Hai năm trước, Tư Bản Vân Châu mua một miếng đất ở Thành Bắc bắt tay hợp tác với các thương nhân ở phụ cận, cố ý thành lập một khu văn hóa nghệ thuật mới.
Trước khi kết hôn, Ngôn Lạc đích thân giúp Thịnh Vọng Thư lựa chọn, dày ra một không gian rộng hơn một nghìn mét vuông để tu sửa thành phòng làm việc cá nhân cho cô.
Sau khi kết hôn không lâu, Thịnh Vọng Thư dời phòng làm việc đến địa chỉ mới.
Phòng làm việc mới chỉ cách vườn hoa Thịnh Cảnh hơn mười phút đi xe, Thịnh Vọng Thư trả lại căn chung cư của bạn Lăng Du, dọn về hẳn ở vườn hoa Thịnh Cảnh cùng với Ngôn Lạc.
Trước mắt, Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm cũng tính lâu dài ở vườn hoa Thịnh Cảnh, biệt thự của hai nhà cách nhau không xa, lúc không đi làm bốn người còn có thể hẹn nhau ra ngoài.
Vì để dỗ cho Ngôn Lạc vui, sau khi đổi chú thích tên của anh thành “Ngôn • thích sinh viên nam nhất • Lạc”, Thịnh Vong Thư cũng quên béng mất luôn nguyên nhân sửa chú thích, nhưng không ngờ tới mới qua một tuần, Ngôn Lạc lại đột nhiên bắt đầu học nấu cơm.
Buổi tối nọ, Thịnh Vọng Thư đột xuất mở họp, cô báo với Ngôn Lạc trước một tiếng qua WeChat, bảo Ngôn Lạc không cần chờ cô về ăn cơm.
Ngôn Lạc chỉ trả lời lại một câu “Biết rồi” xong không nhắn gì cho cô nữa.
Thời gian họp ngắn hơn so với dự định, chờ đến khi cô họp xong và được tài xế đưa về nhà thì còn chưa đến tám giờ.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy đầu bếp trong nhà đang đi từ trong tòa nhà phụ ra.
Đối phương dừng lại chào hỏi: “Chào bà chủ.”
Thịnh Vọng Thư mỉm cười với ông ấy, thuận miệng hỏi: “Ngôn Lạc về chưa?”
“Ngài Ngôn đã về rồi, đang ở trong bếp?”
Thịnh Vọng Thư hơi ngạc nhiên: “Anh ấy ở trong bếp làm gì thế? Vẫn chưa ăn cơm tối sao?”
Bên phía vườn hoa Thịnh Cảnh có hai đầu bếp, ngày thường Ngôn Lạc vốn không có cơ hội và cũng không cần phải vào bếp làm gì cả.
Đầu bếp úp úp mở mở, lấy lệ một câu: “Bà đến xem là biết.”
Thịnh Vọng Thư thay giày, đi thẳng đến nhà bếp.
Cửa nhà bếp không đóng hẳn chỉ khép hờ, ánh đèn sáng ngời lọt qua khe hở đó tạo thành một tia sáng mảnh.
Cô cố tình đi thật khẽ, lúc đến ngoài cửa thì nghiêng nghiêng đầu, ghé vào chỗ khe cửa lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Với góc nhìn này không thể thấy được Ngôn Lạc đâu, chỉ có thể thấy từ phía bếp đang bốc một làn khói trắng nhàn nhạt.
Thịnh Vọng Thư lặng lẽ đẩy cánh cửa ra rộng thêm một chút, bóng lưng cao ráo của người đàn ông lập tức đập vào mắt cô.
Anh mặc một chiếc áo hoodie casual màu đen cùng với quần dài trùng màu, hơi cúi đầu để lộ một phần gáy thon dài.
Lúc này anh đứng đưa lưng về phía cô, mãi lo vặn mở nắp của lọ nước chấm không thấy rõ là gì.
Từ chỗ của Thịnh Vọng Thư có thể nhìn thấy được phần gáy có xương cốt rõ ràng và gân xanh nổi cộm lên khi dùng sức trên cánh tay anh.
Chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy gợi cảm.
Thịnh Vọng Thư cố nén tò mò, lại đẩy cửa rộng ra thêm chút nữa.
Ngay sau đó, Ngôn Lạc đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên người cô.
Thịnh Vọng Thư “lén lút thăm dò” bị bắt gặp ngay tại trận, trong phút chốc biểu cảm trở nên hơi ngơ ngác.
Rõ ràng cô đã cố gắng làm thật nhẹ, thật sự không thể hiểu được Ngôn Lạc phát hiện ra kiểu gì.
Cô đứng hình mất một giây, sau đó cười cười với Ngôn Lạc, quang minh chính đại đi vào nhà bếp, chờ cho đến khi thấy rõ đống đồ trên bếp thì lại kinh ngạc nhướn đuôi lông mày.
“Anh đang học nấu ăn à?”
Chiếc Ipad được đặt trên bếp, trên màn hình còn đang hiển thị thực đơn có đính kèm ảnh minh họa, Ngôn Lạc liếc mắt nhìn quét qua màn hình, mặt không đổi sắc tắt nó đi.
“Giúp anh lấy một cái tạp dề lại đây.”
“À, được.” Thịnh Vọng Thư không quen thuộc lắm nên phải tìm mất một lúc mới tìm ra được một cái tạp dề màu đen, đi đến sau lưng anh.
Ngôn Lạc hơi hơi cúi người, phối hợp cúi đầu để Thịnh Vọng Thư dễ tròng tạp dề lên cho mình rồi xoay người lại.
Thịnh Vọng Thứ kéo dây buộc tạp dề, ngón tay linh hoạt thắt một cái nơ con bướm ở phía sau thắt lưng anh.
Eo của người đàn ông rất nhỏ, đường cong cơ bắp tuy mỏng nhưng rõ ràng, dù cách một lớp vải dày cũng mang đến xúc cảm cực tốt.
Thắt tạp dề xong, Thịnh Vọng Thư không lập tức buông tay ra.
Cô khó kìm lòng được mà ôm eo anh, cánh tay luồn ra phía trước, đầu ngón tay vừa lặng lẽ đè đè cơ bụng của anh, vừa nhìn thử xem đống nguyên liệu nấu ăn chất đống trên bếp đã được anh xử lý qua.
“Đang làm gì món gì thế? Nấm kim châm, ba chỉ bò, ớt…” Cô “Ồ” một tiếng.
“Anh định làm cà ri đỏ à?”
Ngôn Lạc không tỏ ý kiến chỉ cười một tiếng, túm được ngón tay đang làm loạn trên cơ bụng mình, ý vị thâm trường liếc nhìn cô: “Còn quấy rối nữa thì trên bàn có lẽ sẽ không chỉ có ba chỉ bò thôi đâu.”
Thịnh Vọng Thư chớp chớp mắt, biết rõ mà còn cố hỏi: “Là cái gì nữa thế?”
Ánh mắt Ngôn Lạc hơi híp lại: “Em nói thử xem?”
Thịnh Vọng Thư khẽ rụt đầu lại, rất thức thời buông tay ra: “Không chọc anh nữa, mau nấu cơm đi!”
Ra lệnh xong, cô không đi ngược lại ôm cánh tay đứng ở ngay sau lưng anh, nhìn anh xử lý nguyên liệu nấu ăn giống như một viên thanh tra.
Ngôn Lạc thái hành hoa và ớt hiểm, vớt miến và nấm kim châm đã trụng ra bày lên đĩa.
Anh rũ mi, động tác ưu nhã không nhanh không chậm, bóng lưng phản chiếu thành một chiếc bóng thật dài trên tủ âm tường, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thịnh Vọng Thư lấy di động ra chụp lén mấy tấm, sau đó khi anh bắt đầu nấu canh thì dứt khoát trực tiếp chuyển sang chế độ quay video.
Ngôn Lạc liếc mắt nhìn cô, khóe môi ngậm ý cười: “Em đứng như thế không mệt à?”
Thịnh Vọng Thư: “Không mệt.”
Ngôn Lạc cho ba chỉ bò cuộn vào trong nước canh, lau tay, bước ra khỏi bếp.
Một lát sau, anh xách một chiếc ghế tựa vào, đặt ở nơi cách bếp lò xa hơn một chút, nói với cô: “Lại đây, ngồi xuống mà xem.”
Thịnh Vọng Thư giật mình nhìn chiếc ghế đó, đôi mắt cười đến cong lên: “Ngôn Lạc, sao anh lại tốt như thế chứ.”
“Chỉ lấy cho em cái ghế là đã coi như là tốt rồi à?” Ngôn Lạc không để bụng cười một tiếng.
“Cũng dễ lừa quá.”
Lúc hai người nói chuyện, thịt ba chỉ bò đã nấu xong, Ngôn Lạc vớt chúng ra, trải dàn đều lên trên mặt miến và nấm kim châm, sau đó rưới nước súp lên trên, rắc hành hoa và ớt hiểm đã thái xong trước đó lên.
Bước cuối cùng chính là xối dầu nóng.
Thịnh Vọng Thư không nhịn được, lại cầm điện thoại lên quay.
Khung hình trước tiên dừng ở khuôn mặt của Ngôn Lạc, sau đó chậm rãi dời xuống cổ tay anh.
Trong khung hình, tay Ngôn Lạc cầm một chiếc chảo đựng đầy dầu sôi, liếc mắt nhìn quét camera.
Ngay sau đó, anh giơ tay lên, xối dầu nóng lên chiếc đĩa sâu lòng đó, một tay khác đồng thời túm cô về phía sau một chút, chắn cô ở phía sau lưng mình.
Món ăn làm xong được bưng lên bàn, Ngôn Lạc đưa đũa cho Thịnh Vọng Thư để cô nếm thử trước.
Thịnh Vọng Thư gắp một miếng ba chỉ bò lên chậm rãi thưởng thức, híp mắt, cực kỳ tâng bốc dựng thẳng ngón tay cái với anh.
“Siêu ngon luôn, Ngôn Lạc, anh là thiên tài đúng không? Lần đầu tiên thử làm mà đã thành công như thế rồi!”
Ngôn Lạc vô cùng hưởng thụ mà nhướn mày.
Thịnh Vọng Thư lại gắp một miếng đút cho anh,
Anh từ tốn thưởng thức, trong ngực dần dần dâng lên cảm giác ấm áp…
Hương vị cũng tạm được, nhưng cũng chỉ là tạm được thôi, làm gì khoa trương như những gì cô nói như thế.
Ngôn Lạc hắng giọng, cố ý hỏi: “Là anh nấu ngon, hay là Nghê Bất Du nấu ngon?”
Cái tay đang gặp thức ăn của Thịnh Vọng Thư chợt khựng lại, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra: Chẳng trách anh muốn học làm món này, hóa ra là muốn âm thầm phân cao thấp với Nghê Bất Du đây mà.
Đêm trước khi rời khỏi Paris, trong số những món mà Nghê Bất Du làm, món mà Thịnh Vọng Thư khen không dứt miệng khi đó chính là món cà ri đỏ này.
Thịnh Vọng Thư buông đũa xuống, không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Em cảm thấy anh làm vẫn tương đối ngon hơn!”
Ngôn Lạc: “Thật không?”
Thịnh Vọng Thư nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn trăm phần trăm luôn.”
Anh đứng cách bàn ăn lẳng lặng quan sát cô một lát, không biết là nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cười một tiếng: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, buổi chiều Thịnh Vọng Thư lại đến phòng làm việc một chuyến, sau khi về đến nhà thì phát hiện Ngôn Lạc lại đang ở trong bếp nghiên cứu cái món cà ri đỏ kia nữa.
Cũng không biết là anh đã thay đổi bước nào, hương vị nấu ra được lần này ấy vậy mà lại giống với lần Nghê Bất Du nấu ngày hôm đó đến gần bảy mươi phần trăm.
Lại cách một tuần, Thịnh Vọng Thư ăn món cà ri đỏ của Ngôn Lạc lần thứ ba, lần này, hương vị đã giống đến chín mươi phần trăm,
Thật ra ký ức của cô về món ăn kia của Nghê Bất Du đã không còn sâu sắc như trước nữa, nhưng có thể so sánh được một cách rõ ràng như thế là vì mỗi lần nếm thử hương vị, Ngôn Lạc đều sẽ hỏi cô cùng một câu hỏi.
“So với Nghê Bất Du nấu thì thế nào? Hương vị có giống không?”
Khiến cô mỗi lần đều không thể không nghiêm túc mà nhớ lại xem hương vị của món mà Nghê Bất Du nấu là như thế nào.
Bởi vì chuyện này, Thịnh Vọng Thư đổi mới được sự hiểu biết của mình về tính háo thắng của đàn ông.
Mãi cho đến một hôm nọ, khi cô lấy di động của Ngôn Lạc để đọc một tài liệu nào đó, trên di động xuất hiện tin nhắn WeChat của Nghê Bất Du.
Đó là một tấm ảnh, trên hình ảnh là một phần ghi chép công thức kỹ càng tỉ mỉ, mỗi một loại gia vị đều chính xác đến từng miligram.
Thịnh Vọng Thư không nhịn nổi tò mò mà nhấn mở giao diện trò chuyện của hai người.
Tin nhắn trên cùng được gửi vào mười ngày trước, Ngôn Lạc chủ động hỏi Nghê Bất Du rằng khi làm cà ri đỏ thì dùng loại tương ớt lồng đèn vàng nào.
Nghê Bất Du trước hết trả lời lại bằng một dấu chấm cao ngạo lạnh lùng, cách vài phút sau, cậu ta trả lời bằng một tấm ảnh chụp tương ớt.
Sau đó, lại qua mấy ngày, Ngôn Lạc chủ động video call, thời gian trò chuyện là năm phút.
Lại qua mấy ngày nữa, Ngôn Lạc gọi video call, thời gian trò chuyện dài ba phút.
Sau đó nữa chính là tối hôm nay, Ngôn Lạc lại chủ động video call nhưng bị Nghê Bất Du từ chối cuộc gọi.
Sau đó chính là tin nhắn cuối cùng, Nghê Bất Du gửi cho Ngôn Lạc một tờ công thức nấu món gà quay khoai tây kỹ càng tỉ mỉ.
Lúc Thịnh Vọng Thư đang đọc tờ công thức kia, Nghê Bất Du lại trùng hợp gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Nghê Bất Du: [Gia vị đã chính xác đến từng miligram rồi, hẳn là có thể làm ra hương vị giống như thế.]
Nghê Bất Du: [Nhưng tôi cảm thấy như thế là không cần thiết.]
“…”
Thịnh Vọng Thư nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, sững sờ thật lâu, bởi vì hai tin nhắn WeChat này của Nghê Bất Du mà trái tim cô khẽ co rút lại một chút.
Cảm động hậu tri hậu giác dâng lên, bao trùm lấy cô.
Hóa ra là cô hiểu lầm Ngôn Lạc.
Hóa ra anh vốn không phải ấu trĩ muốn ganh đua cao thấp với Nghê Bất Du mà là muốn nấu ra hương vị giống như đúc với cậu ta.
Chỉ bởi vì cô thích.
Chỉ thế mà thôi.
“Đồ ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa.”
Thịnh Vọng Thư thấp giọng lẩm bẩm, ý cười lại tùy ý tràn ra từ khóe mắt và đuôi lông mày.
…
Ngôn Lạc tắm rửa xong, lấy khăn lông lau tóc.
Lúc mở cửa phòng tắm ra, anh nhìn thấy Thịnh Vọng Thư cầm máy sấy tóc trong tay, miệng thì cười toe toét đứng chờ ngoài cửa.
Anh ngạc nhiên nhướn mày.
Thịnh Vọng Thư đi đến, không nói lời nào ôm lấy cổ anh, bá đạo túm anh xuống rồi hôn lên má anh một cái.
“Anh Ngôn Lạc, dạo gần đây học nấu ăn vất vả rồi, có muốn được thưởng chút không?”
Ngôn Lạc rũ mắt nhìn cô: “Thưởng cái gì?”
Cô lắc lắc máy sấy trong tay, đáp: “Sấy tóc cho anh.”
Ngôn Lạc híp mắt cười nhẹ, hỏi: “Tốt bụng thế à?”
“Sấy tóc cho anh thôi mà đã coi là tốt bụng rồi à?” Thịnh Vọng Thư lơ đễnh mà cười một tiếng.
“Thật là dễ lừa quá đi.”
…
Sau đó, chuyện Ngôn Lạc chủ động học nấu ăn đã truyền tới tai Cố Từ Niên.
Bởi vì người thuật lại chuyện này cho anh ta nghe là Nghê Bố Điềm, đêm đó Cố Từ Niên không cam lòng mình bị rớt lại phía sau mà đeo tạp dề lên.
Cách mấy hôm, Cố Từ Niên lại nghe nói, hóa ra tài nghệ bếp núc của Ngôn Lạc đều mạnh mẽ học tập Nghê Bất Du thông qua việc gửi tin nhắn và video call trên WeChat, lập tức không tán đồng mà nhíu nhíu mày.
Cuối tuần, mấy người họ tụ tập ở club, Cố Từ Niên lại nghĩ đến chuyện này, lời lẽ nghiêm túc mà cảnh cáo Ngôn Lạc rằng không được phép lại đi quấy rầy Nghê Bất Du nữa.
“Bất Du nhà chúng tôi ngày thường học tập đã vất vả lắm rồi, anh đừng có mà cứ quấy rầy nó suốt, không hiểu cái gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Ngôn Lạc nghiêng mắt, không hề che giấu chút nào mà cười lạnh một tiếng: “Hỏi anh, anh biết à?”
Cố Từ Niên đáp lại anh bằng một ánh mắt cao quý lạnh lùng: “So với anh thì dư sức.”
Mặt Ngôn Lạc tràn đầy hoài nghi, cười mà không nói.
Cố Từ Niên hoàn toàn ngó lơ sự nghi ngờ của anh, nghiêm mặt nói: “Đừng đánh trống lảng, nhớ chưa, không có việc gì thì đừng có quấy rầy Bất Du nhà chúng tôi.”
Ngôn Lạc không hề để vào tai, gật gật đầu: “Ok.”
Hai người chạm cốc, Cố Từ Niên nhìn đồng hồ, lấy di động sang, nhấn mở giao diện trò chuyện WeChat với Nghê Bất Du, cực kỳ có phong phạm gia trưởng mà gọi video sang đó.
“Để tôi xem em trai nhà chúng tôi đang làm gì nào.”
Video reng khoảng chừng nửa phút cũng không có ai nhấc máy, cuối cùng bị tự động dập máy.
Ngôn Lạc thờ ơ lạnh nhạt, không chút lưu tình mà cười nhạo một tiếng.
Đại khái cảm thấy có chút mất mặt, Cố Từ Niên giơ tay xoa xoa giữa mày, bình tĩnh mà cứu vớt tôn nghiêm: “Có lẽ là không nghe máy được, lát nữa gọi lại vậy.”
Ngôn Lạc nói bằng giọng điệu từ tốn: “Ít nhất cậu ta còn nhận video call của tôi.”
“À thế à?” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Từ Niên đảo qua người anh.
“Sao tôi lại không tin được nhỉ.”
Ngôn Lạc cũng không tranh cãi vô nghĩa với anh, lập tức không cam lòng yếu thế lấy di động ra, gửi lời mời video call cho Nghê Bất Du.
Lần này, quả nhiên anh không gặp phải cảnh ngộ bị ghẻ lạnh không tiếp video call, bởi vì tiếng chuông vừa vang lên đến hồi thứ hai thì Nghê Bất Du đã trực tiếp ấn từ chối.
Cố Từ Niên lập tức không hề nể mặt mà cười thành tiếng, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo: “Ít nhất là nó không từ chối cuộc gọi của tôi…”
Lời còn chưa dứt, trên màn hình di động đang sáng lên của anh ta nhảy ra một tin nhắn WeChat.
Em trai: [Nếu thật sự không được thì hai người đến Tân Đông Phương ghi danh đi.]
Em trai: [Xin luôn đấy, tha cho em đi.]
Cố Từ Niên: “…”
Ngôn Lạc: “…”
Hai giây sau, Cố Từ Niên thu hồi di động, mặt không đổi sắc mà dựa vào sofa: “Ít nhất thì người mà nó trả lời tin nhắn là tôi.”
Ngôn Lạc: “…”
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...