Đầu tháng chín, sau khi kết thúc buổi ghi hình gameshow, Lăng Du liền hẹn Thịnh Vọng Thư đến nhà hàng mà lúc trước anh ấy từng nhắc tới.
Họ đã hẹn nhau vào thứ bảy, buổi sáng Thịnh Vọng Thư đến studio, bận rộn đến tận xế chiều mới được nghỉ ngơi.
Công tác chuẩn bị trước đó của studio đã hoàn tất xong xuôi hết, nhân viên cơ bản cũng đã được bố trí xong và đã chính thức đi vào hoạt động vào cuối tháng tám.
Sáng hôm nay, cô lại đích thân phỏng vấn hai trợ lý thiết kế, quyết định chọn ra một cô gái trong đó.
Lăng Du lái xe đến studio đón cô, Thịnh Vọng Thư từ phòng trà bước ra, mang cho anh ấy một ly cà phê rang xay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe dừng ở trước cửa, Thịnh Vọng Thư dẫn anh ấy đi tham quan một vòng.
Studio có một cái sân sau được cô bày trí thành một cảnh quan hồ cá, giàn dây leo được làm bằng gỗ, giữa sân có một cái bàn tròn bằng đá hoa cương, phía trên bàn tròn là mái che màu trắng để tiện cho việc nghỉ ngơi thư giãn.
“Anh thấy không tồi, để bữa nào anh tặng em mấy con cá Koi.” Lăng Du cười nói.
“Được.” Chỉ là mấy con cá thôi, Thịnh Vọng Thư cũng không khách sáo với anh ấy làm gì.
Uống xong cà phê, hai người định rời đi, Lăng Du bước tới cạnh xe, mở ra băng ghế sau ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp lớn.
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Là quà khai trương tặng cho em.”
Thịnh Vọng Thư nhíu mày: “Đã nói là không cần phải tặng quà cáp gì mà.”
“Đó là em đơn phương quyết định.” Lăng Du lắc đầu cười nói: “Em không thể biến anh thành một người không hiểu lễ nghi một cách ngang ngược như thế được.”
Anh ấy ôm chiếc hộp đặt lên bàn trà: “Cũng không phải món đồ quý giá gì, mở ra xem thử đi.”
Thịnh Vọng Thư mở chiếc hộp ra, sau khi thấy rõ món đồ bên trong, ánh mắt lấp lánh, nhất thời có chút không biết là mình nên khóc hay nên cười.
Trong hộp vậy mà lại là một con Tỳ Hưu bằng ngọc.
Có điều con Tỳ Hưu này không giống với con làm bằng phỉ thúy màu xanh ngọc cực phẩm mà Ngôn Lạc tặng trước đó, nó chỉ là loại ngọc hòa điền bình thường mà thôi, miếng ngọc có màu trắng mướt, chế tác cũng rất tinh xảo.
“Theo lý mà nói, loại ngọc thạch có chất liệu này, bình thường anh sẽ không thèm nhìn tới, chỉ là sợ em từ chối nên anh mới cố tình chọn cái này.”
Lăng Du khoanh tay nhìn cô: “Anh đã vì em mà tự hạ thấp phẩm vị tiêu chuẩn của mình về ngọc thạch, em cũng không thể để anh chịu nỗi tủi thân này một cách vô ích được đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này của anh ấy khiến cho Thịnh Vọng Thư không có cách nào từ chối được nữa.
Việc hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn chất liệu, đối với một nhà thiết kế có tham vọng mà nói, quả đúng là một sự nhượng bộ và thỏa hiệp vô cùng lớn.
Thịnh Vọng Thư cười cười, ôm con Tỳ Hưu ra: “Rất đẹp, em rất thích.”
Lăng Du hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Em thích là được rồi, không uổng công anh đi tìm một loạt các nhà điêu khắc ngọc.”
“Để ở chỗ nào thì tốt đây?”
Thịnh Vọng Thư đảo mắt một vòng, ôm con Tỳ Hưu bằng ngọc đi đến quầy lễ tân, định đặt con Tỳ Hưu bên cạnh con mèo thần tài mà Hứa Niệm Tịch tặng.
“Để ở chỗ này chật chội quá, không đẹp.” Lăng Du suy nghĩ một chút: “Vừa rồi anh thấy trong phòng làm việc của em vẫn còn trống, hay là đặt nó trên bàn làm việc đi?”
Thịnh Vọng Thư im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.”
Thế là Lăng Du liền nhận lấy con Tỳ Hưu trong lòng cô.
Hai người cùng nhau đi về hướng phòng làm việc, cô mở cửa ra, nhìn Lăng Du đặt con Tỳ Hưu ở một góc trên bàn làm việc của mình, cũng chính là chỗ mà Ngôn Lạc tự ý đặt con Tỳ Hưu màu xanh ngọc lên.
Lăng Du lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, Thịnh Vọng Thư cười gõ cửa vài cái, thúc giục anh ấy: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Nhà hàng mà Lăng Du giới thiệu nằm ở trong một con ngõ nhỏ của khu dân cư gần đây.
Đó là một nhà hàng cũ, đã mở được mấy chục năm rồi, tấm biển hiệu không lớn, bên trong có hai tầng nhỏ.
Gam màu chủ đạo là màu vàng sáng và màu xanh lá cây, nhìn tổng thể thì nhà hàng mang một phong cách hoài cổ, mang lại cảm giác như ở Hồng Kông xưa.
Thịnh Vọng Thư bước lên các bậc thang bằng gỗ đi lên lầu hai, ở chỗ góc cua của cầu thang có một cửa sổ nhỏ bằng gỗ, cành lá bên ngoài cửa sổ vẫn còn xanh tươi, lá cây dường như còn muốn sà vào bên trong cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi vào trong, bị chia thành từng mảng màu tươi sáng.
Cô nghiêng đầu nhìn lên, vừa hay hôm nay Lăng Du mặc một chiếc áo khoác jean màu loang theo phong cách hoài cổ, nhìn anh ấy cứ như nhân vật nam chính bước ra từ phim điện ảnh của Vương Gia Vệ.
Cô chợt nhận ra rằng bóng lưng hay dáng người của anh ấy cũng cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Nhưng khi lần đầu gặp nhau, sao cô lại không có ấn tượng gì nhỉ?
“Cầu thang hẹp, cẩn thận một chút.” Lăng Du cười, quay đầu nhắc nhở cô.
Thịnh Vọng Thư hoàn hồn, tăng tốc đuổi theo sau.
Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ góc nhìn của Thịnh Vọng Thư, có thể nhìn thấy đường xá và các chung cư cao ốc cách đó không xa.
Thịnh Vọng Thư đưa menu chọn món cho Lăng Du, giao cho anh ấy toàn quyền chọn món, Lăng Du nhanh chóng gọi một vài món tủ của quán.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, hương vị quả nhiên rất ngon, đúng như Lăng Du đã nói, đây là một nhà hàng Quảng Đông kiểu cũ với hương vị chính tông.
Thịnh Vọng Thư đặc biệt thích món Yến tiệc Long Vương(1), không khỏi ăn thêm mấy miếng.
Cuối cùng lúc món tráng miệng được bưng lên, Thịnh Vọng Thư đã không ăn nổi nữa.
Cô cầm muỗng múc đồ ngọt, trò chuyện với Lăng Du câu được câu mất, nghe anh ấy kể những câu chuyện thú vị trong quá trình ghi hình gameshow, vừa nghe vừa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này vừa hay là giờ cao điểm tan tầm, hoàng hôn còn chưa hoàn toàn trút bỏ ánh tà, đường xá nhuốm một màu son đỏ pha chút hồng nhạt, tòa chung cư cách đó không xa như được sơn thêm một lớp sơn màu cam, cây Trinh đằng ba mũi leo khắp tường cũng như được ngâm trong soda cam đang sủi bọt.
Màu sắc đẹp đến nỗi Thịnh Vọng Thư không khỏi bị mê hoặc, đợi đến khi màu cam ấy nhạt dần, lúc cô thu tầm mắt lại, bỗng lướt thấy một chiếc xe Maybach màu đen quen thuộc chậm rãi chạy đến dưới lầu.
Sau khi xe dừng lại, phân nửa phần đuôi xe đập vào mắt của cô, Thịnh Vọng Thư mới nhận ra kia là biển số xe của Ngôn Lạc.
Cô khẽ chớp mắt, còn chưa kịp thu ánh mắt lại, cửa của ghế sau xe đã mở ra, một cô gái mặc đầm vest trắng bước xuống xe.
Mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, dáng người cân đối, cô ta cúi người ghé vào cửa sổ xe nói gì đó, khi ngẩng đầu lên lần nữa, gò má đúng lúc hướng thẳng về phía cửa sổ.
Thịnh Vọng Thư trông thấy khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp kia, chợt nhận ra cô ta là Thẩm Thiên Thiên.
Mối tình đầu của Ngôn Lạc.
Thịnh Vọng Thư bỗng nhớ tới một bài phân tích tin đồn mà trước đây mình đã đọc qua, nói rằng ánh mắt của con người thật ra rất “chung tình”, những người họ thích đều cùng một tuýp người, ít nhiều gì cũng sẽ tồn tại hình bóng của mối tình đầu.
Đồng thời còn liệt kê những người tiền nhiệm trước đây của một vài diễn viên nam nào đó ra để so sánh.
Lúc ấy, khi xem cô thấy vô cùng khó chịu, vì vậy mà cô chỉ lướt sơ vài cái sau đó đóng trang lại.
Về sau lúc tám chuyện Hứa Niệm Tịch cũng có nói, có một số người đúng là không quên được mối tình đầu, về sau mỗi lần tìm người yêu lại giống như đang thu thập hình bóng của mối tình đầu ở mọi nơi vậy, hiểu đơn giản họ chính là “móng heo bự”(2). Có lẽ con người đều hèn hạ như vậy, phàm là những thứ không có được hoặc đã mất đi, mới là thứ tốt nhất.
(2) móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Lúc ấy, Thịnh Vọng Thư chỉ cười cười, nhưng trong lòng thì đang nghĩ, có phải Ngôn Lạc cũng như vậy hay không? Từ hồi cấp ba đến nay, bạn gái của anh đều thuộc dạng có khí chất dịu dàng.
Mà giờ phút này, mặt trời đã lặn bên bệ cửa sổ, nhìn người con gái với từng cử chỉ dịu dàng và xinh đẹp trong khu chợ sầm uất, Thịnh Vọng Thư cuối cùng cũng chắc chắn được rằng Ngôn Lạc chính là kiểu người như vậy.
Là kiểu người mà khi mất đi rồi mới nhớ mãi không quên.
Cô thất thần một lúc, đến mức không để ý câu hỏi của Lăng Du.
Ánh mắt của Lăng Du theo tầm mắt của cô nhìn xuống phía dưới: “Nhìn gì mà chăm chú thế?”
Thẩm Thiên Thiên đã nói xong với người trong xe, sau đó nhanh chóng đi lên lầu.
Còn chiếc xe thì vẫn đậu yên ở đó không hề di chuyển.
Thịnh Vọng Thư thu tầm mắt lại, hững hờ liếm nhẹ môi: “Không có gì, vừa nãy mới thấy một người rất mắc cười.”
Cô cúi đầu múc một muỗng đồ ngọt, lúc vươn tay lấy khăn giấy, ánh mắt lại liếc nhẹ xuống bên dưới, thấy người đàn ông mắc cười kia mở cửa sau xe bước xuống, đứng hút thuốc dưới ánh chiều tà.
Thịnh Vọng Thư chỉ liếc nhìn một cái liền thu tầm mắt lại, cho đến tận khi hai người đó rời đi, cô cũng không nhìn về hướng của anh một lần nào nữa.
…
Thứ bảy tuần này, Ngôn Lạc được mời tham dự hội nghị Diễn đàn “Chuyển đổi số trong công nghiệp”, trong phiên phỏng vấn sau hội nghị, anh đã gặp Thẩm Thiên Thiên.
Với tư cách là một phóng viên tạp chí phỏng vấn anh, sau khi hoạt động kết thúc, Thẩm Thiên Thiên gọi anh lại.
“Đã lâu không gặp.” Cô ta cười nhẹ với anh.
Ngôn Lạc gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
“Nói ra thì cũng không hẳn là đã lâu không gặp.” Thẩm Thiên Thiên cười nói: “Thỉnh thoảng em có thấy anh trên các trang mạng xã hội.”
Ngôn Lạc khẽ mím môi.
Thẩm Thiên Thiên hỏi: “Lát nữa anh có rảnh không? Cùng nhau đi uống cà phê nhé?”
Ngôn Lạc không chút do dự, từ chối ngay: “Xin lỗi, e là không tiện lắm.”
“Biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà.” Thẩm Thiên Thiên vốn không để ý tới lời từ chối của anh: “Anh vẫn giống như trước đây vậy.”
Ngôn Lạc vốn cũng không muốn cùng cô ta ôn lại chuyện cũ, anh nhìn đồng hồ trên tay, định rời đi.
Thẩm Thiên Thiên lại nói: “Nhưng e là em sẽ phải chiếm mất một ít thời gian của anh, em có món đồ muốn đưa cho anh.”
Cái cô ta muốn đưa, có lẽ là món đồ gì đó của lúc trước. Ngôn Lạc nói: “Cô cân nhắc rồi tự mình xử lý là được.”
Thẩm Thiên Thiên nói: “Là đồ của Thịnh Vọng Thư.”
Bước chân đang định di chuyển của Ngôn Lạc bỗng khựng lại.
Món đồ mà Thẩm Thiên Thiên muốn đưa cho Ngôn Lạc là món đồ ở nhà cũ của cô ta, cách địa điểm tổ chức không xa.
Ngôn Lạc liền bảo tài xế lập tức đưa bọn họ tới đó.
Thẩm Thiên Thiên lên lầu lấy đồ, anh ngồi trên xe đợi một lúc, sau đó lại xuống xe hút thuốc.
Đây là một con phố cổ, tầm chiều tối sẽ có tiếng rao, tiếng người hòa cùng với tiếng xe cộ đi lại, rất có không khí của một khu chợ sầm uất.
Ngôn Lạc nhìn sang quầy bán đồ nướng nhỏ bên kia đường, nhớ tới Thịnh Vọng Thư hồi còn đi học vô cùng yêu thích đi dạo trên những đường phố dạng như thế này.
Cô kéo anh từ đầu ngỏ tới cuối phố, thấy món gì mới mẻ cũng muốn mua để nếm thử, ham hố quá nhưng sức ăn lại không lớn như vậy, nếm được vài miếng thì nhét hết phần còn lại cho anh xử lý.
Rất hùng hồn mà coi anh như một chiếc thùng rác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...