơi giật mình, vội vàng cúi người muốn chỉnh thấp âm lượng thì bị Vưu Thần ngăn lại. Y không nhìn cô mà chỉ khoát tay một cái, cô liền hiểu ý mà lui ra ngoài.
Cửa phòng vừa khép lại, Vưu Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Vưu Hạ đâu?”
Vưu Kiện lùi ra một chút, đưa tay vuốt vuốt mái tóc phồng lên như tổ chim của mình, giả vờ hờn dỗi: “Gì chứ, anh hỏi thăm em trước không được à?”
Vưu Thần dựa lưng vào ghế, một tay gác trên thành ghế, chậm rãi gõ theo nhịp: “Trông em không có vẻ gì cần phải lo cho lắm. Đừng phí thời gian nữa, có chuyện thì nói đi.”
Vưu Kiện nghe vậy cũng không tiếp tục cà nhây làm gì. Hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn vào màn hình, thấp giọng hỏi: “Anh còn nhớ tin nhắn lần trước em gửi không?”
Tin nhắn lần trước…
Vưu Thần gảy nhẹ một ít tàn thuốc, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Nhớ, là chuyện về ký ức của Hạ.”
“Đúng rồi. Hôm đó sau khi nhắn tin cho anh, em có gọi điện thoại cho Tĩnh Du hỏi một số thứ liên quan đến việc một người lấy lại ký ức. Cậu ta giải thích là vì Hạ nó vô tình trải qua một cảm giác quen thuộc trong quá khứ, khiến cho một vài ký ức vụn vặt bắt đầu hồi phục. Anh thấy sao?”
“Thấy sao là sao?” Thái độ của Vưu Thần cực kỳ bình thản.
Vưu Kiện khó hiểu hỏi: “Anh… anh không thấy lo lắng sao? Em nghĩ không bao lâu nữa Hạ nó sẽ nhớ lại tất cả đấy.”
Vưu Thần dập tắt đầu lọc, lúc này mới ngồi thẳng người, hai bàn tay lồng chặt vào nhau đặt trên bàn kính, nhướn mày nói: “Tĩnh Du đã giải thích vì một người vô tình trải qua cảm giác quen thuộc trong quá khứ nên mới dần hồi phục trí nhớ bị mất đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy… tại sao thằng bé lại trải qua được cảm giác này? Ở đâu? Với ai? Từ khi nào?” Vưu Thần dừng một chút, khóe miệng hơi trầm xuống, ra lệnh “Em tìm hiểu chuyện này đi.”
Sau khi dặn dò xong một số thứ, Vưu Thần ấn xuống chiếc nút màu đen ở trên bàn phím, tài khoản lập tức thoát khỏi ứng dụng. Camera bị tắt đột ngột, toàn bộ hình ảnh cũng bị thu lại vào cái màn hình đen ngòm kia.
Vưu Kiện đóng gập laptop lại, bắt đầu suy nghĩ về những điều mà anh trai mình vừa dặn dò. Mỗi lần có chuyện gì cần bàn bạc với nhau, Vưu Thần luôn đưa ra một số trọng điểm, sau đó sẽ mặc hắn phải suy luận và rút bằng được một kết luận chính xác.
Lần này không khác gì mấy. Có điều những chuyện liên quan đến Vưu Hạ, thành thật mà nói thì rất khó để nắm bắt được mấu chốt nào đó dùng cho màn suy luận của hắn.
Nhất là chuyện trong quá khứ, cụ thể hơn là về đoạn ký ức bị mất của anh.
Nó không đáng sợ, nhưng nó lại vô cùng nhạy cảm, đến mức có thể một lần nữa giết chết một người bởi từng đoạn ký ức vụn vặt như thế.
Vưu Kiện vừa lo vừa sốt ruột, nửa muốn giúp em trai nhớ lại toàn bộ mọi chuyện để hàn gắn tình cảm anh em giữa Vưu Hạ và Vưu Thần, nửa lại không dám đối mặt với sự tàn khốc nhất nếu như Vưu Hạ nhớ lại.
Chán thật!
Vưu Kiện bực bội đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở ra một cánh rồi châm lửa lên điếu thuốc. Sợi khói màu xanh lơ từ từ lan tỏa trong không khí, lại theo ngọn gió bên ngoài quyện chặt vào nhau.
Vưu Hạ mơ thấy đoạn ký ức kia vào khoảng tuần trước, như vậy chắc chắc nó phải trải qua cảm giác quen thuộc ngay tại Tiên Vận này. Nhưng mà… người nào có thể khiến nó nhớ ra? Liệu có phải là loại cảm giác được yêu thương chăm sóc như hôm ấy mình suy đoán hay không?
Nếu thế thì… chỉ còn một người có khả năng này mà thôi.
Sau khi nghĩ đến đối phương, ánh mắt Vưu Kiện thoáng chốc tối sầm xuống.
Ở bên này, Vưu Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường vẫn còn sáng choang, soi rọi khắp cả ngõ ngách của thành phố. Chỉ có trong lòng y là ngày càng lạnh lẽo nặng nề.
Những việc tồi tệ thay phiên nhau ập đến vô tình làm tăng thêm áp lực cho đôi vai vốn luôn vững vàng của y. Từ chuyện của Vưu Chiếu Hy cho đến chuyện của Vưu Hạ, người nào cũng khiến lòng y không một giây phút yên ổn.
Vưu Hạ… Ký ức năm xưa… Vòng xoay ngựa gỗ…
Vưu Thần chau mày lại, ngón trỏ bỗng chà xát thật mạnh lên mặt nhẫn bạc trắng ở ngón trỏ, đến khi nó bắt đầu nóng dần lên, y mới bất đắc dĩ dừng tay lại.
Trong lòng chợt nhiên đau khổ, trên môi nở một nụ cười nhạt nhòa.
Liệu sau khi nhớ lại tất cả rồi, tình cảm anh em này có thể hàn gắn được hay không?
Mình đã quá khắc nghiệt. Phải, mình vẫn luôn khắc nghiệt với tất cả mọi người, thậm chí là cả Vưu Chiếu Hy. Bây giờ em ấy cũng không còn ở bên cạnh mình nữa.
Vưu Thần, mày thật sự tồi tệ. Tồi tệ đến mức hiện tại không còn một ai muốn ở bên cạnh mày nữa.
Nghĩ đến đây, một sự chua xót khẽ sượt qua cõi lòng. Vưu Thần nhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể trên ghế chủ tịch, hiếm khi để lộ một khuôn mặt mệt mỏi cùng cực như thế này.
Vưu Hạ, Vưu Chiếu Hy, có phải chính tôi đã tự đẩy hai người ra xa mình hay không?
—
Sau sự cố tổ ong bắp cày xui xẻo bị rơi trong lúc đang chụp hình, Mohamed dặn lòng không còn dám bén mảng đến gốc cây cách bờ hồ ba cây số kia nữa. Mặt khác, Đinh Nhiêu Đồng còn suốt ngày ở gần gã lải nhải không ngừng về những chuyện “không nên” trong tình yêu, nhưng gã nào để chúng lọt vào tai của mình đâu chứ.
Sáng sớm ngày nọ, Mohamed thuận đường đi vòng quanh cánh đồng hoa kiều mạch khoảng nửa tiếng, lúc chụp xong vài bộ ảnh đầy phong tình, gã bất chợt nghĩ ra một ý hay. Khi ghé qua trung tâm cứu trợ, trên cổ Mohamed đeo một chiếc máy ảnh xịn, trong tay gã lại cầm một bó hoa rất tươi và thơm ngát.
Đinh Nhiêu Đồng đứng ở trong nhà ăn đang trò chuyện với một số anh chị thì tình cờ nhìn thấy Mohamed từ cổng ngoài thư thái vui vẻ bước vào. Cậu xoay mặt, định vẫy tay hô lên một tiếng nhưng rồi lại phát hiện thêm một chuyện quái lạ.
Anh ấy đang cầm cái quái gì trong tay thế kia?
Đinh Nhiêu Đồng chạy tới vài bước, muốn nhìn cho thật rõ ràng, sau đó thì tự mình dọa chết mình.
Cái quái gì? Mohamed đang cầm hoa, một bó hoa kiều mạch luôn!
Ánh mắt Đinh Nhiêu Đồng sát sao dõi theo mỗi bước đi của Mohamed đằng xa. Qua một lúc lâu, cậu mới sực tỉnh và hiểu ra được mọi chuyện. Mohamed từ ngoài cổng bước vào liền rẽ sang cầu thang góc phải, sau đó cậu nhìn thấy bóng dáng cao ráo quá mức khác thường của gã ở hành lang lầu một, cuối cùng cậu cũng được thông não.
Hờ hờ hờ, mẹ nó, đừng nói là anh ấy đi hái hoa để tặng cho vị bác sĩ lạnh lùng kia nha?
Mohamed đứng trước cửa phòng khám của Vưu Hạ, lịch sự nho nhã gõ lên cửa đúng ba tiếng. Theo như gã tìm hiểu sơ qua trước đó, giờ khám bệnh của bác sĩ sẽ bắt đầu từ bảy giờ rưỡi sáng, đến chín giờ rưỡi là giờ giải lao.
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, chín giờ rưỡi. Tuyệt vời! Mohamed cong môi cười lên đến đắc ý.
Người bước ra mở cửa chính là Triệu Đóa. Lúc nhìn thấy một chàng trai Tây bảnh bao đang ôm một bó hoa nhỏ trước ngực đứng ngay tại ngạch cửa, Triệu Đóa nhất thời ngẩn ra mấy giây.
Mohamed ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, gã giơ tay chào hỏi: “Hi! Tôi muốn gặp bác sĩ Vưu một chút.”
Gặp bác sĩ Vưu sao? Người này… sao lại tìm anh ấy làm gì?
Triệu Đóa chớp chớp mắt nhìn Mohamed, trong lòng nghĩ gì không biết, ngoài mặt cô vẫn luôn mỉm cười rất nhu mì: “À được, đợi tôi báo lại với—“
“Ai vậy?” Từ chỗ bàn làm việc bỗng truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
Triệu Đóa nghe thấy lập tức ngoảnh đầu nói: “À, có người muốn tìm gặp bác sĩ.”
Bấy giờ, Vưu Hạ mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa. Bởi vì chiều cao của hai người kia quá chênh lệch, cho nên anh dễ dàng nhìn thấy được khuôn mặt đậm chất phương Tây của Mohamed.
Gã đang mỉm cười với anh.
Vưu Hạ buông bút xuống, ngồi tựa người vào lưng ghế, khóe môi hơi nhếch lên: “Vào đi.”
Triệu Đóa tránh sang một bên để cho Mohamed bước vào. Gã đi được vài bước vẫn không quên nghiêng mặt nói “cảm ơn” với cô, khiến cho một cô gái với trái tim mềm mỏng ấy không kìm được mà ngượng ngùng xấu hổ.
Không ngờ anh chàng này tính tình cũng đáng yêu quá đi chứ? Nhưng mà… mục đích đến đây của anh ta rất mờ ám.
Không được rồi!
Triệu Đóa lén lút liếc nhìn Mohamed và Vưu Hạ thêm mấy cái rồi mới rời khỏi phòng. Sau khi đi xuống lầu, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Kỳ Họa Niên.
Thật ra Triệu Đóa chưa biết mối quan hệ của Kỳ Họa Niên cùng Vưu Hạ đã có chút thay đổi tích cực, nhưng mà vì người em trai kết nghĩa, cô vẫn muốn làm một điều gì đó có lợi cho em trai mình!
Vưu Hạ ngẩng mặt nhìn Mohamed, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay còn chủ động đến tìm tôi à? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?”
Mohamed cong môi cười rất thiện chí, một tay chống xuống bàn, tay còn lại chìa ra bó hoa kiều mạch, thấp giọng nói: “Tặng cậu.”
Nhìn bó hoa trắng ngần đột nhiên xuất hiện trước mặt, Vưu Hạ chưa thể phản ứng lại được. Mùi hương dịu ngọt của hoa vấn vít nơi đầu mũi của anh, phút chốc khiến cho anh thấy thoải mái. Nhưng khi bó hoa này nằm gọn trong năm ngón tay thon dài mảnh khảnh của Mohamed, mọi cảm xúc tốt đẹp đều biến mất.
Vưu Hạ mặt không đổi sắc nói: “Tôi bị dị ứng.”
Ngay tức khắc, nụ cười trên môi Mohamed đông cứng: “Sao? Cậu… cậu bị dị ứng với hoa à?”
Vưu Hạ quả quyết gật đầu. Cái gật đầu này suýt nữa đã xé trái tim của Mohamed ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Nét mặt vui tươi ban đầu của gã nhất thời bay mất, trong lòng không thể tránh khỏi hụt hẫng và khó chịu.
Nhưng rồi Mohamed lại lên tinh thần, khẽ cười bảo: “Nếu cậu dị ứng, vậy thì tôi cắm đỡ vào bình hoa trên bàn bên kia nhé? Đây đều là công lao tôi hái xuống cho để tặng cậu cả đấy. Nhận đi mà?”
Vưu Hạ đánh mắt nhìn sang bình hoa trên bàn ở chếch đối diện, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Cũng được, xem như tôi nể anh lần này.”
Mohamed bước sang bên đó cẩn thận cắm hoa vào lọ, lát sau cười hỏi: “Chỉ lần này thôi à?”
“Anh còn muốn tặng tôi hoa gì nữa đây? Trong phòng này chỉ có một cái bình thôi.” Vưu Hạ ra chiều nghiêm túc hỏi.
Điều này ngược lại càng khiến cho Mohamed thích anh nhiều hơn. Bây giờ tiếp xúc gần gũi rồi mới thấy, thật ra Vưu Hạ rất đáng yêu, đáng yêu theo cái cách của một người học quá giỏi và chỉ suốt ngày biết học.
Mỗi lần nói chuyện nghiêm túc là mỗi lần người này bộc lộ sự đáng yêu của mình. Tuy rằng chính đối phương cũng chẳng hề nhận ra.
Mohamed đứng thẳng người dậy, hai cánh tay ôm trước ngực, yên lặng nhìn ngắm Vưu Hạ. Sau lưng anh là một tấm rèm màu kem, vô tình che đi vài hạt nắng ban mai. Khuôn mặt khuất sáng nhưng không hề mất đi nét đẹp tinh xảo khó cưỡng kia.
Đứng ngắm một lúc, Mohamed lại mắc “bệnh nghề nghiệp”, giơ chiếc máy ảnh trên cổ lên, nhanh chóng chụp một tấm.
Vưu Hạ vốn luôn chờ xem đối phương sẽ nói gì tiếp theo, không ngờ lại bị chụp lén như vậy khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Anh có biết mình vừa làm gì không?”
Mohamed nhắm một mắt nhìn vào ống kính, cười rất hiền hòa: “Vưu Hạ, cậu thật sự rất đẹp!”
“…” Vưu Hạ nhất thời không biết nói gì, bèn trưng ra vẻ mặt lạnh tanh thường ngày, cúi đầu xem qua bệnh án.
Mohamed chưa hạ máy ảnh xuống, liều mình chụp thêm vài tấm ảnh nữa. Sau đó gã mới ngẩng mặt nói với anh: “Cậu thật sự rất khác với những người tôi đã từng gặp.”
Vưu Hạ lật lật bệnh án, không mặn không nhạt đáp: “Anh có biết câu ‘không so sánh sẽ không có đau thương’ không?”
“Haha…” Mohamed bất ngờ phì cười rồi tiến lại gần một chút, dịu giọng nói “Tôi cực kỳ thích cái miệng của cậu đấy. Ghét ơi là ghét! Được rồi, dù cho thất bại 99 lần đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Vậy à.” Vưu Hạ cười khẩy, ngước mắt khuyên nhủ một câu “Tôi cũng nghĩ như thế. Cho dù thất bại 99 lần rồi thì vẫn phải nên thất bại thêm một lần nữa cho tròn 100 nhé. Cố lên!”
“…”
Kỳ Họa Niên nhận được tin nhắn từ mười phút trước nhưng không rời đi được. Cậu bị một đám trẻ vây quanh không có kẽ hở, mãi đến khi có một chút thời gian nghỉ ngơi thì giờ giải lao đã qua đi.
Phòng khám lầu một rất náo nhiệt.
Triệu Đóa vừa dẫn một bé trai rời khỏi phòng thì bắt gặp Kỳ Họa Niên đứng dựa người vào lan can, tay nghịch điện thoại rất chăm chú.
“Niên!” Triệu Đóa vừa đi tới vừa gọi cậu.
Kỳ Họa Niên ngẩng phắt lên nhìn cô: “À là chị ạ.”
Triệu Đóa vẫn nắm chặt tay bé trai nọ, cười hỏi cậu: “Sao hả, đứng đây từ bao giờ rồi?”
“Mười giờ đến giờ.” Kỳ Họa Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, phát hiện hiện tại là mười một giờ trưa.
“Kiên nhẫn ghê luôn đó!” Triệu Đóa lắc lắc đầu đầy vẻ cảm thán, sau đó cô chỉ tay vào trong phòng, nói nhỏ “Em vào đi, bây giờ là giờ nghỉ trưa rồi. Bác sĩ Vưu chưa từng đi xuống dưới ăn bao giờ, lúc nào cũng ngồi trong đó hết.”
Lúc cửa phòng bật mở, Vưu Hạ đang sắp xếp lại một số hồ sơ nằm ngổn ngang trên bàn làm việc. Anh ngoảnh đầu nhìn người ngoài cửa, cứ nghĩ là Triệu Đóa quay lại lấy đồ, không ngờ là Kỳ Họa Niên.
Cả hai yên lặng nhìn nhau mấy giây, không lâu sau Kỳ Họa Niên liền phát hiện một bó hoa kiều mạch đang nằm ngoan ngoãn trong bình hoa. Cậu cắm một tay trong túi, lãng vãng quanh chiếc bàn thủy tinh, cúi nhìn một chút rồi cười hỏi:
“Hoa của ai thế anh?”
Vưu Hạ lúc này ngồi xuống ghế, chẳng hề giấu diếm nói: “Của Mohamed.”
Kỳ Họa Niên nghe xong, đầu nghiêng qua tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, hôm nay còn có màn tặng hoa nữa sao? Thích thật nhỉ.”
Vưu Hạ không nhận ra giọng điệu khác thường của cậu, còn hỏi ngược lại: “Thích không? Thích thì cậu mang về đi.”
“Không thích.”
“Thế hả, vậy cứ để trong phòng này đi.”
Nghe đến câu này, sắc mặt Kỳ Họa Niên hơi trầm xuống.
Từ sau hôm ấy, Vưu Hạ dường như đã phần nào chấp nhận tình cảm của Kỳ Họa Niên. Nói đúng hơn thì anh có vẻ đã chấp nhận một mối quan hệ có phần mập mờ giữa hai người bọn họ.
Vì sao lại là mối quan hệ mập mờ?
Vì Vưu Hạ vẫn chưa dứt khoát nói một lời nào để xác định ra một hiệp định tình yêu như trong suy nghĩ của cậu. Mặt khác, anh lại để cho cậu quanh quẩn bên cạnh mình như một chú cún con ngoan ngoãn nghe lời, đôi lúc cũng chủ động vuốt ve cưng chiều chú cún này theo cách của mình.
Mối quan hệ mập mờ, ừ thì không tốt, nhưng cũng không hẳn là tệ.
Ít nhất thì ngay lúc này, cậu có thể khiến cho anh cảm thấy vui vẻ và thoải mái, dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Kỳ Họa Niên từng nghĩ đến khoảnh khắc Vưu Hạ muốn kết thúc mối quan hệ này rồi. Có lẽ cậu sẽ hụt hẫng và đau lòng, nhưng quan trọng hơn cả, cậu lại rất muốn có được anh vào ngay lúc này.
Những mâu thuẫn giằng xé nhau ở trong thâm tâm, đôi khi cậu chẳng còn nhìn rõ được đâu mới là điều đúng đắn. Thế rồi cậu lại quyết định thuận theo trái tim của mình.
Miễn là Vưu Hạ vui vẻ, cậu cũng sẽ vui vẻ.
Tương lai ấy à, tính sau vậy.
Kỳ Họa Niên bất ngờ rút một nhánh hoa ra khỏi lọ, sau đó tỉ mỉ uốn cong nó lại. Chẳng bao lâu sau cậu đã tạo ra một chiếc nhẫn hoa trắng ngần xinh xắn.
“Anh ơi, nhìn này.” Kỳ Họa Niên từng bước chậm rãi đi đến bên bàn làm việc của người kia.
Vưu Hạ ngẩng đầu lên nhìn, nhanh chóng phát hiện một chiếc nhẫn hoa trong tay cậu, ánh mắt hơi kinh ngạc: “Nhẫn à?”
Kỳ Họa Niên gật đầu rồi nhẹ nhàng nâng tay anh lên, cẩn thận đeo nhẫn vào. Nhẫn hoa vừa in với ngón giữa của Vưu Hạ, vài cánh hoa mỏng manh mềm mại sượt qua da thịt.
Vưu Hạ nâng tay lên nhìn ngắm một chút, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lắm trò thế nhỉ?”
Kỳ Họa Niên cúi người, cầm lấy tay anh kéo qua trước mặt mình, khẽ cười: “Anh có biết ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở ngón giữa không?”
“Không biết.” Anh thật sự chưa từng để ý những thứ này.
“Khi một người đeo nhẫn ở ngón giữa bên tay phải, tức là…” Kỳ Họa Niên cố ý kéo dài âm cuối, sau đó bất ngờ dán sát mặt mình, hôn nhẹ lên khóe môi của anh.
Cả người Vưu Hạ phút chốc căng cứng, ánh mắt sát sao dõi theo động tác của đối phương.
“Nghĩa là người ấy đã có chủ rồi. Chính là hoa đã có chủ.”
Khi biết được ý nghĩa của việc này, Vưu Hạ không tránh khỏi kinh ngạc. Anh ngẩn ra nhìn chăm chú vào khuôn mặt phóng to đối diện, trái tim lại một màn đập nhanh như chạy nước rút.
Cả gian phòng dần trở nên thinh lặng. Lẩn khuất trong không khí là mùi hương của hoa kiều mạch, nhưng lại giống như mùi hương của tình yêu thuở ban đầu, ngọt ngào nhẹ nhàng.
Kỳ Họa Niên đưa tay ôm lấy sườn mặt Vưu Hạ, chầm chậm dán môi mình lên môi đối phương. Dường như mọi việc xảy ra theo một thói quen nhất định, Vưu Hạ bất giác trở thành một người an phận, nhắm nghiền đôi mắt, tự nguyện đón nhận chiếc hôn của đối phương.
Nhưng nụ hôn kéo dài không lâu thì bị một tiếng mở cửa phá vỡ.
Cửa phòng bật mở, Triệu Đóa gấp gáp chạy vào được vài bước thì giật mình rú lên, lập tức quay đầu sang chỗ khác. Kỳ Họa Niên kịp thời phản ứng, đứng thẳng người liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh mỉm cười.
“Chị Đóa, chị quên đồ ạ?”
Triệu Đóa cảm thấy tim mình sắp rơi ra ngoài, ngại ngùng cúi mặt nói: “À ừ, mà không có, chị xin lỗi, tôi xin lỗi bác sĩ Vưu, tôi ra ngoài trước.”
Nói rồi cô lật đật phóng đi, thuận tay đóng cửa lại.
Kỳ Họa Niên quay mặt nhìn anh, phát hiện ánh mắt đối phương trầm xuống thấy rõ. Cậu mỉm cười méo mó, định dỗ dành người nọ thì chợt nghe thấy anh lên tiếng.
“Nhẫn đứt rồi.”
Kỳ Họa Niên ngốc ngốc nhìn xuống, nhẫn hoa yếu ớt đứt làm đôi thật rồi.
“Không sao, một lát em làm cái khác.”
“Ừ.”
“Đổi lại, anh hôn em một cái.”
“Không cần nữa đâu, ra ngoài đi.”
“…”
Hết chương 61.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...