Giấu Đi


Đoán xe gọi trên app còn đang dừng đèn đỏ trên đường đi, Lâm Hòa Tây hủy đơn, đi vòng ra chỗ ngồi phía sau, trước tiên đóng cửa xe phía sau giúp các cô, sau đó mới xoay người đi lên mở cửa bên tay lái phụ.

Cúi đầu chuẩn bị ngồi vào thì chợt nghĩ tới lời Du Trọng nói lúc trước, hắn lại lui ra ngoài.
Du Trọng nghiêng mặt cau mày hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Hòa Tây đứng im tại chỗ, chậm rãi chớp mắt: “Không phải nói không cho ngồi ghế lái phụ sao?”
Du Trọng ngớ người, rất nhanh nhớ ra chuyện này, cảm xúc phức tạp nhìn hắn: “Cậu ngồi đi.”
Trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, Lâm Hòa Tây khom lưng ngồi vào.
Nhắc nhở hắn thắt đai an toàn, Du Trọng hỏi: “Cậu muốn đưa mấy cô ấy đi đâu?”
Lâm Hòa Tây đảo mắt suy nghĩ một lát, rồi sau đó trả lời: “Tới tiểu khu thành Nam đi.”
Du Trọng không đồng ý nhíu mày, “Cậu muốn dẫn mấy cô ấy về chỗ cậu à?”
“Không được sao?” Lâm Hòa Tây xoay đầu lại nhìn thẳng vào cậu, thờ ơ cong khóe môi: “Cậu lo tôi giậu đổ bìm leo?”
Du Trọng liếc nhẹ hắn một cái: “Cậu còn muốn lại có tin đồn khó nghe truyền ra nữa sao?”
Lâm Hòa Tây không chút để ý cười nói: “Thêm chuyện này cũng không dư, bớt chuyện này cũng không thiếu.”
Ánh mắt lặng lẽ rơi trên mặt hắn, Du Trọng càng nhíu chặt mày hơn.

Chỉ chốc lát sau, cậu đưa mắt nhìn hai cô gái say nằm sóng xoài ở ghế sau qua kính chiếu hậu, “Cậu không để ý, nhưng người khác để ý.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, chẳng những không nói lời phản bác, ngược lại rất đồng ý gật đầu: “Cho nên còn cách thứ hai nữa.”
Du Trọng hỏi: “Cách gì?”
Lâm Hòa Tây đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt chân thành nhìn cậu: “Các cô ấy ngủ nhà tôi, tôi tới nhà cậu ngủ.” Vẻ mặt hắn vui sướng và mong đợi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Du Trọng im lặng chống đỡ, có chút không đành lòng từ chối.
Thấy cậu hồi lâu không đạp, đáy mắt sáng ngời của Lâm Hòa Tây lại tối xuống, đôi mắt hắn mất mát không thôi, “Tôi biết rồi.”
Không chịu được nhất là bộ dạng này của hắn, trán Du Trọng nổi đầy gân xanh, thu hồi tầm mắt trầm giọng nói: “Đừng diễn nữa, tôi chưa nói không cho cậu tới.”
Không ngờ cậu đồng ý nhanh như vậy, Lâm Hòa Tây lộ vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu dựa sát vào quan sát cậu: “Thật hay giả?”
“Tôi đã nói dối lúc nào chưa?” Du Trọng mắt nhìn thẳng khởi động xe, vội giơ tay lên che mặt Lâm Hòa Tây.
Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp thoáng chốc trùm lên mắt và mũi hắn, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, Lâm Hòa Tây không nhịn được khép đôi mi đang hơi nóng lên.

Phảng phất như không phát hiện ra, Du Trọng đẩy mặt hắn qua một bên, “Còn nữa, nhớ lời cậu đã nói, xách xa tôi một chút.”
Lâm Hòa Tây bật cười, quay về ghế ngồi đàng hoàng một giây sau lại thu hồi ý cười, trố mắt sững sờ.
Chẳng phải bài xích cùng hắn có bất kỳ sự tiếp xúc tứ chi thân mật nào sao? Thì tại sao lại đưa tay chạm vào mặt hắn?
Hai người trước tiên đưa Phương Thanh Ninh và bạn cô về phòng của Lâm Hòa Tây, phòng hắn thuê có hai phòng và một phòng khách, phòng ngủ bên cạnh quanh năm không ai ngủ, cho nên không chuẩn bị đồ đạc gì trên giường cả.
Du Trọng cho rằng hắn sẽ dìu hai người vào phòng ngủ chính ở tạm một đêm, Lâm Hòa Tây lại kiên quyết muốn ra cửa hàng mua nệm và chăn mới.
Cậu trầm ngâm ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ rơi vào bóng lưng bận rộn của đối phương.

Nhanh chóng nhớ tới buổi tiệc chúc mừng của đoàn xe trước kia, Lâm Hòa Tây cố ý diễn trò hay cho cậu xem.
Khi đó cậu cảm thấy Lâm Hòa Tây đang cố ý diễn kịch, bây giờ nhớ lại, nhưng với đủ loại tâm tình phức tạp phát hiện, cái người lúc ấy đứng dưới ánh sáng mờ tối, có lẽ mới chính là Lâm Hòa Tây chân thật núp dưới bề ngoài giả dối.
Có quá nhiều người coi đó là chuyện đương nhiên, lầm tưởng rằng chiếc mặt nạ hắn mang trên mặt là đúng và chân thật, và ngược lại chỉ trích chân tình hắn để lộ ra là diễn trò giả dối.
Mặc dù trong chuyện này bản thân Lâm Hòa Tây đúng là có kiểu ‘Lửa cháy thêm dầu,’ nhưng nghĩ tới lý do đối phương làm như vậy, cùng với bị chính bản thân cậu hiểu nhầm là chuyện cười và nói dối, trong mắt Du Trọng bộc lộ cảm xúc phức tạp không rõ ràng.
Lâm Hòa Tây đột nhiên xoay người, đối diện ánh mắt cậu còn chưa kịp thu về, vẻ mặt không hiểu nhíu mày nói: “Cậu còn dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi sẽ cho rằng mình là chú mèo lang thang không có nhà để về đấy.”

Mặt không đổi sắc che giấu tâm trạng, Du Trọng chuyển đề tài hỏi: “Cậu còn bao lâu nữa?”
Lâm Hòa Tây nói: “Đã trải xong, nhưng đột nhiên tôi nghĩ tới –“
Hắn ngậm miệng, vẻ mặt lộ sự lo lắng.
Du Trọng lạnh lùng mở miệng: “Cái gì?”
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu lên, cau mày sâu xa nói: “Tôi có thể không muốn ngủ sofa được không?”
Du Trọng im lặng một lúc: “Có thể, tự cậu qua phòng ngủ bên cạnh trải giường chiếu.”
Trên mặt Lâm Hòa Tây thoáng hiện ý cười, lại bước lên trước một bước, loan mắt nói: “Vậy tôi có thể tắm ở nhà cậu không?”
Mặt Du Trọng không chút thay đổi, thời gian im lặng càng dài thêm.
Dài đến mức tới lúc Lâm Hòa Tây cho rằng đối phương sẽ từ chối, Du Trọng lại chợt mở miệng nói: “Tự mang quần áo của mình sang.”
Mặt Lâm Hòa Tây lộ vẻ ngạc nhiên.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy tói nay Du Trọng vô cùng nhẫn nại với mình.
Hắn dìu hai quỷ say vào trong phòng ngủ phụ xong, xoay người để lại đầu giường tờ giấy viết rồng bay phượng múa, ra khỏi phòng cầm quần áo và khăn lông, sau đó cùng Du Trọng lên lầu trên.
Sau khi vào cửa, Lâm Hòa Tây vẫn xỏ đôi dép mà lần đầu tới đã đi.

Alaska nghe tiếng mở cửa, từ trên sofa phòng khách nhảy xuống ra đón họ.
Lâm Hòa Tây ngồi xổm xuống sờ nó, Alaska ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

Hắn đặt quần áo và khăn trong tay xuống, ôm cổ đại cẩu vuốt vuốt đầu nó, rồi nâng một chân trước của nó lên, giữ trong tay lắc lắc, cuối cùng thỏa mãn nheo mắt: “Bảo bối Cơm Nắm, anh trai lại tới.”
Du Trọng đứng đằng trước đột nhiên xoay người, khẽ nhướng mày nhìn hắn: “Cậu tự xưng là anh trai trước mặt nó?”

Lâm Hòa Tây buông Alaska đứng dậy, mang theo vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang.
Du Trọng hơi cong môi: “Đây là con trai tôi.”
Lâm Hòa Tây kịp phản ứng, chẳng những không xấu hổ, ngược lại dưới ánh đèn lộ ra nụ cười gần như chói mắt, mở miệng gọi: “Ba.”
Giọng trầm thấp kéo dài, hai chữ ngắn ngủi lại như bách chuyển thiên hồi, âm cuối còn nhẹ nhàng nâng lên.

Bất kể là ai nghe thấy, cũng đều cảm thấy hắn đang không nghiêm túc gọi ba.
Du Trọng đen mặt, trong giọng nói hàm chứa cảnh cáo: “Lâm Hòa Tây.”
Lâm Hòa Tây thấy tốt mới làm, bày ra bộ dạng khiêm tốn nghe dạy bảo.
Lúc này Du Trọng mới lạnh mặt đi tìm chăn và gối cho hắn.
Lúc hắn đang trải giường ở phòng ngủ phụ, Du Trọng vào phòng tắm tắm trước.

Đợi Lâm Hòa Tây thu dọn xong giường chiếu, thì Du Trọng cũng tắm xong mở cửa đi ra.
Phảng phất như cố ý đề phòng hắn, trên người đối phương mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình và quần đùi, che kín mít từ đầu gối trở lên.
Lâm Hòa Tây hơi thất vọng thu hồi tầm mắt.
Sau khi hơi nóng trong phòng tắm tản ra, Lâm Hòa Tây mới cầm quần áo và khăn đi vào.

Vốn hắn không cố ý gây chuyện, lúc tắm lại xảy ra chút chuyện không thế khống chế.
Lúc tắm xong kéo khăn trên giá xuống, vốn hắn kẹp quần áo ngủ trong khăn tắm, không cẩn thận làm rớt xuống sàn phòng tắm ướt nhẹp, nhặt lên thì đã thấm ướt hơn phân nửa.
Lâm Hòa Tây cầm quần áo vắt lên giá, cách cửa phòng gọi Du Trọng một tiếng.
Sau đó có tiếng bước chân dần dần tới gần, giọng đối phương vang lên ngoài cửa: “Có chuyện gì?”
Người đứng bên trong không nói gì.
Cửa phòng tắm trước mắt bị người kéo ra gần một nửa, một cánh tay trắng nõn mang theo hơi nước từ từ thò ra.

Sắc mặt Du Trọng khựng lại, rồi sau đó mới từ cánh tay trần truồng kia dời xuống, chuẩn xác rơi vào đầu ngón tay đối phương đang cầm quần áo ngủ ẩm ướt.
Giọng Lâm Hòa Tây từ trong cửa buồn buồn truyền tới: “Đồ ngủ rơi xuống sàn ướt.”
Trong giọng Du Trọng đầy nghi ngờ: “Không phải cậu cố ý ném xuống sàn đấy chứ?”
Tay giơ đồ ngủ ra ngoài cửa từ từ thu về.

Hai giây sau, bên trong cửa vang lên tiếng sột soạt, nhưng từ đầu tới cuối không có ai đáp lại.
Du Trọng chờ lâu không kiên nhẫn, giơ tay lên gõ nhẹ cửa phòng tắm, nhắc nhở hắn trả lời.
Trả lời cậu là cánh cửa trước mắt bị người ta mở ra hoàn toàn.
Cả phòng hơi nước và hơi nóng trào ra, Du Trọng nhíu mày nghiêng mặt tránh đi.
Bên dưới người Lâm Hòa Tây mặc một chiếc quần đùi ở nhà rộng thùng thình, trên thân không một tấc vải, vẻ mặt tự nhiên từ trong phòng tắm đi ra: “Cậu có thể cho tôi mượn cái áo mặc trước được không?”
Du Trọng nghe tiếng quay mặt lại, ánh mắt vô ý rơi vào bờ vai gầy mà không mỏng, khẽ xẹt qua bờ vai thẳng và mịn của hắn, tới xương quai xanh dính đầy nước thì nhất thời dừng lại.
Giọt nước trong suốt nhiều lần lăn mà không có kết quả, theo xương quai xanh rớt xuống, ánh mắt Du Trọng nhìn theo.
Giọt nước khẽ rơi xuống ngực hắn, theo đường cong nhấp nhô của lồng ngực lăn vào giữa rãnh hẹp, từ từ trượt xuống rãnh kia, để lại trên ngực hắn một vệt nước nông trong suốt.
Ánh mắt Du Trọng bám chặt vệt nước kia, không để lại dấu vết xẹt qua trước ngực hắn.
Giọt nước lăn xuống tới rốn thì vỡ tan ra, Du Trọng đột nhiên lấy lại tinh thần.
Ý thức được mình đang làm gì, vẻ mặt Du Trọng chợt thay đổi.

Phảng phất như vô cùng căm tức, hắn xoay người đầu không quay lại đi vào phòng ngủ.
Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ không hiểu ngước mắt nhìn, nhưng cũng chỉ kịp bắt được bóng lưng đối phương tức giận tản ra ngoài.
Rõ ràng trong tiệc chúc mừng mấy tuần trước họ cũng đối mặt với chuyện cởi quần áo, tại sao giờ phút này phản ứng của đối phương lại nghiêm trọng như vậy?
Mắt hắn lộ vẻ hoang mang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận