Giấu Đi


Mưa to nửa tiếng sau dần ngưng, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, vầng trăng sáng trên bầu trời vén những tầng mây mù, từ từ hiện ra đường nét đầy đủ.

Những ngôi sao trong đêm, giống như được nước gột rửa qua, lấp lánh sáng ngời.
Du Trọng lấy điện thoại ra gọi cho Chu Huyên, biết được bốn người đang ăn ở nhà hàng ăn khuya, cậu và Lâm Hòa Tây quyết định về khách sạn trước để tắm.

Hai người giẫm xuống vũng nước sâu trên đường trở về khách sạn.
Sau khi mưa như trút nước kết thúc, nhiệt độ trong không khí dần tăng trở lại, quần áo ướt đẫm dính vào da, thế nhưng nhiệt độ cơ thể có khuynh hướng bị nóng lên.
Giơ tay gẩy tóc ướt trên trán, Lâm Hòa Tây nhìn lên trăng sáng treo trên bầu trời, hơi cong môi nói: “Trăng bên bờ biển cũng đẹp hơn.”
Du Trọng nhướng mày cười nhạo: “Là vì trời mới mưa xong.”
Lâm Hòa Tây không chút tức giận, cười híp mắt đồng ý, sau khi nghĩ tới trận mưa đột nhiên xuất hiện này, lại không nhịn được nói ra một câu: “Đáng tiếc không được ngắm thủy triều biển dâng lên.”
Du Trọng nói: “Lần này không ngắm được, lần sau lại ngắm chẳng phải là được à.”
Im lặng hai giây, Lâm Hòa Tây thờ ơ cong môi: “Lần sau chẳng biết có thể đi cùng ai nữa.”
Du Trọng nghe vậy, im lặng quay đầu nhìn hắn.
Nhận ra cậu nhìn mình chăm chú, Lâm Hòa Tây cũng nghiêng mặt, ngước mắt nhìn cậu: “Sao vậy?”
Có lẽ trăng tối nay quá đỗi dịu dàng, mượn ánh sáng mờ nhạt mông lung trong tầm mắt, ánh mắt Du Trọng nhìn đối phương cũng giống như được gột rửa qua, trong veo mà sáng bóng.
Sắc mặt hơi khựng lại, cậu mở miệng nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, phảng phất như không mấy tin tưởng, Lâm Hòa Tây cười hỏi tới: “Cậu nói thật?”
Du Trọng chợt cảm thấy buồn cười, “Không thật, chẳng lẽ là giả?”

Lâm Hòa Tây nói: “Vậy là đã hẹn nhé, đến lúc đó cậu đừng lỡ hẹn.”
Trở về tắm gọi xong, ra ngoài phát hiện pin điện thoại báo yếu, Lâm Hòa Tây đặt nó đầu giường cắm sạc điện.
Trong phòng khách ở dưới lầu có đầu chiếu có thể chiếu phim, hắn xuống lầu xem thử, sau khi phát hiện không biết dùng, lại lượn về phòng ngủ chính.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng gió vù vù, có lẽ Du Trọng đang sấy tóc bên trong.
Sờ mái tóc ướt đẫm của mình, Lâm Hòa Tây tìm khăn lông lau qua loa vài cái, sau đó nằm sấp xuống giường nghịch điện thoại.
Du Trọng sấy tóc xong đi ra, liền thấy ga giường bị tóc hắn nhỏ nước xuống thấm ướt một mảng.
Kẻ đầu sỏ gây nên vẫn đang cầm điện thoại chơi game hết sức chăm chú, không biết chuyện mình đã làm ướt ga giường.
Du Trọng đứg sau lưng hắn, đưa tay ôm cổ áo hắn, nâng người lên nói: “Sấy khô tóc rồi hãy lại lên giường.”
Lâm Hòa Tây nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đánh xong ván này rồi đi sấy.”
Du Trọng nói: “Cậu làm ướt ga giường rồi, tối sao ngủ được?”
“Chẳng phải trên giường đã vạch đường ngăn cách sao?” Lâm Hòa Tây không quay đầu lại, trong giọng nói còn mang theo vài phần buồn bực, “Bị ướt cũng tự tôi ngủ, không phải cậu ngủ.”
Người phía sau không nói gì, nghe tiếng bước chân thì hình như đối phương vào trong phòng tắm.
Điều khiển nhân vật trong trò chơi trong tay ẩn dưới bụi cây, Lâm Hòa Tây nhìn ga giường bên cạnh.

Thấy diện tích ga giường bị sẫm màu không lớn lắm, hắn lại quay đầu lại, ném tầm mắt mình vào hình ảnh trò chơi trên điện thoại di động.
Sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, Du Trọng cầm máy sấy tóc đi tới, khom lưng đứng đầu giường cắm phích cắm vào ổ điện.
Liếc thấy máy sấy trong tay đối phương, Lâm Hòa Tây theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn tóc cậu một cái.
Tóc Du Trọng khô ráo mềm mại, tất nhiên không cần phải sử dụng máy sấy nữa.

Ý thức được điều này, rốt cuộc Lâm Hòa Tây rời mắt khỏi di động, ngửa đầu cười híp mắt nhìn đối phương, “Cậu muốn sấy tóc giúp tôi à?”
Người đứng bên giường cười xùy ra tiếng, bật công tắc trên máy, đầu gió chuẩn xác từng tí nhắm ngay ga giường bị ướt bên cạnh hắn, “Nghĩ hay lắm.”
Lâm Hòa Tây cứng họng hai giây, cúi đầu thất vọng không thôi.

Du Trọng rũ mắt liếc hắn một cái, thu toàn bộ vẻ mặt vào trong đáy mắt, máy sấy vẫn chỉa vào ga giường, không di chuyển chút nào.
Cho đến khi mảnh ga màu thẫm kia dần dần nhạt hơn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Du Trọng mới nhấc đầu gió lên, chuyển sang ngắm ngay ót của người trên giường.
Khoảnh khắc gió mát thổi qua phía sau, lỗ chân lông trên da không tự chủ nở ra, quên mất trò chơi trong điện thoại vẫn đang tiếp diễn, Lâm Hòa Tây thoải mái nheo mắt lại.
Du Trọng như có điều suy nghĩ rũ mắt, giơ tay nắm sau cổ hắn, thình lình nghĩ tới hình ảnh nâng chó Alaska sau khi tắm xong lên, thổi bộ lông rối bù của nó.
Lâm Hòa Tây quay đầu đi, hết sức tự nhiên chỉ vào thái dương nói: “Đây không sấy tới.”
Đầu gió máy sấy lại chuyển qua thái dương hắn.
Lâm Hòa Tây lại cúi đầu, lộ ra đuôi tóc ngắn ngủn nơi cổ, “Ở đây cũng muốn.”
Sau đó gió mát thổi hướng đuôi tóc hắn.
Cuối cùng Lâm Hòa Tây từ trên giường lật người dậy, mặt quay vào Du Trọng, hai mắt nhắm lại ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước mặt cậu, bên khóe miệng treo nụ cười xán lạn, “Tóc trước trán cũng sấy đi.”
Lần này, Du Trọng không nhúc nhích, ánh mắt nhắm thẳng vào đôi mắt khép hờ và khóe môi khẽ nhếch lên trên khuôn mặt Lâm Hòa Tây.
Trong lòng dâng lên xao động hơi nhỏ và khó hiểu.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu tắt máy sấy trong tay, ném nó vào ngực Lâm Hòa Tây, ra vẻ không kiên nhẫn mở miệng: “Cho cậu một cây cột, cậu thật sự thuận thế bò lên.”

Lâm Hòa Tây cười mở mắt, thờ ơ nhặt máy sấy trong ngực lên, tự mình ra tay sấy tóc.
Tạm thời không muốn nhìn thấy mặt hắn, Du Trọng xoay người đi xuống lầu lấy nước uống.
Sấy tóc xong, mới phát hiện nhân vật trong trò chơi trong điện thoại di động đã đúng đồ tử vong, Lâm Hòa Tây out ra bên ngoài trò chơi, nhìn lượng pin trên điện thoại đã được hơn một nửa, liền trực tiếp tháo cáp cắm dưới đuôi, ngửa mặt nằm vào giữa giường lăn lộn.
Cho đến khi lưng chạm vào gối đầu mà Du Trọng đặt giữa giường lớn, hắn mới nhớ ra cái giường này không chỉ thuộc về một mình mình.
Nghĩ tới Du Trọng không muốn ngủ nơi mình đã nằm qua, Lâm Hòa Tây lại dịch ra bên mép, nằm nghiêng xem điện thoại.
Mở album chụp lúc chạng vạng ở bờ biển thì lại nhớ ra tấm hình của Du Trọng vẫn còn nằm trong thùng rác, hắn lại ấn vào thùng rác, phục hồi tấm hình kia trở lại trạng thái như cũ.
Thành thật mà nói, Lâm Hòa Tây không có thiên phú chụp hình.

Tấm hình này của Du Trọng chụp rất đẹp, nguyên nhân có lẽ có thể kết luận vì ba điểm.
Một là độ pixel (điểm ảnh) của điện thoại rất cao, hai là vì bối cảnh mặt trời lặn và biển rộng rất đẹp, ba là bộ dạng Du Trọng vốn đã rất đẹp trai.
Lầm Hòa Tây chậm rãi zoom tấm hình trong điện thoại lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt Du Trọng trong hình ở khoảng cách gần chỉ một lát, chợt trong lòng hơi ngứa ngáy, muốn vẽ một bức tranh cho đối phương.
Nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ thôi.
Bên tay không có bất kỳ công cụ vẽ tranh nào, Lâm Hòa Tây gần như mê mẩn nhìn tấm hình kia, tiếc nuối thở dài.
Mà trùng hợp lúc này Du Trọng bước vào.
Sau khi vào cửa cậu để hai ly nước xuống cạnh bàn, nhưng hiển nhiên người trên giường không nhận ra có người đi vào, tầm mắt từ đầu tới cuối chăm chú ghim trên màn hình điện thoại của mình.
Đu Trọng đi tới cuối giường đứng lại, cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của hắn.

Sau đó từ trong tấm hình ở điện thoại đối phương, thấy được khuôn mặt mình.
Tựa như ý thức được điều gì đó, giọng Du Trọng nguy hiểm kêu tên hắn, “Lâm Hòa Tây, cậu đang nhìn cái gì thế?”
Người trên giường sợ hết hồn, cầm điện thoại ngồi dậy, bất tri bất giác nhìn cậu.
Càng chắc chắn tấm hình lúc hoàng hôn chưa bị xóa, Lâm Hòa Tây đang nói dối lừa gạt cậu.


Du Trọng ngồi xuống bên giường, vươn tay đưa về phía hắn: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lâm Hòa Tây muốn giả vờ ngây ngốc: “Cậu cầm điện thoại của tôi làm gì?” Hắn cười ý tứ sâu xa: “Chỉ có bạn trai tôi mới có thể xem điện thoại của tôi thôi.”
Du Trọng nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Thật không?”
Lâm Hòa Tây giơ cằm lên: “Tất nhiên.”
Du Trọng gật đầu một cái, không nói gì.
Lầm tưởng đối phương cứ như vậy buông tha, Lâm Hòa Tây từ từ buông cảnh giác.
Cùng thời khắc đó, Du Trọng chợt đứng dậy, nhấc chân quỳ xuống giữa giường, mượn cơ hội hắn chưa kịp phản ứng, cướp điện thoại từ trong tay hắn.
Lâm Hòa Tây trợn mắt há hốc mồm, duỗi cánh tay dài muốn cướp lại điện thoại.
Đối phương nhanh nhẹn né tránh, cầm điện thoại từ trong tay phải gần hắn đưa qua bên tay trái cách xa hắn.
Lâm Hòa Tây chợt dừng động tác, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như từng quen thuộc.
Hình như hắn cũng từng cướp lấy điện thoại của Du Trọng như vậy, còn đối phương lại vì mình thân mật kề sát quá đáng mà tức giận không kiềm chế được.
Rút ra khỏi ký ức mơ hồ, Lâm Hòa Tây khẽ híp mắt, quyết định lập lại chiêu cũ.
Tay phải nhanh chóng vòng qua cổ Du Trọng, mượn vai đối phương làm nơi chống đỡ, Lâm Hòa Tây đứng dậy nhắm ngay chân Du Trọng ngồi xuống, đồng thời duỗi tay trái ra cầm lấy điện thoại của mình.
Mắt thấy chỉ dựa vào tay phải như cũ thì không thể khống chế hắn, Du Trọng trực tiếp buông tay trái ra.
Điện thoại xẹt qua đầu ngón tay Lâm Hòa Tây, từ trong kẽ hở lòng bàn tay Du Trọng rơi nhanh xuống, rớt vào giữa giường mềm mại.
Trong nháy mắt Du Trọng đổi khách thành chủ, kéo Lâm Hòa Tây từ trên chân mình lên, đẩy ngã xuống giường, hai tay đè chặt cổ tay hắn, xoay người đè lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Lâm Hòa Tây lập tức bất động.
Du Trọng cũng không động đậy.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trên mặt đều có chút hốt hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui