Sau khi cơm nước xong thì ra biển chơi, Lâm Hòa Tây mặc quần bơi bên trong, quần đùi đi biển bên ngoài, lấy mũ lưỡi trai trong túi xách ra đội, theo sau Du Trọng đi xuống lầu chờ những người khác.
Ngồi trong phòng khách một lát, Dương Quyển, Triệu Độ và Lâm Đồng cũng chân trước chân sau xuống lầu, duy chỉ có Chu Huyên ngồi trong phòng mãi không thấy động tĩnh gì.
Du Trọng chờ lâu không kiên nhẫn, đi lên phòng gọi người.
Cửa phòng đối phương đóng chặt, Du Trọng thậm chí không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Chu Huyên đang thay quần, quần dài cởi được một nửa, nghe tiếng mở cửa quay đầu lại, phát hiện người vào là Du Trọng, nên động tác cởi quần vẫn không dừng lại.
Sắc mặt Du Trọng có chút khó coi, trong thời gian ngắn liên tục bắt gặp hai người thay quần, quả thật không biết là chuyện tốt gì đây.
Phảng phất như nghiệm chứng điều gì đó, cậu thờ ơ rũ mắt, liếc nhìn đôi chân Chu Huyên lộ ra ngoài.
Một giây sau, cậu không chút động lòng dời mắt.
Chân Chu Huyên và Lâm Hòa Tây giống nhau, đều là chân thoạt nhìn cường tráng mà cân xứng, bắp chân thon dài mà thẳng tắp, vùng da sau đầu gối vì thời gian dài không chạm ánh mặt trời nên màu da hơi trắng.
Khác nhau duy nhất chính là, bắp chân Chu Huyên rắn chắc và cường tráng hơn.
Sắc mặt Du Trọng thoáng dịu xuống, xem chuyện hai lần mình nhìn chằm chằm thân thể Lâm Hòa Tây một lúc lâu là vì bất ngờ và trùng hợp.
Cậu ngồi xuống bên giường, giục Chu Huyên động tác nhanh lên một chút.
Sau khi tất cả mọi người sắp xếp xong hành lý, bọn họ ra ngoài khách sạn ăn tiệc buffet.
Bãi biển gần đó cách khách sạn chưa tới mười phút đi đường, sáu người trực tiếp đi bộ từ khách sạn ra.
Hai giờ chiều nhiệt độ đang cao, không khí khô hanh đến mức phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy.
Cách đế dép lê mỏng manh, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đất nóng như lò nung.
Du khách trên bờ cát vẫn còn rất ít, xa xa nhìn sang, thấp thoáng chỉ thấy le que vài bóng người che dù đi trên bờ biển.
Nhân viên cứu hộ da ngăm đen đứng trước cửa hàng tránh nắng, ghế nằm đặt dưới ô che nắng bên bờ biển cũng không có ai nằm.
Lâm Hòa Tây cúi đầu, không chút để ý rút chân ra khỏi dép lê, giẫm cả bàn chân vào trong cát, lại thấy trong cát quá nóng vội nâng chân lên.
Du Trọng bên cạnh thấy thế, nhẹ nhàng cười xùy một tiếng.
Lâm Hòa Tây không tức giận, thậm chí nâng cao vành nón trên trán, như không có việc gì cong môi cười với cậu.
Đôi mắt dừng lại trên mặt hắn một lát, Du Trọng không nói gì.
Lúc này xuống nước thì còn nóng quá, mọi người quyết định ngồi dưới ô che nắng một lúc nữa.
Chu Huyên dẫn Dương Quyển và Lâm Đồng đi tới cửa hàng gần đó thuê phao bơi, Triệu Độ đi qua cửa hàng bên cạnh mua đồ uống, còn lại hai người Du Trọng và Lâm Hòa Tây, đi tới dưới ô ngồi trước chờ bọn họ.
Ghế trên bờ cát đều là loại rộng có thể chứa được một đôi tình nhân, Du Trọng tùy ý chọn một ghế nằm xuống, lấy mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu che lên mặt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Da thịt bắp đùi lộ ra ngoài giống như bị thứ gì đó chà qua, truyền tới chút ngứa ngáy.
Cậu gỡ mũ xuống mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Hòa Tây co chân ngồi xếp bằng bên cạnh ghế dựa, cúi thấp đầu hết sức chăm chú bôi kem chống nắng.
Vành nón trước trán hắn để lại bóng râm mờ ở trên sống mũi, chóp mũi vểnh cao xinh xắn lộ ra dưới mũ.
Không nhìn những chỗ khác, chỉ nhìn chóp mũi và cằm hắn, thì thật sự ngũ quan thanh tú có mấy phần giống con gái.
Và tư thế hắn hắn ngồi chồm hổm bên ghế dựa lúc này, không biết từ đâu khiến trong đầu Du Trọng lởn vởn hình ảnh một chú mèo kiêu ngạo ưu nhã ngồi chồm hổm bên chân mình cúi đầu liếm móng.
Giây tiếp theo, người trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đầy đủ giấu dưới mũ.
“Có thể giúp tôi một chuyện không?” Lâm Hòa Tây nhìn về phía cậu.
Du Trọng có chút không yên lòng: “Chuyện gì?”
Hắn không trả lời mà đặt kem chống nắng trong tay xuống, gỡ mũ lưỡi trai trên đầu, hai cánh tay bắt chéo kéo vạt áo mình, giơ tay lên muốn cởi áo ra khỏi người.
Hai mí mắt của Du Trọng khẽ động, từ trên ghế dựa ngồi dậy đè tay hắn lại, giọng không tự chủ căng thẳng: “Cậu cởi áo làm gì?”
Lâm Hòa Tây nhặt kem chống nắng trên ghế ném sang cho cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Du Trọng cúi đầu lấy kem chống nắng, thoáng thấy một khoảng trắng lướt qua.
Lúc ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn lại một mảng lưng lộ trong không khí.
Ôm áo cởi xuống vào ngực, Lâm Hòa Tây ngồi bên chân cậu, xoay đầu lại không nhanh không chậm mở miệng: “Bôi kem chống nắng trên lưng giúp tôi, tự tôi bôi không tới.”
Vẻ mặt Du Trọng khó lường nhìn chằm chằm hắn một lúc.
Trên mặt xẹt qua vẻ hơi kinh ngạc, Lâm Hòa Tây cúi đầu thở dài, “Không được à? Không được thì tôi đi tìm –“
Du Trọng bỗng cắt ngang lời hắn: “Cậu qua đây.”
Lâm Hòa Tây không nghe rõ lời cậu: “Cái gì?”
“Cậu qua đây ngồi đi.” Giọng Du Trọng bình thường, “Tay tôi không dài đến vậy.”
Vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt Lâm Hòa Tây quét qua khu vực Du Trọng đặt chân, “Cậu dang chân ra một chút.”
Nghi ngờ mình nghe nhầm, vẻ mặt Du Trọng lộ mấy phần kỳ quái: “Cậu nói gì?”
Giọng Lâm Hòa Tây cợt nhà: “Cậu không dang chân ra, thì sao tôi ngồi được?”
Trầm mặc hai giây, Du Trọng cong đôi chân dài lên, nghiêng ra phía bên ngoài.
Sắc mặt Lâm Hòa Tây không đổi, lòng bàn tay chống xuống thành ghế dựa, khẽ nâng mông lên đi tới ngồi xuống giữa đôi chân cậu.
Xem nhẹ cảm giác kỳ lạ vi diệu trong tim, Du Trọng nặn một ít kem chống nắng lên phía sau lưng hắn, sau đó bắt đầu xoa đều chất dịch màu trắng trên lưng.
Một hồi lâu sau, cậu trầm giọng nói: “Xong rồi.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, lại cúi đầu xuống trước mặt cậu, lộ ra một cần cổ thon dài trắng mịn.
Hắn chỉ chỉ sau cổ mình: “Đây cũng phải bôi.”
Lòng bàn tay Du Trọng có dính kem chống nắng không nhẹ không nặng thoa lên cổ hắn.
Lâm Hòa Tây giữ thẳng sống, người hơi nghiêng về phía trước, chậm rãi vươn thẳng bờ eo cong, chỉ ngang lưng mình nói: “Còn đây nữa.”
Du Trọng dần lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn nặn kem chống nắng ra lòng bàn tay, lật lòng bàn tay đặt ngang lưng hắn, dán vào bờ eo mỏng manh của hắn bôi bôi.
Khi tiếng hừ nhẹ vang lên lần đầu, Du Trọng thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm.
Vậy mà chỉ một lát sau, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng hừ đứt quãng.
Âm thanh kia nghe rất trầm thấp mềm mại mà kéo dài, một tiếng lại một tiếng cao thấp chập chùng.
Trong âm cuối tựa như chứa lưỡi câu, mang theo chút tê dại và lưu luyến, như thể có mặt ở khắp mọi người, vô cùng nhạy bén chui vào trong tai cậu, thấm vào từng lỗ chân lông toàn thân cậu, thậm chí xâm nhập vào trong khe xương cơ thể cậu.
Cậu ý thức được âm thanh này là trong miệng Lâm Hòa Tây phát ra.
Cảm xúc dưới lòng bàn tay đang bôi kem ngang hông cho Lâm Hòa Tây bị phóng đại vô hạn trong đầu, mềm mại mà nóng bỏng.
Trong tầm mắt là sống lưng trắng nõn trơn mịn của hắn, cùng với xương bướm khẽ nhô lên trên lưng.
Bị hai xương bướm kẹp ở giữa, là sống lưng hẹp và lõm xuống, kéo thẳng dọc theo người vào phía trong quần.
Phảng phất như có ngọn lửa vọt lên từ tim, thiêu đốt cổ họng mơ hồ khô khốc, sắc mặt Du Trọng khẽ thay đổi, duỗi cánh tay lướt qua đầu vài trần truồng của hắn, che miệng hắn, giọng căm tức hỏi: “Cậu kêu cái gì vậy?”
Bị cậu che miệng nói không ra lời, Lâm Hòa Tây đưa tay lên chụp cánh tay cậu, đầu vai khẽ rung rung.
Vẻ tức giận trên mặt Du Trọng càng sâu, tay che miệng hắn chuyển sang giữ mặt hắn, không hề báo trước xoay mặt hắn lại.
Không kịp che giấu nụ cười trên mặt, đột nhiên chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy của Du Trọng, Lâm Hòa Tây sửng sốt một giây.
Đầu ngón tay nhéo cằm hắn, đôi mắt Du Trọng ghim chặt trên mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi khạc ra mấy chữ: “Cậu cố ý?”
Lâm Hòa Tây chậm rãi nháy mắt một cái, trong đôi mắt trong suốt xẹt qua chút chột dạ không dễ dàng phát hiện.
Ánh mắt Du Trọng càng nguy hiểm và đáng sợ hơn.
Lâm Hòa Tây khựng lại.
Chỉ một lúc sau, suy nghĩ từ từ quay về, trên mặt hắn dần dần nở nụ cười vô hại.
Im hơi lặng tiếng vươn tay, Lâm Hòa Tây đẩy từng ngón tay đối phương đặt dưới cằm mình.
Du Trọng theo dõi động tác trên tay hắn, trên mặt đầy sự yên ả trước khi bão tố tới.
Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc quan sát cậu, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười đàng hoàng ngoan ngoãn.
Ánh mắt Du Trọng từ trong mắt hắn chuyển qua nụ cười trên mặt.
Bắt được cơ hội không dễ dàng tới được này, Lâm Hòa Tây chợt từ trên ghế bò dậy, nhấc chân muốn nhảy xuống đất.
Một cánh tay có lực đột nhiên vươn ra chặn trước eo hắn.
Áo và mũ lưỡi trai từ trong ngực rơi xuống, Lâm Hòa Tây không thể khống chế lùi ra sau, ngã ngồi trong ngực Du Trọng, sau lưng đụng mạnh vào lồng ngực đối phương.
Lần này, Du Trọng chẳng những không đẩy hắn ra, ngược lại vươn tay ghìm chặt eo hắn, kéo cả người hắn ra sau.
Cuối cùng dùng sức mạnh cực đại ấn hắn ngồi vào trong ngực, khiến hắn không thể động đậy.
Thắt lưng cứng như đá và nóng bỏng phía trước quần lót Du Trọng chống lên đuôi xương sống hắn.
Không, đó không phải là dây thắt lưng.
Trên quần đùi đi biển của Du Trọng vốn cũng không có dây thắt lưng.
Lâm Hòa Tây lập tức trầm lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...