Giấu trăng

Hai bên đường ở giữa hai khu nhà có đủ loại cây hòe, cành lá xum xuê leo lên nhau, bóng râm xanh biếc như cái ô, sắc xanh trong đêm tối mang lại cảm giác hoang dã.
Gió thổi qua, lá cây rung xào xạc, gió đêm của mùa hạ thổi qua mang một mùi hương hoa không biết tên, Thịnh Vọng Thư nhanh chóng chạy trốn về phía trước, làn váy khẽ bay ở trong gió.
Bên tai cô chỉ còn lại tiếng gió và tiếng hít thở phập phồng của bản thân, trong đầu trống rỗng.
Cô chưa nghĩ ra nên nói gì với anh, muốn tận mắt xác nhận người ở đối diện, người thắp sáng đèn vì cô, chúc mừng sinh nhật cô, trải qua lễ tình nhân, xem chín mươi chín bộ phim, là Ngôn Lạc.
Giây phút bấm chuông cửa, Thịnh Vọng Thư thở dốc dữ dội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở nặng nề, trên trán cô thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Chuông cửa vang lên vài tiếng, bên trong cánh cửa không hề có tiếng động, cô lại cố chấp bấm một lần nữa.
Một lát sau, khóa cửa cùm cụp một tiếng, cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Nửa người Ngôn Lạc chắn bên cạnh cửa, ở lối vào không có đèn, xung quanh tối đen, khuôn mặt tái nhợt của anh hiện ra, đôi mắt sâu thẳm.
Trong không khí tràn ngập mùi cồn khiến người ta không thể bỏ qua.
Trông thấy cô, cơ thể của Ngôn Lạc bỗng cứng lại, chưa kịp che giấu sự bất ngờ cùng căng thẳng rất nhỏ trong một giây trên khuôn mặt.
“Trăng nhỏ? Sao lại là em?”
“Những lời này em nên hỏi anh mới phải chứ?”
Thịnh Vọng Thư dứt khoát đẩy cửa ra chen vào, ngẩng đầu nhìn Ngôn Lạc hỏi: “Đừng nói với em đây chỉ là trùng hợp, anh chuyển vào từ khi nào?”
Khóe môi Ngôn Lạc khẽ mím lại, im lặng một lát: “Vài tháng gần đây đều ở bên này.”
“Trước đây chỉ là thỉnh thoảng thì đến?” Thịnh Vọng Thư truy hỏi: “Hôm sinh nhật em anh ở đây?”
“Ừm.”
“Ngày lễ tình nhân anh cũng ở đây?”
“Ừm.”
“Ánh đèn sáng là cố ý mở cho em xem?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...Đúng vậy.”
“Vậy những bộ phim cũng là…” Da Thịnh Vọng Thư nóng lên, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi nóng, lại không biết hơi nóng âm ỉ không ngừng rốt cuộc là vì tức giận hay vì lý do nào khác.
Lông mi cô run rẩy, bỗng nhiên không hỏi tiếp được nữa: “Ngôn Lạc, anh là biến thái phải không?”
“...”
Im lặng một lát, lông mi Ngôn Lạc rũ xuống, Thịnh Vọng Thư nhìn rõ khuôn mặt và đôi môi tái nhợt không chút máu của anh thông qua ánh sáng sau lưng.
“Xin lỗi.” Anh nói một cách khó khăn và đắng chát, ngước mắt nhìn cô: “Anh chỉ muốn ở bên em.”
Một tia tự giễu lóe lên trong đôi mắt của anh.
Cổ họng Thịnh Vọng Thư bỗng nhiên đắng chát, không phát ra âm thanh.

Cô cắn môi, cảm xúc lên xuống cuồn cuộn, không tìm được lời nào để nói, đến mức khó chịu, dứt khoát tùy hứng đánh anh một cái.
Một tiếng “bịch” trầm đục, thật ra cũng không dùng quá nhiều sức.
Ngôn Lạc lại nhíu chặt mày, làm quá gập người kêu rên.
Thịnh Vọng Thư hoảng sợ, lúc này mới phát hiện thái dương của anh chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Cô đột nhiên nhận ra hình như sau khi anh mở cửa, lưng của anh vẫn luôn hơi cúi xuống.
Khi cô ở nhà dùng kính viễn vọng nhìn qua, anh cũng hơi cong lưng, bước ra ngoài vô cùng chậm chạp.
Thịnh Vọng Thư bắt lấy cổ tay của Ngôn Lạc, cúi đầu nhìn mặt anh.
“Anh bị sao vậy?”
Ngôn Lạc nhẹ nhàng gỡ tay cô ra: “Không sao.”
Anh ngẩng đầu, mỉm cười an ủi cô, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, giống ma quỷ trong đêm tối.
Thịnh Vọng Thư lập tức mất bình tĩnh: “Nhìn xem mồ hôi trên mặt anh, còn nói không sao? Mùi rượu nồng như vậy, cho là em không ngửi thấy à? Tối hôm nay anh lại đi xã giao? Uống bao nhiêu rượu vậy? Có phải anh lại đau dạ dày không?”
Cô hỏi như súng liên thanh, ngón tay bỗng dưng lau thái dương của anh, lau đến khi cả tay ướt đẫm.
Trái tim cô như bị đâm mạnh một cái, chợt thắt lại.
Ngôn Lạc dựa vào vách tường, một tay đặt trên bụng, cơ thể khó chịu trượt xuống, sau đó, dứt khoát ngồi dựa vào vách tường.
Anh nắm lấy ngón tay của Thịnh Vọng Thư, nhẹ nhàng nhéo một cái, ánh mắt sâu thẳm tối tăm, rõ ràng là vẻ mặt đau đớn, trên môi vẫn mang theo nụ cười an ủi.
“Trăng nhỏ, anh hơi choáng, em đi lấy điện thoại đến đây giúp anh.”
Choáng ở đâu ra, Thịnh Vọng Thư thấy anh rõ ràng là đau đến mức đứng không nổi.
Cô theo bản năng sờ vào điện thoại của mình, lúc này mới phản ứng được cô vẫn đang mặc váy ngủ, trên người rõ ràng không mang theo điện thoại.
“Anh đợi chút.”
Cô đứng dậy chạy vào phòng khách, ánh mắt lo lắng nhìn một lượt, nhìn thấy điện thoại của Ngôn Lạc ở trên bàn trà.
Cô chạy trở lại, ngồi xổm trước mặt anh: “Mật khẩu.”
Ngôn Lạc: “1110.”
Lông mi Thịnh Vọng Thư run rẩy… 1110, là sinh nhật của cô.
Cô mở khóa màn hình, nhìn thấy màn hình nền điện thoại của anh, là ngày bọn họ xem mặt mặt trời mọc, anh lén chụp phía sau cô, khoảnh khắc cô xoay người nhìn anh.
Sắc đỏ của mặt trời vừa mọc ở phía sau cô, trong mắt cô mang theo ý cười vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Ngôn Lạc nâng tay, ý bảo Thịnh Vọng Thư đưa điện thoại cho anh.
Thịnh Vọng Thư không động đậy: “Muốn gọi tài xế phải không? Em gọi giúp anh.”
Ngôn Lạc lẳng lặng nhìn cô, do dự hai giây, giọng nói khàn khàn: “Anh không sao, chỉ là dạ dày hơi đau, có thể là uống rượu nhiều, em đừng sợ.”
Khi nói câu này, tay anh rõ ràng còn ấn chặt ngay bụng.
Thoáng dừng một giây, giọng nói chậm chạp, Ngôn Lạc lại nói: “Em đừng sợ.”

Cùng lúc đó, tay kia của anh đưa qua, bấm mở bàn phím, chậm chạp nhấn gọi 120.
Thịnh Vọng Thư cầm điện thoại ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn thấy anh khó khăn bấm từng số một, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Đau đến mức phải gọi 120 còn nói không sao, Ngôn Lạc anh là đồ ngốc à?”
Ngôn Lạc cắn răng, bụng ngón tay cọ nhẹ lên mặt cô: “Không nghiêm trọng như vậy, anh chỉ lười gọi tài xế thôi.”
Đã lúc nào rồi mà vẫn còn cậy mạnh? Thịnh Vọng Thư hận không thể đánh anh một cái thật mạnh.
Nâng tay lên, lại hoàn toàn không đành lòng hạ xuống, thấy anh im lặng chịu đựng nhìn về phía mình, trái tim cô đau thắt từng đợt từng đợt.
Cuối cùng, bàn tay siết thành nắm đấm, Thịnh Vọng Thư hít thở sâu rồi đứng lên: “Em đi rót cho anh ít nước.”
Rất nhanh the cứu thương đã đến, khi nhân viên y tá lên lầu, Ngôn Lạc còn đang cố chấp dặn dò Thịnh Vọng Thư không cần đi theo.
Thịnh Vọng Thư làm lơ, cầm điện thoại và ví tiền của anh đi mở cửa.
Ngôn Lạc được nhân viên y tế nâng lên cáng, lại bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, nói ngắt quãng từng chữ: “Ban đêm trong bệnh viện lạnh, đi đến tủ quần áo của anh tìm một cái áo khoác choàng vào.”
Thịnh Vọng Thư ngẩn ra, nhìn lại chiếc váy ngủ của mình.
Đã lúc nào rồi, anh còn quan tâm chuyện của cô.
Cô tức giận trừng mắt với anh một cái, nhưng vẫn nhanh chóng xoay người vào phòng cất quần áo, vơ đại một chiếc áo sơ mi của Ngôn Lạc rồi khoác vào.
May sao, đồ ngủ cô mặc hôm nay có lót ngực, đủ để trở thành một chiếc váy đi ra ngoài.
Đến khi lên xe cứu thương, dường như Ngôn Lạc không chịu nổi nữa, mồ hôi hột chảy dọc hai bên má.
Thịnh Vọng Thư canh ở bên cạnh anh, nắm chặt cổ tay anh.
Anh nhẹ nhàng tránh một chút, cầm ngược lại ngón tay của cô.
Lòng bàn tay của Thịnh Vọng Thư toàn là mồ hôi lạnh, được lòng bàn tay lạnh lẽo của anh dán sát vào.
Bác sĩ đến kiểm tra cho anh, ý bảo Thịnh Vọng Thư tránh ra.
“Được.”
Thịnh Vọng Thư phối hợp lui qua bên cạnh, sờ ngón tay, nhưng không rút lại.
Ngôn Lạc đã mất ý thức. Anh nhắm chặt mắt lại, mười ngón tay đan lạu với cô.

Kết quả kiểm tra là thủng dạ dày cấp tính, đã dẫn đến viêm phúc mạc hóa học, cần phẫu thuật điều trị ngay lập tức.
Bởi vì là cuộc phẫu thuật gấp gáp và quan trọng, bệnh viện đồng ý để Thịnh Vọng Thư thay người nhà ký giấy cam kết trước khi phẫu thuật.
Lúc này đã gần đến hai giờ sáng, Thịnh Vọng Thư không dám quấy rầy Ngôn Quốc Thư, chỉ gọi điện thoại cho Ngôn Diệc Hoằng.
Ngôn Diệc Hoằng thông qua điện thoại an ủi cô không nên lo lắng sợ hãi, nói ông ấy đến ngay.
Đèn màu đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn sáng, Thịnh Vọng Thư cứ đứng ở dưới ngọn đèn đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba chữ lớn “Đang phẫu thuật”, trong mắt toàn là đau đớn.

Nhưng cô vẫn cố chấp nhìn hết lần này đến lần khác.
Khi cuộc phẫu thuật tiến hành được nửa tiếng, Ngôn Diệc Hoằng đã đến, ông ấy nhìn thấy Thịnh Vọng Thư thì vội bước đi qua, vỗ vỗ bả vai của cô.
“Đừng lo lắng.” Câu đầu tiên ông ấy mở miệng nói chính là an ủi Thịnh Vọng Thư: “Đã bảo nó uống ít rượu thôi mà không nghe, cũng để cho nó bài học nhớ đời.”
Thịnh Vọng Thư lại không có cảm thấy được an ủi, ngược lại ngay giây phút đó cảm thấy tủi thân thay cho Ngôn Lạc.
Tuy là biết Ngôn Diệc Hoằng cố tình nói như vậy để an ủi cô, nhưng cô vẫn nhịn không được mà giải thích thay Ngôn Lạc: “Anh ấy uống được đa phần là vì xã giao cho công việc.”
Không biết Tống Nguyên nghe được tiếng gió từ đâu mà cũng đến đây, nhìn thấy Thịnh Vọng Thư đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, ấn đường của anh ta liền nhíu lại.
Đi lên kéo vai của Thịnh Vọng Thư, anh ta tránh Ngôn Diệc Hoằng, nhỏ giọng hỏi: “Các em từ Phong Cảng qua đây?”
Thịnh Vọng Thư gật đầu.
Tống Nguyên: “Vì sao không gọi điện thoại cho anh trước?”
Lúc ấy, toàn bộ lực chú ý của Thịnh Vọng Thư đều đặt ở trên người Ngôn Lạc, hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
Thậm chí đến giờ phút này cô mới muộn màng nhớ ra, rõ ràng Tống Nguyên cũng ở chung một khu với bọn họ.
Một suy nghĩ trong đầu đột nhiên nhảy ra, Thịnh Vọng Thư mím mối, giọng nói có chút khàn một cách kỳ lạ: “Căn nhà của Ngôn Lạc là anh tìm giúp sao?”
Tống Nguyên vỗ tay thở dài, giải thích trước: “Xin lỗi Trăng nhỏ, anh không cố ý giấu em.”
Lông mi của Thịnh Vọng Thư khẽ buông xuống: “Anh ấy mua phòng lúc nào?”
Tống Nguyên: “Bắt đầu tìm từ ngày em xem phòng.”
Mũi Thịnh Vọng Thư bỗng nhiên chua xót, cô nhanh chóng cúi đầu, làm bộ buồn ngủ mà xoa mắt.
Lẩm bẩm mắng: “Ngôn Lạc là tên biến thái.”
Rất biến thái.
Cũng may quá trình phẫu thuật thuận lợi, sau khi phẫu thuật kết thúc, Ngôn Lạc được đưa vào phòng hồi sức để tiến hành theo dõi.
Ngôn Diệc Hoằng đến phòng hồi sức gặp bác sĩ, Tống Nguyên khuyên Thịnh Vọng Thư trở về nghỉ ngơi, Thịnh Vọng Thư không chịu.
“Anh về trước đi, ở đây cũng không cần nhiều người như vậy.”
Tống Nguyên cũng không chịu trở về, đêm nay anh ta cũng có xã giao, đã uống không ít rượu, còn chưa ngủ đã từ trong nhà chạy đến, buồn ngủ không chịu được, nói với Thịnh Vọng Thư một tiếng rồi lén đến hành lang hút thuốc nâng cao tinh thần.
Trên người Thịnh Vọng Thư còn mặc áo sơ mi của Ngôn Lạc, áo sơ mi trắng mặc lên người cô vừa rộng vừa to, tay áo phủ xuống rất dài, ngón tay cô cuộn ở trong tay áo, có một cảm giác an toàn không hiểu được.
Nhân lúc Ngôn Diệc Hoằng đang nói chuyện với bác sĩ, cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng hồi sức.
Đèn bên trong sáng rực, Ngôn Lạc yên lặng nằm ở trên giường bệnh, khi phẫu thuật là gây mê toàn thân, anh nhắm hai mắt, còn đang hôn mê.
Trong lòng Thịnh Vọng Thư lo lắng không yên, có một cảm giác hoảng sợ, cảm giác rối rắm không thể phân biệt được.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt yên tĩnh của anh, cô bỗng giật mình giống như bất an lo lắng, lại im lặng không tiếng động bình tĩnh lại.
Từ trong ống tay áo, cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng, cẩn thận cọ lên ấn đường của Ngôn Lạc.
Đầu ngón tay vừa mới chạm vào ấn đường của anh, anh liền nhíu mày lại, lông mi dày rậm khẽ run.
Thịnh Vọng Thư căng thẳng nín thở ngay lập tức, theo bản năng muốn gọi bác sĩ gây mê ở bên cạnh.
Còn chưa chờ cô mở miệng, Ngôn Lạc chậm rãi mở mắt.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu rơi vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm mê người từ trước đến nay hơi híp lại, dường như không tìm thấy tiêu cự.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn xung quanh, giống như đang tìm thứ gì đó, dáng vẻ xa lạ như thế, khiến cho người ta bỗng dưng cảm thấy yếu ớt.
Trái tim Thịnh Vọng Thư giống như bị ánh mắt kia đâm một cái, cô cẩn thận vươn tay, đặt ngón tay ở bên cạnh tay anh.

Ngay sau đó, ngón tay bỗng nhiên bị siết, Ngôn Lạc theo phản xạ có điều kiện nắm lấy đầu ngón tay của cô, đồng thời, ánh mắt anh tập trung trên khuôn mặt cô.
Nhưng ánh mắt vẫn không quá tỉnh táo, có hơi mơ màng, giống như bị che bởi một lớp sương mù.
“Ngôn Lạc.” Thịnh Vọng Thư líu ríu gọi anh.
Hình như Ngôn Lạc còn chưa tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng khẽ giật, giọng nói khàn đặc mà mơ màng: “Trăng nhỏ.”
Anh lẩm bẩm: “Em đừng sợ…Anh không sao… Bệnh viện lạnh, mặc áo khoác của anh…”
“Cậu ấy nói cái gì?” Bác sĩ gây mê ở bên cạnh hỏi một câu, lại cười với Thịnh Vọng Thư: “Thuốc mê còn chưa hết, người vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nói mê sảng là hiện tượng bình thường. Ấy, vì sao cô khóc rồi?”
Thịnh Vọng Thư cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhỏ lên ngón tay Ngôn Lạc đang nắm cô.
Cô nghe rõ rồi.
Câu nói khi Ngôn Lạc mê sảng, mỗi một chữ, cô đều nghe rõ rồi.
Đây đã là lúc nào rồi, anh vẫn đang nghĩ đến những thứ này.
Kìm nén quá lâu, cảm xúc như một quả bong bóng căng đầy, bị anh dùng một câu mê sảng bất ngờ không kịp phòng bị đâm thủng.
Nước mắt Thịnh Vọng Thư giống như vỡ đê, hoàn toàn không thể kiểm soát, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Ngón tay của Ngôn Lạc bị nước mắt của cô làm ướt, nhẹ nhàng co giật.
“Trời mưa.” Đôi mắt anh vẫn hé mở như cũ, cố gắng nghiêng đầu, như là muốn nhìn cô cho rõ.
Anh nói với cô từng chữ ngắt quãng: “Mưa rồi, em chờ anh…Đừng dầm mưa.”
Thịnh Vọng Thư cúi đầu oán trách, cuối cùng nhịn không được, cổ họng phát ra một tiếng nức nở cố gắng kiềm chế.
Cô bỗng nhiên nhớ đến khi vừa vào đại học, lúc đó đa số thời gian cô đều ở ký túc xá, mỗi thứ sáu mới trở về ở công quán Tư Bắc.
Có một thứ sáu, cô không quay về nhà trọ theo kế hoạch vốn có, đến lúc đó đi xem biểu diễn live house cùng với bạn cùng phòng, sau khi kết thúc đi ra, bên ngoài đổ mưa lớn.
Mấy người đều không mang dù, vốn cho rằng phải đội mưa đi gọi xe, Ngôn Lạc lại đột nhiên xuất hiện.
Anh cầm một cây dù đen rất to, che ở trên đỉnh đầu của cô, đưa các cô quay về ký túc xá.
Trước ngày hôm đó, thậm chí một tiếng trước khi anh xuất hiện, Thịnh Vọng Thư mới vừa âm thầm quyết định phải buông bỏ anh ở trong lòng, nhưng chờ đến khi anh mang theo hơi nước, yên lặng xuất hiện trong màn mưa, quyết định của cô bỗng nhiên không chịu nổi một đòn này, bị một ánh mắt của anh liền dễ dàng tan rã.
Đêm hôm đó trở về ký túc xá, cô đã xem một bộ phim cũ.
Trong phim, tổng biên tập mà cô gái thầm mến đã lịch sự săn sóc đưa một cây dù cho cô ấy khi trời mưa.
Trên bình luận live(1) lúc này bay qua một câu: Trời mưa tặng dù, ngụ ý muốn tan(2).
(1) 弹幕 (đạn mạc): bình luận live. Bình luận chạy ngang trên màn hình khi đang xem phim.
(2) 伞 (dù), 散 (tan): đồng âm /sǎn/.
Thịnh Vọng Thư nhìn thấy câu nói kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cô vô vọng suy nghĩ, có lẽ cô với Ngôn Lạc không sớm thì muộn gì cũng phải chia xa.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, tại nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trong phòng hồi sức lạnh lẽo, Thịnh Vọng Thư thấy ngón tay bị Ngôn Lạc nắm chặt, nghe thấy câu nói mê sảng nực cười, hoang đường, khiến cho người ta khóc không ngừng kia của anh, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ mãnh liệt trong đầu.
Cô không muốn chia xa.
Cho dù có một ngày thật sự sẽ chia xa, ngay giây phút này, ít nhất trong khoảnh khắc này, cô không muốn buông tay anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui