Buổi sáng Du Trọng mở mắt ra, đã thấy cả người Lâm Hòa Tây quấn chăn, nằm ghé trong ngực mình ngủ.
Ý thức được chân mình đè trên mắt cá chân đối phương, sắc mặt cậu hơi cứng lại, lặng lẽ nhấc chân mình ra, muốn kéo dài khoảng cách với người đang còn ngủ say trước mắt.
Ngang eo hình như có thứ gì đó trói buộc, khiến Du Trọng không thể động đậy.
Nhận ra siết chặt ngang eo mình chính là cánh tay Lâm Hòa Tây, gân xanh trên trán cậu mơ hồ nổi lên, rỗi duỗi tay di chuyển cánh tay của Lâm Hòa Tây.
Vậy mà tay đối phương càng quấn chặt lấy, nếu không phải xác định Lâm Hòa Tây còn chưa tỉnh ngủ, Du Trọng thậm chí còn muốn nghi ngờ đối phương giả vờ ngủ, lúc này rất cố ý có xu thế đối nghịch với cậu.
Vốn muốn trực tiếp đánh thức người dậy, tầm mắt xẹt qua vẻ mặt nhắm mắt ngủ say của Lâm Hòa Tây thì cậu lại vô cớ bỏ suy nghĩ này đi.
Cho đến khi nhiều lần thử di chuyển tay đối phương không có kết quả, ngược lại bản thân mình có triệu chứng đổ mồ hôi, rốt cuộc Du Trọng hao hết kiên nhẫn, mặt hướng qua Lâm Hòa Tây, đưa tay ra vỗ nhẹ vào khuôn mặt Lâm Hòa Tây đang gần trong gang tấc.
Đôi mi rũ xuống của người sau khẽ run rẩy, dần dần lấy lại ý thức, ánh mắt vẫn nhắm tịt chưa mở, chỉ nhắm mắt nhẹ giọng nỉ non: “Đừng làm loạn.”
Sắc mặt Du Trọng không tốt nhắc nhở hắn: “Lấy tay cậu ra khỏi eo tôi ngay.”
Lâm Hòa Tây ngủ mơ mơ màng màng, cố gắng nghe rõ mấy từ cậu nói, cánh tay ôm ngang eo Du Trọng di chuyển, theo eo mềm của đối phương đi xuống dưới, chụp nhẹ vào túi đang căng phồng của Du Trọng.
Đầu ngón tay hắn khẽ động đậy, không nhịn được chà chà.
Thứ gì đó trong túi nổi phản ứng không nhỏ, trở nên vừa nóng vừa cứng hơn.
Thái dương giật mạnh, sắc mặt Du Trọng lại khó coi mấy phần, nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn: “Lâm Hòa Tây, cậu cố ý?”
Nghe thấy tên mình, người ngủ mê man vô thức mở miệng: “Cậu núp trong chăn lén nghịch điện thoại à?” Lòng bàn tay dính vào điện thoại đối phương, hắn cố gắng mở to mí mắt, nhưng vẫn không thể nào mở nổi, giọng cũng nhỏ dần: “Cậu chơi bao lâu rồi, sao điện thoại lại nóng…”
Du Trọng gần như bị chọc giận bật cười, hả giận đưa tay nhéo mặt hắn, gằn từng chữ nói bên mặt hắn: “Đây không phải là điện thoại.”
Ý thức sắp chìm xuống đáy lại bị kéo lên, phiền lòng cái tay để trên mặt mình, Lâm Hòa Tây vùi cả mặt vào trong gối, mơ hồ mở miệng hỏi: “Không phải điện thoại thì là gì?”
Du Trọng mặt không thay đổi theo dõi hắn: “Là lọ kem chống nắng.”
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lâm Hòa Tây đình trệ, hiểu được ý trong lời đối phương nói, buồn ngủ đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Khoảnh khắc mở mắt ra, lập tức muốn thu hồi tay mình trên củ khoai nóng trong chăn.
Du Trọng đè tay hắn lại không cho hắn động đậy, sắc mặt nặng nề hỏi: “Cậu gây ra phiền phức, muốn giải quyết thế nào?”
Cảm giác nóng bỏng trong lòng bàn tay men theo lớp da tay chạy lên, Lâm Hòa Tây chần chừ nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn tôi giải quyết giúp cậu?”
“Nhưng, vô điều kiện để tôi giúp cậu thì hình như không được công bằng cho lắm.” Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, chân thành đề nghị, “Hay là như vậy đi, tôi giúp cậu giải quyết trước, sau đó cậu giúp tôi giải quyết là được.”
Du Trọng chợt dừng lại, sau đó sắc mặt xanh mét hất tay kia của hắn ra, vén chăn đứng dậy xuống giường, đóng cửa vào trong phòng tắm.
Để lại Lâm Hòa Tây nằm trên giường lớn, nửa thất vọng nửa buồn cười nhếch mép, quả nhiên thẳng nam chính là thẳng nam, nhắc tới chuyện giúp đỡ lẫn nhau giữa những người cùng giới thì lập tức biến sắc.
Nhưng, Lâm Hòa Tây sửng sốt.
Vừa rồi hắn thất vọng gì chứ?
Người bên ngoài cửa phòng tắm lâm vào trầm tư, đồng thời người bên trong cửa phòng tắm cũng rối như tơ vò.
Du Trọng tức giận không phải vì Lâm Hòa Tây nói giúp đỡ lẫn nhau, mà là khoảnh khắc đối phương nói ra, bản thân mình tựa như rơi vào trạng thái điên rồ, thiếu chút nữa mở miệng đồng ý.
Mộ đêm trôi qua, thời tiết trời quang nắng đẹp trước đây đã không còn tồn tại, cả thành phố chính thức bước vào mùa mưa dầm do bão biển mang tới.
Sáu người thu dọn xong hành lý của mình, tới quầy lễ tân khách sạn trả phòng, lái xe về trường học.
Nhiệt đột xuống tới mức phải mặc áo khoác, bên ngoài đột nhiên hạ nhiệt độ, bên trong phòng thì vẫn vừa oi vừa nóng.
Từ sau khi chia tay hôm đi biển về, Lâm Hòa Tây gặp lại Du Trọng lại là trong cửa hàng bán đồ mỹ thuật hội họa bên ngoài.
Sau giờ tan học ở trường ra ngoài, nghĩ tới rất nhiều ngày gần đây hình như Phương Thanh Ninh không gửi hình chú mèo lang thang qua wechat cho mình.
Hắn nhất thời nảy chủ ý, gọi điện cho Phương Thanh Ninh cùng đi cho mèo ăn.
Vừa lúc Phương Thanh Ninh cũng không có tiết học, nằm trên giường trong ký túc nghịch điện thoại, sau khi nhận điện thoại vô cùng vui vẻ bò xuống giường, thay quần áo đi ra ngoài trường gặp Lâm Hòa Tây.
Phương Thanh Ninh mang theo thức ăn cho mèo, hai người không phải tới cửa hàng tiện lợi, mà đi thẳng tới ngõ hẻm sau phố quán bar.
Có lẽ lâu lắm không tới, lúc này cẩn thận quan sát, chú mèo con lang thang kia hình như lớn hơn một chút.
Lâm Hòa Tây ngồi xuống cho chú mèo vàng ăn, Phương Thanh Ninh đứng đằng sau cắn ống hút uống sữa chua.
Trong ngõ hẻm đột nhiên nổi gió, túi nilong rơi xuống bên cạnh thùng rác bị cuốn vào trong gió, bay ra phía ngoài ngõ hẻm.
Mây đen phía chân trời hình như càng lúc càng có khuynh hướng dày lên, Phương Thanh Ninh vứt hộp sữa chua uống hết vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu, không nhịn được nhắc nhở: “Hình như trời lại muốn mưa.”
Lâm Hòa Tây nói: “Chờ nó ăn xong chúng ta đi.”
Phương Thanh Ninh gật đầu một cái, mở phần mềm thời tiết trên điện thoại, sau khi xem kỹ lại nói: “Tin dự báo thời tiết báo là trong hai tiếng nữa sẽ không có mưa.”
Nhớ tới chuyện đêm đó cùng Du Trọng đi ra biển nửa đường phải quay về, hắn lặng lẽ giương môi, đưa mắt nhìn chú mèo vàng kia ngoe nguẩy đuôi đi sâu vào trong ngõ hẻm, sau đó từ dưới đất đứng lên: “Tin dự báo thời tiết không chính xác.”
Phương Thanh Ninh tin tưởng không nghi ngờ gì lời hắn nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Hai người xoay người từ trong ngõ hẻm ra ngoài.
Lúc này nhớ lại chuyện cùng Du Trọng ở biển, Lâm Hòa Tây ngược lại rốt cuộc nhớ ra, mình đã đồng ý vẽ tranh tặng đối phương.
Hắn quay đầu hỏi Phương Thanh Ninh: “Em biết thành phố đại học có cửa hàng bán đồ mỹ thuật hội họa nào không?”
Mặc dù không phải là sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp, đối với chuyện vẽ tranh cũng chả biết gì cả, nhưng xuất phát từ việc theo đuổi Hạ Thành Phong, Phương Thanh Ninh vẫn biết một cửa hàng đồ dùng mỹ thuật hội họa mà Hạ Thành Phong thường đi.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói ra địa chỉ cụ thể của cửa hàng kia.
Từ phố quán bar lượn quanh tạt ngang qua thì cũng gần, Lâm Hòa Tây nói: “Anh muốn tới cửa hàng mua ít đồ, em đi với anh, hay là về trước?”
Mặt Phương Thanh Ninh lộ vẻ do dự.
Lâm Hòa Tây thấy thế chủ động đề với cô: “Hình như trời sắp mưa, em về trường trước đi.”
Phương Thanh Ninh lắc đầu một cái, mở miệng quyết định: “Em đi với anh chứ.”
“Em có chút lo lắng, sẽ gặp nam sinh lúc trước em từng theo đuổi.” Cất bước đuổi theo Lâm Hòa Tây, cô có chút buồn khổ giải thích: “Anh ấy là sinh viên học viện mỹ thuật, anh biết đấy.
Ông chủ cửa hàng kia là bạn anh ấy, anh ấy thường vào đó mua đồ.” Phương Thanh Ninh dừng một lát, giọng nói cố gắng bình tĩnh: “Em cảm thấy, lúc trước anh ấy từ chối đi xem triển lãm tranh với em, có lẽ có chút khinh thường em.”
Đoán rằng sau khi kết thúc triển lãm tranh, giữa bọn họ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Lâm Hòa Tây cũng không hỏi , chỉ hơi nhướng mày, “Không sao, nếu quả thật gặp,” hắn cười thản nhiên: “Anh cho em chỗ dựa.”
Phương Thanh Ninh sửng sốt, sau đó vẻ mặt giãn ra.
Có lẽ Phương Thanh Ninh rất xinh đẹp, ông chủ cửa hàng đồ mỹ thuật hội họa vẫn nhớ rõ cô.
Lâm Hòa Tây cùng Phương Thanh Ninh vào cửa hàng thì ông chủ có chút ngạc nhiên gọi cô, “Chẳng phải cô là cô gái nhỏ lần trước theo Hạ Thành Phong tới đây sao? Sao hôm nay không thấy Hạ Thành Phong tới?”
Vẻ mặt Phương Thanh Ninh lộ mấy phần lúng túng.
Lâm Hòa Tây thấy thế, đưa tay kéo cô tới bên người, vẻ mặt thờ ơ khoát tay với ông chủ tiệm, dẫn người đi ra kệ hàng phía sau trong cửa hàng.
Giống như che chở, ông chủ nhìn thấy hết, không nhịn được lâm vào trầm tư, chẳng lẽ cô gái nhỏ này bỏ Hạ Thành Phong, rồi đi tìm một bạn trai mới?
Đang hết sức trăm mối không có cách giải, cửa chính của cửa hàng lại bị người ta đẩy ra.
Ông chủ nghe tiếng ngẩng đầu lên, liếc thấy Hạ Thành Phong và Du Trọng đi vào thì nhất thời vô cùng vui vẻ, “Đúng dịp quá.”
Hạ Thành Phong cười hỏi: “Sao lại đúng dịp?”
Ông chủ không trả lời thẳng, chỉ lộ vẻ mặt xem náo nhiệt: “Mới vừa nghĩ tới cậu, cậu đã đẩy cửa bước vào.”
Vẻ mặt Hạ Thành Phong buồn cười, “Anh rảnh rỗi nghĩ tới tôi làm gì? Nói trước nhé, tôi là thẳng.”
Mặt ông chủ nhất thời lộ vẻ chán ghé.
Nói không lại đối phương, ngược lại tìm Du Trọng nói chuyện.
Thấy Du Trọng đứng ở quầy lễ tân, không có ý đi vào trong, một mình Hạ Thành Phong đi ra kệ hàng phía sau.
Cậu ta tới đây mua giấy vẽ, kệ để giấy vẽ để ở hàng trong cùng.
Đi ngang qua trước kệ để thuốc màu và khay đựng thì Hạ Thành Phong liếc thấy hai người đứng kệ bên cạnh.
Cậu ta không nhận ra nam sinh cao lớn bên cạnh, còn cô gái đi bên cạnh nam sinh, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là cậu ta có thể nhận ra là ai.
Hạ Thành Phong dừng bước, đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía Phương Thanh Ninh.
Phảng phất như phát hiện ra, Phương Thanh Ninh cũng nhanh chóng ngẩng đầu, khoảnh khắc mượn ánh đèn trên đỉnh đầu nhìn thấy rõ là Hạ Thành Phong, cô giống như bị ghim ngay tại chỗ, ánh mắt bối rối.
Giọng Hạ Thành Phong lạnh lùng mở miệng: “Cô không phải là sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp, lại tới đây làm gì?”
Đáy mắt xẹt qua vẻ khó chịu, thậm chí còn quên có Lâm Hòa Tây ở đây, lúc này Phương Thanh Ninh chỉ muốn thu hồi tầm mắt, không nhìn đối phương nữa, nhưng tựa như bị khống chế, làm thế nào cũng không làm được.
Cô im lặng một hồi lâu.
Ánh mắt Hạ Thành Phong càng xa cách, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì thấy nam sinh sau lưng Phương Thanh Ninh quay lại.
Lâm Hòa Tây giơ tay lên đặt sau lưng Phương Thanh Ninh, đẩy cô một cái đầy ý nhắc nhở.
Người sau chợt lấy lại tinh thần, theo bản năng đi tới phía trước.
Lâm Hòa Tây không nhanh không chậm theo sát sau lưng cô.
Cho đến khi sắp bước qua khỏi kệ hàng thì vẻ mặt Lâm Hòa Tây như thường giơ tay lên ôm vai Phương Thanh Ninh, dừng trước mặt Hạ Thành Phong, lười biếng cong môi, cố ý cắn từng chữ nói: “Phiền cậu nhường đường, cậu cản đường tôi và bạn gái tôi đấy.”
Sắc mặt Hạ Thành Phong chợt khó coi.
Phía sau cậu ta, có người sắc mặt còn khó coi hơn.
Du Trọng nghe tiếng theo đến, từ sau lưng Hạ Thành Phong bước lên trước, ánh mắt rơi vào tay Lâm Hòa Tây đang đặt trên vai Phương Thanh Ninh, mặt nổi gió bão muốn tức giận.
“Bạn gái cậu?” Cậu gằn từng chữ: “Lâm Hòa Tây, cậu lấy đâu ra bạn gái?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...