Thang Chính Khải nhìn chằm chằm vào buổi lễ, sau đó thúc giục Chúc Như Mạn: “Nhìn kìa, chuẩn bị đến màn tung hoa cưới rồi.
”Theo hướng anh ta chỉ, Chúc Như Mạn nhìn về phía bên trái, vô tình nhìn thấy Thang Vũ mặc một chiếc đầm xếp ly trễ vai đang đứng nói chuyện với một đám người.
Phải công nhận cô ta lớn lên rất xinh đẹp, đương nhiên là có không ít người trộm quan sát cô ta.
Bản thân cô ta cũng rất cẩn thận lúc nào cũng giữ dáng vẻ ưu nhã từ đầu đến chân, không chút lơ là đánh mất vẻ ngoài của mình.
Nhìn thấy một màn cười nói giả tạo bên dưới, Chúc Như Mạn cảm thấy rất mệt mỏi, cô ấy lấy khuỷu tay chọc chọc vào Thang Chính Khải: “Lần trước cô ta không cáo trạng chuyện của cậu sao, sau chuyện đó cậu có bị gì không?”“Nhắc đến lại bực mình!” Nhắc tới điều này, Thang Chính Khải liền cảm thấy thật sự tức giận: “Mẹ nó, rõ ràng là đi cứu người mới tiến vào sòng bạc vậy mà vừa về liền bị tra khảo đủ đường, oan đến mức tớ không nói được câu nào!”Chuyện này đến giờ vẫn là chuyện khiến anh ta đau đầu mỗi khi nhắc lại: “Suýt chút nữa tớ đã bị đánh gãy chân, may mà tớ nhanh trí cầu cứu bà nội mới giữ được khuôn mặt đẹp trai này của tớ.
”Tự luyến quá đi mất, Chúc Như Mạn liếc mắt nhìn anh ta: “Đánh vào gáy cậu à?”Thang Chính Khải lập tức che cổ lại, làm ra vẻ không có việc gì chỉ cười cười với cô ấy: “Không có việc gì đâu, cậu đừng đau lòng mà, tớ đây da dày thịt béo mai là khỏi liền.
”Chúc Như Mạn chà xát cánh tay, nói: “Nói lời thừa thãi ít thôi, chỉ biết chém gió ở đây?”Cô ấy còn tiện thể mắng thêm vài câu, anh ta đúng thật là….
Đứng ở đây mãi cũng chán, Thang Chính Khải đột nhiên nhíu mày: “Aizz? Sao lại tìm dì Vân tới? Có chuyện gì cần dì ấy ra mặt giúp sao?”Vẫn là chuyện của Thang Vũ, Chúc Như Mạn nhìn một lát mới bình tĩnh xoay người lại: “Gấp cái gì, cậu xem mẹ tớ cũng đâu chào đón cô ta.
”Lúc này người được nhắc đến trong câu chuyện - Trâu Vân đang nói chuyện với một vị khách, Thang Vũ đứng ở bên cạnh, chờ vị kia đi rồi mới tiến lên chào hỏi, thoạt nhìn có vẻ ngạo mạn nhưng cũng đủ cung kính, đủ lễ phép trước mặt các vị trưởng bối.
Nhưng rõ ràng, Trâu Vân không để ý đến cô ta.
Cách xa như vậy vẫn có thể thấy lông mày của Trâu Vân đang nhăn thành một đoàn, không quá kiên nhẫn mà ứng phó hai câu, sau đó nhanh chóng chào hỏi với người khác rồi trực tiếp lướt qua cô ta.
Dường như Chúc Như Mạn cũng đoán được phần nào tình huống đang xảy ra: “Đời này mẹ tớ ghét nhất là tiểu tam.
”Thang Chính Khải rõ ràng đã nhìn thấy mọi diễn biến ở phía dưới sảnh: “Tớ hiểu rồi, đúng là mẹ vợ thẳng thắn, ghét tiểu tam ra mặt kìa.
”Vừa nói xong, chân anh ta đã bị đá một cái.
Giày cao gót nhọn đá thẳng tắp vào xương ống chân, cảm giác đau đớn như bị điện giật làm người ta đau đến mức lông tơ đều dựng đứng.
Anh ta kêu lên một tiếng, nhanh chóng thức thời sửa miệng: “Mẹ cậu, mẹ cậu”An phận được một lát, Thang Chính Khải nhàm chán nhìn đông nhìn tây mãi rồi chợt nghĩ ra một chuyện, vắt óc suy nghĩ mãi mới dám hỏi: “Mạn Mạn, cậu nói xem…… Anh trai cậu thật lòng thích chị dâu sao?”“Nói linh tinh gì vậy, không thích thì vung nhiều tiền cho chị ấy thế làm gì, làm từ thiện à?” Chúc Như Mạn trừng mắt: “Thấy chiếc vòng cổ chị dâu tớ đang mang kia không? Cs65u nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?”“Không biết.
”Cô ấy duỗi tay giơ ra một con số, Thang Chính Khải giật mình: “Có nhầm không vậy? Đúng là cây vạn tuế nở hoa rồi, cậu nói xem chắc không phải anh trai cậu đụng đầu vào đâu chứ?”Chúc Như Mạn cạn lời: “Cậu dám nói anh trai tớ có bệnh?”“Không không không, tớ nào dám có ý này!” Thấy tình hình có vẻ không tốt, Thang Chính Khải đành lảng sang chuyện khác: “Mau xem kìa! Anh họ cậu đến đây lúc nào vậy?”Chúc Như Mạn nghe vậy thì nhìn về hướng Phan Phùng Khải chỉ: “Không biết, chắc là mới đến đây thôi.
”“Hôm nay là ngày nhà trai mang lễ vật đến mà giờ mới tới…” Thang Chính Khải nhỏ giọng đánh giá, ánh mắt đảo khắp căn phòng, vừa quay đầu sang đã thấy ánh mắt chết người của Chúc Như Mạn đang bắn tới, nhất thời chỉ biết nhấc tay đầu hàng: “Cậu đừng vậy mà, cái gì tớ cũng chưa nói.
”“Cậu còn muốn nói cái gì?” Chúc Như Mạn lạnh mặt.
Thang Chính Khải cười gượng: “Đừng đừng, tớ nào dám a, vợ chồng anh trai cậu keo sơn gắn bó không gì chia cắt được, cậu không phải là lo lắng chuyện cũ sao……”“Cậu còn muốn nhìn à? Lần trước đều trách cậu, phá hoại tiệc sinh nhật của tớ!” Chúc Như Mạn vẫn bực mình, sinh nhật năm nay đúng là tam tai, chưa gì đã trải qua toàn chuyện ngu xuẩn, chưa tính đến chuyện mở phòng làm việc đến giờ cô ấy vẫn không dám nhắc lại.
Thấy cô ấy đang bực mình, Thang Chính Khải vội vàng cười làm lành, nhẹ nhàng xoa dịu tránh cho bốc hỏa giữa chừng.
Nhìn về phía sảnh phía dưới, vừa đúng lúc thấy Thang Vũ đang đứng phía dưới ánh đèn nhìn thoáng qua về một góc.
Đứng dưới lầu có lẽ nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn từ góc độ này xuống, có thể nhìn ra phía cô ta đang nhìn là chỗ Phan Phùng Khải đang đứng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...