Đêm nay, cậu lại ngủ lại nhà Thịnh Vọng Thư, sau khi tự lực cánh sinh tắm rửa xong thì không thể chờ được nữa mà vội vàng chạy đến phòng ngủ chính tìm cháu trai chơi. Mới vừa đi đến cửa thì đã thấy anh rể Ngôn Lạc đang ngồi xổm ở mép giường, Tiểu Nguyên Tiêu mặc áo ngủ nhỏ, để lộ ra cánh tay tròn vo như củ sen, ngồi ngay ngắn trên giường, mặt đối mặt với Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc nói: “Con trai, đêm nay có thể tự ngủ được không?”
Tiểu Nguyên Tiêu lắc đầu, phát âm không rõ, nói bằng giọng sữa: “Muốn ngủ với mẹ ạ.”
“Đó là bà xã của ba.” Ngôn Lạc bất mãn “Chậc” một tiếng, ỷ vào việc Thịnh Vọng Thư không có mặt ở đây mà biểu đạt sự không hài lòng của mình một cách trắng trợn. “Con ngủ với vợ của ba đã có sự đồng ý của ba chưa?”
Tiểu Nguyên Tiêu cái hiểu cái không nhìn anh, nhắc lại: “Ngủ…. Cùng bà xã.”
“Ít nhất phải chờ thêm hai mươi mốt năm nữa bây mới có thể cưới vợ được.”
Ngôn Lạc không e dè mà cười nhạo một tiếng, thương lượng với cậu nhóc thêm một lần nữa: “Đêm nay tự ngủ trên giường nhỏ của mình được không?”
Tiểu Nguyên Tiêu lắc đầu: “Không được.”
Ngôn Lạc nghiêm trang giáo dục nhóc ta: “Đàn ông đàng ang thì phải kiên cường độc lập, ngày nào cũng bám dính ba mẹ là thế nào? Ẻo lả chết đi được.”
Tiểu Nguyên Tiêu cắn ngón tay, cười nhại lại: “Chết đi được.”
“…”
Không thể nào trông cậy được rằng cậu sẽ nghe hiểu được, Ngôn Lạc thở dài, cười nhìn cậu nhóc: “Nhãi ranh này, sớm muộn gì ba cũng ném bây ra ngoài đường.”
Tiểu Nguyên Tiêu vốn không nghe thấy, không e dè gì ai mà bò trên giường, lấy một cái còi đưa qua: “Ba, thổi đi ba.”
Ở ngoài cửa, cậu học sinh tiểu học Chiêu Chiêu lẳng lặng rụt chân lại, lặng yên không chút tiếng động quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, Trịnh Tri Hành và Trần Lộ đến đây đón cậu, cửa xe vừa đóng lại, cậu đã nghiêm mặt hỏi: “Ba mẹ, con có thể thương lượng một việc với hai người không?”
Trịnh Tri Hành hiền lành nhìn cậu, hỏi: “Chuyện gì nghiêm túc thế?”
Chiêu Chiêu hắng giọng, nói: “Con có thể có thêm một đứa em trai nữa không?”
Trịnh Tri Hành: “…”
Trần Lộ: “…”
Yên lặng mất một lúc thật lâu, Trần Lộ mới vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ mà cười một tiếng: “Đứa nhỏ này, con nói bừa cái gì thế?”
“Mẹ đừng sợ, không phải con bắt mẹ sinh thêm em trai cho con.”
Cô giáo từng nói rằng sinh con rất đau, Chiêu Chiêu cho rằng mình cũng rất là chín chắn rồi, cũng cực kỳ biết nghĩ cho Trần Lộ: “Con không muốn làm cậu của Tiểu Nguyên Tiêu, có thể cho nó làm em trai của con không?”
Cậu già dặn thở dài, rũ mắt, đau lòng đến hơi khó có thể mở lời được: “Đêm qua, con nghe lén thấy anh rể gọi Tiểu Nguyên Tiêu là nhãi ranh, còn nói là muốn vứt bỏ nó.”
“Con không muốn Nguyên Tiêu trở thành cô nhi.”
Thịnh Tri Hành: “…”
Trần Lộ: “…”
(8)
Cả tuổi thơ của Tiểu Nguyên Tiêu đều cùng trải qua với anh em nhà họ Cố.
Bởi vì chỉ kém nhau có một tuổi, giữa ba người bạn nhỏ hoàn toàn không có chút khác biệt nào, thích chơi đồ chơi gì, thích xem phim hoạt hình nào cũng không chênh lệch nhau mấy, suốt ngày suốt tháng ở bên cạnh nhau, mối quan hệ thân thiết giống như anh chị em ruột thịt.
Hôm nay, Nghê Bất Du và Thịnh Tê Trì đến vườn hoa Thịnh Cảnh chơi, ba gia đình cùng họp mặt lại liên hoan.
Nhóm người lớn châu đầu uống rượu nói chuyện phiếm, ba đứa nhỏ cũng chụm lại, ngồi trên thảm phòng khách chơi trò chơi câu cá.
Đại khái là vì mới học nói chưa được mấy năm, ham muốn biểu đạt của cả ba bạn đều cực kỳ mãnh liệt, cậu một câu tôi một câu, mạnh ai người nấy nói, chỉ có ba cái miệng mà nói ra tiếng của mười mấy con người.
Đề tài tung bay như ngựa thần tung vó, xoay chuyển lung tung chẳng theo quy luật gì, từ việc ai câu được “cá” to hơn cho đến “cá” ai câu được ngon hơn, cuối cùng là quẹo cua cực gắt, không hiểu sao lại trở thành ai ăn ngon hơn.
Tiểu Hồng Đậu giương cằm, mặt kiêu ngạo nói: “Tên của chị ngon nhất, đậu đỏ ngọt ngào.”
Tiểu Niên Cao không cam lòng yếu thế, phản biện: “Tên của anh không ngọt, nhưng cậu anh nói, tên của anh rất dẻo.”
Tiểu Nguyên Tiêu chớp chớp mắt, đánh bại cả hai anh em nhà họ Cố chỉ bằng một câu: “Tên của em vừa ngọt vừa dẻo.”
“…”
Tất cả lặng im trong phút chốc, Tiểu Hồng Đậu và Tiểu Niên Cao liếc nhìn nhau, cảm thấy không thể phản bác lại được, Tiểu Hồng Đậu ũ rũ cúi đầu xuống.
Thấy em gái buồn bã, Tiểu Niên Cao cau mày lại, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng đã có dự tính trước, bắt đầu tán công Tiểu Nguyên Tiêu lần nữa.
“Ba anh nói tên của hai người bọn anh là tín vật đính ước giữa ba và mẹ, bởi vì mẹ thích ăn bánh mật và chè đậu đỏ. Nguyên Tiêu, tên của em thì sao? Mẹ em cũng thích ăn bánh trôi à?”
“…”
Tiểu Nguyên Tiêu chớp chớp mắt, ý cười trên khóe môi chậm rãi tan biến.
Theo như cậu nhóc biết, hình như mẹ mình cũng không thích ăn bánh trôi cho lắm, mà nhóc ta thì từ trước đến nay không nghĩ tới việc vì sao nhũ danh của mình lại gọi là Nguyên Tiêu.
Tiểu Nguyên Tiêu buông đồ chơi trong tay xuống, lạch bạch chạy đến bên cạnh Ngôn Lạc, chớp chớp đôi mắt, nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ, hỏi Ngôn Lạc bằng giọng sữa: “Ba, tại sao con lại tên là Nguyên Tiêu vậy?”
Ngôn Lạc mở nắp một bình sữa chua đưa cho Thịnh Vọng Thư, lại đẩy một đĩa dâu tây vừa mới rửa xong sang, sau đó mới cúi đầu nhìn lướt qua đứa con trai của mình, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, đáp.
“Vì bữa tối hôm mẹ sinh bây ra, cả nhà đang ăn bánh trôi.”
Tiểu Nguyên Tiêu: “…”
Chỉ thế thôi hả? Chỉ thế thôi sao?
Đứng tại chỗ buồn bực ba phút, Tiểu Nguyên Tiêu nắm chặt nắm tay nhỏ, bất mãn thảo phạt cha ruột của chính mình.
“Tên của anh Niên Cao và chị Hồng Đậu đều là vật đính “ướt” của cha mẹ nuôi, vì sao Nguyên Tiêu lại không phải như thế?”
Ngôn Lạc tốn mất năm giây đời người để hiểu ra “vật đính ướt” mà con trai nói có nghĩa là “vật đính ước”: “Bây muốn đổi tên giống như Niên Cao và Hồng Đậu à?”
Tiểu Nguyên Tiêu do do dự dự gật đầu.
“Được thôi.” Ngôn Lạc không hề để ý, nhướn mày.
“Giờ bây muốn đổi thành Tiểu Hoành Thánh hay muốn gọi là Tiểu Diện (2)?”
Tiểu Nguyên Tiêu: “…”
(9)
Lại lớn thêm chút nữa, cho đến năm năm tuổi, Tiểu Nguyên Tiêu đột nhiên bắt đầu hâm mộ Tiểu Niên Cao.
Sau khi cảm xúc hâm mộ này lặng lẽ ấp ủ trong lòng cậu bạn nhỏ vài ngày, cậu nhóc rốt cuộc không nhịn được nữa mà chạy đến trước mặt Thịnh Vọng Thư làm nũng.
“Mẹ ơi, vì sao Nguyên Tiêu không có em gái? Nguyên Tiêu cũng muốn có em gái nữa.”
Thịnh Vọng Thư bị yêu cầu bất thình lình này của nhóc ta làm cho hết hồn, nhưng Ngôn Lạc lại mặt không đổi sắc nhấc mí mắt lên, nói: “Tối nào cũng dính lấy đòi ngủ với mẹ, đến ngày tháng năm nào đi chăng nữa ba mẹ bây cũng không thể biến ra em gái được cho bây đâu.”
Tiểu Nguyên Tiêu chẳng hiểu ra sao, hỏi tiếp: “Vậy sau này Nguyên Tiêu ngủ riêng, đêm nay ba mẹ có thể biến ra một cô em gái cho con không?”
Ngôn Lạc thẳng thừng đáp: “Không được.”
Tiểu Nguyên Tiêu lại nóng lòng muốn thử, lại hỏi: “Vậy tối mai thì sao?”
“Cũng không được.”
Ngôn Lạc gập laptop lại, tàn khốc tuyên bố một sự thật với nhóc ta: “Có lẽ là bây sẽ không bao giờ có em gái đâu.”
Tiểu Nguyên Tiêu cau mày, mở to hai mắt nhìn: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì sinh con quá đau đớn, ba không muốn để cho mẹ trải qua thêm một lần nữa.”
Ngôn Lạc suy nghĩ, cúi xuống nhìn thẳng vào Tiểu Nguyên Tiêu ngây thơ, cười khẽ: “Mẹ là cô gái duy nhất trong nhà, là công chúa duy nhất của nhà chúng ta, sau này Nguyên Tiêu phải cùng ba bảo vệ mẹ, con có thể làm được không?”
Nói những thứ khác thì có lẽ Tiểu Nguyên Tiêu không hiểu cho lắm, nhưng bảo vệ mẹ thì nhóc ta nhất định phải giành được hạng nhất. Hai mắt của cậu nhóc mở to, giơ nắm tay nhỏ lên giống như tuyên thệ.
“Có thể làm được! Nguyên Tiêu nhất định sẽ bảo vệ mẹ cùng với ba!”
Ngôn Lạc vui mừng xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan.”
Sau khi thẳng thắn và công khai thảo luận chuyện sinh con thứ hai xong, hôm sau, Ngôn Lạc đột nhiên sực nhớ ra, hỏi Tiểu Nguyên Tiêu: “Đang yên đang lành sao bây lại muốn có thêm em gái?”
Tiểu Nguyên Tiêu mím mím môi, hàng mi dài như búp bê Tây Dương rũ xuống: “Bởi vì anh Niên Cao có em gái.”
“Từ sáu năm trước anh Niên Cao đã có em gái rồi, cũng có phải đến hôm nay bây mới biết được đâu.” Ngôn Lạc nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Tiểu Nguyên Tiêu cà lăm mất hai giây, sau đó ngượng ngùng cười cười: “Là tại… Tại Tiểu Hồng Đậu đáng yêu quá.”
“Tiểu Hồng Đậu? Sao đột nhiên không gọi là chị nữa?”
Ngôn Lạc nghiêng mắt, chế nhạo và trêu ghẹo nói: "Con trai, bây có từng nghe câu nào như thế này chưa: ít tuổi hơn mà không gọi chị, tâm tư có hơi ngang tàng.”
Tiểu Nguyên Tiêu: “Hả? Là sao hả ba?”
“Ý là…” Ngôn Lạc nhéo nhéo mũi cậu nhóc, ngân nga nói. “Nếu như bây thật sự cảm thấy Tiểu Hồng Đậu đáng yêu, thế thì phải cố gắng một chút, lớn lên cưới người ta về.”
(10)
Lại là một lần kỷ niệm ngày cưới nữa.
Năm nay, Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư không tổ chức tiệc tùng náo nhiệt nữa mà một nhà ba người ăn mừng riêng.
Đêm đó, họ ngủ lại tại biệt thự lưng chừng núi.
Đêm đầu xuân, khí hậu trên núi ướt át. Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, ánh sao lộng lẫy điểm tô trên khắp màn trời.
Bầu trời như phủ một lớp voan mỏng lưu động, ánh trăng dần dần khuất sau những tầng mây.
Tiểu Nguyên Tiêu giơ một chiếc lồng đèn nhỏ đỏ rực, chạy tới chạy lui trên cỏ. Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư ngồi trên chiếc ghế xích đu rộng rãi, thân mật mà tựa vào nhau, ngắm nhìn bầu trời đêm xa xăm.
Đêm xuân tĩnh lặng, cả gió cũng trở nên thong thả và dịu dàng, nội tâm Thịnh Vọng Thư giống như một chiếc hồ trong vắt, thích ý dựa vào ngực Ngôn Lạc, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Tiểu Nguyên Tiêu cầm đèn lồng chạy đã mệt, đặt đèn lồng xuống đất, đĩnh đạc ngồi trên cỏ, ngửa đầu ngẩn người nhìn bầu trời đêm.
Một lát sau, cậu nhóc quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay Ngôn Lạc gác lên tay vịn của ghế xích đu, vừa lơ đãng nhấp rượu, vừa ngẩng đầu ngắm trời đêm.
Nhìn bầu trời đêm, không biết anh nhớ tới điều gì, lại rũ mắt nhìn xuống, trên môi từ đầu đến cuối vẫn đọng ý cười.
Tiểu Nguyên Tiêu bò dậy khỏi mặt cỏ, xích đến gần Ngôn Lạc, hỏi: “Ba, ba đang nhìn gì thế?”
Ngôn Lạc liếc nhìn cậu nhóc một cái, đáp: “Đang ngắm trăng.”
Tiểu Nguyên Tiêu ngồi ở trên trảng cỏ ở bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn trái nhìn phải rồi lại xoay đầu nhìn ra phía sau, chỉ hận không thể xoay cái đầu một vòng trên cổ nhưng cũng không thể nhìn thấy bóng trăng ở đâu cả.
Nhóc con hơi nhíu mày lại, thần thái khi tức giận cực kỳ giống Thịnh Vọng Thư khi còn nhỏ, dẩu miệng lên án: “Ba lừa người ta, vốn đâu có trăng đâu chứ!”
“Sao lại không có?” Ngôn Lạc bình tĩnh cong môi. “Con nhìn lại kỹ thử xem.”
Tiểu Nguyên Tiêu suy nghĩ một chốc, vỗ vỗ mông bò khỏi mặt cỏ, lại ngó trái ngó phải ngó lên ngó xuống một lần nữa, nhìn chằm chằm bầu trời đêm cẩn thận quan sát hai ba phút nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi của ánh trăng đâu.
Nhóc con rốt cuộc đâm ra nghi ngờ bản thân sâu sắc, chớp chớp đôi mắt đào hoa, nghi hoặc hỏi: “Ba ơi, trăng ở đâu thế?”
Hầu kết Ngôn Lạc khẽ nhúc nhích, một tiếng cười khẽ réo rắt tràn ra từ trong cổ họng.
Anh rũ mắt, nhìn sườn mặt đang ngủ say của Thịnh Vọng Thư, lưu luyến thâm tình như mây mù cuồn cuộn tràn ra từ đôi mắt đào hoa đó.
“Ánh trăng ấy à…
“Ánh trăng đang ở trong lòng ba này.”
(1) Câu gốc là “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người trong thiên hạ đều hiểu”, trong trận chiến “Hán Tấn xuân thu”, khi vua nước Ngụy là Tào Mao còn tại vị, đại tướng quân Tư Mã Chiêu chuyên quyền, mưu đồ đoạt ngôi vua. Tào Mao mới lấy câu này để hình dung dã tâm này của ông ta. Sau, người Trung Quốc dùng câu này để so sánh với người có dã tâm cực kỳ rõ ràng, rõ ràng đến mức ai ai cũng biết.
(2) 面/ diện = mì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...