Sau một hồi trừng mắt nhau, Chu Cát Sa không chịu được liền quay đầu ngoắt sang bên phải, hừ một tiếng.
Ôn Ngôn không quan tâm lắm, anh thong thả nhận lấy chiếc túi đựng sách từ tay nhân viên, sải chân bước ra ngoài cửa hàng.
Chu Cát Sa nén cơn giận lại, đành phải chạy theo anh.
Hai người một trước một sau chậm rãi xuống tầng một.
Đột nhiên khoé mắt cô chạm phải một cửa hàng nho nhỏ, trang trí lung linh rất đẹp, mang đậm tính Giánh Sinh.
Cả người cô dừng lại, bất động nhìn cửa hàng bên cạnh.
Ôn Ngôn thấy cô đứng lại, liền quay người, khó hiểu quan sát cô.
Anh theo ánh mắt của Cát Sa, nhìn thấy một cửa hàng gần đó.
Trên tấm biển nét chữ xiên vẹo nghệ thuật ghi "Kem tươi cây thông".
Một cửa hàng bán kem...!
Vào một thời tiết lạnh lẽo như vậy...
Có phải bị ngốc ?
Anh cau mày, cương quyết nói :"Trời lạnh không nên ăn kem, đau bụng."
Chu Cát Sa quay sang nhìn anh, đôi mắt như được phủ một lớp sương mù, giọng nói run rẩy :"Nhưng cháu chưa ăn trưa, rất đói..."
Ôn Ngôn lắc đầu :"Vậy lại càng không được."
Chu Cát Sa thiếu chút nữa liền quỳ xuống cầu xin anh.
Bản cô nương rất đói nha.
Hơn nữa những chiếc kem kia, thoạt nhìn tươi mát thơm ngon, bên trên được rắc thêm bột ăn được óng ánh, lại còn có nhiều vị khác nhau.
Thật đói...!Thật thèm...
Chu Cát Sa vẫn không chịu bỏ cuộc :"Đại thúc, cháu chỉ ăn một cái, tuyệt đối không ăn đến cái thứ hai."
Thấy Ôn Ngôn im lặng, tưởng anh đang do dự, cô liền dùng tuyệt chiêu cuối cùng.
Chu Cát Sa chu đôi môi hồng hào, gò má đỏ hồng tròn tròn, khuôn mặt vô cùng dễ thương, chấp tay nói :"Đại thúc, chú ngầu nhất, chú đẹp trai nhất, không ai có thể vượt chú trong lòng cháu."
Ôn Ngôn nhận thấy mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến nơi này, đành bất đắc dĩ tiến về phía cô, nắm lấy tay cô lôi về cửa hàng kem.
Chu Cát Sa cười ngoác cả mồm, hí hửng nhìn hai bàn tay chồng lên nhau.
"Đại thúc, cháu yêu chú chết mất !" Cát Sa không tiếc lời khen.
Ôn Ngôn chỉ đáp lại bằng tiếng "Xuỳ" rất nhỏ.
Nhưng mảnh đỏ ửng trên vành tai đã vô tình tiết lộ cảm xúc trong lòng anh.
Cửa hàng tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng.
Đèn nê ông treo đầy trên tường, bên cạnh là những hình dán ngộ nghĩnh về ông già Noel và chú tuần lộc.
Chu Cát Sa háo hức bước vào, ngay lập tức choáng ngợp bởi cách bài trí đẹp đẽ.
Cô phấn khích đến nỗi thả tay anh ra, một mình bước đến quầy kem.
Ôn Ngôn nhàn nhạt nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó đi về phía cô.
"Có vị socola, vani, dâu, bạc hà, khoai môn,...!chú chọn cái nào ?" Chu Cát Sa nhe răng hỏi.
Ôn Ngôn mở miệng đáp :"Không ăn."
Chu Cát Sa cũng không tức giận trước thái độ thờ ơ của anh.
Cô kiên nhẫn chỉ tay về từng chiếc khay kem đủ loại màu sắc, giọng nói hớn hở :"Màu trắng này là vị vani, ăn rất êm, còn kia là socola, hơi đắng một chút nhưng thơm mùi cacao.
Cái khay màu hồng là vị dâu, vừa chua vừa ngọt, siêu ngon." Chu Cát Sa hận không thể giới thiệu kĩ cho anh từng loại kem, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể làm sơ qua.
Ôn Ngôn ngắm gương mặt ngốc nghếch của cô, khẽ trả lời :"Vậy vị vani đi."
Chu Cát Sa gật đầu, hướng về phía nhân viên nói :"Cho tôi một vani, một socola, ăn tại đây." Sau đó nhanh chóng lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho nhân viên.
Ôn Ngôn lặng lẽ bỏ lại chiếc ví vào túi áo mình, thở dài nhỏ.
Dù sao cửa hàng này cũng buôn bán chủ yếu cho giới trẻ, giá cả cũng không quá đắt.
Cửa hàng làm rất nhanh, hai người chỉ cần đứng đợi vài phút nhân viên đã mang hai chiếc cốc xinh xắn đựng hai loại kem khác nhau.
Chu Cát Sa tươi cười cảm ơn, cầm hai ly kem bước về một bàn bất kì trong cửa hàng.
Chu Cát Sa ngồi xuống, đẩy về phía chiếc ghế đối diện mình một ly kem, còn mình giữ ly còn lại.
Vì vừa mới làm xong nên chiếc kem còn giữ được độ cứng, được tạo hình thành hình cây thông, trông rất đẹp mắt.
Bên trên được rắc những viên socola nho nhỏ, óng ánh, lớp kem còn được phủ bởi nước sốt đặc biệt từ cửa hàng.
Chu Cát Sa không nhịn được nữa, ngay lập tức vào cuộc.
Cô xúc một thìa kem vừa phải, chậm rãi cho vào mồm mình.
Kem tươi mềm mại tan chảy trên đầu lưỡi của cô, hương vị socola đậm đặc lan tràn trong khoang miệng, những miếng socola giòn giòn, mọi thứ đều khiến cô híp mắt.
Thật ngon...
Chu Cát Sa mải tập trung vào ly kem trước mắt mình.
Khi ăn đến nửa ly, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ly kem của anh thế nhưng lại không có chút gì biến hoá.
Không, một, chút !
Hơn nữa vị đại thúc này, còn nhìn chằm chằm vào cô !
Chu Cát Sa đương nhiên sẽ không ảo tưởng anh thích mình, thứ duy nhất xuất hiện trong đầu cô, chính là Ôn Ngôn muốn ăn ly kem của mình...
Đại thúc, chú như thế là không được !
Tuy nghĩ vậy, nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn đẩy chiếc ly kem về phía trước, hỏi :"Chú...!muốn thử không ?"
Ôn Ngôn rời mắt khỏi khuôn mặt cô.
Anh nhìn chiếc ly kem đang bị ăn nhăm nhở, không hiểu như thế nào lại gật đầu.
Chu Cát Sa mở to mắt ngạc nhiên.
Cánh môi cô lắp bắp :"Đại thúc...!cháu gọi cho chú một ly kem khác nhé..."
Ôn Ngôn chẳng nói chẳng đành cầm ly kem socola lên, múc một thìa nhỏ đưa vào miệng.
Ngay khi hương vị xộc lên mũi, anh lập tức nhăn mày.
Quá ngọt...
Chu Cát Sa :"..." Đại thúc ăn bằng thìa của cô, thế có được coi là hôn gián tiếp không ?
Trong lúc Cát Sa đang ủ rũ cúi đầu nghĩ đến ly kem đáng thương của mình, đột nhiên một cánh tay thon dài đẩy về phía cô một chiếc ly kem khác, vị vani.
"Ăn đi." Ôn Ngôn mở miệng, xúc thìa kem thứ hai.
Chu Cát Sa da mặt cũng không mỏng, cô thực sự cầm chiếc thìa lên, ăn ngon lành.
Vị vani so với vị socola có chút êm dịu hơn, nhẹ nhàng ngọt ngào, hương vị như bông hoa mùa xuân.
Hai người tiếp tục ăn trong trạng thái kỳ lạ.
Sau khi Chu Cát Sa giải quyết xong chiếc ly kem thứ hai cũng là lúc Ôn Ngôn ăn nốt thìa kem cuối cùng.
Anh tao nhã lấy giấy lau bên khoé miệng, thậm chí còn đưa cho cô một tờ giấy khác, bảo cô lau mồm.
Chu Cát Sa được ăn no nê món mình thích cảm thấy không còn gì thỏa mãn hơn.
Cô tiếp nhận giấy của anh, vài ba động tác liền lau xong.
Ôn Ngôn đứng dậy, tay cầm túi đựng sách, hướng về phía cửa mà đi.
Chu Cát Sa cũng không dám kéo dài thời gian, cô tung tăng đi sau anh, tâm trạng phơi phới.
A, hôm nay thật nhiều thu hoạch.
Chu Cát Sa cứ giữ tâm trạng vui vẻ như vậy suốt trên quãng đường về.
Không huýt sáo thì chính là hát vu vơ, thỉnh thoảng lại quay sang trêu đùa vị đại thúc mặt lạnh.
Về đến cửa nhà, Chu Cát Sa có chút lưu luyến không muốn xuống.
Nhưng Ôn Ngôn thấy cũng như không thấy lãnh đạm mở cửa xe, đưa cho cô chiếc túi đựng sách, chào tạm biệt rồi phóng xe đi luôn.
Chu Cát Sa ngắm bóng dáng chiếc xe xa dần về phía chân trời, đến khi chỉ còn lại dấu chấm nhỏ cô mới quyết định vào nhà.
Buổi chiều bố mẹ cô đi làm còn chưa về, trên bàn là đĩa thức ăn từ buổi trưa giữ lại cho cô.
Chu Cát Sa xoa chiếc bụng căng phềnh của mình, đành cất đồ ăn vào trong tủ lạnh.
Chu Cát Sa leo lên phòng mình, nhảy lên chiếc giường ấm áp.
Cô đang định ngủ một giấc ngon lành, đột nhiên ngồi bật dậy, phi ra chỗ bàn học.
Lục lọi trong ngăn kéo phía dưới bàn, cô lôi ra một chiếc cuốn sổ nhỏ dày dặn.
Đây là quyển nhật ký của Cát Sa, ghi chép sự việc hàng ngày từ lúc cô bắt đầu học cấp ba.
Chu Cát Sa rất thích viết nên ngày nào cũng được ghi kín vài trang, đặc biệt là những ngày cô chạm mặt Giáo Y đại thúc.
Cô cẩn thận mở nắp bút, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ ngả ngớn như bình thường.
Từng nét chữ tinh tế rồng bay phượng múa xuất hiện trên cuốn sổ.
Nội dung chỉ có một : Ôn Ngôn.
———
Sáng hôm sau như mọi ngày, Chu Cát Sa đi về phía phòng Y tế.
Cô giơ tay gõ cửa đúng ba lần, nhưng chưa kịp nghe thấy câu trả lời đã vội vàng mở cửa.
"Đại thúc, hôm qua cháu đã giở ra đọc thử một lần nhưng vẫn không hiểu." Chu Cát Sa bĩu môi, lôi từng quyển sách mới mua.
Ôn Ngôn đặt tập tài liệu trên tay mình xuống, đẩy gọng kính, ánh mắt liếc qua khuôn mặt ỉu xìu của cô.
"Vì sao chỗ này lại không được dùng công thức này ? Rõ ràng nó đơn giản hơn mà." Chu Cát Sa chỉ vào một chỗ.
Ôn Ngôn nhìn vào, lấy chiếc bút trên tay cô, khoanh vào một dãy số.
"Định luật này chỉ sử dụng với điều kiện số đó phải dương, mà dãy số này đã có một số âm, làm sao có thể sử dụng ? Trong khi công thức này tuy phức tạp hơn nhưng lại phù hợp với mọi số thực."
Ngắn gọn và súc tích.
Chu Cát Sa "Ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu gật đầu.
Cô chống cằm, thích thú nhìn góc nghiêng thần thánh của anh, rất vô tình buột miệng nói :"Nếu sau này cháu mà cưới được đại thúc, chắc chắn con cháu sẽ là thiên tài..."
Ôn Ngôn nghe thấy vậy liền ngẩng đầu.
Đáy mắt anh xẹt qua tia tức giận.
Anh cười lạnh, mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khác hẳn vẻ nhu hoà như hôm qua, mang theo cảm giác giống như ác quỷ :"Cưới nhau ? Trẻ con thì nên lo chuyện học hành đi, đừng có mà suốt ngày ăn chơi đua đòi theo đám bạn.
Học còn chưa xong mà đã nghĩ xa như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...