Trong lúc mơ màng, Thịnh Vọng Thư được Ngôn Lạc bế ra khỏi phòng ngủ chính trên lầu ba.
Men rượu và chữ “tắm” của Ngôn Lạc như lần lượt đốt cháy các dây thần kinh của cô, khiến vành tai cô không kìm được mà nóng lên, cô cố gắng vùng vẫy muốn nhảy khỏi vòng tay của anh.
“Em muốn về nhà.”
“Đã hai giờ rưỡi rồi.” Ngôn Lạc bình tĩnh nhìn đồng hồ: “Em có chắc là muốn về không?”
Thịnh Vọng Thư ủ rũ gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Ngôn Lạc không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy để anh gọi tài xế tới đón chúng ta về.”
Đêm nay mọi người đều uống say, tài xế được Ngôn Lạc cử đi tiễn khách, hẳn là còn đang trên đường về.
Thịnh Vọng Thư đột nhiên không đành lòng: “Thôi đi, cũng đã muộn rồi, tài xế cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Ngôn Lạc cười nói: “Vậy đi tắm nhé?”
Anh trực tiếp ôm cô vào lòng rồi đi thẳng vào trong, đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi đi về phía phòng tắm, anh dường như không có ý định thả cô xuống, ngược lại lại có xu hướng muốn trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Thịnh Vọng Thư không thể nhắm mắt làm ngơ, cô đẩy vai anh một cái, nhảy xuống trước cửa phòng tắm, chạy vào rồi lập tức đóng cửa lại.
Một lát sau, cửa phòng tắm lại mở ra, cô ngượng ngùng thò đầu ra ngoài: “Em không có quần áo để thay…”
Ngay cả nước tẩy trang cũng không...
Im lặng một lát, trên mặt Ngôn Lạc thấp thoáng hiện ra vẻ khó chịu hiếm thấy: “Để anh đi mua cho em.”
Đó quả thực là thiếu sót của anh, trước đây anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ giữ cô ở lại qua đêm.
Thế nhưng Thịnh Vọng Thư lại cảm thấy vui vẻ khó hiểu vì sự thiếu sót này của anh, anh thật sự chỉ là không muốn cô phải trằn trọc suốt đêm, chứ không phải đã có tính toán từ trước.
“Thôi vậy.” Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Cho em mượn đồ ngủ của anh đi.”
Ánh mắt của Ngôn Lạc hơi tối sầm lại: “Được.”
Trong lúc Ngôn Lạc đến phòng thay đồ để tìm đồ ngủ, Thịnh Vọng Thư trở lại sảnh phụ dưới lầu, lục lọi trong đống quà, quả nhiên tìm thấy một bộ sản phẩm skincare.
Cô ôm chúng vào lòng rồi đi lên lầu, định tạm thời dùng lotion thay cho nước tẩy trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi xoay người rời đi, cô nhìn thấy hộp quà đồ ngủ Hứa Niệm Tịch tặng cho mình, do dự một lúc, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Không được, xấu hổ quá đi mất. Bộ đồ ngủ đó, mặc hay không mặc có gì khác đâu chứ?
Thịnh Vọng Thư vội vàng tẩy trang, tắm rửa, lau khô người, cầm lấy bộ đồ ngủ mà Ngôn Lạc tìm cho cô.
Đó là một bộ đồ ngủ xẻ tà làm bằng vải lụa màu trắng ánh trăng, cô do dự một chút rồi mặc vào, ống tay và ống quần dư ra một khúc, cô chỉ đành dùng tay xắn lên, nhưng loại vải này trơn quá, một lúc sau lại tuột ra lại.
Sau khi xắn đi xắn lại nhiều lần, toàn thân cô đã đẫm mồ hôi, cô dứt khoát mặc kệ nó, mặc cho nó rũ xuống.
Thịnh Vọng Thư ở trong phòng tắm, sấy khô một nửa phần tóc rồi mới đi ra, vừa mở cửa đã lập tức thấy Ngôn Lạc đang dựa vào cửa, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô bỗng đập loạn xạ, cô đứng chết trân tại chỗ.
Ngôn Lạc chậm rãi đứng thẳng người lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Lại đây.”
Thịnh Vọng Thư đi về phía anh, chợt ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát trên người anh, y hệt như của cô.
Anh cũng vừa mới tắm xong, tóc mới khô được một nửa, đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm, khiến cho màu tóc càng đậm hơn, so với làn da trắng ngần, nó như toát ra khí chất quyến rũ, anh khoác trên mình một bộ đồ ngủ bằng lụa giống như của cô, nhưng của anh thì là màu xanh dương.
Cổ áo ngủ hơi thấp, để lộ ra làn da trắng ngần bên dưới xương quai xanh, các đường nét cơ bắp thẳng tắp thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi anh cúi đầu xuống.
Ngôn Lạc cúi đầu cẩn thận xắn cổ tay áo lên, Thịnh Vọng Thư nhìn anh, giọng điệu có phần oán trách: “Vô dụng thôi, đợt chút nữa nó cũng tuột xuống lại à.”
Cô chỉ lo nhìn chằm chằm vào cổ tay áo của mình, không hề phát hiện ánh mắt Ngôn Lạc khi ngước lên, lẳng lặng lướt qua phần xương quai xanh của cô.
“Đi thôi.” Anh bình tĩnh nhìn sang chỗ khác: “Anh dẫn em đi xem quà.”
Thịnh Vọng Thư được anh dẫn đến phòng khách ở lầu ba, trên bàn trà cạnh sô pha, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy chiếc két sắt màu trắng mà lúc ấy cô ném vào người Ngôn Lạc.
Cô sửng sốt, dừng lại trước bàn trà: “Đây là món quà mà anh muốn tặng em đấy sao?”
Ngôn Lạc quay đầu nhìn cô: “Mở ra xem đi.”
Thịnh Vọng Thư chống cự theo bản năng, cô vốn không muốn mở ra, chính xác hơn là không muốn mở ra trước mặt Ngôn Lạc.
Bên trong chiếc két sắt ấy đựng những gì, cô rõ hơn ai hết, mở nó ra trước mặt anh chẳng khác nào bảo cô tự moi tim mình ra, bày ra trước mặt cho anh xem.
Ngay cả khi họ đã ở bên nhau, cô vẫn không thể làm được. Cô sẽ cảm thấy chua xót, sẽ cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, Ngôn Lạc đã đưa chiếc hộp đến trước mặt cô: “Mật khẩu như cũ.” Anh nói.
Thịnh Vọng Thư im lặng một lúc, sau đó ngước mắt nhìn anh, ánh mắt của anh đen kịt, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Cô chợt nhận ra rằng Ngôn Lạc đã sớm nhìn thấy những thứ bên trong chiếc két sắt.
Do dự một lúc, cô đưa tay nhấn từng con số một.
Ổ khóa phát ra tiếng “cạch” nhẹ, Thịnh Vọng Thư chậm rãi mở ra, trong tích tắc, đồng tử khẽ thu lại.
Bên trong chiếc két sắt đầy ắp ấy không có món đồ nào là của cô cả, nhưng tất cả lại đều là của cô.
Tấm thiệp chúc mừng cô tự tay viết tặng anh, dây buộc tóc cô đã từng xài nhưng hay vứt lung tung, bộ truyện tranh bốn ô mà cô tiện tay vẽ bừa, vé máy bay đi du lịch ở Nam Thành của hai người họ...
Những món đồ rải rác bị lãng quên theo thời gian chiếm mất một phần góc hộp.
Ánh mắt Thịnh Vọng Thư dừng lại trên cuộn len màu trắng nằm ở một bên, cô chần chừ rồi cầm lên, mới phát hiện đây chính là găng tay mà cô đan được một nửa thì bị thất lạc.
Khi đó, cô muốn đan một đôi găng tay làm quà Tết cho Ngôn Lạc, tự xem video rồi tự học đan, lén lút ngồi trong phòng tập đan, một hôm, vô tình bị Ngôn Lạc nhìn thấy, cô lập tức lấy chiếc găng tay thường dùng ra giả vờ thay thế, mặt không biến sắc nói là đan cho người đàn ông mà mình thích, lúc đó Ngôn Lạc chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì, nhưng sau đó, đôi găng tay kia không hiểu sao lại không cánh mà bay.
Hóa ra là bị anh lén mang đi.
Thịnh Vọng Thư vuốt ve từng đường kim dày cộp trên chiếc găng tay, dở khóc dở cười nhìn Ngôn Lạc: “Anh quả nhiên là đồ biến thái.”
Ngôn Lạc vô cảm cười một cái: “Là do em vô ý làm rớt ở trên xe của anh.”
Sự ghen tuông của anh đã chiếm thế thượng phong, bỉ ổi không thèm trả lại cho cô.
Thịnh Vọng Thư khịt mũi, nhẹ giọng nói: “Thực ra lúc đó em muốn tặng nó cho anh coi như là quà Tết, nhưng chính anh đã tự mang quà giấu đi.”
Ngôn Lạc bừng tỉnh, đồng thời cũng nở một nụ cười.
Vì sự ghen tuông trẻ con không thể bộc lộ khi còn nhỏ, cũng vì sự hiểu lầm ngẫu nhiên này.
“Không sao cả, bây giờ tặng cho anh cũng không tính là quá muộn.” Thịnh Vọng Thư nhẹ nhàng đặt găng tay lên sô pha, nói: “Em sẽ đan cho xong đôi găng tay này, đợi đến Tết năm nay em sẽ tặng nó cho anh coi như là quà Tết.”
Ngôn Lạc gật đầu: “Được.”
Thịnh Vọng Thư liếc anh một cái rồi cười: “Vậy mỗi khi ra ngoài anh phải mang theo nó.”
“Được.”
Bên cạnh chỗ đặt găng tay ban nãy là một chiếc hộp giấy lớn, Thịnh Vọng Thư mở chiếc hộp ra, bỗng ngây người vài giây, lại không kìm được muốn chửi anh là đồ biến thái.
Cô mấp máy môi, nhưng cổ họng đau rát đến mức không thể thốt nên lời.
Trong hộp đó, có rất nhiều, rất nhiều cô, được in trong từng bức hình.
Có một vài bức cô đã từng thấy qua rồi, còn có rất nhiều bức là lần đầu cô nhìn thấy.
Thịnh Vọng Thư lấy từng bức một ra xem.
Cô thấy bức hình mình mặc quần yếm năm mười ba tuổi, bức hình cô ôm chú chó nhỏ cười đùa trong vườn năm mười bốn tuổi, bức cô cưỡi trên yên ngựa năm mười lăm tuổi, rồi tới bức cô mặc đồng phục bước lên bục diễn thuyết năm mười sáu tuổi, tiếp đến là bức cô ngồi trên sân thượng ngắm hoàng hôn năm mười bảy tuổi, kế nữa là bức cô tản bộ trong khuôn viên trường đại học năm mười tám tuổi, sau đó là bức năm cô mười chín tuổi ngồi vẽ tranh trên đường phố đầy pháo hoa lúc về đêm, tiếp theo đó là bức cô mặc trang phục lộng lẫy tham gia tiệc rượu năm hai mươi tuổi, rồi đến bức cô kết từng hạt cườm cho chiếc đầm dạ hội bên bàn làm việc năm hai mươi mốt tuổi, tiếp đến nữa là bức cô đang đi dạo trên đường phố Paris năm hai mươi hai tuổi, sau nữa là bức cô đi tò tò theo quản lý phòng tiếp thị và cũng là lần đầu được ngồi họp chung với anh năm hai mươi ba tuổi, sau cùng là bức cô quấn một chiếc khăn choàng ngang vai ngẩng đầu chờ mặt trời mọc năm hai mươi bốn tuổi...
Với ngần ấy bức hình, khái quát từng giai đoạn một của cuộc đời cô, cô không thể đoán ra anh đã chụp chúng khi nào và với một tâm trạng như thế nào, hơn nữa anh đã bí mật cất giữ chúng với tâm trạng như thế nào trong bấy lâu nay.
Lồng ngực của Thịnh Vọng Thư nặng trĩu, có quá nhiều cảm xúc chồng chất lên nhau, cô không còn dám xem tiếp món đồ bên trong nửa hộp còn lại là gì.
Nhưng rồi cô vẫn tiếp tục xem.
Chiếm phân nửa phần hộp còn lại là những hộp quà nối tiếp nhau.
Thịnh Vọng Thư mở từng cái một ra xem, những món đồ bên trong đều giống y như nhau.
Bên trong mỗi chiếc hộp là một viên kim cương màu hồng và một tấm thiệp viết tay.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em luôn vui vẻ, mọi điều suôn sẻ.”
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em luôn mạnh khỏe và bình an.”
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em vạn sự như ý.”
“Chúc mừng sinh nhật, chúc em sẽ cứ mãi vô lo vô nghĩ.”
Ở phía dưới cùng là một hộp quà lớn hơn, Thịnh Vọng Thư mở ra thì thấy một sợi dây chuyền kim cương màu hồng chói lọi.
Trên thế giới có rất nhiều cách miêu tả và hình dung về “cái đẹp”, nhưng vào lúc này, trong đầu của Thịnh Vọng Thư chỉ còn lại đúng bốn chữ “sặc sỡ lóa mắt”.
Sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, mặt dây chuyền được làm từ những viên đá quý màu hồng dính liền nhau, ba mươi viên đá quý đã được mài thành các hình dáng khác nhau, Thịnh Vọng Thư quan sát kỹ hồi lâu, chợt nhận ra đó chính là hình dáng của Mặt trăng vào các ngày khác nhau.
Từ ngày một Tây đến ngày ba mươi Tây hàng tháng, mỗi một ngày là những hình dáng trăng khác nhau.
Nhưng viên phía dưới cùng của mặt dây chuyền lại là một viên kim cương màu hồng được nạm trên một cái đế tròn, tượng trưng cho trăng tròn.
Thịnh Vọng Thư cầm hộp quà rồi ngắm nhìn nó một lúc lâu, đây là sợi dây chuyền đẹp nhất mà cô từng thấy trong đời.
“Quà sinh nhật đấy, có thích không?”
Ngôn Lạc lấy sợi dây chuyền ra, cúi người xuống đeo vào giúp cô.
Mặt dây chuyền kim cương màu hồng vừa hay nằm khớp ngay chỗ lõm giữa xương quai xanh của cô, viên kim cương màu hồng rực rỡ làm nổi bật lên xương quai xanh màu trắng sứ của cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thịnh Vọng Thư dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền, ngước mắt nhìn anh, giọng ồm ồm: “Sao lần này lại không có thiệp viết tay thế?”
“Có chứ.” Ngôn Lạc nói: “Anh giấu ở dưới đáy hộp đấy.”
Thịnh Vọng Thư lập tức cúi đầu xuống tìm.
Chợt bị hành động nghiêng người sáp lại gần đột ngột của anh ngăn lại.
Anh hơi cụp mắt xuống, chăm chú nhìn cô một cách bình tĩnh, trầm giọng nói: “Nhưng anh lại muốn chính miệng nói với em hơn.”
Bờ mi đen như lông quạ của Thịnh Vọng Thư khẽ run lên, trong mắt được phủ một tầng nước mỏng.
Cô thấy Ngôn Lạc mở miệng, nghe thấy anh nói từng chữ “Chúc mừng sinh nhật” với cô một cách trang trọng mà quyến luyến.
“Chúc mừng sinh nhật, anh yêu em.”
Chóp mũi Thịnh Vọng Thư có phần chua xót, trong lòng khẽ run lên, khóe mắt sưng phồng lên vì lời nói của anh.
Vẻ mặt của anh trông rất thành khẩn, cô không còn chút nghi ngờ nào về tình cảm của anh nữa.
Cho đến khi một giọt nước chảy xuống chóp mũi, Thịnh Vọng Thư mới nhận ra là mình đang khóc.
Cô vội cụp mi xuống, muốn lau đi, nhưng những ngón tay của Ngôn Lạc đã nhẹ nhàng áp lên.
Anh ôm cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng không biết vì sao, càng cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của anh, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
Sự mất kiểm soát này khiến cô vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, cô che mắt đi, nghẹn ngào nhỏ nhẹ giải thích: “Em không muốn khóc, nhưng không hiểu sao lại như vậy.”
“Ngôn Lạc, em cảm giác như mình đã thay đổi, trước đây dù có buồn thế nào em cũng chưa từng khóc, nhưng sau khi ở cùng anh, em hở một chút lại muốn khóc.”
Ngôn Lạc nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, nụ hôn ấm áp áp lên khóe mắt cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, anh ở đây, em muốn làm gì cũng được.”
Anh cẩn thận hôn đi những giọt nước mắt của cô.
Trong biệt thự yên tĩnh và trống trải, chỉ nghe rõ tiếng nhịp tim và hơi thở của nhau.
Thịnh Vọng Thư dần nín khóc, nhướng mi, nước mắt lưng tròng nhìn Ngôn Lạc.
Đôi mắt vừa mới khóc xong ấy làm tim anh tan nát, cũng khiến anh mê mẩn.
Cổ tay áo được xắn lên sớm đã tuột xuống, hai lòng bàn tay của Thịnh Vọng Thư cuộn tròn trong ống tay áo rộng thùng thình của bộ đồ ngủ, mặc dù cách hai lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tiếng nhịp tim đập thình thịch của Ngôn Lạc.
Không chỉ nhịp tim thôi, mà cả hơi thở của anh cũng nặng nề hơn.
Hô hấp của cô cũng dần trở nên nặng nề trong vô thức, như thể đang kìm nén, lại trông như cỏ xuân đâm xuyên qua mặt đất, rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Mọi thứ sau đó trở nên mơ hồ.
Cô không nhớ hai người họ ôm lấy nhau từ lúc nào, say sưa đắm chìm hít lấy hơi thở của nhau.
Cô ngã người xuống sô pha, được chiếc ghế sô pha mềm mại và lòng bàn tay của anh đỡ lấy.
Sau đó, lại lăn từ trên sô pha xuống thảm.
Bộ đồ ngủ thùng thình mượn khi nãy quả thật quá trơn, lúc sau lại mơ màng trượt xuống thảm, sau đó cả người cô được đưa vào phòng ngủ.
Cô không nhớ rõ đèn tắt từ bao giờ, hay là bị Ngôn Lạc thô bạo ấn tắt, trong căn phòng lờ mờ sáng, Thịnh Vọng Thư thấy chiếc đèn chùm đã tắt đang lắc lư trên đầu mình.
Lúc sau, cô chợt nhận ra thứ đang rung lắc hóa ra là trái tim và chính bản thân cô.
Thịnh Vọng Thư nằm trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, nghiêng đầu sang thì thấy vầng trăng lấp ló qua khe hở trên tấm rèm cửa chưa khép chặt.
Ánh trăng đêm nay thật tuyệt, ánh trăng vừa mỏng vừa lờ mờ soi rọi nửa bên mặt của người đàn ông, ánh lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo thiêng liêng.
Nhưng đôi mắt dưới ánh trăng kia lại chỉ chất chứa mỗi dục vọng nồng đượm như sắc đêm.
Ngôn Lạc xoa nhẹ mí mắt của cô, hôn nhẹ một cái.
Thịnh Vọng Thư đáp lại, cảm nhận sự dịu dàng của anh từng chút một.
Ánh mắt cô không ngừng dõi theo đôi mắt anh.
Đôi mắt của anh như bị dung nham thiêu đốt, lửa cháy hừng hực, nguy hiểm nhưng lại rất mãnh liệt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống, nuốt chửng lấy cô, muốn xâu xé đến tận xương tủy của cô.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cụp mắt xuống, quỳ một chân xuống bên cạnh cô.
Thịnh Vọng Thư hơi nhíu mày, cảm nhận được những va chạm cực kỳ ấm áp của anh, giống như đang cúi đầu quy thuận cô.
Cô chưa từng thấy một Ngôn Lạc dịu dàng, thành khẩn như một tín đồ như vậy.
Ý thức lúc sau dần trở nên mơ hồ. Cô dường như bị thiêu đốt trong ngọn lửa, tan chảy trong dòng nước, cuộn tròn trong dòng điện và lơ lửng trên bầu trời.
Vào một thời khắc nào đó đột nhiên ập đến, năm giác quan của cô như rối bời, bờ mi run rẩy nhìn anh chằm chằm, không biết là xúc động hay là gì khác, trái tim cô được lấp đầy, đuôi mắt vậy mà lại ứa nước mắt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt bỗng chốc xuất hiện một ánh sáng màu vàng dịu nhẹ.
Thịnh Vọng Thư vô thức đưa tay lên che mắt, trong phút chốc lập tức kéo chăn lên che người lại.
Một tiếng cười khẽ lọt vào tai, chất giọng từ tính khiến cho trái tim và màng nhĩ cùng lúc rạo rực.
Ngôn Lạc cúi người ôm lấy cô, trong đôi mắt hoa đào tựa như có nước đọng: “Buồn ngủ không?”
Thịnh Vọng Thư che mặt gật đầu.
“Vậy chúng ta đi tắm nhé?”
Cô khẽ “ừm” một tiếng, nhưng bắp chân của cô lại vô tình chạm vào chỗ nào đó.
“Anh…” Giọng cô khàn đặc.
Ngôn Lạc trầm giọng nói: “Anh sao nào?”
Thịnh Vọng Thư hắng giọng một cái: “Không sao chứ?”
“Sao có thể không sao được?”
Anh kéo tay cô xuống mà không báo trước, buộc cô phải nhìn vào mình, rồi nở một nụ cười chậm rãi.
“Tổ tông của anh ơi, anh cũng là đàn ông bình thường kia mà.”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...