Từ nhà cô đến nhà bố Ôn Ngôn mất hai mươi phút lái xe, đoạn đường hướng đến một tiểu khu cách biệt với thành phố, thấp thoáng từng dãy biệt thự xa hoa cách nhau khoảng sân.
Chu Cát Sa giương mắt nhìn qua cửa kính, suýt xoa :"Chỗ này đẹp thật."
Ôn Ngôn liếc thoáng qua khuôn mặt lấp lánh của cô, bất giác nở nụ cười sủng nịch trìu mến :"Nếu em muốn, sau này bọn mình mua nhà ở đây cũng được."
Chu Cát Sa xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn không nhịn được cười tươi.
Sự bồn chồn lo lắng trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Ôn Ngôn ngoài mặt lạnh lùng lãnh đạm nhưng bên trong lại ấm áp dịu dàng vô cùng.
Có lẽ bố anh cũng là một người như vậy.
Chiếc xe dừng lại trong một khoảng sân nhỏ đầy hoa và cỏ.
Ôn Ngôn bước xuống, nhanh chóng đi sang bên kia mở cửa xe cho cô.
Chu Cát Sa chỉnh lại tóc tai cùng quần áo, sau đó đó cẩn thận cầm túi quà đến bên cạnh anh.
"Ding dong." Tiếng chuông cửa vang lên.
Chỉ sau chưa đầy năm giây, cánh cửa bật ra.
Khuôn mặt một phụ nữ trung niên hiền lành xuất hiện trước mắt họ.
"Cậu chủ ! Tiểu thư ! Mời vào nhà !" Người phụ nữ có vẻ kích động.
"Cháu chào dì Lam." Ôn Ngôn gật đầu.
"Cháu chào cô ạ." Chu Cát Sa điềm đạm nói theo.
Dì Lam, người giúp việc của nhà, tươi cười đón chào hai người.
Bà lễ phép cầm áo khoác của hai người rồi treo lên móc áo, ra dấu tay chỉ :"Xin đi theo lối này."
Ba người băng qua một hành lang dài và rộng, hai bên được treo rất nhiều bức tranh cùng đồng hồ cổ, tựa như đi lạc vào một toà lâu đài đã cũ.
Chu Cát Sa được dẫn đến căn phòng khách nằm ở cuối hành lang.
Tiếng nhạc cổ điển du dương phát ra từ chiếc máy phát đĩa làm dịu đi không khí căng thẳng ngột ngạt bao trùm căn phòng.
Ngồi trên ghế sô pha là một ông già đứng tuổi khoảng năm mươi, dáng người thấp bé nhưng ánh mắt lại sắc sảo vô cùng.
Khuôn mặt vuông vức, hốc mắt sâu, mái tóc đã bạc trắng một nửa, tuy không cao lớn nhưng khí thế thoát ra từ người ông vẫn khiến người ngoài phải e dè.
Ôn tiên sinh hồi trẻ cũng từng là một anh chàng hào hoa phong nhã, sau khi lên chức chủ tịch bệnh viện thì càng thêm hương vị đàn ông trưởng thành, hiện tại dù đã qua ngũ tuần nhưng vẫn còn phong vị đầy nam tính, khiến phái nữ rất dễ sinh ra hào cảm.
Chu Cát Sa cũng không ngoại lệ.
Khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của bố Ôn Ngôn, lòng nặng nề cũng buông thoáng ra.
"Bố." Ôn Ngôn dắt tay Chu Cát Sa tiến lên đứng trước mặt bố mình.
Ôn tiên sinh lúc này mới giương cặp mắt tinh anh thầm kín đánh giá cô gái đang tay trong tay với con trai mình.
Xinh xắn, rất xinh xắn, so với hai năm trước càng xinh đẹp hơn.
Cô gái này so sánh với các mỹ nữ ông từng gặp qua đúng là không thể bằng, nhưng cặp mắt to tròn lanh lợi kia có thể dễ dàng hạ gục đối phương.
Đặc biệt hơn nữa là từng ánh mắt, cử chỉ mà con trai ông dành cho cô gái này đều khiến ông giật mình sửng sốt.
Đã bao nhiêu năm rồi ông mới thấy tia cười trong đáy mắt vốn luôn lạnh lùng kia.
Cô gái này, đặc biệt !
Có lẽ chuẩn bị lễ cưới bây giờ còn kịp.
Trong lúc Ôn tiên sinh còn đang mơ màng về cuộc sống sung sướng trong tương lai được bế cháu ruột thì Ôn Ngôn đã vô tình cắt đứt mọi suy nghĩ.
"Bố, đây là Chu Cát Sa, bạn gái con." Nhắc đến chữ "bạn gái", khoé môi anh cong lên hạnh phúc.
"Cháu chào bác ạ." Chu Cát Sa ngoan ngoãn cúi đầu chào, hai gò má đỏ hồng lên vì ngượng ngùng.
"Chào cháu, chào cháu, cuối cùng cũng được gặp cháu, bác vui lắm." Ôn tiên sinh không tiếc lời khen ngợi.
Ông quan sát vẻ mặt thật thà, chất phác của cô, trong lòng gật đầu hài lòng hàng nghìn lần.
Tuy có vẻ như con dâu tương lai của ông không nhớ đến sự kiện hai năm trước, nhưng hiện nay cá đã lọt vào lưới, nhất quyết phải xử lý đến cùng.
Chu Cát Sa lễ phép nâng túi trong tay mình, cười nhẹ nhàng :"Đây là chút quà của gia đình cháu gửi cho bác, mong bác nhận lấy."
Ôn tiên sinh cầm lấy chiếc túi, cảm ơn :"Chu đáo quá, chu đáo quá.
Cháu thay mặt bác gửi lời cảm ơn tới gia đình cháu nhé."
Trong lúc cả ba người đang cươi tười làm quen nhau, dì Lam đứng ở cửa cung kính nói :"Tiên sinh, cậu chủ, tiểu thư, bàn ăn đã dọn xong."
Ôn tiên sinh đứng lên gật đầu, thong dong bước đi phía trước, không quên kéo theo con trai cùng con dâu mình.
Phòng ăn tách biệt với phòng khách, cách nhau một chiếc cầu thang.
Cuối phòng là chiếc lò sưởi bằng gỗ, rất có hương vị cổ xưa.
Ở giữa được kê một chiếc bàn to hình tròn, xung quanh là ba chiếc ghế, ba bộ bát đũa và rất nhiều món ăn hấp dẫn.
Chu Cát Sa thầm nuốt nước bọt, len lén ngắm nhìn từng món ăn.
Cô đã nghĩ nhà Ôn Ngôn giàu như vậy, chắc chắn sẽ ăn những món đắt tiền như cá hồi, cua hoàng đế, tôm hùm.
Nhưng trên bàn chỉ là những món ăn dân giã mộc mạc, tuy giản dị nhưng lại được chế biến rất tinh xảo, ngon mắt vô cùng.
Ba người ngồi vào bàn ăn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ.
Không khí đầm ấm hài hoà, ngay cả dì Lam đã làm việc ở đây hơn hai mươi lăm năm cũng hí hửng theo.
Tốt quá, quan hệ giữa cậu chủ và tiên sinh hiện tại đã gắn bó hơn rất nhiều, phu nhân ở nơi chín suối cũng yên tâm được rồi.
Chu Cát Sa thoáng chốc đã mến người đàn ông già dặn đầy hài hước này rồi.
Ôn tiên sinh không cần quá theo quy củ, chỉ cần tự nhiên với chính bản thân mình là được.
Ăn trưa xong, trong lúc dì Lam dọn dẹp, Ôn tiên sinh rủ hai người ra phòng khách ngồi ăn trái cây.
Ôn Ngôn đưa cho bố mình một quả quýt làm Ôn tiên sinh xúc động đến mức đứng hình.
Ông cầm quả quýt mà tay run lên, nhẹ nhàng xoa xoa, không dám ăn.
Chu Cát Sa thu vào trong mắt biểu hiện của ông, trái tim cũng mềm theo.
Nhưng hành động ngay sau đó của anh đã làm hai người cứng họng.
Ôn Ngôn cầm quả quýt thứ hai lên, cẩn thận bóc vỏ rồi chia thành từng múi, cuối cùng đưa đến tận mồm cho cô.
Ôn tiên sinh nhìn cảnh trước mặt mà cay con mắt, đành bóc quả quýt trong tay mình, tủi thân ăn một mình.
Ai...!con cái có người yêu như bát nước đổ đi.
Chu Cát Sa ở lại Ôn gia hơn ba tiếng thì xin phép đi về.
Ôn tiên sinh cho dù luyến tiếc nhưng không dám từ chối, đành giương mắt nhìn con trai mình chở cô về.
Chu Cát Sa ngồi trên xe, hí hửng khen lấy khen để Ôn tiên sinh.
"Bố anh thực sự là một người rất tốt." Chu Cát Sa nói
Ôn Ngôn hai tay cầm lái, không nhìn cô đáp :"Cả đời ông ấy phấn đấu vì sự nghiệp, đến khi về già mới bắt đầu quan tâm tới gia đình mình.
Ông ấy không tốt như em nghĩ đâu."
Chu Cát Sa thở dài, nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài đường :"Có lẽ có công việc tốt cũng là một cách để chăm lo cho gia đình ?"
"Anh sẽ không bao giờ bỏ lại em để làm việc, em luôn giữ vai trò quan trọng nhất trong đời anh." Ôn Ngôn nghiêm túc trả lời.
Chu Cát Sa nghe thấy vậy, cười tủm tỉm, dùng ngón tay chọc chọc vào người anh.
"Anh cứ như vậy, em không bỏ được đâu."
"Cho dù muốn bỏ cũng không được, anh liền bắt em lại." Ôn Ngôn bỗng nhiên hóa thành tổng tài bá đạo.
Chu Cát Sa cười nắc nẻ, nhưng khi quan sát một hồi phong cảnh bên ngoài, cô đột nhiên hết muốn cười.
"Ôn Ngôn, đây đâu phải là đường về nhà em ?" Cô thắc mắc.
Ôn Ngôn yên lặng một lúc, sau đó khẽ nói :"Anh muốn đưa em đi gặp một người."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trầm ổn của anh, Chu Cát Sa không dám hỏi nhiều, liền cứ thế mà để mặc anh.
Chiếc xe băng qua đường cao tốc, rẽ vào một đường nho nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cửa một khu nghĩa trang rộng lớn.
Chu Cát Sa dù sao cũng là một nhà báo tương lai, chỉ qua những dấu hiệu trên, cô đã lờ mờ đoán ra anh định làm gì.
Ôn Ngôn mua một bó hoa cúc trắng cùng nhánh hương bán ở bên ngoài, sau đó dắt tay cô đi vào khu nghĩa trang.
Bước chân anh thong dong, bình tĩnh, dường như đã đi qua chỗ này nhiều lần.
Hai người dừng lại trước một phần mộ to lớn.
Trên bìa được khắc ghi tên của một người phụ nữ cùng năm sinh năm mất, ở dưới là bức ảnh của cô.
Cô gái được chụp lúc còn trẻ, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hiền hòa, là một mỹ nữ cổ điển.
Cỏ dại xung quanh mộ đều được dọn dẹp sạch sẽ, bát nến hương cũng được lau chùi không còn tro.
Ôn Ngôn cúi người đặt bó hoa lên phần mộ, chia phần hương cho cô.
Chu Cát Sa ngoan ngoãn nhận lấy, cùng anh nhắm mắt cầu nguyện.
Trong lúc cô đang thầm hỏi thăm với người phụ nữ trong ảnh, cô nghe thấy giọng anh vang lên bên cạnh.
"Ngày xưa anh lớn lên trong tình thương yêu của mẹ." Anh nhàn nhạt nói.
"Lúc đó bố anh không bao giờ ở nhà, chỉ có mẹ anh cùng dì Lam lui thủi bên cạnh anh."
Chu Cát Sa ngước mắt lên nhưng không nói gì.
"Nhưng rồi đến lúc anh lên lớp một, mẹ anh đổ bệnh.
Bà vì chờ chồng mình mà đứng dưới cơn mưa suốt hai tiếng, cuối cùng ngất đi phải vào bệnh viện.
Sau đó bác sĩ chủ trì trong khi làm xét nghiệm phát hiện ra một khối u ác tính trong người bà."
Ung thư, cô thầm rên rỉ.
Căn bệnh quái ác gây ra bao đau thương.
"Bà ấy...!không chịu được sau một năm." Âm cuối của anh hơi run rẩy.
Chu Cát Sa im lặng nắm tay anh, cùng anh ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ.
Trái lại với nỗi lo lắng của cô, Ôn Ngôn lấy lại tự chủ rất nhanh.
Anh giơ hai bàn tay đang đan xen vào nhau lên, dõng dạc nói :"Mẹ, con tìm được cô ấy rồi, người con gái con sẽ bảo vệ suốt đời."
Chu Cát Sa cảm động nước mắt lưng tròng.
Cô nghẹn ngào nói tiếp :"Bác gái, bác cứ yên nghỉ đi, cháu sẽ chăm sóc con trai bác thật tốt."
Đúng lúc này một ngọn gió thổi qua làm đuôi váy cô khẽ phấp phơ.
Ngọn gió êm ái làm dịu mát không khí ngột ngạt của khu nghĩa trang, cũng dường như là lời chúc mừng của người đã khuất.
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó dắt tay nhau về nhà.
Ôn Ngôn lái xe đến tận cổng nhà cô.
Chu Cát Sa nhảy xuống xe, tò te nhìn anh.
"Sao vậy ?" Cô ngơ ngác khi thấy anh cũng xuống cùng.
Ôn Ngôn soái khí chỉnh lại gọng kính, nhếch môi tiến lại phía cô.
"Em quên cái gì sao...!Ưm..." Đôi môi anh nhanh chóng phủ lấy bờ môi mềm mại của cô.
Hai đầu lưỡi quấn quýt, răng môi ma sát, không khí bỗng chốc trở nên nóng bỏng lạ thường.
Chu Cát Sa chưa gì đã mềm nhũn ngã vào vòng tay anh, tùy ý để anh đùa giỡn.
Ôn Ngôn hôn đủ rồi liền chuyển xuống chiếc cổ mảnh khảnh tinh tế, gặm cắm để lại những dấu vết đỏ tím chói mắt.
Anh hít hương thơm tinh khiết chỉ thuộc về cô, giọng nói khàn khàn :"Em để quên...!anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...