Giấu Đi


Lâm Hòa Tây cong môi cười một tiếng, từ trên sofa ngồi dậy, cầm chìa khóa trên người lòng vào đầu ngón tay vuốt vuốt, nhưng từ đầu tới cuối lại không đề cập tới chuyện trả cho Du Trọng.


Vẻ mặt Du Trọng chán ghét nhìn hắn, “Cậu lấy chìa khóa xe của tôi là muốn làm gì?”

Lâm Hòa Tây rũ mắt không đáp, một hồi lâu sau đột nhiên nâng mắt lên hỏi ngược lại: “Tối này các cậu muốn qua đêm ở đây?”

Du Trọng lạnh mặt gật đầu.


Lâm Hòa Tây nhìn về phía chìa khóa trong tay như có điều suy nghĩ, “Đã đặt phòng rồi sao?”

Du Trọng nghe vậy mặt trầm xuống cười khẽ: “Sao? Cậu lo không có chỗ ở?”

Lâm Hòa Tây vô cùng phóng khoáng gật đầu thừa nhận, nhẹ giọng than thở: “Nếu quả thật không có chỗ ở, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là chấp nhận ngủ trong xe một đêm thôi.” Nói xong, lại đưa tay chống cằm, ngẩng mặt lên nhìn Du Trọng, làm ra vẻ khuôn mặt đầy lo lắng, “Cậu không phải ngay cả xe cũng không muốn cho tôi mượn đấy chứ?”

Du Trọng không nói gì.


Không phải không nhìn ra Lâm Hòa Tây làm bộ làm tịch và vụng về diễn kịch, nhưng nếu đặt những lời này trước khi Lâm Đồng nói mấy câu kia thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy đây là đối phương tự làm tự chịu.
Nhưng nếu đặt trước mặt cậu, đối với những lời khó nghe đã đến bên khóe miệng, trong lòng Du Trọng hiếm khi sinh ra mấy phần do dự.


Thấy cậu kề cà không đáp, sắc mặt Lâm Hòa Tây từ từ trở nên khoa trương, “Xe cũng không muốn cho tôi mượn sao?” Giọng điệu của hắn mang theo ba phần trêu chọc, cà lơ phất phơ cong môi: “Hay là nói, cậu cho rằng tôi sẽ làm hư xe xịn của cậu?”

Sắc mặt Du Trọng đen xuống liếc nhìn hắn một cái, “Chính là hạng người như vậy?”

Lâm Hòa Tây sửng sốt một giây: “Cái gì?”

Du Trọng nói: “Cậu là người như vậy, chính là hạng người như vậy?”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây bình thường không sao cả, thậm chí tư thế lười biếng dựa vào sofa, “Tôi là hạng người gì chẳng phải cậu đã sớm nghe qua, trong lòng cũng rất rõ ràng sao?”

Du Trọng thấy trong ánh mắt hắn hiện vẻ khinh thường.


Lâm Hòa Tây tập mãi thành thói quen, nụ cười trên mặt không thay đổi, ngay cả động tác cũng vững vàng, ném trả chìa khóa trong tay về cho đối phương, giả vờ làm ra vẻ oán giận rũ mắt lẩm bẩm: “Không cho mượn thì không cho mượn, tôi trả lại chìa khóa cho cậu là được chứ gì.”

Hình như còn có lời muốn nói nên sau khi Du Trọng bắt được chìa khóa thì không rời đi luôn.



Khi đối phương muốn giễu cợt hay cảnh báo hắn, hắn không có chút hứng thú nào muốn nghe, Lâm Hòa Tây ôm điện thoại nằm lại trên người gấu bông, cong môi cười với cậu: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa, cảm ơn.”

Lại thấy Du Trọng từ trên cao nhìn xuống hắn, trong đáy mắt vẫn là cảm xúc khinh thường quen thuộc, lời nói ra lại vượt xa dự liệu của hắn: “Tôi hỏi cậu là hàng người gì, cậu lại nói với tôi những lời đồn đãi kia.
Lâm Hòa Tây, cậu ngay cả bản thân mà còn khinh thường mình, thì sao còn muốn người khác không khinh thường mình?”

“Nếu như nói trước kia tôi có sáu bảy phần tin những lời đồn đãi về cậu, như vậy hiện tại, đối với những lời đồn đãi kia tôi đã tin tám chín phần.” Lúc nói xong những lời này, Du Trọng đã đi tới cửa.


Giọng nói của cậu dừng lại một lát, một giây trước khi mở cửa đi ra, vẫn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Thay vì lo tối không có chỗ ngủ, chi bằng lo nghĩ trong những người kia có ai bằng lòng ngủ cùng phòng với cậu.”

Tiếng đóng cửa kèm theo lời nói của đối phương lọt vào trong tai rõ ràng, Lâm Hòa Tây ôm điện thoại di động từ trên sofa lật người ngồi dậy, kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng bao, ánh mắt phức tạp.


Buổi chiều so tài bắt đầu lúc hai giờ, nội dung trong trận thi đấu đặc sắc và kịch liệt hơn vòng loại buổi sáng.
Tám người đợi bên trong nhà hàng cũng trở lại phòng bao trước khi trận so tài diễn ra.


Lúc Dương Quyển ngồi xuống sofa đối diện thì ánh mắt Lâm Hòa Tây cũng rơi trên mặt Dương Quyển.


Đối phương hơi cúi đầu, hết sức chăm chú lột giấy gọi kẹo sữa trong tay, sau đó bỏ kẹo sữa vào trong miệng ngậm.
Nhận thấy ánh mắt Lâm Hòa Tây quăng về phía mình, cậu ta có chút căng thẳng ngẩng đầu lên.


Sau khi do dự một lát, vẫn lấy một chiếc kẹo từ trong túi ra, theo bàn đặt giữa hai người đẩy qua, vẻ mặt hơi mất tự nhiên hỏi: “Cậu ăn không?”

“Cám ơn.” Lâm Hòa Tây cong môi cười với cậu ta một tiếng, ngay sau đó đưa tay cầm lấy viên kẹo kia, lột giấy gói kẹo rồi ném vào trong miệng mình, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi khuôn mặt cậu ta.


Trong lòng Dương Quyển càng căng thẳng hơn, lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu cần thêm không?”

Đầu lưỡi của Lâm Hòa Tây đẩy đẩy kẹo đường tan dần trong miệng, nụ cười trên mặt không giảm: “Tôi không cần.”

Dương Quyển gật đầu một cái, vốn định cố gắng không để ý tới tầm mắt nhìn chằm chằm của hắn, nhưng bây giờ quả thật có chút không chống đỡ được, “Vậy cậu còn có việc gì không?”

Lâm Hòa Tây nghe vậy, rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt đặt trên mặt cậu ta, sau đó nụ cười chan chứa phun ra một chữ: “Có.”


Một khi Du Trọng đã nói như vậy thì tuyệt đối sẽ không để mặc cho Lâm Đồng hoặc là Chu Huyên lợi dụng chỗ ngủ tối nay để làm khó hắn.
Nhóm bọn họ tổng cộng có chín người, nếu hai người ngủ một phòng, như vậy chắc chắn sẽ có một người ra ngoài.
Hiển nhiên cho hắn ra ngoài là quyết định tốt nhất, nhưng từ lời Du Trọng nói Lâm Hòa Tây cũng có thể nhìn ra một hai phần, đối phương không có ý định ngủ cùng phòng với những người khác.


Điều này cũng có nghĩa là, từ trong bảy người còn lại hắn nhất định phải tìm được người bằng lòng ở chung phòng với hắn.
Mà chọn người ngủ cùng phòng với hắn, trong lòng hắn đã sớm có suy nghĩ và tính toán.
Ánh mắt Lâm Hòa Tây lại lần nữa đặt lên khuôn mặt Dương Quyển, sau khi hai mắt quan sát chỗ ở, hắn chậm rãi nở nụ cười, miệng nói ra yêu cầu của mình: “Tối nay cậu và tôi ngủ cùng phòng.”

Động tác cắn kẹo của Dương Quyển dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại hắn, trên mặt viết một chữ mộng lớn.


So tài kết thúc đúng lúc sáu giờ tối, người trên khán đài và trong phòng bao rối rít đứng dậy, mang theo vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn rời đi.
Đám người Du Trọng thì không vội vã rời đi mà xuống lầu lượn quanh trường đua đi ra phòng nghỉ của đoàn xe phía sau.


Tay đua sáng sớm lúc tới đã gặp qua một tay đang ôm nón bảo hiểm, vẻ mặt phấn chấn ngồi trên ghế chân cao nói chuyện với quản lý đoàn xe.
Thấy Du Trọng dẫn người từ ngoài cửa đi vào, lập tức kết thúc câu chuyện với quản lý, bước xuống ghế chân cao cười hỏi Du Trọng: “Thành tích của tôi hôm nay thế nào?”

Du Trọng nhướng mày trả lời: “Coi như không tệ.”

Quản lý đoàn xe xoay người dặn dò những người khác, hình như tâm trạng không tệ đi tới nói với Du Trọng hai câu: “Các cậu sáng mai về, hay là có ý định tối nay về?”

Du Trọng nói: “Sáng sớm mai.”

“Vậy thì tốt rồi.” Quản lý đoàn xe quen thuộc đặt tay lên vai cậu: “Tối nay đoàn xe chúng tôi chuẩn bị lễ chúc mừng, bao ăn bao uống bao chơi, còn bao cả giới thiệu bạn gái, các cậu tới chứ?”

“…” Du Trọng cười một tiếng, “Anh cũng đã nói như vậy, sao chúng tôi có thể không đến chứ.”

Lễ chúc mừng tổ chức ở trong khu biệt gần đó.


Quản lý đoàn xe nói đùa bảo là muốn giới thiệu bạn gái cho mấy người độc thân, nhưng thật ra là vì trong đoàn xe có người đang yêu một người mẫu xe hơi xinh đẹp và nóng bỏng, trong lễ chúc mừng bạn gái đối phương dẫn rất nhiều chị em gái tới, đương nhiên là làm mối cho mấy anh em khác ở trong đội xe.


Đêm mùa hè tới hơi muộn, mọi người lái xe tới biệt thự thì tà dương màu đỏ cam vẫn treo nơi chân trời, rực rỡ mà chói mắt.
Mọi người lục tục dừng xe ở bãi đất bằng phía trước sân rồi xuống xe, cùng gào thét kề vai sát cánh đi vào biệt thự.



Cạnh bể bơi phía sau biệt thự đã đặt sẵn giá nướng đồ ăn, trên bàn dài trong sân cỏ cũng đã đặt chai rượu vang chưa mở và ly cao cổ úp ngược.
Do bạn gái của tay đua xe kia dẫn đầu, cả đám người mẫu mặt mũi xinh đẹp dáng người gợi cảm cởi bỏ quần áo ngày thường thay bằng đồ bơi, bưng đồ nướng đã chuẩn bị xong và món điểm tâm đã nấu chín bận rộn lui tới trong sân.


Xa xa đã nhìn thấy phong cảnh trong vườn sau, mấy người đàn ông độc thân trong đội xe vội vã chạy về phía vườn sau, lại bị cô em gái trẻ trung dáng người cao gầy đứng ngăn ngoài cửa đường vào vườn, chỉ vào bảng nhắc nhở để bên cạnh cửa đọc từng chữ rõ ràng nhắc nhở: “Không thay quần bơi không được vào.”

Mấy nam sinh bị cản lại rối rít mặt lộ vẻ khó xử, “Chúng tôi không mang quần bơi, mấy người đẹp các cô có lòng tốt thì thông cảm cho chúng tôi qua đi.”

Mấy cô gái còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, đã nghe quản lý đoàn xe ngồi trong phòng khách nói vọi sang bên này: “Không mang quần bơi thì tới chỗ tôi xếp hàng này! Tới trước có trước, tới sau thì không có!”

Mấy nam sinh hành đồng thô bạo liếc mắt nhìn nhau, xoay người nhanh chân chạy vào bên trong phòng khách, để lại mấy cô gái đứng canh ở cửa khom lưng cười nức nở.


Bên này đám người Du Trọng lại chẳng hay biết gì, không biết buổi chúc mừng trong đội xe thật ra chính là buổi party đồ bơi kết giao nam nữ.
Nhưng cũng may mấy người này bình thường chơi trong vòng bạn bè của mình là nhiều, nên nhao nhao nhận quần bơi từ chỗ quản lý đoàn xe đi thay.


Trong quá trình họ thay quần bơi, những người trong đoàn xe đã tới vườn sau trước rồi.
Lâm Hòa Tây từ trong phòng ra ngoài đầu tiên, quần jean dưới thân đã biến mất không còn, thay vào đó là quần bơi màu đen bó sát người, chiếc áo T-shirt màu trắng vẫn mặc nghiêm chỉnh trên người.


Hắn trực tiếp đi về phía cánh cửa thông ra vườn sau.


Trong đám mấy chị em canh ở cửa thì có Trần Dao là bạn gái thành viên trong đoàn xe, tầm mắt cô ta bình tĩnh rơi trên khuôn mặt Lâm Hòa Tây, khóe môi nhanh chóng nở nụ cười xinh đẹp: “Người em trai này mặt mũi lạ hoắc à.”

Lâm Hòa Tây cũng cười nói: “Đúng vậy, các chị có thể cho tôi qua được không?”

Trần Dao lễ phép kiềm chế thu hồi tầm mắt của mình, giọng nói tương đối kiên định: “Cho dù là trai đẹp cũng không thể muốn làm gì thì làm, phải cởi áo ra mới có thể đi vào.”

Tiếng nói vừa dứt, thì bên cạnh có cô gái len lén véo eo cô ta, đứng sau lưng cô ta liếm môi nhỏ giọng nói: “Trình độ đẹp trai bình thường tất nhiên không thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà bộ dạng soái ca như vậy, mình thấy vẫn có thể muốn làm gì thì làm.”

Trần Dao nghe vậy quay đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm bạn thân của mình một cái, thấp giọng nói: “Xem tiền đồ của cậu này, nhìn mặt không mà có thể thỏa mãn sao? Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn nhiều hơn à?”

Bạn thân lập tức thức thời ngậm miệng không nói thêm gì nữa.


Trần Dao lại mỉm cười nhìn về phía Lâm Hòa Tây: “Mọi người có qua có lại, chúng tôi đã cởi, vậy người em trai này có phải em cũng nên cởi hay không?”

Lâm Hòa Tây đứng trước cửa lười biếng cười: “Quần áo thì không cởi, chi bằng tôi cho các chị nhìn cơ bụng một chút, các chị hãy tha cho tôi một mạng cho tôi đi qua, được không?”

Trong nháy mắt mấy chị em đứng ở cửa mở to hai mắt.



Vị bạn thân của Trần Dao ho nhẹ một tiếng: “Ở đây chúng tôi có mấy người, vậy thì giơ tay biểu quyết đi.
Tôi trước!”

Quả thật cô ta giơ tay lên đầu tiên.


Mấy cô gái còn lại cũng không cố làm ra vẻ dè dặt nữa, lục tục giơ cao tay.


Vẻ mặt Lâm Hòa Tây ung dung gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Vậy các chị lại gần một chút.”

Lấy hắn làm tâm điểm, mấy cô gái trẻ tuổi nhanh chóng xúm qua bên này, cực kỳ kiềm chế rồi lại tương đối mong đợi mở to hai mắt, mắt còn không dám nháy nhìn chằm chằm Lâm Hòa Tây.


Lâm Hòa Tây không chút để ý cong môi, đưa tay kéo góc áo của mình, từ từ nâng lên.


Mắt thấy sắp bị vén lên trên quần bơi, có người đi ngang qua bên người Lâm Hòa Tây, mang theo cảm giác chán ghét không chút nào che giấu, phát ra tiếng cười chế giễu không to không nhỏ.


Động tác vén áo của Lâm Hòa Tây dừng lại, ngước mắt nhìn về phía chủ nhân giọng nói.


Vẻ mặt Du Trọng lạnh lùng mà xa cách nhìn thẳng hắn.


Ánh mắt nhẹ nhàng đảo một cái, nụ cười bên khóe môi của Lâm Hòa Tây lặng yên không tiếng động bật ra.


Hắn hắng giọng, dùng giọng điệu tiếc nuối và tự ti nói với mấy người mẫu trẻ tuổi trước mặt: “Mấy chị gái, thật ra thì trên người tôi chỉ có hai múi bụng, nhưng trai đẹp bên cạnh tôi đây, cậu ta có đủ tám múi cơ bụng và nhân ngư tuyến xinh đẹp.” (Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm – Theo Google.”

Lâm Hòa Tây bịa chuyện không chớp mắt: “So sánh cơ bụng và nhân ngư tuyến với cậu ta, dáng người của tôi thật sự không có gì đáng nhìn đâu.”

Mấy chị em không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt sáng chỗ Du Trọng.


Du Trọng lại chỉ chăm chú nhìn mặt Lâm Hòa Tây, giữa hai hàng lông mày rõ ràng hiện vẻ tức giận.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui